10 phút trước. hai mẹ con bà Đồng băt đầu cãi cõ, dù là người lễ nghĩa
nhưng bà Đồng không chịu nổi tính cách con gái nên 2 người tùm lum, mà
hiển nhiên cô cũng chẳng phải dạng vừa.
-9 năm nay con vẫn sống tốt, quần áo đủ mặc, đồ ăn đủ ăn, tiền bạc đủ xài, hơn nữa…..đàn ông đủ dùng.
Cô cố tình muốn là khó xử mẹ mình, đó là bản lĩnh khóa miệng người, bóp
chết tư tưởng cao đẹp của người khác ngay từ trong suy nghĩ của cô.
Bà hiển nhiên hiễu lời cô nói, dặc biệt là phần giọng lên cao the thé của con mình, bà nghiến răng mà răng:
-Nhiều vậy, có bản lĩnh thì dẫn về nhà, đừng tự cho là khoe hoang
Không nghĩ tới con bà mặt dày, nói lời khiến người người hiểu lầm cô lẳng lơ , qua lại với 1 đám đàn ông thấp kém.
Cô không cay cú, nghiêng đầu nói, “vài ba hôm sẽ có người tới thăm mẹ, lúc đấy………. mẹ muốn 1 có 1, vài chục có vài chục, trăm cũng có nhưng nghìn
thì rất phức tạp”.
Mọi người xung quanh nghe cô khoa trương đều oa lên 1 tiếng, có sùng bái, có ghen ghét.
Thế nhưng bà càng tức hơn, lại trò cũ đem đám lính hôi kia tới, tuy xuất
thân rất tốt, tính cách rất tốt, nhưng căn bản là bà không thích.
-Có bản lĩnh thì đừng có đem bọn giặc trẻ đó về, đàng hoàng mà dẫn 1 người về xem nào
Bà khiêu khiêu, không yếu thế.
Cô không nhanh không chậm:
-Muốn có tiền thì có tiền, sắc có, tài có , nhân phẩm có… mẹ đừng kén chọn kẻo con thành hàng tồn kho mất chìa khóa.
Hiển nhiên mọi người trố mắt nhìn cô.
- Không dẫn về được trong vòng 2 tuần nghỉ phép, ta sẽ bán tiểu Ngọc ra ngoài <con chó của cô ấy>
-chuyện nào ra chuyện ấy, con không tin mẹ dám làm
Bà thực sự chọc giận cô, cô yêu thương nó, cô đói thì nó vẫn phải no, thế
mà bà mẹ không biết điều hết muốn bán 2 đứa con gái lại đến con chó cũng không tha. Hình như dạo này vật người mất giá, nên muốn bán đi nhanh
nhanh không lỗ nặng. Cô bị trêu giận, đứng bật dậy, đẩy mạnh ghế, đã vô
tình làm người đằng sau hứng chịu hậu quả. Hai bên giằng co quyết liệt,
đi vào thế cầm cự, bồi bàn cũng rất e ngại ồn ào ảnh hưởng tói khách,
nhưng xem ra họ hào hứng hơn thế.
Anh đứng phía sau nghe câu
chuyên, mày cứ giật giật, không tin đâu ra lại có cô gái không biết quy
củ, lễ nghĩa đơn giản này. Khoảnh khắc anh đứng lên, xoay người lại, anh khá bất ngờ với ngoại hình cô gái, cao ráo, không hề mảnh khảnh, có da
có thịt.tay cô siết chặt, các cơ đều nổi lên trông rất cá tính, hẳn là 1 cô gái đã từng nếm mật nằm gai. Câu chuyện đang bỏ giở thì thư kí Chu
đã mang trang phục tới, anh không quay đầu nặng nhẹ với cô, mà đi thẳng
vào wc. Một lúc sau đi ra, trạng thái sạch sẽ hẳn. anh đứng giữa tòa nhà nhìn cô, nhã nhặn cài khuy tay áo. Từ xa, anh thấy cô nhận đt rồi xoay
người lướt qua mắt anh 1 bóng dáng cứng cỏi, bước đi dứt khoát, ra phia
của kính mà nghe máy, có lẽ mọi người quá ồn ào mà cuộc gọi của cô thì
rất quan trọng. Anh đằng xa thấy cô mấp máy môi dều đặn, mày nhíu trong
rất căng thảng. Hồi lâu, anh không nhịn được tiến lên sát cô thì thấy cô trở mình, gấp gáp đi tới mặt người phụ nữ lúc nãy
- Mẹ đơn vị gọi, con phải đi
Cô nhìn mẹ áy náy, mới chiều còn hứa….haizzzzzzzzzz.Bà biết công việc của
nó, đi đi về về đột xuất đã chẳng còn là bất ngờ. Thở dài 1 hơi:
- Con đi cẩn thận, an toàn nghe chưa
Cô yên tâm hơn, 1 tiếng 15 phút 28 giây còn chưa nói dược câu nào cho ra
hồn con, cô chỉ gật đầu, sách vali xoay 1 vòng đẩy mạnh đến bên bà.
- Lần này con đi, không cần mang nhiều đồ, sẽ ra sân bay luôn, mẹ bảo trọng.
Cô quay người bước đi mà không hề ngoái lại, kiên định vững vàng, không
luyến tiếc, bóng lưng ấy làm ai cũng ngượng mộ, rât thần bí, nói đi là
đi, phong độ phong độ
Cô cầm đt đi về phía anh, anh nhìn cô nhẹ
nhàng nhưng toát ra mùi vị yêu thích, chiếm hữu, với 1 người như anh mà
nói, đã không quan tâm thì có làm trò sống chết gì anh cũng mặc kệ.Nhưng đối với thứ lần đầu đã thích thì có trốn cỡ nào anh cũng tìm ra. Anh
không cho mình là người có bản lĩnh, 1 tay che trời, nhưng khả năng của
anh, tuyệt đối không thua kém là mấy.
Anh đứng đấy, cô chỉ còn
cách anh vài bước, anh cảm nhận hơi thở của cô, nhẹ nhàng, bước đi uyển
chuyển, nhưng động tác dứt khoát, có phần mạnh mẽ. Cô trước mặt anh,
lướt qua anh, anh vẫn dõi theo cô, khoảnh khắc cô ngước mắt nhìn anh,
anh đã rung động. Lần đầu tiên cảm nhận 1 thứ xúc cảm mãnh liệt, làm tâm hồn anh tê dại, suýt chút nữa chạy lại ôm cô. Anh xúc động vì lần đầu
tiên, anh cũng mong đó là lần cuối cùng anh biết chuyện thích 1 ai đó,
đơn giản chỉ vài h đồng hồ là được, ngắn ngủi mà xâu sắc.
Anh
đứng chôn chân dưới đất theo dõa cô tiến vào nhà wc, và mất hút cuối
chân tường. Anh vần ngốc nhìn. Vài phút sau vẫn ở cái tình trạng như
thế. Đàn ông yêu lần đầu đều ngốc như vậy sao?
Tiếp đó có vài
người đi vào nhưng hông thấy cô đi ra. Đột nhiên anh nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp lúc nãy, bất ngờ thay, cô hông có mặc trang phục trước đó, có
lẽ đã thay rồi. Nhưng vấn đề ở chỗ, cô 1 thân quân phục chỉnh tề, đang
sải những bước đi vô cùng hùng dũng ra phía cửa, bên cạnh cô xuất hiên
thêm 1 cô gái như vậy, 2 người nói cái gì đấy, rất thần bí. Rồi ở góc
hành lang chạy về phía cô thêm 3 anh lính. Họ hợp lại thành 1 tổ hợp
hoàn chỉnh thống nhất, 2 người trong số đó chào cô, có lẽ là cấp dưới.
họ nói chuyện rất căng thẳng, suốt time anh ngây ra nhìn cô, cô không hề ban tặng cho anh thêm 1 ánh nhìn nào nữa, ngoại trừ khi nãy, cô nhìn
anh, ãnh mắt không gợn sóng, có vẻ đạp của sự nghiêm túc, chín chắn, đội mắt khá to, nhìn anh hông biểu cảm, đánh vào lòng anh câu nói: chúng ta xa lạ, chẳng liên quan, khi xưa như thế, bây giờ như thế, sau này vẫn
vậy.
Bây h, a để ý 2 người con gái trong đám ấy rất nổi trội, o
chỉ thân phận, ngoại hình cũng cực kì bắt mắt. Đứng giữa 3 tên lính nổi
tiếng là những người đưa tay chạm trời, dậm chân chạm âm tào địa phủ,
các cô không bị nhạt nhòa chút nào, chỉ thua họ nửa cái đầu, tính ra
cũng mét 7 mấy. Không chỉ mình anh bị thu hút mà những người xung quanh
cũng bị thu hút. Không thể diễn tả thành lời. Họ đi ra cửa, 2 chiếc xe
quân dụng đang chờ họ. Chỉ chứng kiến họ anh dũng, khí chất bước lên xe
mà người người ngưỡng mộ. Anh cũng vậy, giây phút xe xa tầm mắt anh đã
chắc chắn rằng, cô chính là tâm giao của mình, trời cho duyên, anh cho
phận. Còn chuyện cô có chấp nhận làm con nhà họ Trần hay không thì đấy
là quyền của anh, không phải của cô.
…………
Thư kí nhắc nhở anh sắp họp, anh nhìn thêm 1 lần rồi nói:
- Tôi rất để ý tới cô ấy, Bác cho người tìm đi.
Nói xong anh đi thẳng ra tói cửa, cả 2 người đều chung con đường này nhưng
mãi sau này anh mới hiểu ra, hóa ra, điểm gặp của 2 người họ lại xa đến
thế. Thư kí tiến tới ghế lái, anh cũng nhanh chóng lên xe rời đi.
……………………
Bên này bà Đồng nhìn thấy cảnh tượng vừa h, chẳng biết vui hay buồn. Nhưng
sau bà lại nhìn chiếc vali cồng kềnh nhưng nhẹ tênh của cô, cười cười:
trời không cho bà cái phúc có con trai, nhưng đứa con này không chỉ có
hiếu mà còn khiến bà rất tự hào, mặt mũi vẻ vang gấp bội mấy người Đứa
quý tử- con trai bạn thân của bà