Ẻo Lả hai tay chống hông răn dạy Mặt Trẻ Con, Mặt Trẻ Con cúi đầu
không nói gì, bả vai run run, hiển nhiên là đang khóc. Kì Nhạc nhìn bọn
họ, rồi quay sang nhìn Diệp Thủy Xuyên, nhỏ giọng hỏi: “Anh hai, có phải lúc trước em cũng như vậy không?”
Diệp Thủy Xuyên chất thùng lên xe: “Gần đây nó mới như vậy, còn em thì liên tục bốn năm.”
“. . . . .” Kì Nhạc nói, “Thật không thể chấp nhận được, sao lúc đó anh không đánh chết em?”
“Lúc đó anh gần như không muốn quản em nữa, ai ngờ em lại bất chợt
thông suốt.” Diệp Thủy Xuyên mỉm cười tiến lại gần, giữ đầu cậu hung
hăng hôn một cái, “Tốt lắm, cứ duy trì trạng thái này, chừng nào em biến lại như cũ thì anh sẽ đánh em.”
Kì Nhạc lau mặt: “Anh nói xem em của trước kia và cậu ta của hiện nay đang nghĩ gì trong đầu? Thật không thể hiểu nổi tư duy của mấy người
này.”
“Hầy, thật ra loại chuyện này,” Diệp Thủy Xuyên khoanh tay dựa vào xe, nghĩ nghĩ, ra vẻ già đời, “Khó nói lắm.”
Anh cứ nói thẳng rằng anh không biết là được, Kì Nhạc giật giật khóe
miệng, lại nhìn sang hai người đằng kia, ngạc nhiên hỏi: “Làm anh hai
khổ vậy sao? Phải quản lí nhiều vậy sao?”
“Em nói Tiểu Thư hả?” Diệp Thủy Xuyên cũng nhìn sang, “Nó không phải
là người tốt bụng như vậy đâu, cái thằng kia là em trai nó, em cùng cha
khác mẹ, cho nên nó mới lo lắng nhiều như vậy, nếu không nó sẽ mặc kệ
cái thằng đê tiện kia.”
“Thì ra là có quan hệ máu mủ.” Kì Nhạc quay đầu, “Vậy còn anh, sao anh lại đối xử với em tốt như thế?”
“Bởi vì anh thấy em rất giống anh, đều come out, đều ngốc nghếch và
ngây thơ.” Diệp Thủy Xuyên dừng lại một chút, “Đừng nhìn anh bằng ánh
mắt đó, anh không có rẻ tiền như em.”
“. . . . . Được rồi.” Kì Nhạc hỏi, “Em come out là do mọi chuyện đổ bể, anh come out vì cái gì?”
“Anh không muốn kết hôn, cũng không muốn kết hôn giả, vậy nên anh mới come out, nhưng nguyên nhân chủ yếu là do anh có bạn trai. Khi đó anh
học năm nhất, sau khi come out liền bị người nhà đuổi ra ngoài, đoạn
tuyệt quan hệ.” Diệp Thủy Xuyên nhẹ giọng nói, “Anh nhớ em từng nói đời
này chỉ yêu một mình Ninh Tiêu, chỉ giao thân xác cho hắn, tuy ai cũng
cho rằng em rất ngốc, nhưng trước kia anh cũng từng nghĩ như vậy. Sau
khi come out anh định giao mình cho bạn trai, nhưng lúc anh thu dọn đồ
đạc quay về trường vì bị đuổi khỏi nhà, hắn lại quyết định ra nước
ngoài, trước khi đi hắn nói muốn ngủ với anh một lần, anh nghĩ dù sao
mình cũng thích hắn, lần đầu tiên cứ cho hắn vậy, nhưng mọi chuyện chẳng đi tới đâu.”
Kì Nhạc kinh ngạc: “Tại sao?”
Diệp Thủy Xuyên cười nhạo: “Bởi vì anh phát hiện hắn bỏ thuốc anh, đêm đó hắn không có ý định thả anh về.”
Kì Nhạc ngẩn ra: “. . . . Sau đó thế nào?”
Diệp Thủy Xuyên nở nụ cười: “Anh đạp đũng quần của hắn một cái, tặng
cho hắn thêm một bạt tai, lúc chạy ra ngoài thì tông phải một người,
cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ với người nọ, hôm sau tỉnh lại thì người
đó đã đi rồi, anh cũng không biết mặt mũi của người đó thế nào nữa.”
Kì Nhạc không nói gì.
“Thật ra anh rất vui khi Ninh Tiêu thấy em phiền phức, như vậy tốt
hơn là đùa giỡn với tình cảm của em.” Diệp Thủy Xuyên xoa đầu cậu,
“Nhưng bây giờ em đã thông suốt càng làm anh vui hơn, nếu sau này có ai
ăn hiếp em, em cứ đến tìm anh, anh sẽ giúp em.”
Kì Nhạc cảm thấy người này đối xử với mình rất tốt, lúc cậu nằm viện, cả đám em trai của chủ nhân cơ thể này chưa từng đến thăm cậu lần nào,
chỉ có người này ở cùng với cậu, cậu nhất thời cảm động ôm lấy Diệp Thủy Xuyên: “Anh hai, sau này em sẽ xem anh như anh ruột của mình!”
Diệp Thủy Xuyên mỉm cười vỗ vỗ lưng cậu.
Cố Bách vừa xuống lầu liền nhìn thấy cảnh này, ánh mắt tối sầm, lập
tức cảm thấy khó chịu, nhưng lại không thể phát tác, đành phải tự an ủi
mình rằng hai người này một người là 0, người còn lại sớm muộn gì cũng
là 0, quá lắm chỉ có thể xem như bạn bè thân thiết, nhưng cho dù là vậy, Cố Bách vẫn cảm thấy khó chịu, anh lẳng lặng nhìn bọn họ, ho một tiếng.
Diệp Thủy Xuyên nhìn Cố Bách, lập tức hiểu rõ, vội vàng buông người nào đó ra, đẩy cậu vào trong lòng Cố Bách.
Kì Nhạc không kịp phản ứng, sợ tới mức kêu lên: “A —”
Cố Bách vui vẻ đỡ lấy cậu, đưa cái gói to trong tay cho Diệp Thủy Xuyên, cúi đầu hờ hững hỏi: “Cậu không sao chứ?”
“Không có gì.” Kì Nhạc vỗ vỗ ngực, suýt chút nữa đã quên rằng thần
kinh của anh hai mình không được bình thường, cậu giật giật khóe miệng,
“Anh đừng để ý, anh ấy hay vậy lắm.”
Cố Bách gật đầu, chuyển đề tài: “Đó là gói cuối cùng, mấy thứ khác chuyển xong hết rồi.”
“Ừ, tôi đi đây, hôm nay cảm ơn anh nhiều lắm.” Kì Nhạc vẫy tay tạm
biệt, sau đó chuẩn bị lên xe, ai ngờ vừa xoay người lại thì Diệp Thủy
Xuyên, Ẻo Lả và Mặt Trẻ Con đã lên xe. Diệp Thủy Xuyên khởi động máy,
đang quay đầu xe chuẩn bị rời đi, Kì Nhạc hốt hoảng chạy theo xe: “Anh
hai, còn em nữa, em phải làm sao bây giờ?!”
Diệp Thủy Xuyên hạ cửa kính xe xuống, kinh ngạc hỏi: “Không phải em sẽ đi chung xe với Cố Bách sao?”
“Em và Cố Bách trong sạch, Cố Bách chỉ tới giúp em chuyển nhà thôi!”
“Còn chưa chuyển xong mà, cho cậu ta đi theo giúp em khiêng hành lí
lên phòng, giữa trưa cùng nhau ăn cơm.” Diệp Thủy Xuyên sờ đầu cậu,
“Nghĩ thông suốt rồi mà sao vẫn còn ngốc thế, em phải nắm chặt cơ hội
này, quyết định vậy đi.” Sau khi nói xong, Diệp Thủy Xuyên đạp chân ga,
lập tức bỏ lại Kì Nhạc ở phía sau.
Kì Nhạc: “. . . . .”
Cái xe đó là của ông đây có được không? Trên đời này còn thiên lí không?!
Kì Nhạc cứng ngắc quay đầu lại, buồn rầu hỏi: “Anh. . . . . Anh có
bận không, nếu bận thì cứ đi trước, tôi tự đón xe cũng được. . . . .”
Cố Bách nhìn đôi mắt nhỏ tội nghiệp kia, quả thật hận không thể
khiêng người này về nhà ngay lập tức, anh nhàn nhạt liếc cậu một cái,
nhân từ nói: “Lên xe đi.”
Kì Nhạc phấn khởi chạy qua.
Cố Bách khởi động xe, liếc mắt nhìn nhà trọ này lần cuối, sau đó nhấn ga phóng đi, anh nhanh chóng đuổi kịp Diệp Thủy Xuyên, chậm rãi chạy
theo sau, xuyên qua mấy con phố đến nhà trọ của người nọ. Trước khi lái
xe vào khu cư xá, Cố Bách nhìn kĩ bảng tên, cẩn thận ghi nhớ nó trong
đầu.
Mọi người phụ giúp nhau đem đồ đạc lên lầu, sau đó Ẻo Lả và Mặt Trẻ
Con chào tạm biệt. Cố Bách đứng trong phòng khách đánh giá xung quanh,
cảm thấy nơi này cũng khá ổn, tốt hơn nhiều so với nhà trọ của Ninh
Tiêu, bất quá anh phải nhanh chóng nghĩ cách đưa Tiểu Nhạc về nhà mình,
như vậy mới an tâm.
Diệp Thủy Xuyên và Kì Nhạc thu dọn đơn giản một chút, hai người liếc
nhìn đồng hồ rồi mời Cố Bách ở lại ăn trưa. Cố Bách biết Kì Nhạc đã đổi
cơ thể, sau này sẽ thường xuyên qua lại với Diệp Thủy Xuyên, vì vậy anh
cần phải tạo mối quan hệ tốt với người này, sau khi khách sáo từ chối
hai lần, cuối cùng anh mới miễn cưỡng đồng ý. Ba người tìm chỗ ăn bữa
cơm, Cố Bách không có lí do ở lại, sau khi ăn xong đành phải đi về. Diệp Thủy Xuyên và Kì Nhạc quay lại nhà trọ nói chuyện phiếm, Diệp Thủy
Xuyên dạy dỗ: “Cố Bách là người đáng tin cậy, em theo cậu ta là tốt
nhất.”
Kì Nhạc bất đắc dĩ, đành phải im lặng lắng nghe, cuối cùng không chịu nổi nữa, dứt khoát đi ngủ. Cậu ngủ rất say, lúc tỉnh lại đã hơn bốn giờ chiều, cậu mơ mơ màng màng ngồi trên giường một lúc, sau đó bị Diệp
Thủy Xuyên kéo ra ngoài ăn cơm.
Kì Nhạc ngồi lên xe, kinh ngạc hỏi: “Chúng ta đi đâu?”
“Dẫn em đến quán bar làm quen hoàn cảnh một chút, vết thương của em
cũng sắp khỏi hẳn rồi, ông chủ nói có thể làm việc tiếp.” Diệp Thủy
Xuyên tập trung lái xe, “Bây giờ có rất nhiều người đang mong chờ được
gặp em.”
Kì Nhạc nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt thêm mấy cái: “Em bị mất trí nhớ, quên luôn cách hát rồi.”
“Cứ thử đi, cổ họng của em rất tốt, bây giờ học lại cũng được.”
Trước kia cổ họng của em cũng tốt, nhưng không biết hát là không biết hát, ngay cả quốc ca em còn hát lạc nhịp. . . . . Kì Nhạc thành khẩn
nói: “Anh nhất định sẽ hối hận, em thật sự không hát được. . . . .”
“Đến đó rồi tính.”
Hai người bước vào gay bar, lúc này quán bar còn chưa mở cửa, ông chủ cũng mới vừa thức, nhìn thấy Kì Nhạc thì rất vui: “Tiểu Viễn, qua đây
tôi nhìn xem, cậu ổn rồi phải không, ngày mai bắt đầu đi làm được chưa?”
Kì Nhạc do dự nói mình không thể hát, ông chủ mỉm cười: “Chỉ mất trí
nhớ thôi mà, sao có thể quên cách hát được, nào, cầm micro đi, lên đó
hát thử một chút.”
Kì Nhạc còn chưa kịp phản ứng đã bị đẩy lên, đám nhân viên trong quán cổ vũ cậu: “Hát một bài đi.”
Kì Nhạc đứng im một lúc lâu, sau đó mới nghẹn ra một câu: “Có hai con hổ, có hai con hổ, chạy thật nhanh, chạy thật nhanh, ố ô ô. . . . .” [1]
Ông chủ im lặng hai giây: “Không tệ, có nhịp điệu, đổi bài khác đi, nhớ phải hát, đừng đọc chữ.”
Kì Nhạc hít sâu một hơi, nhìn những người phía dưới, gật đầu: “Được,
mấy người đừng hối hận, em là áng mây đẹp nhất ở cuối chân trời, anh
muốn dùng hết tâm trí để giữ lại, yeah, giữ lại~” [2]
Ông chủ là người đứng mũi chịu sào, lập tức phun sạch nước đang uống, những người còn lại cũng choáng váng, chỉ có Diệp Thủy Xuyên gật đầu
khen: “Hát tệ như vậy cũng cần rất nhiều kĩ thuật!”
Kì Nhạc: “. . . . .”
Ông chủ lau miệng, thân thiết bước lên vỗ vai cậu, ôn hòa nói:
“Ngoan, chưa khỏi hẳn thì cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, đừng miễn cưỡng.”
Kì Nhạc: “. . . . .”
Kì Nhạc im lặng đi xuống dưới tìm chỗ ngồi, thấy mọi người chạy tới
chạy lui sắp xếp, lúc này cậu mới biết Diệp Thủy Xuyên là DJ ở đây. Quán bar mở cửa lúc 6 giờ 30, bây giờ vẫn chưa có ai, cậu nhìn xung quanh,
chợt thấy Ẻo Lả dẫn Mặt Trẻ Con bước vào.
“Qua đây ngồi chung đi.” Ẻo Lả ngồi ở quầy bar ngoắc ngoắc cậu.
Kì Nhạc trầm tư trong chốc lát, sau đó đứng dậy đi qua, Mặt Trẻ Con
đang ngồi lẩm bẩm một mình, hai mắt đỏ rực, Kì Nhạc ngạc nhiên hỏi: “Cậu ta làm gì vậy?”
“Tao đang giúp nó biến từ trung khuyển thành nữ vương.” Ẻo Lả trả
lời, đá người bên cạnh một cái, “Nói lại lần nữa anh nghe nào.”
Mặt Trẻ Con mở to cặp mắt đỏ rực, cố ra vẻ lạnh lùng: “Anh. . . . Anh muốn làm gì, tôi. . . . Không phải, ông đây nói cho anh biết, nếu sau
này ông đây còn bám lấy anh, tên của ông sẽ viết ngược. . . . .”
“Phải có khí thế hơn nữa.” Ẻo Lả dạy dỗ, “Luyện tiếp đi, chờ Ninh Tiêu tới rồi nói với nó như thế.”
Mặt Trẻ Con nghẹn ngào: “Nếu em làm vậy, anh ấy sẽ để ý đến em thật sao?”
“Thật mà.” Ẻo Lả dùng ngón tay chỉ, “Em nhìn đi, đây chính là ví dụ tốt nhất.”
Kì Nhạc: “. . . . .”
Mặt Trẻ Con nhìn Kì Nhạc, nghẹn ngào gật đầu.
“Đi vào toilet tập nói với gương, đi đi.”
Mặt Trẻ Con hít hít mũi, quay đầu đi về phía toilet. Kì Nhạc giật
giật khóe miệng: “Anh cảm thấy Ninh Tiêu sẽ để ý đến cậu ấy thật sao?”
Ẻo Lả cắt lời: “Mày biết cái gì, không để ý là tốt nhất.”
Kì Nhạc: “. . . . .”
Ẻo Lả ngâm nga một khúc nhạc, nhàn rỗi nhìn xung quanh, thỉnh thoảng
sẽ chào hỏi vài người đi ngang, Kì Nhạc nhíu mày: “Anh cũng làm việc ở
đây?”
“Ừ, nhưng hôm nay không phải ca làm việc của tao.”
“Vậy anh tới đây làm gì?”
“Ngắm trai, toàn là trai đẹp, mày nhìn nè.” Ẻo Lả chỉ về nơi cách đó
không xa, “Diện mạo rất tốt, mày nhìn xuống một chút, nhìn chim của hắn
kìa, chậc chậc.”
“. . . . .” Kì Nhạc nói, “Anh đến đây chỉ để ngắm trai?”
“Còn ngắm chim nữa.” Ẻo Lả dạy dỗ, “Lát nữa sẽ có nhiều người hơn, có người còn mặc quần bó sát, nhiều chim lắm, cứ chờ xem.”
Kì Nhạc: “. . . . .”
“Đây không phải là Tiểu Viễn sao?” Anh chàng pha rượu đẹp trai tươi
cười đến gần, “Uống chút gì không, tôi mời, cocktail, bia, hay nước trái cây, Tiểu Viễn?”
“Hả?” Kì Nhạc hoàn hồn, “À, cho một ly chim.”
Ẻo Lả: “. . . . . .”
Người pha rượu: “. . . . . .”
Kì Nhạc ngẫm nghĩ một giây, sau đó ngơ ngác hỏi: “. . . . Tôi vừa nói gì vậy?”
Người pha rượu hoàn hồn, cười mờ ám với cậu, lấy ra một cái ly nhỏ,
một cái ly vừa và một cái ly lớn: “Tiểu Viễn, cậu thích chim cỡ nào?”
Kì Nhạc: “. . . . .”
Ẻo Lả dựa vào quầy bar cười lớn, sau đó đột nhiên liếc mắt ra cửa,
ngồi thẳng dậy: “Có anh đẹp trai đến. . . . Ủa, sao tên này nhìn quen
thế?”
Kì Nhạc quay đầu lại, lập tức nhìn thấy một gương mặt ngu ngốc, người nọ hiển nhiên cũng nhìn thấy cậu, vội vàng chạy tới chỗ cậu: “Tốt quá,
tìm được cậu rồi!”
Kì Nhạc kinh hãi: “Mẹ nó, sao anh lại tìm được chỗ này?!”
Dịch Hàng níu cổ áo cậu, sắc mặt tái nhợt: “Chuyện này lát nữa nói,
cậu cứu tôi cứu tôi với, tên khốn kia muốn bạo cúc của tôi a a a!”
Kì Nhạc: “. . . . .”