Sau khi ăn cơm xong, Cố Bách thu dọn một chút rồi cầm chìa khóa ra
cửa đứng chờ, im lặng nhìn một người một mèo bên kia, hận không thể ném
con mèo kia đi, chờ đến khi Tiểu Nhạc cũng thân thiết với anh như vậy,
anh sẽ đi lượm nó về.
“Ngoan, sau này bố sẽ trở lại thăm con.” Kì Nhạc ôm con trai của mình, kiên nhẫn dụ dỗ.
Mèo cụp tai dùng móng vuốt bấu lấy vai cậu, cọ cọ mặt cậu, kêu meo
meo mấy tiếng làm nũng. Kì Nhạc cười cười hôn lên đầu nó, sau đó thả nó
xuống. Mèo cụp tai liếc Cố Bách một cái, xoay người đi về phòng ngủ,
kiêu ngạo vô cùng.
Cố Bách: “. . . . .”
Hai người mở cửa đi ra ngoài, Kì Nhạc nhìn chiếc xe ở dưới lầu, lập
tức kinh hãi: “Tối qua anh uống say như vậy. . . . Mà còn lái xe về
nhà?” Không muốn sống nữa sao!? Người này thật sự không muốn sống nữa
sao?!
Cố Bách cũng đoán được Kì Nhạc đang nghĩ gì, thầm nghĩ nếu mình nói
ừ, có thể cậu ấy sẽ lo lắng mà chuyển đến đây, nhưng nghĩ đi nghĩ lại,
nếu cậu ấy đã quyết định chuyển nhà, chắc chắn cậu ấy đã tìm được chỗ ở
tốt, tạm thời không nói đến việc đổi chỗ ở có hợp lí hay không, chỉ
riêng việc mình cho cậu ấy vào ở chung cũng đủ khiến cậu ấy nghi ngờ,
cho nên để sau này hẵng nói. Sau khi tự hỏi xong, vì không muốn Kì Nhạc
lo lắng, Cố Bách bình tĩnh trả lời: “Không, tôi lái xe về đây rồi mới
uống rượu.”
Kì Nhạc thở phào một hơi, vỗ vỗ trái tim yếu ớt của mình, theo anh lên xe.
Cố Bách khởi động xe, thuận miệng hỏi: “Cậu tắt điện thoại của tôi phải không?”
“Phải, hôm qua có người gọi tới, tôi sợ anh bị đánh thức nên mới tắt
máy.” Trước khi tắt máy Kì Nhạc có nhìn qua dãy số hiển thị trên màn
hình, mặc dù chỉ nhìn thoáng qua, nhưng mấy số cuối rất giống số điện
thoại của Ninh Tiêu, cậu chần chừ nói, “Có lẽ Ninh Tiêu gọi đến để tìm
tôi, nếu anh không yên tâm thì cứ gọi lại hỏi thử.”
Hiển nhiên Cố Bách sẽ không làm mấy chuyện nhàm chán như vậy, anh
nhịn cười: “Nếu tôi bị đánh thức, không phải cậu có thể về nhà à?”
Không đổi xong tranh, tớ có thể đi sao? Tại sao lời của cậu nghe
giống như tớ cố ý vậy? Kì Nhạc oán thầm trong lòng, giật giật khóe
miệng: “Lúc ấy không có nghĩ nhiều như thế.”
Cố Bách gật đầu, không trêu cậu nữa, chuyển về đề tài chính: “Ninh Tiêu tìm cậu làm gì?”
“Hỏi tôi tại sao chưa về nhà.”
Cố Bách lơ đãng nói: “Quan hệ của cậu và hắn tốt vậy sao? Tôi nhớ trước kia hắn cảm thấy cậu rất phiền.”
Tuy anh và Ninh Tiêu không quen biết nhau, nhưng anh đã nghe qua danh tiếng của đối phương, bất quá cũng không có gì to tát, trong giới vốn
rất loạn, phần lớn đều là chơi đùa, điều khiến anh cảm thấy khó hiểu
chính là Ninh Tiêu không giống loại người sẽ yêu người khác trong một
thời gian ngắn, nhưng thái độ hiện tại của Ninh Tiêu đối với Tiểu Nhạc
thật sự rất kì quái, khiến cho người ta không thể không để ý.
“Bọn tôi vẫn vậy thôi, hắn thấy tôi chướng mắt, tôi cũng thấy hắn
chướng mắt, nhưng gần đây hắn hơi điên điên.” Kì Nhạc ngẫm nghĩ, “Có thể do lúc trước hắn quen sai bảo tôi, bây giờ tôi không thèm quấn lấy hắn, không ai giặt quần áo cho hắn, không ai nấu cơm cho hắn nên hắn không
thích ứng kịp.”
Có rất nhiều người giành giật nấu cơm giặt đồ cho Ninh Tiêu, không
phải chỉ có mình cậu, Cố Bách liếc Kì Nhạc một cái, không nói gì. Tim
của Tiểu Nhạc không tốt, cấp hai đã được bố mẹ tận tình khuyên bảo không nên yêu sớm, khi đó Tiểu Nhạc rất ngoan, vì thế liền gật đầu nghe lời,
hơn nữa mấy năm tiếp theo được anh bảo vệ rất kĩ, cho nên không hiểu gì
nhiều về phương diện này, cho dù sau đó có hẹn hò với Tiểu Dĩnh cũng là
do anh sắp đặt, nhưng trong một tháng hai người quen nhau, riêng việc
nắm tay nhỏ nhặt cũng bị người nào đó bối rối từ chối hơn nửa tháng,
đừng nói chi tới việc khác, rốt cuộc người này có thích Tiểu Dĩnh hay
không vẫn là một ẩn số, nhưng sau một tháng quan sát, anh cảm thấy người này không chỉ không có kinh nghiệm về mặt tình cảm mà còn không có cả
EQ.
*EQ = chỉ số cảm xúc, bao gồm 4 cấp độ: nhận biết cảm xúc, hiểu được cảm xúc, tạo ra cảm xúc, quản lí cảm xúc.
Cố Bách bất đắc dĩ thở dài trong lòng, thầm nghĩ cứ từ từ mà tiến, dù sao cả đời này mình nhất định sẽ không buông tay.
Lúc hai người về đến nhà trọ cũng là lúc Diệp Thủy Xuyên vừa đến, bên cạnh còn có Ẻo Lả. Người nọ cột mái tóc dài của mình ra phía sau, phần
tóc nhuộm được tết thành một bím, hắn mang đôi giày cổ cao, lười biếng
đóng cửa xe. Diệp Thủy Xuyên mang giày giống hắn, quần áo màu sáng, hai
người đứng chung một chỗ chẳng khác gì hai tên yêu nghiệt. Diệp Thủy
Xuyên nhìn thấy bọn họ, hai mắt lập tức sáng lên, mờ ám hỏi: “Tiểu Viễn, tối qua em lại không về à?”
Kì Nhạc giật giật khóe miệng, lôi hắn đi lên lầu: “Anh bớt bà tám
giùm đi cảm ơn.” Cậu nhìn Ẻo Lả đi phía sau, phát hiện đôi mắt của đối
phương có chút lạnh lẽo, không khỏi nhíu mày: “Anh ta bị sao vậy?”
Diệp Thủy Xuyên ra hiệu cho cậu mở cửa: “Vào là biết ngay.”
Kì Nhạc nghi ngờ bước vào nhà, sau đó nhìn thấy mấy mảnh quần áo rải
rác trên đất, kéo dài đến phòng Ninh Tiêu, cửa phòng Ninh Tiêu đang mở,
nhưng bên trong lại không có ai. Kì Nhạc im lặng một lát, sững sờ nhìn
về phía phòng của mình, thầm nghĩ không thể nào, Ninh Tiêu qua đêm với
người khác ngay trên giường của mình? Cậu há miệng: “Mẹ nó, may là tối
qua ông đây không về, nếu không chắc chắn đã xảy ra án mạng.”
Cố Bách đã từng tới đây, dĩ nhiên biết phòng ngủ của Tiểu Nhạc ở chỗ
nào, ánh mắt của anh lập tức trầm xuống. Sợ mình sẽ làm hỏng chuyện, Cố
Bách đành phải nhẫn nhịn, thầm nghĩ may là tối qua Tiểu Nhạc không về,
nếu không không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Lúc này chỉ nghe “răng rắc” một tiếng, Mặt Trẻ Con nghe thấy tiếng
động, cậu tròng một chiếc áo thun cỡ lớn vào rồi bước ra ngoài. Không
ngờ Cố Bách lại xuất hiện ở đây, Mặt Trẻ Con vội vàng nhặt quần áo lên,
trở về phòng ăn mặc chỉnh tề rồi mới đi ra.
Kì Nhạc kinh ngạc: “Hai người làm lành rồi à?”
Mặt Trẻ Con không trả lời, do dự nhìn Kì Nhạc, muốn nói rồi lại thôi. Kì Nhạc càng cảm thấy kinh ngạc, chỉ nghe Ẻo Lả lạnh lùng nói: “Anh
nghe nói tối qua nó đến quán bar uống rượu, sau đó em lại bám lấy nó
phải không?”
Mặt Trẻ Con cắn môi, cúi đầu không đáp.
Ẻo Lả gật đầu: “Đi theo anh, chúng ta về nhà rồi nói.”
“Anh hai.” Mặt Trẻ Con tránh khỏi tay hắn, “Em muốn nấu cơm cho Tiêu rồi mới đi. . . . .”
“Em còn muốn nấu cơm? Em có làm nó cũng không cần!” Ngữ khí của Ẻo Lả càng lạnh hơn, hắn chỉ vào người nào đó, “Cái thằng này chính là ví dụ
tốt nhất!”
“. . . . .” Kì Nhạc nói, “Tôi bị mất trí nhớ, mấy chuyện đó đều là quá khứ cảm ơn!”
“Chính xác.” Diệp Thủy Xuyên lên tiếng phụ họa, “Bây giờ Tiểu Viễn của chúng ta đã thông suốt, có mục tiêu mới rồi.”
Kì Nhạc theo bản năng quay đầu lại, lập tức chạm phải ánh mắt của Cố
Bách, cậu xấu hổ dời tầm mắt, nhỏ giọng nói: “Anh hai, anh đừng nói lung tung.” Cậu nhìn Mặt Trẻ Con, “Kêu Ninh Tiêu dậy mau, ông đây muốn vào
lấy hành lí. . . . .” Sau khi nói xong, cậu liếc mắt một cái, “A, ra
rồi.”
Mọi người nhìn sang, chỉ thấy Ninh Tiêu mặc đồ ngủ nghiêng người tựa
vào cửa phòng, đang dùng tay xoa xoa trán, hắn liếc nhìn Mặt Trẻ Con,
nhíu mày: “Sao cậu lại ở đây?”
Mặt Trẻ Con tủi thân nói: “Là anh dẫn em về. . . . .”
Ninh Tiêu im lặng, nhớ tới tối qua bị cúp điện thoại hai lần nên bỏ
đi uống rượu, hình như có dẫn người nào về, hắn gật đầu: “Cậu biến được
rồi.”
“Tiêu. . . . . .”
Ẻo Lả tức giận tiến lên, hắn không thể xen vào cái chuyện nguyện đánh nguyện đau này, chỉ có thể kéo em trai mình về: “Đủ rồi, theo anh về
nhà.”
Mặt Trẻ Con bị Ẻo Lả kéo ra ngoài, lúc đi ngang qua chỗ Kì Nhạc, cậu
do dự nhìn đối phương, rốt cuộc nhịn không được lên tiếng hỏi: “Anh Tiểu Viễn, lần trước ở bệnh viện anh và Tiêu đã nói gì? Tại sao qua hôm sau
anh ấy lại chia tay với em?”
Ẻo Lả ngẩn ra, sau đó dừng bước, xoay người lại nhìn.
Kì Nhạc bị mọi người nhìn, khẽ nhíu mày, thầm nghĩ bây giờ đang đổ
hết nợ lên đầu mình sao? Thông qua vài lần tiếp xúc, cậu có thể nhìn ra
Mặt Trẻ Con thật lòng quan tâm cậu, nhưng trước đó cậu ta lại lén lút
lên giường với Ninh Tiêu sau lưng chủ nhân cơ thể này, thật không hiểu
cậu ta nghĩ gì nữa, Kì Nhạc thở dài nói: “Anh chỉ nói mọi người đều quen biết nhau, không nên làm quan hệ đôi bên căng thẳng, muốn làm bạn với
hắn, còn dặn hắn chăm sóc em thật tốt, không tin em cứ hỏi hắn.”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Ninh Tiêu, người nọ vẫn đứng ở chỗ
cũ, biểu tình trước sau như một: “Đúng thế, là tôi chơi chán cậu rồi.”
Hắn không hề để ý tới biểu tình tuyệt vọng của Mặt Trẻ Con mà nhìn về
phía Kì Nhạc, “Cậu muốn chuyển đi thật sao? Lí do?”
“Không muốn ở chung với anh.” Kì Nhạc nói xong định đi lấy hành lý, Ninh Tiêu chặn cậu ở cửa: “Tại sao? Nói rõ ràng đi.”
“Tại sao à, đơn giản là ông đây không muốn ở chung một mái nhà với
anh.” Kì Nhạc nhìn căn phòng hỗn loạn của mình, trong lòng rất tức giận, “Anh là người không có tiết tháo, sinh hoạt cá nhân bừa bãi, cái tôi
cần là không gian yên tĩnh, hiểu chưa?”
Ninh Tiêu quan sát cậu: “Ý cậu là nếu sau này sinh hoạt cá nhân của tôi không bừa bãi nữa, cậu sẽ không chuyển đi?”
“Không.” Kì Nhạc lập tức phản bác, “Mặc dù tôi có nói muốn làm bạn
với anh, nhưng thật ra tôi không thích anh cho lắm, gặp người nào chơi
người đó, nhân phẩm có vấn đề nghiêm trọng.”
“Đúng, tôi gặp người nào chơi người đó.” Ninh Tiêu lạnh lùng nhìn
cậu, “Nhưng điều kiện tiên quyết là bọn họ chấp nhận cho tôi chơi, giống như Cố Bách đang chơi cậu vậy, còn cậu thì đồng ý cho hắn chơi. Nhân
phẩm của tôi có vấn đề, nhân phẩm của hắn cũng thế, nếu cậu có thể nhìn
thấu tôi, sao cậu không thể nhìn thấu hắn, cậu ngốc à?”
Kì Nhạc quay lại nhìn Cố Bách, sợ Cố Bách nghe xong không muốn qua
lại với mình nữa, cậu lắp bắp giải thích: “Gần đây hắn hơi điên điên,
anh. . . Anh đừng nghe hắn nói. . . . .”
Ninh Tiêu: “. . . .”
Cố Bách nhịn cười, bình tĩnh hỏi: “Hắn nói tôi chơi cậu, cậu nghĩ thế nào?”
Kì Nhạc thầm nghĩ ông đây biết người trong lòng cậu đã chết, chúng ta cũng không phải là người yêu, cậu hỏi lại: “Vậy anh nghĩ thế nào?”
“Không nghĩ gì hết.”
Kì Nhạc yên tâm: “Tôi cũng không nghĩ gì hết.” Nói xong liền quay người lại, “Tránh ra, để tôi chuyển nhà.”
Ánh mắt của Ninh Tiêu lạnh tới cực điểm, hắn nhìn Kì Nhạc một lúc, sau đó không nói tiếng nào tránh ra, đi thẳng vào phòng tắm.
Kì Nhạc không hiểu gì nhìn hắn một cái, kêu Diệp Thủy Xuyên và Cố Bách tới khiêng đồ.
Ninh Tiêu vừa ra khỏi phòng tắm liền nhìn thấy Cố Bách mang theo một
túi đồ to chuẩn bị đi xuống, hai người mặt đối mặt, đúng lúc nhà trọ chỉ còn lại hai người, Ninh Tiêu nhìn đối phương: “Anh xem cậu ấy là gì?”
Cố Bách khẽ nhíu mày: “Tôi cũng muốn hỏi cậu câu đó, bây giờ cậu xem cậu ấy là gì? Cậu yêu cậu ấy sao?”
“Không.” Ninh Tiêu trả lời ngay tắp lự, gần như không chút do dự.
“Có phải cậu cảm thấy cho dù cậu ấy mất trí nhớ vẫn sẽ bám theo cậu?” Cố Bách nhìn chằm chằm hắn, nhẹ nhàng bổ sung thêm một câu, “Hay là. . . . Bây giờ cậu có hứng thú với cậu ấy?”
Ánh mắt của Ninh Tiêu lập tức trở nên lạnh lùng: “Chuyện đó không liên quan đến anh.”
“Xem ra tôi đoán đúng rồi, vậy cậu nên bỏ cuộc đi.” Cố Bách lướt qua
người hắn đi ra ngoài, nói chắc như đinh đóng cột, “Cả đời này cậu ấy
chỉ thuộc về một mình tôi mà thôi.”
Ninh Tiêu hơi giật mình, ánh mắt trầm xuống, hình như có một số việc. . . . Bắt đầu trượt khỏi quỹ đạo rồi.