Xe của Kỷ Đạt chạy một vòng lớn rồi rẽ vào đại lộ Trường An, Hồ Quốc Đông mở lời: “Tôi
tưởng giữa hai chúng ta không cần bày vẽ gì chứ.”
“Ừm.”
“Tìm đại một quán ăn nào đó ghé vào ăn cũng được.”
“Ừm.”
“Bây giờ cũng hơn 5 giờ rồi, em trai tôi chắc cũng chưa ăn cơm đâu, chúng ta chạy thẳng đến trường của nó đi.”
“Ừm.”
Qua thái độ của hai người chơi game “thực vật đánh cương thi” có thể thấy
rằng, Hồ Quốc Đông thuộc dạng hoạch định rồi mới hành động, cái gì cũng
phải đắn đo suy nghĩ kỹ càng rồi mới ra tay. Còn Kỷ Đạt thì thuộc dạng
đi từng bước rồi tính tiếp, ngay cả mặt trời cũng hứng, lo xa.
Cho nên trong chuyện của hai người, Kỷ Đạt muốn ra tay, nắm bắt mọi cơ hội
để chiều chuộng Quốc Đông. Còn Quốc Đông lại đứng xa xa quan sát, trên
mặt không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng trong lòng đã có kế hoạch sẵn cả.
Hồ Quốc Đông không thể yên tâm khi đi ăn cơm với Kỷ Đạt trong khi chỉ có
hai người, xét về mọi mặt đều rất nguy hiểm, cho nên gọi điện thoại gọi
cho em trai.
Hồ Quốc Trình vốn dĩ rất vui mừng, không ngờ anh
trai mình đến Trường Xuân công tác, trong bộn bề trăm công ngàn việc còn gọi mình ra ăn cơm, đương nhiên là nhanh chóng thu xếp chạy một mạch ra cổng Bắc của trường chờ đợi, nhìn từ xa cậu cũng là một anh chàng khá
năng động.
Kết quả là khi xe của Kỷ Đạt dừng ngay trước mặt, cả
người cậu như rối tung trong gió. Cậu nhìn một cái là nhận ra ngay cái
ông chủ xấu xa lắm tiền nhiều của giành xe với anh em nhà mình hôm
trước. Cậu xụ mặt xuống ngay lập tức.
“Anh, sao anh lại đi chung với ông ta vậy!” Hồ Quốc Trình hỏi vẻ không vui.
Hồ Quốc Đông không nói câu nào, ngược lại Kỷ Đạt lên tiếng: “Ê, cô bé, hôm nay anh mời anh em nhà em đi ăn một bữa ngon lành.”
Quốc Trình bị kêu là cô bé, liền nhảy dựng lên.
“Chọc em của tôi vui lắm sao?” Quốc Đông quay đầu nhìn anh ta.
“Vui chứ, hí hí.” Kỷ Đạt sờ sờ râu trên cằm, vui sướng biết bao.
Xung quanh trường của Hồ Quốc Trình đều là quán ăn nhỏ, Kỷ Đạt lái xe chở
hai anh em đó chạy men theo con đường, đột nhiên Hồ Quốc Trình la lên:
“Anh, em muốn ăn ở chỗ này! Quán này mới mở, bạn bè em đều khen ngon
cả!”
Hồ Quốc Đông và Kỷ Đạt thò đầu ra xem, chỉ thấy cái bảng
hiệu nhà hàng to đùng đủ làm lóe mắt hai người đàn ông này: Làng vịt
Nguyên Tổ. Hai người mắt nhìn nhau:
- Vào không?
- Có thể không vào sao?
- Vậy được, vậy thì vào.
Hai kẻ đàn ông trong lòng đều có những toan tính mưu đồ riêng đó, đi theo
sau cậu thanh niên ngây thơ hơi quá đà Hồ Quốc Trình, bước vào trong nhà hàng.
* * *
Ba người chọn một cái bàn bốn người, nhưng mà chọn lựa ai ngồi đối diện ai cũng mất khá nhiều thời gian.
Kỷ Đạt đương nhiên muốn ngồi kế bên Quốc Đông, nhưng em trai anh ta cũng
không phải hiền lành gì, nên giành vị trí ngồi kế bên anh mình.
Kỷ Đạt cười cười, đành ngồi đối diện Quốc Đông. Anh ta trả tiền, nên anh
giành quyền gọi món. Anh ta cầm lấy menu đọc to một lượt.
“Hồ… ủa, em ăn cà tím không?”
“Ăn.”
“À, em ăn cay không?”
“Ăn.”
“Ừm.”
“Tôi không kiêng ăn gì cả, cái gì cũng ăn được.” Hồ Quốc Đông xé bao giấy của chén đũa: “Còn nữa, gọi tên tôi được rồi.”
“Được thôi, em Đông.” Kỷ Đạt cười hí hí đóng cuốn menu lại, gọi hai món thịt, hai món rau, một món canh.
Hồ Quốc Trình nhìn Kỷ Đạt với ánh mắt gớm đến phát ói. Chưa bao giờ thấy
một người nào không biết xấu hổ như ông này, anh mình chỉ cho phép ông
gọi tên thôi, vậy mà ông lại có thể gọi “em Đông” gì gì đó một cách rợn
da gà, không biết có biết xấu hổ không nữa.
Món ăn của Trường
Xuân không nhiều, chỉ là đồ nướng Hàn Quốc nhiều. Cái nhà hàng Làng vịt
Nguyên Tổ này cũng vậy, là một nhà hàng chuyên bán vịt quay kiểu Hàn
Quốc.
Trên bàn dọn ra một cái mâm nướng, bật lửa lên, bắt đầu
nướng thịt vịt đã được ướp nước sốt đặc biệt của Hàn Quốc. Còn những món rau xào khác nữa, bày đầy cả bàn, ba người đàn ông dùng đũa gắp những
miếng thịt vịt được nướng nóng hổi thơm lừng.
Hồ Quốc Trình nhìn
Kỷ Đạt một cách cảnh giác cao độ, nhìn như thế nào cũng không ưa nổi.
Cậu thấy ông Kỷ Đạt này bụng to vai rộng không nói, tóc tai cạo đến nổi
thấy cả da đầu trắng ởn, còn để râu nữa, trên cổ còn có một sợi dây
chuyền vàng nữa, trông bộ dạng y chang mấy ông địa chủ, sao mà sánh được với anh trai mình.
Thật ra vóc dáng của Kỷ Đạt với Quốc Đông
cũng hao hao giống nhau, đáng tiếc đều là dạng mập mạp, nhưng trong mắt
của Hồ Quốc Trình thì Kỷ Đạt thuộc dạng mập béo ục ịch, còn anh trai của anh ta thì mập mạp phương phi.
Nhưng mà cũng may, dưới cặp mắt
lúc nào cũng xăm soi của Hồ Quốc Trình, trên bàn tiệc Kỷ Đạt không có
làm những hành động gì thái quá, cho nên Hồ Quốc Trình mới thở phào nhẹ
nhõm.
Nhưng cậu không biết rằng, bên dưới bàn tiệc, chân của anh trai hắn và chân của Kỷ Đạt đã chạm nhau.
Ăn được một nửa, bụng của Quốc Trình không êm, phải đi nhà vệ sinh, Hồ
Quốc Đông thấy em trai mình vừa đi khỏi, mặt xụ xuống, nói: “Tay anh
cũng dài quá hen!” Nói xong anh ta rung đùi một cái, hất cái bàn tay mập mạp của Kỷ Đạt ra khỏi đùi mình.
Cho hắn ta đụng chạm chân đã là nể mặt lắm rồi, còn dùng tay sờ? Đúng là được voi đòi tiên.
Kỷ Đạt cười bẽn lẽn, liền rút tay trái về đặt lên bàn để cầm chén cơm.
Chiếc bàn ăn cơm này khá nhỏ, mà anh và Quốc Đông lại cao to, nên chân chạm
phải chân là chuyện bình thường, chỉ cần cố gắng thêm chút xíu, là tay
có thể gác lên đó. Nhưng dường như anh này cố tình, còn người kia thì
làm ngơ, Hồ Quốc Đông thấy có mặt em trai ở trên bàn ăn nên không trở
mặt, kết quả là Quốc Trình vừa đi khỏi là anh ta xụ mặt tỏ vẻ khó chịu
cho Kỷ Đạt biết.
Mà Kỷ Đạt thì lòng tham không dứt, thấy Quốc Trình quay trở về, anh ta liền thò tay xuống dưới bàn quấy rối Quốc Đông.
Kỷ Đạt vừa chạm vào đầu gối của Quốc Đông, Quốc Đông lại rung đùi hất tay anh ta ra.
Anh này đụng chạm, anh kia rung đùi hất đi.
Hai người dưới bàn ăn không phải là sờ qua sờ lại mà là võ lâm cao thủ đấu
chiêu với nhau, trên bàn tiệc thì có nói có cười vô cùng khách sáo,
tiếng cười tiếng tro chuyện rôm rả không ngớt.
Quốc Trình buồn
hiu cặm cụi ăn được một lúc là chịu không nổi, ngẩng đầu lên hỏi Quốc
Đông: “Anh sao vậy, ở nhà ăn cơm đâu có thấy anh có thói quen rung đùi
đâu.” Hồ Quốc Đông mỗi lần rung đùi, là cả cái bàn cũng muốn nghiêng
ngả, thật là khó chịu quá đi.
Thế là Hồ Quốc Đông đành phải dừng cái hành động rung đùi đó lại.
Kỷ Đạt cười hí hí dùng đũa gắp miếng thịt vịt bỏ vào bát của Quốc Trình:
“Em Trình, ăn đi chứ, đừng khách sáo.” Tay trái của hắn lại bỏ dưới bàn
không biết đang làm gì nữa đây.
* * *
Sau khi ăn uống no nê, Kỷ Đạt đưa Quốc Trình về trường, lại chuẩn bị lái xe đưa Quốc Đông về khách sạn.
Lái xe được một lúc, Hồ Quốc Đông quay sang nhìn hắn: “Mò mò mẫm mẫm cái quỷ gì vậy?”
Thì ra, từ khi Quốc Trình xuống xe xong, Kỷ Đạt tay trái cầm vô lăng, tay
phải cứ lần sờ trên gối trái của Quốc Đông, vả lại xem tình hình có
chiều hướng đi sâu tiếp sang bên đùi phải.
Quốc Đông ngồi kế bên
trên xe, do cơ thể hơi to béo, nên chân hơi bành ra, đương nhiên chân
trái sẽ đưa gần sang phía bên Kỷ Đạt.
Kỷ Đạt nói một cách không biết mắc cỡ: “Anh đang chuẩn bị mò cái “cần số” kìa!”
Hồ Quốc Đông hoàn toàn không hưởng ứng mấy chuyện tiểu lâm “mặn” của anh
ta, cầm tay của Kỷ Đạt lên đưa đến cái chỗ có cần số thật. “Lái xe an
toàn biết không?”
Suốt con đường đó, Kỷ Đạt lái xe một cách an
toàn ngoan ngoãn đưa Quốc Đông về khách sạn, sau đó xuống xe theo Quốc
Đông vào phòng.
Quốc Đông nhìn anh ta một cái, miệng lầm bầm gì đó, nhưng vẫn không nói ra tiếng.
Hai người kẻ trước người sau đi vào phòng của Quốc Đông ở, trong lòng Kỷ
Đạt nghĩ, chắc là Quốc Đông chịu rồi, thế là thú tính nổi lên, anh ta đè Quốc Đông vô cửa phòng hôn hít loạn xạ, Hồ Quốc Đông chỉ hư hử một cái
nhưng không từ chối anh ta, hôn môi vài cái thì thấy Quốc Đông cũng
hưởng ứng.
Sự hưởng ứng của Quốc Đông khiến cho dục vọng trong
người Kỷ Đạt nổi dậy, cảm giác đó cứ như từ đốt xương cụt mà trỗi lên
tận não. Anh ta quả thật không biết sao mà lại thích Hồ Quốc Đông đến
thế nữa, trước sau chỉ gặp anh ta có hai lần, nhưng nhìn kiểu nào cũng
thấy mát mắt, rõ ràng là thằng cha này cũng to khỏe như mình, nhưng
thích là thích, thấy hợp với mình ghê. Kỷ Đạt cảm thấy mình thật sự đã
thay đổi sở thích, không còn thích mấy chàng trai ẻo lả nữa, chỉ thích
mấy đàn ông vạm vỡ thôi, thích từ trong ra ngoài.
Kỷ Đạt một tay
kẹp lấy mặt Quốc Đông, từ miệng, mặt, má, lỗ tai, cổ, càng hôn càng thấp xuống bên dưới, một tay kia đã sờ vào bên ngoài “cần số” của Quốc Đông, Kỷ Đạt còn chưa kịp kéo dây kéo quần của Quốc Đông xuống để tiến sâu
thêm thì nghe tiếng nhà vệ sinh trong phòng khách sạn vọng ra tiếng của
một người đàn ông.
“Ủa, anh Hồ, anh về rồi à?”
Kỷ Đạt chết trân.
Hồ Quốc Đông trả lời lớn tiếng: “Ừ, Vương Công, anh vừa mới về đến.”
Kỷ Đạt càng chết đứng.
Vương Công trong nhà vệ sinh lại nói tiếp: “À, em ăn phải gì mà bây giờ đau
bụng quá, đang ở trong nhà vệ sinh, chút nữa mới ra được. Anh Hồ, anh
không gấp sử dụng nhà vệ sinh chứ?”
Hồ Quốc Đông trả lời: “Không gấp, em cứ từ từ đi.”
Nói xong, Quốc Đông từ tốn móc trong túi ra tờ khăn giấy lau từng chút từng chút nước miếng của Kỷ Đạt để lại trên mặt mình, sau đó đẩy Kỷ Đạt còn
đang chết trân đó ra khỏi phòng, còn đưa tay ra gõ mạnh lên đầu Kỷ Đạt
một cái nữa.
“Ui da!” Kỷ Đạt hoàn hồn.
Hồ Quốc Đông đẩy
gọng kính lên: “Tôi từ đầu đến giờ đâu có nói là đến công tác ở Trường
Xuân một mình đâu phải không nào? Chỉ vì tôi phải đưa thằng em trai nhập học nên đến sớm hơn mọi người một bữa mà thôi.” Nói xong, đóng cửa khóa chốt nhanh chóng.
Kỷ Đạt nhìn cánh cửa đã khóa chặt mà vò đầu bứt tai. Cái thằng Hồ Quốc Đông này, đúng là chẳng tốt lành gì!
Kỷ Đạt vốn dĩ định mấy hôm nữa lại đi tìm Hồ Quốc Đông, nhưng mấy hôm nay
đột nhiên nhiều vụ làm ăn quá, anh ta xoay như chong chóng suốt mấy ngày qua, khi giải quyết xong mọi người thì thời gian đã trôi qua hết hai
tuần.
Anh ta cầm lấy chiếc điện thoại suy tư cả buổi trời, nếu
như Hồ Quốc Đông muốn liên lạc với anh ta, thì đã tự động gọi đến rồi,
nhưng đã hai tuần nay, một cuộc điện thoại cũng không có… y, công việc
của người ta cũng bận bịu mà.
Những người đàn ông đang yêu nhau
không so đo chấp nhặt mấy thứ này, anh ta nghĩ ngợi rồi gọi vào số điện
thoại riêng mà Quốc Đông ghi lại cho mình, điện thoại đổ chuông được hai cái rồi có người bắt máy.
“Sao mà nghĩ tới gọi điện thoại cho tôi vậy?” Giọng của Hồ Quốc Đông ở đầu dây bên kia vang lên.
“Thì nhớ em mà.”
“…”
“Thì nhớ em thật mà.”
“Tôi giờ đã trở về Cáp Nhĩ Tân rồi.”
“Ừ…”
Kỷ Đạt hơi thất vọng, mình còn không biết người ta đã về Cáp Nhĩ Tân rồi, còn dám nói là nhớ người ta nữa chứ?!
“Trước khi tôi về, có gọi điện thoại cho anh, nhưng bình thường của anh đã tắt máy.” Hồ Quốc Đông nói.
Nhắc đến chuyện này thì Kỷ Đạt có chút ấn tượng, dù gì thì anh ta cũng là
ông chủ, điện thoại di động hầu như không tắt máy bao giờ, lúc nào cũng
mở máy, ngay cả ban đêm đi ngủ cũng đặt điện thoại di động ở bên gối.
Nhưng lần đó, anh cùng bạn bè đi ra ngoài ăn cơm, uống nhiều quá bị say, điện thoại rơi văng ra cục pin ra ngoài, anh ta cũng chẳng buồn gắn
lại, nên kết quả là bỏ lỡ cuộc gọi của Quốc Đông.
“Em ở chỗ nào
của Cáp Nhĩ Tân?” Kỷ Đạt lật lịch trình làm việc, xem thử có thời gian
nào trống, dành mấy ngày chạy qua Cáp Nhĩ Tân không.
“Đừng đến, mấy hôm nữa tôi phải đi Nga, không rảnh tiếp anh.”
“Không sao, em không rảnh thì có bạn tình của em nữa mà, để nó tiếp anh cũng
được. Anh đây chắc chắn sẽ nói lý lẽ với hắn, cho hắn biết tình cảm anh
đối với em là vàng thật không sợ lửa, một lòng sắt son, sau đó hắn sẽ
sớm cút xéo.”
Hồ Đông cười: “Дypaк”[1].
[1] Đồ khùng, tiếng Nga - ND.
“Hả?”
“Tôi nói anh đồ khùng.”
“Ê, sao em lại chửi người ta vậy!”
“Tôi bây giờ độc thân.”
“Hả?”
“Tôi độc thân khá lâu rồi.”
“Hả?”
“Làm gì có bạn tình nào.”
“…Hí, hí.” Kỷ Đạt rốt cuộc cũng hiểu ra. “Em Đông, anh có từng nói với em chưa, anh biết tiếng Triều Tiên đó?”
ở biên giới tỉnh Cát Lâm, nơi giáp ranh với Triều Tiên, có một số người
biết nói vài câu tiếng Triều Tiên là chuyện bình thường, không phải
chuyện lạ lẫm gì.
Hồ Quốc Đông nói: “Không có”.
“Muốn nghe không?”
“Không muốn.”
“Hả?”
“Chắc anh chỉ biết mỗi câu Sa-lang-hei-yo[2].”
[2] Phiên âm của câu Anh yêu em, tiếng Hàn - ND
Kỷ Đạt rờ rờ cái đầu đinh của mình: “Hồ Quốc Đông, sao em thông minh quá vậy.”