Trong căn hộ của Kỷ Đạt có hai phòng tắm, một cái liền với phòng khách, một cái ngay trong phòng ngủ của anh.
Hồ Quốc Đông đương nhiên là dùng phòng tắm kề phòng khách. Đông cởi hết
quần áo, một lúc sau, trên người lạnh cóng quấn khăn tắm chui ra, hỏi:
“Ủa, ông chủ lớn, phòng tắm của nhà anh hỏng rồi à? Sao toàn nước lạnh
vậy.”
Kỷ Đạt đi vào đó vặn thử, đúng là nước lạnh. “Thôi được rồi, em dùng phòng tắm của phòng anh đi.”
Hồ Quốc Đông cám ơn, rồi cứ để chân ướt đầy nước giẫm đi qua đó.
Kỷ Đạt ở phía sau gọi lại: “Ê, em cũng phải lau chân cho khô chứ, mẹ nó, sàn nhà bị ướt hết rồi kìa.”
Hồ Quốc Đông quay đầu lại nhìn anh ta: “Tí nữa tôi lau lại cho anh.” Sau đó chui vào phòng tắm trong phòng ngủ của Kỷ Đạt.
Trong phòng tắm của Kỷ Đạt có cái bồn tắm khá lớn, Quốc Đông vặn nước nóng,
vừa cởi khăn tắm ra chuẩn bị leo vào bồn, thì Kỷ Đạt đẩy cửa vào. Kết
quả là Kỷ Đạt ngắm trọn thân hình khỏa thân của Quốc Đông.
“Anh
không có chuyện gì cả”, Kỷ Đạt cười nham nhở: “Anh chỉ muốn nói với em,
sữa tắm tạo bọt và hoa hồng khô ở trong tủ.” Nói xong, Kỷ Đạt đóng cửa
đi ra.
Quốc Đông giữ nguyên tư thế một chân trong bồn tắm, một
chân đứng bên ngoài, tưởng tượng rất lâu cái bộ dạng to khỏe như gấu của Kỷ Đạt ngâm trong bồn tắm này sẽ ra sao.
* * *
Khi Quốc
Đông tắm xong đi ra, còn tưởng sẽ gặp Kỷ Đạt ở phòng ngủ, kết quả là
ngoài những quần áo anh vứt trên giường ra, không thấy anh ta đâu cả.
Quốc Đông vừa lau khô tóc vừa đi ra khỏi phòng ngủ, bất ngờ nhìn thấy Kỷ Đạt đang mặc đồ ngủ uống trà ngoài phòng khách.
“Sao vậy, anh uống chút trà cho tỉnh rượu, sao em ngạc nhiên vậy?”
Phải nói Kỷ Đạt là người biết thưởng thức những thú vui tao nhã này thật.
Trước mặt anh ta là cả bộ trà đạo, một cái tách uống trà bé cỏn con, Kỷ
Đạt cầm lấy tách trà cỏn con trông như đồ chơi, trông cũng hay hay.
Kỷ Đạt mới Quốc Đông ngồi xuống, hai người không nói với nhau câu nào, lặng lẽ uống hết tách trà này đến tách trà khác.
Hồ Quốc Đông không hiểu trà đạo, từ đó đến giờ anh uống trà cứ như trâu
uống nước. Kỷ Đạt thấy cách uống của Đông uổng phí và phá vỡ hứng thú
trà đạo của mình, bèn lấy một cái ly thủy tinh lớn pha riêng cho anh ta
một ly trà.
“Trước đây từng đến Trường Xuân chưa?”
“Thường hay đến, công ty chúng tôi có chi nhánh bên này.”
“Ủa, sao trước đây chưa từng gặp em vậy?”
“Trên đời có biết bao nhiêu người, sao cứ nhất định phải gặp tôi chứ?”
Hai người đều yên lặng, Kỷ Đạt mở miệng tiếp: “Người yêu của em ở Cáp Nhĩ Tân là nam hay là nữ?”
“Từ khi tôi biết mình chỉ thích đàn ông, thì tôi đã không đi hại đời các cô gái nữa.”
“Haizz, anh bị các cô gái hại đời đây, cho nên bây giờ mới ra nông nỗi chỉ thích chơi với nam thôi.”
Hồ Quốc Đông không hỏi cô gái nào và làm sao hại đời anh.
Hai người lại rơi vào tĩnh lặng, nhưng lần này là Quốc Đông phá vỡ sự tĩnh
lặng đó: “Tôi tưởng anh thích những người trẻ tuổi, tầm 18-19 tuổi cỡ
đó, chứ ở độ tuổi của tôi, gương mặt của tôi… Haha.” Hồ Quốc Đông không
xấu, với độ tuổi của anh mà nói, Đông chỉ hơi mập một chút, tuy không
phải là thuộc dạng đẹp trung niên, nhưng ít ra cũng có chút khí chất.
Tuổi tác, vóc dáng của Đông cũng hao hao Kỷ Đạt. Nếu như không nhìn thấy dục vọng trong mắt của Kỷ Đạt, Đông cũng không dám tin rằng Kỷ Đạt lại
hứng thú với mình.
“Trước đây cũng thích loại tuổi đó, trước đây
cũng từng tìm mấy cậu trạc tuổi em trai em. Sau này anh cảm thấy họ ồn
ào quá, không khác gì các cô gái, đòi cái này, vòi vĩnh cái kia. Em nói
họ vòi nhà cửa vòi xe cộ đi, nghe còn hợp lý, đằng này các chàng trai
bây giờ còn vòi cả đồ trang điểm, quần áo thời trang nữa là sao?”
Hồ Quốc Đông cũng không bận tâm Kỷ Đạt lấy em trai mình làm ví dụ, nên
cười ha hả: “Vậy lần sau tôi vòi thử đồ trang sức, quần áo thời trang
được không?”
Kết quả làm ra vẻ cắn răng: “Được, anh lần sau sẽ
mua cho em cái hiệu gì gì đó…à…Maybelline.” Anh ta nghĩ ngợi cả buổi
trời mới nhớ ra cái tên Maybelline này. Những hiệu khác đều là tên phiên dịch ra kỳ lạ ngô nghê, nên Kỷ Đạt không sao nhớ được.
“Tôi chỉ đáng giá để sử dụng mỹ phẩm Maybelline thôi sao?”
“Anh mua thêm cho em một bộ mỹ phẩm Pond’s nữa.”
“…Anh thiệt là vui tính.”
“Anh vui tính thì bỏ quách cái thằng ở Cáp Nhĩ Tân đi, chơi với ai thì cũng
như nhau thôi mà.” Kỷ Đạt từ đó đến giờ không hề biết hai chữ “sĩ diện”
là gì. Anh ta làm ăn buôn bán, lúc nào cũng phải năm lần bảy lượt, hết
lần này đến lần khác tìm gặp đối tác để bàn bạc, chào mời.
Tìm một người tâm đầu ý hợp, hợp nhãn của mình cũng vậy.
Mà hôm nay lần đầu tiên mới gặp Quốc Đông, trò chuyện với người này cũng
chỉ không đầy một tiếng đồng hồ, cũng không biết tại sao nữa, trong lòng Kỷ Đạt lại cảm thấy người này sao mà tâm đầu ý hợp với mình đến thế.
Hồ Quốc Đông mắng yêu anh rằng: “Anh đúng là muốn làm kẻ thứ ba cướp người yêu người ta thật sao?”
“Có kẻ thứ ba nào giàu như anh không?”
“Tôi chẳng phải thấy rồi sao?”
* * *Sáng hôm sau, lúc Kỷ Đạt tỉnh dậy, đã rất trưa rồi. Hôm trước Kỷ Đạt uống khá nhiều rượu, hôm nay sau khi thức dậy cũng không thấy khó chịu
gì. Anh ta ngáp dài một cái rồi đi tắm, sau đó khoác đại một bộ áo ngủ
rồi đi ra khỏi phòng.
Trong nhà trống vắng, trên bàn uống trà
ngoài phòng khách đã không còn nhìn thấy vali của Quốc Đông để trên đó
nữa. Kỷ Đạt cũng không có phản ứng gì, cũng giống như hôm trước chưa
từng gặp qua người này vậy, cũng không có ngồi uống trà trò chuyện cùng
người này vậy.
Kỷ Đạt đi vào bếp kiếm đồ ăn sáng, bất ngờ phát
hiện trên bàn ăn có một phần thức ăn sáng đã làm sẵn: Một tô mì gói bình thường, kèm theo một cái trứng chiên bình thường. Mì đã nở, trứng và
nước mì cũng đã nguội, nhưng Kỷ Đạt chẳng thèm đi hâm nóng, cứ như vậy
ăn hết cái tô mì gói lạnh tanh đó.
Sau khi ăn xong, anh mới phát
hiện bên dưới tô mì có dằn một tấm giấy không lớn lắm. Trên đó có viết
một dãy số điện thoại di động, vừa xem là biết ngay của Hồ Quốc Đông để
lại. Chữ số của Quốc Đông viết rất đẹp, con số 9 anh ta viết còn móc lên cái móc nhỏ bên dưới nữa. Kỷ Đạt cảm giác trái tim mình cũng nhói nhói, hình như bị Quốc Đông móc lấy vậy.
Từ trong cặp táp, Kỷ Đạt lấy
tấm danh thiếp mà Quốc Đông đưa cho anh từ đêm qua. Kỷ Đạt bất ngờ phát
hiện số điện thoại mà Quốc Đông để lại cho anh lại không có trên danh
thiếp.
… Đây là số điện thoại riêng sao?
Hi hi
Kỷ Đạt xoa xoa cái đầu đinh, cười một cách vừa đắc ý vừa pha chút thẹn thùng kỳ lạ.
* * *
Không biết là ai đã từng nói, nói rằng sau khi bạn quen một người, sẽ luôn gặp người này ngoài đường.
Hôm đó, Kỷ Đạt mới than thở Hồ Quốc Đông đến Trường Xuân bao nhiêu lần,
nhưng chẳng có lần nào gặp anh cả. Kết quả là mấy ngày nay, Kỷ Đạt liên
tiếp gặp được Quốc Đông. Có khi là anh đang ăn cơm với khách hàng, thì
gặp Quốc Đông đang dẫn em trai ăn cơm ở phòng kế bên. Có khi anh đang
dẫn nhân viên đi gặp gỡ đối tác, kết quả là phát hiện đối tác gần đây
đang làm ăn với công ty của Quốc Đông…
“Ủa, anh Đạt, anh đến đúng lúc lắm. Để tôi giới thiệu cho, đây là kỹ sư tôi cố mời được từ Cáp Nhĩ Tân xuống đây đấy. Anh ta họ Hồ.”
Kỷ Đạt liền giơ tay ra bắt tay: “Chào ông Hồ, hân hạnh được gặp.”
Hồ Quốc Đông cũng bắt tay theo: “Chào ông Đông, xin chào, xin chào.”
Hai người giả vờ chưa bao giờ gặp nhau vậy, móc danh thiếp trong túi ra
trao đổi với nhau, vừa bắt tay vừa gật đầu chào, hành động cử chỉ y như
hai người xa lạ mới lần đầu tiên gặp nhau vậy.
Công việc của Hồ
Quốc Đông cùng bàn bạc xong xuôi, nên anh xin phép cao lui trước. Kỷ Đạt ngồi bàn bạc tiếp với đối tác vài tiếng đồng hồ nữa, để hoạch định một
số chi tiết nhỏ, rồi mới ra về.
“Ê, khoan về, lần nào ông qua chỗ tôi mà không làm một chầu đâu.”
Kỷ Đạt liền xua tay: “Thôi, thôi, chốc nữa tôi còn có việc, phải đi ngay bây giờ.”
Kỷ Đạt nói xong bèn rời khỏi công ty của đối tác. Quả nhiên vừa bước được
vài bước, liền thấy trong quán trà bên kia đường, Hồ Quốc Đông đang ngồi cúi đầu, không biết đang chơi cái gì.
Kỷ Đạt không nói không
rằng đi qua bên đó ngó xem, thì ra người này đang chơi Ipad, trên đó
từng dãy cây cối rậm rạp. Thì ra anh ta đang chơi trò diệt cương thi.
“Ê, ê, ê, sao không hứng mặt trời đi.” Kỷ Đạt nhìn thấy Hồ Quốc Đông một
tay cầm Ipad, một tay cầm tách trà, không thấy anh ta hứng lấy mặt trời
trong trò chơi, nên vội lên tiếng, và từ đằng sau thò tay lên màn hình
hứng lấy từng mặt trời giúp.
Hồ Quốc Đông cũng không bị giọng của Kỷ Đạt làm giật mình, chỉ ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, rồi nói một
cách ví von: “Cây cối đã trồng đủ rồi, cần gì hứng mặt trời nữa làm gì.”
Kỷ Đạt liền ngồi xuống kế bên Quốc Đông, một tay nắm lấy bàn tay của Quốc
Đông đang cầm Ipad, một tay rê trên màn hình: “Ai nói là không có tác
dụng, bây giờ hứng lấy, biết đâu sau này dùng đến.”
Chơi xong một ván game, Kỷ Đạt mới anh ta: “Ông Hồ, gặp được nhau là có duyên, đi nào, chúng ta đi ăn cơm với nhau.”
Hồ Quốc Đông nghĩ, Kỷ Đạt bây giờ đang hứng mặt trời chắc.
Kỷ Đạt mời khách ăn cơm cũng chia đẳng cấp, cho dù những người khách khác
được xếp vào hạng nào, nhưng mà mời Quốc Đông, thì Kỷ Đạt luôn muốn mời
anh ta đến nhà hàng 5 sao Shanglari.
Nhìn thấy Kỷ Đạt cho xe dừng ngay trước mấy nhân viên tiếp tân đang đứng chào khách, đột nhiên Quốc
Đông mở miệng hỏi: “Đây là Shanglari à?”
“Ờ, đúng rồi.”
“Anh mời tôi đến đây ăn à?”
“Sao vậy? Còn không đủ sang trọng à?” Kỷ Đạt ngạc nhiên, ở đây được xem là
nơi sang trọng nhất nhì của thành phố Trường Xuân này rồi, sao mà nghe
giọng điệu của Quốc Đông coi bộ có gì không ổn. “Anh hay mời khách ăn
cơm ở đây, khung cảnh ở đây cũng sang trọng lắm đó.”
Hồ Quốc Đông quay sang nhìn anh ta: “Thế là trong mắt anh, tôi là một khách hàng?”
“Không, không, không” Kỷ Đạt rốt cuộc cũng chợt ngẫm ra, liền lắc đầu nguầy nguậy, rồi lại đạp ga cho xe chạy ra ngoài.
Hai nhân viên đứng mở cửa của nhà hàng Shanglari đứng sững sờ tại chỗ,
trong lòng nghĩ không hiểu chuyện gì xảy ra, cửa đã mở rồi sao còn chạy
đi mất?