Thế Giới Dị Biến

Chương 69: Chương 69: Qua trận




Ầm.

Dưới chân sinh phong, Long lập tức cầm song kiếm lao về phía người cầm kiếm. Long giơ thanh vô danh kiếm trong tay trái của mình ném mạnh về phía người cầm kiếm.

Người cầm kiếm vung kiếm của mình ra để quét bay thanh vô danh nhưng điều bất ngờ là thanh kiếm của hắn chỉ chém xuyên qua thanh vô danh, rõ ràng đó chỉ là hư ảnh của thanh kiếm. Nhận thấy bản thân đã phạm sai lầm nhưng người cầm kiếm vẫn kịp thu kiếm lại đón lấy chân thân của thanh kiếm.

Keng.

Hai kiếm chạm vào nhau, tưởng chừng như thanh vô danh bị quét bay nhưng không. Từ điểm va chạm, vô danh kiếm biến thành vô số kiếm ảnh bay xung quanh người cầm kiếm. Động tác của người cầm kiếm có chút khựng lại, hiển nhiên điều này vốn cũng không nằm sẵn trong lập trình chiến đấu của hắn. Trong hư lại có hư, lợi dụng thời cơ Long xuất hiện từ eo bên trái của người cầm kiếm, cậu đâm thẳng vào đó. Người cầm kiếm đã kịp phản ứng lại trước chuỗi hành động của Long, hắn dùng tay trái bắt lấy lưỡi kiếm đang đâm tới.

Lập tức Long vận dụng khả năng của tử vong kiếm là hút năng lượng từ đối thủ. Cậu sử dụng khả năng này của thanh kiếm đến cực hạn, khiến cho năng lượng của người cầm kiếm bị ăn mòn dần. Nhận thấy được dị trạng, người cầm kiếm muốn hất thanh tử vong ra nhưng không được. Hắn dùng thanh kiếm bên tay phải của mình đâm thẳng xuống người Long. Hành động của người cầm kiếm cũng không khiến Long phải chùn bước, tay trái của cậu giơ lên, lập tức vô danh kiếm xuất hiện trên tay đỡ lấy cú đâm. Hai bên đang đứng trong một tư thế giằng co.

Xung quanh hai người là kiếm ảnh trước đó mà Long làm ra đang không ngừng gia tăng lên theo cấp số nhân. Một màn sáng trắng bao bọc lấy hai người, khiến cho tất cả mọi người đều không thể biết được tình huống bên trong là như thế nào. Hỉ Phụng và Lộc lúc này đã đứng thẳng dậy, hai người nhìn nhau, Hỉ Phụng lắc đầu ra hiệu không nên xen vào giữa lúc này.

Roẹt, roẹt.

Bành.

Màn sáng biến mất, tình hình bên trong đang ngày một lộ rõ. Chỉ thấy duy nhất một bóng người còn đứng tại nơi đó. Người đó không ai khác chính là Long. Cậu đã tiêu diệt được hư ảnh người cầm kiếm. Hỉ Phụng thấy được cảnh này sắc mặt cô tươi tắn lên chạy tới bên người Long.

- Anh đã thành công, làm sao mà anh làm được.

Long thu hai thanh kiếm của mình lại. Cậu xua tay ra hiệu mình không muốn trả lời, trạng thái bây giờ của cậu không lắm khi chân khí bên trong cơ thể đang khô kiệt.

- À rồi, anh nghỉ ngơi đi.

Hỉ Phụng không tò mò nữa cô đưa mắt nhìn sang bên chiến trường còn lại. Lúc này phía bên đó là một mảnh đại dương từ lửa, khi mà người cầm trượng không ngừng huy động hỏa diễm tấn công ba người kia.

Quan sát một lúc thì dễ dàng nhận thấy người đang đối chọi với thế lửa của người cầm trượng chính là Lâm Phong, khi cậu ta đang không ngừng dùng hỏa lĩnh vực để đối chọi với thế lửa từ đối thủ. Hai người còn lại là Lee Jeong và Đoàn Hư cũng không ngồi xem khi mà hai người liên tục thi triển kỹ năng của mình đánh tới. Xem ra bọn họ là không có cách nào tiếp cận người cầm trượng, chỉ có thể lựa chọn dùng công kích tầm xa áp chế.

Nhóm ba người đang ra sức chiến đấu thì cảm nhận được bên phía kia chiến trường không có động tĩnh, khi bọn họ liếc mắt sang thì thấy được nhóm người của Hỉ Phụng đã ngồi nghỉ dưỡng sức, bọn họ đã đánh bại hư ảnh bên kia. Điều này giống như một liều thuốc kích thích bên trong lòng ba người, lập tức ba người tăng cường hỏa lực của mình.

Khoảng mười phút sau thì nhóm của Lâm Phong mới tiêu diệt được hư ảnh người cầm trượng. Bộ dáng của họ rất mệt mỏi sau cuộc chiến. Ngay khi cả hai hư ảnh lần lượt bị đánh bại thì hai bức tượng lớn bắn ra sáu đạo điểm sáng bay thẳng vào mu bàn tay của sáu người, hình thành lên một đồ án in trên mu bàn tay.

Ầm ầm.

Ngay sau đó là trận pháp khảo thí của khu vực này lập tức biến mất.

- Vậy là xong?

Lee Jeong quay đầu hỏi Lâm Phong.

- Có lẽ thế, hãy nghỉ ngơi một lát rồi cùng tiến vào.

Đám người của bốn thế lực lớn nơi đây bắt đầu tiến đến thăm dò cánh cửa đá.

Long đang bình ổn thương thế của mình thì khi điểm sáng bay vào mu bàn tay của cậu thì bỗng chốc Long đã cảm nhận được mọi thứ xung quanh mình. Tinh thần lực của cậu đã trở lại, nó đã không còn bị phong bế. Môi của Long hiện lên một nụ cười.

- Anh có thu hoạch gì à, sao nhìn anh có chút vui vẻ.

Lộc hỏi Long. Bây giờ thì cậu rất khâm phục Long khi gần như một mình làm hết trong lúc chiến đấu với hư ảnh.

- À, ngộ ra một số điều trong lúc chiến đấu thôi.

Long không muốn nói ra bây giờ mình có thể hành động như trước kia. Cậu lấy máy truyền tin của mình liên lạc với Lâm và Hoa, kêu hai người đi ra phía ngoài chờ mình.

- Việc ở đây đã xong, tôi phải quay trở về đội của mình, chào.

Long lên tiếng chào hỏi Hỉ Phụng rồi nhanh chóng đi mất. Hỉ Phụng còn định mời Long đi cùng mình trong hành trình tiếp theo nhưng cậu ta lại chạy mất. Cô cũng không làm ra hành động níu kéo, nếu Long bỏ đi vậy thì cậu ta đã có kế hoạch của mình.

- Anh Long, anh thật sự quá lợi hại, một mình làm hết.

Hoa reo hò khi Long quay trở lại.

- Được rồi, chúng ta lui xa ra khu vực này đi, nếu để tên Lâm Phong nhớ đến chúng ta thì lại mệt.

- Được.

Lâm gật đầu rồi dẫn đường đi ra phía ngoài. Long cũng thông báo cho hai người họ là tinh thần lực của mình đã hồi phục, điều này khiến cho hai anh em họ thở phào nhẹ nhõm. Chỗ dựa của bọn họ lại quay về với chiến lực đỉnh phong.

- Cậu chủ, cánh cửa đá đó cũng không có cái gì ổ khóa hay cạm bẫy, chúng ta chỉ cần đẩy nó ra như một cánh cửa bình thường là có thể đi vào.

Thuộc hạ của Long là Lang sau khi thăm dò tình huống rồi quay lại báo cáo với cậu.

- Hiểu. Kêu mọi người chuẩn bị tiến vào, mà nãy giờ tôi không thấy tên kia đâu, nhớ cho người cảnh giác.

- Vâng.

Lang hiểu ý cậu chủ của mình đang nhắc tới ai, ông lập tức đi ra phân công.

Những nhóm võ giả nhỏ lẻ khác thì vẫn đang đứng phía ngoài chờ đợi, bọn họ không dám làm ra bất cứ hành động thăm dò cánh cửa kia khi mà bốn thế lực lớn vẫn còn đang đứng ở bên đó. Bọn họ chỉ biết chờ đợi.

Nửa tiếng sau, khi bốn nhóm thế lực chỉnh đốn đội ngũ của mình thì lập tức ra lệnh cho người của mình tiến lên mở cửa đá.

Cạch cạch cạch.

Tiếng cửa đá khổng lồ chậm rãi được đẩy vào. Một luồn sáng đỏ dần dần hiện lên sau khe cửa được mở rộng. Khí nóng từ bên trong cánh cửa thổi ra bên ngoài phả vào mặt đám người. Năng lượng nguyên tố hỏa phát ra từ sau cánh cửa rất tinh thuần.

Bước vào bên trong cửa đá, cảnh tượng bên trong dần dần được hé lộ. Đó là một con đường hầm rộng lớn đi thẳng xuống dưới lòng đất, phía trên xung quanh vách động được khảm các viên đá phát quan nên mọi người có thể dễ dàng nhìn thấy tình huống bên trong. Bốn nhóm thế lực lớn bắt đầu tiến vào bên trong. Càng đi xuống sâu thì nhiệt độ càng ngày tăng cao, cho đến khi đi được một quãng rất xa thì một tượng xuất hiện làm mọi người ở đây cũng không ai ngờ tới. Dưới sâu dưới lòng đất vậy mà là một vùng dung nham rộng lớn, con đường mà họ đi bây giờ là một cây cầu lơ lửng giữa vùng dung nham này. Cây cầu được trận pháp nâng đỡ nên mới có thể tồn tại ở bên dưới này lâu như vậy. Đi trên cầu một chút nữa thì sẽ thấy nhiều nhánh cầu khác được nối với cây cầu này. Nhánh của mỗi cây cầu hướng về một chỗ nào đó nhưng cho dù với khả năng quan sát của mọi người vẫn không thể biết điểm cuối ở bên đó là như thế nào.

Dưới này quả thật quá nóng, tất cả vỏ giả đều phải dùng chân khí hộ thể thì mới có thể đi lại trong này được, điều đó cũng đồng nghĩa với việc thời gian mà bọn họ có thể nán lại thăm dò là có giới hạn, rất nhiều người đang phân vân không biết nên đi hướng nào.

Phía bên nhóm Đoàn Hư có một tên cận vệ lên tiếng.

- Thiếu gia, chúng ta nên đi hướng nào ạ, tiểu nhân e rằng không phải cây cầu nào cũng an toàn.

Đoàn Hư bước lên phía trước quan sát từng nhánh rẽ, không khí ở đây quá nóng bức sinh ra một chút vặn vẹo làm cho việc quan sát rất khó, cậu cũng khá băn khoăn.

- Cho một hai người đi lên trước thử xem.

- Vâng.

Người cận vệ sau đó phái đi vài người bên phe mình tiến lên cây cầu. Phía bên ba nhóm còn lại cũng cho người thăm dò. Trinh sát mỗi nhóm đều hiểu ý nhau cùng lúc bước chân lên từng ngã rẽ mà mình chọn. Những người ở lại đều hồi hộp quan sát.

Một cảnh tượng không đồng nhất diễn ra, khoảng cách đi được của từng trinh sát trên mỗi cây cầu đều không giống nhau. Ban đầu họ cho rằng là do tu vi của các trinh sát chênh lệch lẫn nhau, nhưng có vẻ không phải khi mà trinh sát có tu vi cao nhất lại không phải là người tiến lên xa nhất. Một lát sau từng trinh sát trở về, để kiểm chứng một cách chính xác hơn nhóm người cho thay đổi vị trí thăm dò lần hai. Đúng như dự đoán, tiến độ tiến lên của trinh sát phụ thuộc vào cây cầu mà họ chọn chứ không phải dựa vào tu vi, do chỉ có 30 phút thăm dò nên kết quả nhận được cũng không có nguy hiểm gì, chỉ là bước đi trên cây cầu rất khó khăn. Cũng không hiểu là nguyên lý gì khi mà càng tiếng tới, áp lực và nhiệt độ họ phải chịu ngày càng tăng lên.

- Được rồi, mọi người cũng không cần phải thăm dò nữa, tôi đoán cái này cũng chỉ là khảo nghiệm sàn lọc mà thôi. Có thể cây cầu khó đi nhất nếu vượt qua sẽ phần thưởng phong phú nhất.

Lâm Phong nhắc nhở đoàn người, cậu cũng nói câu này với các nhóm khác. Mọi người ai nấy cũng xôn xao, khác với các nhóm võ giả khác. Nhóm của bốn thế lực lớn chủ yếu tới đây để thu hoạch tài nguyên hoặc phò trợ người đứng đầu của bọn họ đạt được cơ duyên, đối với nhóm người này đi đường nào đều phụ thuộc vào chỉ lệnh của người đứng đầu.

Thời gian từ từ trôi, chân khí của mọi người cũng cảm giác bắt đầu có tiêu hao. Cuối cùng thì bốn nhóm thế lực lớn chia ra thành hai lực lượng, một lực lượng ở lại đây tiếp ứng, lực lượng còn lại sẽ tiến vào. Riêng bốn người Lâm Phong, Lee Jeong, Đoàn Hư, Hỉ Phụng sẽ đi chung trên cây cầu được cho là có độ khó tiến lên cao nhất. Đây cũng có thể coi là một bài kiểm tra phân cao thấp giữa bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.