Kì Nhạc còn chưa về tới nhà trọ đã nhìn thấy chiếc xe việt dã quen
thuộc chạy ra từ một con hẻm nhỏ, cậu biết ngay đó là Diệp Thủy Xuyên.
Cậu bước nhanh về phía trước, thấy người nọ bước xuống xe liền tiến lên: “Anh hai.”
Diệp Thủy Xuyên quay đầu lại, hai mắt lập tức phát sáng, vội vàng
chạy tới lật quần áo của cậu lên xem xét, sau đó thất vọng hỏi: “Sao lại không có?”
Kì Nhạc kinh ngạc hỏi lại: “Không có cái gì?”
“Dấu hôn.”
“. . . . .” Kì Nhạc đẩy hắn ra, xoay người đi lên lầu, “Anh hai, bọn em trong sạch, bọn em không có mướn phòng.”
“Em ngốc hả!” Diệp Thủy Xuyên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Hôm qua có cơ hội tốt như vậy mà không biết nắm chắc, dù sao cũng đã say
rượu, sao không làm tới luôn?”
Kì Nhạc mặc kệ hắn, chậm rãi đi lên lầu.
“Một chút tiến triển cũng không có sao?” Diệp Thủy Xuyên đi theo phía sau, vẻ mặt rất nhiều chuyện, “Hai đứa hôn nhau chưa? Không phải hôn
lưỡi cũng được, à, đúng rồi, em nên nắm chắc cơ hội này, tốt nhất hãy
mau chóng xác định kết quả, bây giờ đa số vẫn đặt Ninh Tiêu, nhưng hôm
qua em đến quán bar uống rượu với Cố Bách có rất nhiều người nhìn thấy,
phỏng chừng số người đặt Cố Bách bắt đầu nhiều hơn rồi, lần này anh đã
đặt 50 đồng.”
Kì Nhạc im lặng nhìn hắn: “50 đồng. . . . .” (khoảng 174.000đ)
Diệp Thủy Xuyên gật đầu, giải thích: “Tất cả mọi người chỉ muốn xem
chuyện vui, không phải chơi thật, thông thường chỉ đặt 10 đồng.” (khoảng 35.000đ)
Kì Nhạc dự tính cho dù có thắng cũng không kiếm được bao nhiêu, thôi
thì cứ để bọn họ chơi đi, nhiệm vụ quan trọng nhất hiện nay của cậu
chính là lấy lại bức tranh kia. Kì Nhạc nghĩ nghĩ, móc chìa khóa ra mở
cửa, ai ngờ còn chưa kịp tra chìa vào ổ, cửa đã mở ra trước. Ninh Tiêu
nhìn cậu, trên mặt không có biểu tình gì, không biết có phải do ảo giác
hay không, Kì Nhạc cảm thấy ánh mắt của người này lạnh hơn bình thường
rất nhiều.
“Tôi nghe nói tối qua cậu uống rượu?”
Kì Nhạc ừ một tiếng, tưởng Ninh Tiêu chuẩn bị ra ngoài nên lướt qua hắn đi vào nhà.
Ninh Tiêu xoay người đóng cửa lại, dựa theo suy đoán lần trước, hẳn
là Trịnh Tiểu Viễn đã nhớ ra hắn, có điều không biết trí nhớ khôi phục
được bao nhiêu, tuy người này vẫn không nhìn mình nhưng thật ra Ninh
Tiêu thích tính cách hiện giờ của cậu hơn. Nếu người này đối xử bình
thường với những người khác thì không nói, nhưng người này lại có gì đó
với Cố Bách, chuyện này thật sự khiến người ta khó chịu.
Tối qua sau khi nghe Cố Bách nói những lời đó, Ninh Tiêu cảm thấy
trong lòng đột nhiên dâng lên một cơn tức giận, người này vốn là của
hắn, tại sao bây giờ lại có người muốn làm gì thì làm? Hắn chợt nghĩ tới Trịnh Tiểu Viễn trước kia, trong lòng lập tức cảm thấy phiền chán không chịu nổi, cơn tức chậm rãi tiêu tan, hắn biết đây là do mình đang liên
hệ người trong tiềm thức và người trong hiện tại, nhất thời hắn cũng
không rõ bản thân mình muốn gì. Thấy Kì Nhạc đi về phía phòng ngủ, Ninh
Tiêu nhịn không được mở miệng hỏi: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Kì Nhạc quay đầu lại: “Hả? Anh nói cái gì?”
Ninh Tiêu đứng bất động ở cửa: “Cậu biết rõ Cố Bách đã có người trong lòng, tại sao cậu còn đi tìm hắn?”
“Ồ, anh ta có người trong lòng thì tôi không thể đi tìm anh ta?” Kì Nhạc nhíu mày, “Anh có ý gì?”
Biểu tình của Ninh Tiêu vẫn không thay đổi nhưng ánh mắt lại lạnh
hơn: “Ý tôi là mỗi ngày cậu đều chờ hắn, quấn lấy hắn để làm gì, cho dù
tạm thời hắn cho cậu quấn thì cũng chỉ là chơi đùa mà thôi, cậu ngốc à?”
“Tôi không ngốc, nhưng chuyện của tôi và anh ta không mượn anh xen vào.” Kì Nhạc ném lại một câu, sau đó quay lưng bỏ đi.
Lửa giận trong lòng Ninh Tiêu lập tức dâng lên, hiếm khi hắn mới tốt
bụng lên tiếng nhắc nhở, không ngờ người này lại dùng thái độ đó nói
chuyện với hắn. Ninh Tiêu bước nhanh về phía trước, kéo cánh tay Kì
Nhạc, bắt cậu quay lại đối diện với mình: “Cậu tỉnh lại đi, hắn chỉ đùa
giỡn với cậu thôi.”
Kì Nhạc không hiểu gì, giãy khỏi tay Ninh Tiêu: “Được rồi, anh ta đùa giỡn tôi thì liên quan gì đến anh?”
Ninh Tiêu đột nhiên nhớ tới câu nói “cho dù cậu muốn quan tâm, cậu ấy cũng sẽ không cảm kích” của Cố Bách, con ngươi lập tức trở nên lạnh
lẽo, hắn gật đầu nói: “Tùy cậu, đến lúc đó đừng hối hận.” Nói xong liền
bỏ đi, còn đóng sầm cửa lại.
Kì Nhạc kinh ngạc: “Hắn bị thần kinh à?”
“Chắc vậy.” Diệp Thủy Xuyên phụ họa, thầm nghĩ nếu là trước kia, Ninh Tiêu sẽ không bao giờ quan tâm đến chuyện này, xem ra Cố Bách nói không sai, thái độ của Ninh Tiêu thật sự có chút kì quái. Diệp Thủy Xuyên vui vẻ nhìn Kì Nhạc: “Điều này chứng tỏ mị lực của em rất lớn, xưa không
bằng nay!”
Kì Nhạc giật giật khóe miệng, quay về phòng chuẩn bị thay đồ, thuận miệng hỏi: “Anh tới đây làm gì?”
“Em đã xuất viện nên anh đem xe tới trả cho em.” Diệp Thủy Xuyên đi
theo Kì Nhạc vào phòng, ngồi xuống giường, “Người thuê chung nhà với anh đã chuyển đồ đi hết rồi, chừng nào em mới dọn qua?”
“Nhanh vậy sao?” Kì Nhạc kinh ngạc, “Không phải còn vài ngày nữa à?”
“Gần đây hắn đang bàn bạc địa điểm du lịch với bạn bè nên ở lại nhà bạn luôn rồi, hắn đã mang đồ đạc đi hết.”
“Hắn không có ý định trở về sao?”
“Ừ, hắn nói không về nữa.”
Không phải bị anh ép đi thật chứ. . . . . Kì Nhạc im lặng nhìn Diệp
Thủy Xuyên, ngẫm nghĩ: “Em phải thu dọn đồ đạc, ít nhất cũng phải ngày
mai mới chuyển được.” Cậu dừng lại một chút, “Anh hai, em nhớ anh từng
nói lúc trước em ở chung với anh, lát nữa em muốn qua chỗ anh xem thử,
lỡ như có thể nhớ được gì thì tốt, đúng không?”
“Ừ, được.”
Kì Nhạc mở ngăn tủ ra tìm quần áo: “Bên này phải làm sao bây giờ? Em đóng tiền thuê nhà bao lâu?”
“Lúc trước em sợ Ninh Tiêu chuyển đi nửa chừng nên một tháng đóng tiền nhà một lần.”
“Không tệ.” Kì Nhạc hài lòng, nhanh chóng thay quần áo rồi ra ngoài
với Diệp Thủy Xuyên. Hai người về tới nhà trọ, đây là một nhà trọ đơn
giản với hai phòng ngủ và một phòng khách, sạch sẽ hơn nhà trọ của Ninh
Tiêu. Kì Nhạc đánh giá xung quanh, không phát hiện ra chỗ nào kì lạ vượt quá sức chịu đựng, thì ra người kia dọn đi là vì chuyện du lịch thật,
rốt cuộc cậu mới yên tâm, quyết định ngày mai sẽ chuyển qua đây.
Diệp Thủy Xuyên hiển nhiên rất vui vẻ, lái xe đưa cậu trở về, Diệp
Thủy Xuyên định để xe lại, nhưng Kì Nhạc nói không nhớ rõ địa chỉ, bảo
Diệp Thủy Xuyên ngày mai đến đón mình. Diệp Thủy Xuyên lái xe chạy đi,
Kì Nhạc thì lên lầu thu dọn đồ đạc. Quần áo của Trịnh Tiểu Viễn rất
nhiều, ngoài ra còn có đủ loại giày dép và túi xách khiến cậu không biết nên nói gì.
Ninh Tiêu vẫn chưa quay về, Kì Nhạc cảm thấy rất yên tĩnh, ngồi ở nhà đợi đến xế chiều. Cậu trầm ngâm một lát, cảm thấy có thể đi cho mèo ăn
được rồi. Cậu lấy ra một cái túi, bỏ cọ vẽ và màu nước vào bên trong,
thầm nghĩ thật ra cũng không cần trộm tranh, chỉ cần xóa ngày tháng trên đó đi là được. Cậu chuẩn bị kĩ càng, sau đó gọi điện thoại cho Cố Bách: “Bây giờ anh đang ở đâu?”
Cố Bách cười cười: “Xe của tôi còn ở quán bar, chuẩn bị đi lấy về, có gì không?”
“Tôi chỉ hỏi vậy thôi, tôi muốn đến cho mèo ăn.”
“Ừ, cậu đến đi, dù sao cậu cũng có chìa khóa mà.”
“Được, tạm biệt.” Kì Nhạc cúp điện thoại, lập tức đi ra ngoài, cậu
muốn nhân cơ hội Cố Bách đi lấy xe để sửa lại ngày tháng, như vậy mới có thể yên tâm. Cậu ra khỏi khu phố đón xe, một lát sau đã đến nơi, vừa mở cửa liền giật mình: “Anh chuẩn bị đi hay là. . . . Đã trở lại?”
“Chuẩn bị đi.” Cố Bách nhìn cậu, “Cậu tới nhanh thật.”
“Ừ, tại tôi nhớ con mèo quá.” Kì Nhạc cười gượng, nhìn trái nhìn
phải, “Nó đâu rồi?” Nếu là bình thường, con trai đã sớm chạy ra đón cậu
rồi.
“Tôi mới ẵm nó xong.” Cố Bách dừng một chút, nhìn về phía phòng ngủ
của mình, “Lúc tôi đi ra đã tiện tay đóng cửa, chắc nó bị nhốt bên trong rồi.”
Kì Nhạc đi vào phòng với Cố Bách, theo bản năng nhìn về phía bức
tranh, sau đó cảm thấy như sét đánh giữa trời quang: “. . . . . Bức
tranh đâu rồi?”
“Quả nhiên cậu rất để ý đến nó.” Cố Bách quan sát cậu, “Bức tranh đó
là Tiểu Nhạc để lại cho tôi, tôi thấy cậu rất thích nó, sợ cậu làm hư
nên đã đem đi cất rồi.”
Mẹ nó, tranh đó là do tớ vẽ, làm hư thì tớ vẫn có thể đền lại cho
cậu! Ngoài mặt Kì Nhạc không có phản ứng gì, trong lòng lại đang điên
cuồng rít gào.
Cố Bách liếc cậu một cái, nhịn cười nói: “Vừa tháo xuống thôi.”
Hai mắt Kì Nhạc lập tức sáng lên, vừa tháo có nghĩa là bức tranh vẫn
còn ở đây, cậu cười cười: “Thì ra là vậy, nếu anh lo lắng thì tháo xuống cũng tốt. . . . .”
Cố Bách gật đầu: “Tôi đi đây, cậu cho mèo ăn đi.”
Kì Nhạc ừ một tiếng, vui vẻ ôm con trai ra cửa tiễn Cố Bách, sau đó
vẫn chưa yên tâm đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài, chờ đến khi Cố Bách thật
sự đi rồi mới chịu thôi. Cậu đổ đồ cho ăn mèo ra: “Tiểu Quyển, ngoan
ngoãn ở đây ăn, bố có chuyện cần làm.”
*Anh Bách là Nhị Quyển (二圈), con mèo là Tiểu Quyển (小圈)=))
Kì Nhạc chạy như điên vào phòng ngủ của người nào đó, bắt đầu lục lọi tìm kiếm, sau đó cẩn thận đặt mọi thứ về vị trí cũ. Sợ người nào đó đột ngột quay về, cậu phải chạy ra cửa sổ nhìn tới nhìn lui mấy lần, không
thấy xe của người nào đó mới tiếp tục tìm kiếm. Cậu kiên nhẫn tìm từng
chỗ một, ngay cả toilet cũng không buông tha. Chuyện này khá tốn thời
gian, vì thế khi cậu quyết không bỏ cuộc tìm khắp nhà trọ một lần nữa
thì trời đã tối, rốt cuộc cậu cũng đầu hàng.
Chết tiệt, quá độc ác rồi! Kì Nhạc đứng trong phòng ngủ của người nào đó, nhìn chằm chằm ngăn kéo tủ quần áo đã bị khóa, cả người liêu xiêu.
Mèo cụp tai vẫn im lặng nhìn cậu, lúc này mới đi tới cọ cọ chân cậu: “Meo meo ~”
Kì Nhạc bế nó lên, rầu rĩ sờ sờ nó: “Cậu ấy khóa mất tiêu rồi, chìa
khóa nhất định ở trên người cậu ấy, tao lại không thể phá khóa, làm vậy
sẽ bị phát hiện. . . . .”
Mèo cụp tai cọ cọ người cậu: “Meo meo ~”
Kì Nhạc tiếp tục trừng mắt nhìn ngăn kéo, bắt đầu tự hỏi có nên cạy
nó ra không, lúc này ngoài cửa đột nhiên truyền đến vài tiếng động, cậu
vội vàng đóng cửa tủ lại, ôm con trai đi ra ngoài, nhìn người nào đó:
“Anh về rồi. . . . Anh sao thế?”
Cố Bách không trả lời, nghiêng người tựa vào tường, hơi hạ tầm mắt, không thể nhìn rõ biểu tình trên mặt anh.
Kì Nhạc lập tức thả mèo xuống rồi chạy qua đỡ Cố Bách, sau đó nhíu mày: “Mẹ nó, sao người anh nồng nặc mùi rượu vậy?”
Cố Bách vẫn không lên tiếng, mặc cho cậu dìu mình, cả người đều tựa
lên người cậu, thầm nghĩ đổ hết hai chai rượu lên người mà không nồng
mới là lạ.
Kì Nhạc dìu Cố Bách về phòng ngủ, đỡ anh nằm lên giường: “Thật là. . . Anh lại uống rượu làm gì chứ. . . .” Cậu đột nhiên dừng lại, gọi thử,
“Cố Bách? Cố Bách? Nhị Quyển?”
Cố Bách nghe xưng hô quen thuộc kia, trong lòng chấn động, tuy nhiên
vẫn nhắm chặt hai mắt, lông mày nhíu lại, giống như không để ý tới cậu.
Cơ hội tới rồi! Kì Nhạc nắm tay, hai mắt rưng rưng, cậu rón rén tới
gần, bắt đầu lục túi của Cố Bách tìm chìa khóa, lúc cậu đang vui vẻ dùng ngón tay móc chìa khóa ra, cổ tay đột nhiên bị người ta nắm lấy, cậu sợ tới mức suýt chút nữa đã la lên.
Cố Bách mở mắt ra, mơ hồ hỏi: “. . . . . Làm gì vậy?”
Kì Nhạc cười gượng: “Tôi muốn giúp anh. . . . Cởi quần áo, cởi xong rồi ngủ tiếp.”
Cố Bách ừ một tiếng, mơ mơ màng màng móc chìa khóa và di động ra nhét dưới gối, nhịn cười nói: “Cởi đi. . . . .”
Kì Nhạc: “. . . . .”