Tối nay Kì Nhạc uống rất nhiều, không phải vì rượu chưa phát huy tác
dụng mà là cậu lên cơn kéo Cố Bách vào quán bar uống tiếp. Cố Bách đã
sớm điều chỉnh lại cảm xúc, nghiêng đầu nhìn cậu: “Rốt cuộc cậu khóc cái gì?”
“Tôi khóc hồi nào.” Kì Nhạc tìm chỗ ngồi xuống, “Đó là nước mưa, anh bị hoa mắt rồi.”
Cố Bách nhắc nhở: “Vừa rồi cậu đã thừa nhận mình khóc.”
“Tôi thấy anh đứng khóc một mình, sợ lòng tự trọng của anh bị tổn
thương nên mới nói như vậy.” Kì Nhạc liếc Cố Bách, “Hiểu chưa?”
Dưới tác dụng của ánh đèn và chất cồn, ánh mắt kia càng trở nên xinh
đẹp hơn, Cố Bách âm thầm quan sát, mặc dù biết rất có thể người này là
Tiểu Nhạc, nhưng đột nhiên thay đổi cơ thể, thật khó mà thích ứng kịp,
đã vậy còn đổi thành gương mặt mà mình quen biết, nhưng cũng may là ấn
tượng vẫn không có gì thay đổi, Cố Bách nghĩ mình có thể từ từ làm quen
với việc này.
“Hình như bên ngoài mưa không lớn lắm.”
Kì Nhạc rót hai ly rượu, giữ nguyên quan điểm: “Đã nói là nước mưa rồi.”
Cố Bách cười cười, không phản bác. Kì Nhạc cầm ly rượu lên: “Nhìn cái gì mà nhìn, uống đi.”
Cố Bách bất đắc dĩ, đành phải uống với cậu. Kì Nhạc uống cạn, tiếp
tục rót rượu vào cả hai ly, nhỏ giọng hỏi: “Vừa rồi anh khóc cái gì?”
“Tâm tình không tốt.”
Kì Nhạc im lặng một lát: “Là do lá thư kia khiến anh cảm thấy cậu ấy biết anh thích cậu ấy phải không?”
“Cũng có thể cho là vậy.” Cố Bách chợt nhớ tới cảm giác sau khi đọc
xong bức thư mấy ngày trước, thở dài, “Sức khỏe của Tiểu Nhạc vốn không
tốt, vì thế tôi không dám nói, bây giờ lại phát hiện cậu ấy đã biết, thế mà tôi. . . . Tôi yêu cậu ấy như vậy, thế mà trước khi cậu ấy chết, tôi vẫn không thể chính miệng nói với cậu ấy, đến lúc hay tin cậu ấy đã
chết. . . . . Tôi không biết cậu ấy sẽ có phản ứng gì về chuyện này.”
Kì Nhạc im lặng lắng nghe, buồn bực cầm ly rượu lên uống, chỉ cảm
thấy ngực càng khó chịu, lúc ấy cậu không suy nghĩ kĩ, chỉ nghĩ đến việc giúp Cố Bách sống tốt hơn, nhưng lại quên mất cảm nhận của Cố Bách,
chẳng những không làm tốt mà còn biến chuyện này thành chuyện tiếc nuối
đến cuối đời với anh.
“Đôi khi tôi nghĩ có thể cậu ấy rất muốn nghe tôi nói điều đó, nhưng
cuối cùng vẫn không đợi được, vì thế mấy ngày nay tôi tự giam mình trong phòng cậu ấy, nghĩ rằng biết đâu cậu ấy sẽ quay về báo mộng cho tôi.”
Cố Bách nhìn cậu, “Tôi tự hỏi không biết sau khi chết cậu ấy có giận tôi không, tôi đã giấu cậu ấy chuyện quan trọng như vậy.”
Xin lỗi, tớ không có cố ý giày vò cậu, thật ra tớ chỉ không muốn nhìn cậu đau khổ mà thôi. . . . . Kì Nhạc uống rượu, do bị cồn ảnh hưởng,
nước mắt lại bắt đầu rơi xuống.
Cố Bách nhíu mày, cảm thấy hình như mình đã đùa hơi quá trớn, nhưng
ai biết bên trong còn khúc mắc gì hay không, mấy ngày nay sau khi xem
xong bức thư kia, anh thật sự đã suy sụp hẳn. Cố Bách nín cười, rút khăn giấy đưa qua: “Lại là nước mưa sao?”
“Đúng vậy.” Kì Nhạc tùy tiện chùi chùi mặt, “Chuyện đó. . . . . Anh
thử thay đổi cách nghĩ xem, thật ra điều cậu ấy hi vọng là anh có thể
sống tốt, đời người rất dài, anh phải tin rằng mình sẽ tìm được người
mình thích.”
Cố Bách quan sát cậu: “Tôi tin.”
“Vậy là được rồi.” Kì Nhạc khen ngợi một câu, tiếp tục rót rượu.
“Đừng uống nữa.” Cố Bách ngăn lại, “Cậu say rồi, chúng ta về nhà thôi.”
“Không, tâm tình ông đây không tốt. . . . .” Kì Nhạc kháng nghị,
nhưng vẫn bị đối phương lôi ra ngoài, mưa càng lúc càng lớn, cậu liếc
mắt một cái, ôm lấy cửa quán bar, “Không về.”
“. . . . . Vậy cậu muốn làm gì?”
“Anh cũng uống nhiều rượu, vậy tức là uống rượu lái xe, lỡ như gặp
tai nạn thì sao? Gặp tai nạn cũng được đi, lỡ như bị đưa đến bệnh viện
Thần Ái thì đúng là chết không kịp ngáp. . . .” Nói xong, Kì Nhạc lấy di động ra gọi cho Diệp Thủy Xuyên, “Anh hai, anh tới đón bọn em đi. . . . Đón em với Cố Bách, đúng, bọn em uống hơi nhiều, hả? Anh nói cái gì?”
Kì Nhạc nhìn màn hình hiển thị kết thúc cuộc gọi, im lặng ngẩng đầu lên, “Anh ấy nói anh ấy vừa bị tiêu chảy vừa bị táo bón, bây giờ trong người rất khó chịu, không thể đến đón được, bảo chúng ta thuê phòng đi.”
Cố Bách: “. . . . . .”
Kì Nhạc nghi hoặc: “Anh nói xem, đây là bệnh gì?”
“Ý của anh ta là bây giờ anh ta rất khó chịu, đi thôi, chúng ta đón xe về nhà.”
Kì Nhạc nghĩ cũng đúng, ngơ ngơ ngác ngác bị kéo lên xe, sau đó quay
đầu nhìn Cố Bách: “Nếu, tôi nói là nếu nha, người trong lòng của anh vẫn chưa chết, linh hồn của cậu ấy không đi đầu thai mà nhập vào cơ thể
người khác, cậu ấy đổi một gương mặt khác, đổi luôn cả cơ thể, biến
thành một người hoàn toàn khác, anh sẽ làm thế nào?”
Cố Bách hơi giật mình, quan sát cậu: “Cho dù cậu ấy biến thành hình
dáng gì đi nữa, không phải cậu ấy vẫn là người mà tôi quen trước kia
sao?”
Kì Nhạc hít hít mũi: “Vậy anh tin rằng có linh hồn tồn tại, tin vào mấy chuyện thần bí à?”
Cố Bách im lặng suy nghĩ một chút, chiếu theo tính cách của mình thì. . . Anh bình tĩnh trả lời: “Không tin.”
Kì Nhạc nổi giận: “Sao anh lại không tin? Tôi nói cho anh biết, thật
ra tôi. . . . A, ách xì!” Cậu run rẩy mấy cái, lúc này mới tỉnh táo lại, “Chúng ta nói đến đâu rồi?”
“. . . . Mấy chuyện thần bí, tôi nói tôi không tin.”
Kì Nhạc tùy tiện đáp: “Không tin thì không tin, mặc xác anh.”
“. . . . .” Cố Bách hỏi lại, “Nếu tôi tin thì sao?”
Kì Nhạc nghiêm túc nói: “Thì bị đưa đến khoa tâm thần chứ sao.”
Cố Bách: “. . . . .”
Hai người nhanh chóng quay về nhà trọ, mèo cụp tai nghe được tiếng
động liền chạy ra, vui vẻ cọ ống quần của Kì Nhạc, Kì Nhạc vội tránh
sang một bên: “Đừng cọ nữa, bẩn lắm, để tao đi tắm đã.”
Cố Bách thấy cậu định vào phòng của Tiểu Nhạc, vội vàng đứng chặn trước cửa: “Không được vào đây.”
Kì Nhạc nháy mắt mấy cái: “. . . . Vậy tắm xong tôi lấy gì mặc?”
“Chờ một chút.” Cố Bách đi về phòng ngủ của mình, lấy một cái áo thun cỡ lớn, “Đây.”
“. . . . Quần đâu?”
Cố Bách nhịn cười: “Tôi không thích người khác mặc quần đùi của tôi.”
“. . . . .” Kì Nhạc thở hồng hộc xoay người lại, “Ông đây phải về nhà!”
“Vậy cậu cứ về đi.” Cố Bách bình tĩnh nói, “Bây giờ trời đang mưa,
rất khó bắt xe, vả lại hơn mười giờ tối rồi, chúc cậu may mắn.”
Kì Nhạc im lặng hai giây, tức giận cầm áo thun cỡ lớn đi vào phòng
tắm. Cậu tắm rất nhanh, lúc ra ngoài liền nhìn thấy Cố Bách đặt gối nằm
và chăn lên sô pha trong phòng khách, cậu ngẩn ra: “Vậy là sao đây?”
Áo thun vừa vặn che khuất quần lót, Cố Bách đánh giá cậu một lượt từ đầu đến chân, sau đó nói: “Tối nay cậu ngủ ở đây.”
“. . . . .” Kì Nhạc nói: “Tại sao tôi phải ngủ ở đây? Không phải có hai phòng ngủ sao?!”
“Đó là phòng của Tiểu Nhạc.” Vẻ mặt Cố Bách rất nghiêm túc, “Cậu không thể ngủ trong đó.”
Đây là cách đối xử gì thế này. . . . Kì Nhạc nhắc nhở: “Cậu ấy nói anh phải chăm sóc tôi.”
Cố Bách nghĩ nghĩ, miễn cưỡng gật đầu: “Cũng được, vậy cậu vào ngủ chung phòng với tôi đi?”
Người nào đó được nuông chiều từ bé suy nghĩ vài giây, lập tức đồng
ý, ôm chăn thở hồng hộc đi vào phòng ngủ của người còn lại: “Tôi nói cho anh biết, hôm nay anh đối xử với tôi như vậy, sớm muộn gì anh cũng sẽ
hối hận, anh hãy nhớ cho kĩ. . . . .”
Cố Bách nhìn cậu đi vào phòng, im lặng nở nụ cười, xoay người đi vào
phòng tắm, chờ anh trở ra thì người nào đó đã ngủ mất. Cố Bách ngồi
xuống giường nhìn chằm chằm gương mặt này, nghĩ thế nào cũng cảm thấy
không thể tin được, anh trầm tư một lát, lấy di động ra gửi tin nhắn cho một người bạn, lập tức nhận được một dãy số, anh nhấn gọi: “Alô, Lục
tiên sinh phải không? Tôi là Cố Bách, xin hỏi Dịch tiên sinh có ở đó
không? Tôi muốn hỏi anh ấy chút việc.”
Tên đàn ông ưu tú im lặng một lát: “Đợi tí.” Vài giây sau, đầu dây
bên kia truyền đến giọng nói của Dịch Hàng: “Alô, nghe nói cậu tìm tôi?”
“Ừ, chúng ta đã từng gặp nhau ở bệnh viện.”
“Tôi nhớ mà, có gì không?”
Cố Bách sờ sờ khuôn mặt người nào đó, nhỏ giọng hỏi, “Tiểu Nhạc nói
thật ra hai người đều giống nhau, vừa tỉnh dậy liền phát hiện mình bị
đổi cơ thể, đúng không?”
“Má ơi.” Dịch Hàng kinh ngạc, “Cậu ta ngả bài với cậu rồi à?”
Cho dù đã sớm có chuẩn bị, Cố Bách vẫn cảm thấy chấn động, anh hít vào một hơi: “Cảm ơn.”
“. . . . . Hả?” Dịch Hàng kinh ngạc, “Cảm ơn cái gì?”
“Không có gì.” Cố Bách dừng một chút, “Cho anh một lời khuyên, nếu
sau này anh gặp lại Tiểu Nhạc, tốt nhất đừng nói cho cậu ấy biết tôi đã
gọi điện thoại cho anh, nếu không, cậu ấy nhất định sẽ chỉnh chết anh.”
“Gì kì vậy, chẳng lẽ cậu ta hiểu lầm chúng ta có gian tình? Cậu ta
ghen sao?” Dịch Hàng nghĩ mãi cũng không hiểu, đành phải bỏ cuộc, “Thôi. . . . Quên đi, tôi không nói là được, à, cậu là người nằm trên gì gì
đó, là 1 phải không?”
“Phải.”
“Ha ha ha, tốt quá! Cái tên khốn kia sẽ bị đè.” Dịch Hàng hưng phấn
nói, “Tôi nói cậu nghe, sau này làm ơn coi chừng cậu ta cho thật kĩ,
không có gì thì đừng thả cái tên tai họa đó ra ngoài, nếu cậu ta không
nghe lời thì cứ đè cậu ta xuống giường bạo cúc, bạo nhiều vào, bạo đến
khi nào. . .”
“. . . . .” Cố Bách không đợi Dịch Hàng nói xong đã cúp máy, liếc
nhìn người nào đó, nhất thời không biết nên nói gì, trước kia sức khỏe
không tốt người này cũng đã không an phận rồi, huống hồ là bây giờ. Cố
Bách nằm xuống giường, kéo người nào đó vào lòng, cúi đầu hôn một hơi,
thầm nghĩ thôi kệ đi, chỉ cần Tiểu Nhạc vui là được. Anh vươn tay, chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, đúng lúc này, một tiếng chuông điện thoại vang lên,
anh liếc mắt nhìn, phát hiện đó là điện thoại của Tiểu Nhạc, tên hiển
thị trên màn hình là “Tiêu”. Cố Bách nhíu mày, cầm lên nhấn phím trả
lời.
“Có người nói nhìn thấy cậu uống say, bây giờ cậu đang ở đâu?”
“Cậu ấy vừa tắm xong, bây giờ đã ngủ rồi.”
Đầu bên kia im lặng một lúc, sau đó giọng nói lạnh lùng của Ninh Tiêu truyền đến: “. . . . Cố Bách?”
“Phải, cậu ấy đang ở chỗ tôi, tối nay sẽ không về.”
“Tôi nghe nói anh đã có người trong lòng.”
Cố Bách híp mắt: “Còn tôi nghe nói cậu không thích Trịnh Tiểu Viễn,
cũng chưa từng quan tâm đến cậu ấy, hận không thể làm cậu ấy biến mất.”
“Đó là chuyện giữa tôi và cậu ấy, người khác không có tư cách xen vào.”
“Cậu ấy đã không còn là Trịnh Tiểu Viễn mà cậu quen trước kia nữa,
bây giờ là chuyện giữa tôi và cậu ấy, cho dù cậu có xen vào, cậu ấy cũng sẽ không cảm kích.” Cố Bách lại hôn người nào đó một hơi, tâm tình rất
tốt, “Nếu không còn việc gì khác thì tôi cúp máy đây.”
Cố Bách cúp điện thoại, sờ sờ đầu người nào đó: “. . . . . . Đúng là tai họa mà.”
Hôm sau khi Kì Nhạc tỉnh lại, bên cạnh đã không còn ai, cậu xoa trán
đứng dậy, ngẩn người trong chốc lát, sau đó nhìn thấy bức tranh treo
trên tường đối diện, cậu lập tức nhào qua, hận không thể nuốt nó vào
bụng ngay lập tức.
Cố Bách vừa bước vào liền trông thấy Kì Nhạc đứng trước bức tường với cặp mắt phát sáng, anh nhíu mày: “Cậu làm gì vậy?”
Kì Nhạc hoàn hồn, cười gượng: “Tôi thấy bức tranh này rất đẹp nên muốn lại gần nhìn kĩ một chút.”
“Ừ, tranh của Tiểu Nhạc vẽ lúc nào cũng đẹp.”
Kì Nhạc nhất thời cảm thấy lâng lâng: “Nói đúng lắm, tôi cũng thấy thế.”
“. . . . . .” Cậu đúng là không biết xấu hổ, Cố Bách bất đắc dĩ xoay người, “Ra ngoài đi, cơm chín rồi.”
Kì Nhạc liếc nhìn tai họa ngầm của mình, nhận mệnh ra ngoài ăn cơm,
sau đó thay quần áo rồi tạm biệt Cố Bách. Cố Bách đưa chìa khóa cũ cho
cậu: “Con mèo này có vẻ nghe lời cậu, nếu rảnh thì đến cho nó ăn đi.”
Kì Nhạc gật đầu, xoay người đi về.
Cố Bách nhìn theo hướng cậu rời đi, gọi điện cho Diệp Thủy Xuyên, bảo Diệp Thủy Xuyên đến nhà trọ của Trịnh Tiểu Viễn chờ cậu. Thái độ hiện
tại của Ninh Tiêu hơi quái lạ, Cố Bách không muốn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Sau khi xong việc, anh bỏ di động vào chỗ cũ, quay về phòng ngủ đánh giá bức tranh kia, tiếp theo tháo khung tranh ra, nhìn ngày tháng
trên đó mà dở khóc dở cười, người nọ rất thông minh, nhưng đôi khi lại
mắc những sai lầm vô cùng ngớ ngẩn.
Người nào đó không biết anh đã phát hiện ra sự thật, dựa vào nội dung trên thư, trước mắt cậu ấy vẫn chưa tiếp nhận tình cảm của anh, vì thế
lúc trước mới không chịu nhận anh, bây giờ anh cũng chỉ có thể tạm thời
giấu giếm, từ từ làm cho cậu tiếp nhận mình.
Nhưng mà. . . . Cố Bách nhìn chằm chằm bức tranh trước mặt, khóe
miệng giương lên, chỉ cần thứ này còn tồn tại, anh không sợ người nọ
không chủ động dâng tới cửa.