Cố Bách nhìn vợ hai mắt đẫm lệ ngả bài, một dạng đáng thương, liền bất chấp đau đầu
cùng bất đắc dĩ, vội vàng tiến đến muốn kéo cậu lên, vừa rồi quỳ vang
như vậy, khẳng định đầu gối vợ đã muốn thâm tím.
Mẹ Kỳ nhanh
chóng hoàn hồn, cũng vội vàng đi tới, đứa con trai từ nhỏ đã nghe lời,
phấn đấu học tập, mấy năm nay ngoại trừ thân thể làm cho người ta lo âu
ra thì những mặt khác đều đáng thỏa mãn, bà hoàn toàn không nghĩ tới lại có một này con trai có thể quỳ trước mặt bà, khiến bà quả thực bị dọa
ngốc luôn, đầu óc trống rỗng, thậm chĩ có chút nghe không rõ con nói cái gì, bà kéo con trai dậy, yêu thương đến không chịu nổi:
– Con đây là đột nhiên làm cái gì? Có lời nào không thể bình tĩnh nói? – Bà hơi
ngừng lại một chút, kịp phản ứng, kinh ngạc hỏi – Con. . . con biết tiểu Dĩnh không thích con?
– Đã sớm
biết. – Kỳ Nhạc nghẹn ngào lau nước mắt, bờ vai nhỏ co rút – Mẹ đừng tìm cô ấy nữa, cô ấy ôn nhu như vậy xinh đẹp như vậy, con trai thích cô ấy
khẳng định nhiều, tương lai nhất định cô ấy sẽ gặp được một người đàn
ông tốt thật lòng với cô ấy, mẹ để cô ấy sống cuộc sống tốt đẹp bình
thường đi.
– Rồi rồi,
mẹ không đi. – Mẹ Kỳ vội vã đáp lời, đem cậu kéo lên sô pha, viền mắt
ửng đỏ – Kỳ thực mẹ đã sớm nhìn ra lòng cô bé không đặt trên người con,
nhưng sợ con biết rồi sẽ đau lòng, nên vẫn không dám nói cho con biết,
mấy ngày này nghe nói con muốn tìm cô bé, mẹ lo lắng không yên, cho nên
mới mua cho con mấy quyển sách đó.
Cố Bách nhịn không được thở dài, sự tình quả nhiên như hắn nghĩ a.
– . . . – Kỳ Nhạc nhìn mẹ, yên lặng phản ứng vài giây – . . . Meow?
Ta sát, hóa
ra thế này mới đúng! Cái này coi như cậu chưa đánh đã khai sao? Còn muốn cẩu huyết nữa hay không, bây giờ nên làm gì a?!
Mẹ Kỳ xoa mặt con, lo lắng hỏi:
– Con trai, thật là con không sao chứ? Con nói không thích cô bé ấy là sao? Những lời sau đó là có ý gì?
Vẻ mặt Kỳ Nhạc dại ra, chớp mắt mấy cái, lại chớp mắt mấy cái, thương cảm nói:
– Từ sau khi biết sự thực con liền không thích cô ấy nữa, tâm hồn bị tổn thương nghiêm trọng.
Mẹ Kỳ cả kinh, vội vàng kiên trì khuyên nhủ:
– Con trai
con đừng như vậy mà, đọc sách mẹ đưa cho con nhiều một chút, rảnh rỗi
thì đi giải sầu thêm một chút, nhìn vạn vật tươi đẹp, từ từ bình phục,
đời người không thể không thiếu những thăng trầm mà.
– Mẹ, mẹ yên tâm, tuy rằng đau xót này thực khó chịu, nhưng con đã kiên cường vượt
qua được rồi! – Kỳ Nhạc hít hít mũi, lau sạch sẽ hai mắt đẫm lệ – Trải
qua lần vấp ngã này, tâm lý con có chút chướng ngại, từ đó về sau không
thể nào tin tưởng con gãi nữa, không bao giờ thích con gái được nữa!
Cố Bách:
– . . .
– Hở? – Mẹ
Kỳ càng thêm lo lắng – Tiểu Nhạc con nghe mẹ nói này, con không thể vì
một con sâu mà lật đổ nồi canh a, cuộc đời của con vừa mới một lần nữa
khởi sắc, sau này còn có thể gặp rất nhiều cô bé thích con, con không
thể chỉ vì chuyện này mà không tin tưởng tình yêu nữa a.
– Không phải con không tin ái tình. – Kỳ Nhạc nghẹn ngào – Chỉ là con không tin con gái nữa thôi.
– Đây không phải giống nhau sao.
– Không
giống. – Kỳ Nhạc nhìn bà – Mẹ, con chịu đả kích quá nặng nề, đời này
không muốn sinh sống với con gái nữa, con muốn tìm con trai!
Cố Bách:
– . . .
Mẹ Kỳ kinh
hãi thở dốc, bị cái tin tức này chấn động đến suýt chút nữa ngất luôn,
bà vội ổn định tâm thần, nhớ tới vừa rồi con trai vừa khóc vừa kể lể thì có nói một câu sau cùng, giọng điệu run run hỏi:
– Con muốn mẹ thành toàn cho các con, nói, là con và ai?
– Con và Nhị Quyển. – Kỳ Nhạc cọ đến trong lòng Cố Bách, đáng thương ngẩng đầu – Từ
nhỏ con đã chơi cùng với cậu ấy, cậu ấy rất tốt với con, tuyệt đối sẽ
không phản bội con, con muốn nửa đời còn lại sinh sống cùng cậu ấy.
Mẹ Kỳ thiếu
chút nữa là ngừng thở, bà nhìn hai người trước mắt, vẻ mặt khiếp sợ, bà
nhìn hai đứa lớn lên, nên biết quan hệ của bọn họ rất tốt, cũng biết Cố
Bách đối xử không tệ với con trai nhà mình, tựa như yêu thương em trai
ruột thịt. . . Bà đem ánh mắt chuyển tới trên người con trai, đôi môi
động đậy, nhưng một chữ cũng không nói nên lời.
Cố Bách có chút lo lắng bà không tiếp nhận được, thử dò xét mở miệng:
– Bác gái?
– Hả. – Mẹ
Kỳ hơi chút hoàn hồn, yên lặng liếc mắt nhìn con trai mình – Tiểu Nhạc,
đi tắm đi, lát rồi còn ngủ nữa, mẹ và tiểu Bách nói chuyện.
Kỳ Nhạc không yên lòng hỏi:
– Mẹ sẽ thành toàn cho bọn con sao?
– Sẽ sẽ. – Mẹ Kỳ dỗ dành, sờ sờ đầu con trai – Đi đi.
Kỳ Nhạc hơi
chấn động một chút, thoáng chốc lệ nóng quanh tròng, chỉ cảm thấy nhân
sinh quả thực viên mãn, bởi vì mẹ đồng ý cũng đồng nghĩa với ba sẽ đồng
ý, kế đó chỉ cần ba mẹ của Cố Bách không phản đối, bọn họ có thể quang
minh chính đại ở cùng một chỗ, cậu lau sạch nước trên mắt:
– Thật ạ?
Mẹ Kỳ nhìn con trai vui đến phát khóc, trong lòng càng thêm chua xót:
– Thật, đi tắm đi, mẹ tâm sự với nó.
Kỳ Nhạc gật
đầu, nhào vào trong lòng Cố Bách dụi dụi, rồi mới đứng dậy rời đi, nhìn
qua bóng dáng đặc biệt hưng phấn. Mẹ Kỳ nhìn con trai vào phòng tắm xong lập tức trở tay đóng cừa lại, lập tức cầm lấy tay Cố Bách, thương cảm
mở miệng:
– Tiểu Bách à, mấy ngày này con chịu khổ rồi.
Cố Bách:
– . . .
Cố Bách chỉ
cảm thấy đau đầu rần rần, vợ vừa tự miêu tả quá thảm, cái gì mà bị
thương tổn, không tin con gái, dựa theo lối tư duy này, đương nhiên sẽ
khiến cho người ta hiểu lầm là hắn không chịu nổ đả kích, nên mới có vấn đề trong lòng hoặc trong đầu.
Viền mắt mẹ Kỳ đỏ lên, thấp giọng thở dài:
– May là
con, nếu như đổi thành người khác phỏng chừng đã sớm gọi 120 rồi, tình
cảm của tiểu Nhạc gặp trắc trở, khiến tâm lý không bình thường cho nên
mới đột nhiên biến thành như vậy, nó có biết tiểu Dĩnh thực sự thích ai
không?
Cố Bách trầm mặc gật đầu.
Mẹ Kỳ thử dò xét hỏi:
– Con cũng biết?
– Dạ.
– Vậy đúng rồi. – Mẹ Kỳ càng thêm thương tâm – Bác sĩ trong tiềm thức nó muốn báo thù tiểu Dĩnh, cho nên mới chọn con.
– . . . – Cố Bách nói – Tiểu Nhạc không phải làm như vậy.
– Đừng nói
nữa, con cố nhịn thêm vài ngày. – Mẹ Kỳ vỗ vỗ vai hắn, kiên nhẫn khuyên – Bác đi khuyên nó, nếu thực sự không được bác đành đi tìm bác sĩ tâm lý
cố vấn vậy.
Cố Bách:
– . . .
Cố Bách quan sát trạng thái của bà, thầm thấy trong khoảng thời gian ngắn như vậy bà đã bị người nào đó kích thích liên tiếp hai ba nhát, nếu kích thích
thêm nhát nữa sợ là sẽ thực sự chịu không nổi, dù sao hiện tại đã biến
thành như vậy, chắc chắn bà sẽ liên hệ với ba Kỳ, mà chiếu theo tình yêu thương của người nào đó với tiểu Nhạc phỏng chừng ngày mai ngày kia sẽ
bay về, đến lúc đó giải quyết cả thể luôn.
Rốt cuộc Kỳ Nhạc vẫn có chút không yên lòng, nên tắm rửa rất nhanh, mặc áo ngủ rồi đi ra:
– Mẹ, mẹ đi tắm đi.
Mẹ Kỳ đáp lại, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Kỳ Nhạc lập tức nhào vào trong lòng Cố Bách, ngẩng đầu nhìn hắn, con ngươi còn mang theo một chút hơi nước:
– Mẹ tớ nói với cậu cái gì?
Cố Bách có chút bất đắc dĩ nhìn vợ, xoa xoa đầu cậu:
– Bà bảo anh sau này chăm sóc em tốt hơn nữa.
Kỳ Nhạc nhất thời vui vẻ, còn chưa mở miệng đã nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở, mẹ
Kỳ vừa rồi là vô thức phản ứng mới vào phòng tắm, vào rồi thì phát hiện
không mang theo quần áo, nên lại đi ra, lúc này nghe được lời Cố Bách,
lập tức cảm kích cùng áy náy liếc nhìn hắn một cái, rồi mới đi vào phòng ngủ.
Cố Bách:
– . . .
Kỳ Nhạc rốt cục come out, tâm tình cực tốt, nhào vào trong ngực hắn dụi dụi. Hai tay Cố Bách ôm vợ, nhỏ giọng nhắc nhở:
– Rèn sắt khi còn nóng, lát nữa đi vào nói với mẹ em là đêm nay muốn ngủ chung phòng với anh.
– Ừm!
Vì vậy chờ
mẹ Kỳ đi ra, đã thấy con trai tâm lý không bình thường vui sướng bừng
bừng tuyên bố muốn ngủ cùng phòng với Cố Bách, đồng thời biểu thị trước
đó bọn họ vẫn cùng nhau ngủ một phòng, bà nhìn Cố Bách, thấy biểu tình
hắn vẫn đạm nhiên, nhất thời nghĩ đứa nhóc này đúng là không dễ dàng,
liền đứng trong phòng khách yên lặng nhìn theo bóng bọn họ vào phòng,
sau đó lo lắng không yên quay về phòng ngủ gọi điện thoại cho ba Kỳ.
– Nhị Quyển. – Kỳ Nhạc dính chặt vào trong ngực nam nhân nhà mình, hôn nhẹ hắn – Tớ thành công rồi!
Cố Bách đáp
lại, ôm vợ xoay người đè cậu xuống giường, nắm lấy cằm cậu hôn lấy đôi
môi, Kỳ Nhạc vừa hoàn thành một chuyện lớn, đang trong thời gian kích
động, liền ôm lấy cổ hắn hôn trả lại, Cố Bách cảm nhận được nhiệt tình
của cậu, hô hấp có chút nặng nề, đúng lúc rút lui, vỗ vỗ mặt cậu:
– Đừng khơi lửa anh, em muốn cho mẹ em nghe em kêu * giường sao?
Mặt Kỳ Nhạc
đỏ lên, ngoan ngoãn nằm xuống, rúc vào trong ngực hắn, Cố Bách vẫn lo
lắng không thôi, đứng dậy nhìn, phát hiện không có trở ngại, lúc này mới đóng cửa tắt đèn, ôm cậu ngủ. Một đêm vô lo, ngày thứ hai Kỳ Nhạc dậy
thực sớm, cơm nước đơn giản xong, cao hứng lôi kéo tay Cố Bách đi học,
cậu hiện tại cuối cùng hắn đã có thể quang minh chính đại rồi a chấm
than!
Cố Bách cưng chiều nhìn cậu một cái, tùy cậu đi, lái xe đưa cậu tới trường, triền
miên hôn cậu một trân, rồi mới rời đi. Khóe miệng Kỳ Nhạc mang theo ý
cười, thần thái sáng láng đầy mình, tung tung tăng tăng chạy vào phòng
học. Vạn Lỗi nhìn cậu, tinh thần chấn động, phản ứng đầu tiên là lẽ nào
lại đổi nhân cách rồi? Hắn nhìn kỹ, rất nhanh cũng thấy Ninh Tiêu tiến
tới:
– Tâm tình hôm nay không tệ?
– Ừ! Đặc biệt tốt!
Ninh Tiêu
liếc mắt nhìn Vạn Lỗi, người sau yên lặng quay đầu, tiếp tục đọc sách,
hóa ra là do hắn nghĩ nhiều. Ninh Tiêu ngồi xuống bên cạnh người nào đó, thuận miệng hỏi:
– Vì sao thế?
Tâm tình Kỳ Nhạc rất tốt, hoàn toàn không ngại nói cho hắn biết sự tình thực tế:
– Tôi come out thành công.
– Không phải cậu sớm đã come out sao?
– . . . – Kỳ Nhạc nói – Tôi lại làm nữa, anh quản được?
Ninh Tiêu
thấy cậu có xu thế xù lông, vì để cho đôi bên ngồi chung hòa hợp, liền
đúng lúc lảng sang chuyện khác, tâm tình Kỳ Nhạc hôm nay rất tốt, nên
cũng không thấy phiền phức, thỉnh thoảng còn đáp lại vài câu, bắt đầu
chuyên tâm học. Ca hai cậu không có tiết, sau khi tan lớp phải trở về
nhà, mà đúng lúc này lại nghe di động đột nhiên vang lên, cậu rút ra
nhìn, phát hiện là số lạ, nhưng số này lại có chút quen quen, liền nhận
máy:
[A lô?]
Trong tai nghe truyền đến thanh âm mềm mại của tiểu Dĩnh:
[Tiểu Nhạc . . . là cậu?]
Kỳ Nhạc há
hốc miệng, trong giây lát cứng đờ. Ninh Tiêu ở bên cạnh cậu, nhìn vẻ mặt rõ ràng cùng không che đậy như thế, lập tức biết là có chuyện, liền
chăm chú theo dõi.
Tiểu Dĩnh ở dầu bên kia hỏi:
[ . . .Tiểu Nhạc?]
Kỳ Nhạc hơi hơi hoàn hồn:
[ Ừ, là tớ. ]
[ Thật là cậu, hiện tại tớ ở trường cậu, cậu có rảnh không? Tớ muốn nói chuyện với cậu. ]
[ A, được.] – Kỳ Nhạc yên lặng đi ra ngoài – [ Cậu ở đâu? Tớ đi tìm cậu. ]
Ninh Tiêu
nhìn cậu rời đi, suy nghĩ một chút, chậm rãi theo sau, một đường thẳng
tới hồ nước trong trước, hắn nhìn người kia cùng một nữ sinh ở xa xa
ngồi bên hồ nước nói chuyện, không khỏi kinh ngạc, nếu như hắn không
nhầm thì đây chính là bạn gái của Kỳ Nhạc khi còn sống, hai người bọn họ có thể nói cái gì?
Kỳ Nhạc ngồi im, tâm tình phức tạp không gì sánh bằng, gần như không dám nhìn Tiểu Dĩnh.
Tiểu Dĩnh nhìn cậu, nở nụ cười:
– Cậu không hỏi xem vì sao tớ biết là cậu sao?
– Hở, vì sao?
– Ngày hôm
qua mẹ cậu tìm tớ, đem mọi chuyện kể lại, muốn tớ đừng cự tuyệt cậu quá
sớm. – tiểu Dĩnh giải thích – Lúc đó tớ thực sự giật mình, gần như không thể tin được trên đời này lại có chuyện thần kỳ quái dị như vậy, nhưng
tớ lại không biết cậu với a Bách đã phát triển tới trình độ nào, cho nên không dám nhiều lời, chỉ có thể đồng ý trước, tớ mới nói chuyện với Cố
Bách xong, biết các cậu đã ở bên nhau.
Kỳ Nhạc ngây ngốc ngồi nghe, tới lúc nghe được câu cuối cùng xong mới vô thức nói câu xin lỗi.
Tiểu Dĩnh cười lắc đầu:
– Cậu thì có lỗi gì với tớ? Vốn dĩ anh ấy thích cậu, là trước đây tớ quá ngây thơ,
nghĩ nếu cậu qua đời thì hẳn là có thể thay đổi. – Cô dừng một chút –
Quên đi không nói cái này nữa, xem ra, tớ thấy hình như hai cậu ở bên
nhau rất vui vẻ.
Kỳ Nhạc nhìn cô, thầm nghĩ người này thực sự là quá ôn nhu a, nếu như nàng thích là
mình. . . Cậu chớp mắt mấy cái, cảm thấy cuối cùng cậu rất có thể vẫn sẽ ở bên cạnh Cố Bách, tình cảm của bọn họ quá thâm, quá sâu, không phải
ai cũng có thể sánh bằng.
– Tớ nghĩ nếu cậu còn sống, tớ cũng không thể không đến thăm cậu một chút. – Tiểu Dĩnh cười nói – Chúng ta vẫn là bạn bè nha.
– . . . Ừm. – Kỳ Nhạc nhìn hồ đầy hoa sen, cùng cô cười đùa nói chuyện, ba mẹ, người
yêu, bạn bè đều có, cậu phát giác cuộc đời cậu càng ngày càng viên mãn.
Ninh Tiêu
vẫn đứng cách đó không xa, bên kia rất thoáng, nếu hắn tiến gần nhất
định sẽ bị phát hiện, chỉ đành đứng chỗ này, hắn lẳng lặng chờ, nhanh
chóng đã thấy tiểu Dĩnh rời đi, Trịnh Tiểu Viễn vốn định tiễn cô, cô lại lắc đầu, nói gì đó, rồi hướng bên này đi tới. Ninh Tiêu ngẩn ra, để
phòng người nào đó chú ý tới hắn, liền né sang bên cạnh, sau đó nhanh
chóng thấy tiểu Dĩnh đi tới gần đó, tìm một băng ghế ngồi bên cạnh một
nữ sinh:
– Được rồi, nói chuyện xong rồi, tui với bà đi mua quần áo đi.
– Sao bà
không tát cậu ta hả? – Nữ sinh nói chuyện với tiểu Dĩnh tức giận bất
bình – Rõ ràng lần trước cậu ta nghe được chúng ta nói chuyện, biết bà
thích Cố Bách, mệt cho chúng ta còn động viên cho cậu ta, kết quả cậu ta quay ngoắt lại làm cái chuyện này.
Tiểu Dĩnh nhíu mày:
– Đừng nói nữa, người ta là tự do yêu đương, huống hồ căn bản tôi với Cố Bách không cùng một chỗ.
– Rồi, tạm
thời không nói đến bà, cậu ta vẫn là bạn của Kỳ Nhạc ni. – Người nọ càng tức giận. – Kỳ Nhạc mới chết không bao lâu sao lại như cậu ta với Cố
Bách tốt hơn vậy? Cố Bách cũng thật là, trước đây yêu Kỳ Nhạc như vậy,
hiện tại rốt cuộc là nghĩ cái gì?
Lần thứ hai tiểu Dĩnh nhíu mày:
– Đừng nói nữa.
Hai người
vừa đi vừa nói, vừa hay lướt qua chỗ Ninh Tiêu, những lời hai cô nói
Ninh Tiêu nghe không sót một chữ, trong lòng cực nhanh hiện lên một suy
nghĩ, không khỏi tiến lên:
– Ngày đó Trịnh Tiểu Viễn nghe được các cậu nói chuyện có phả là mang mũ lưỡi tai, đầu còn quấn băng vải không?
Tiểu Dĩnh ngẩn ra:
– Là anh à.
Ninh tiêu không đáp, nhìn nữ sinh bên cạnh:
– Phải không?
Nữ sinh kia gật đầu, vừa muốn mở miệng đã bị người bên cạnh kéo vể phía trước, cô vô cùng kinh ngạc:
– Làm cái gì vậy?
– Đi mua
quần áo mau, tôi còn có việc ni. – tiểu Dĩnh ứng phó đáp một câu, không
muốn để cô nhiều lời, tránh cho lại để lộ sơ hở.
Ninh Tiêu
đứng sững một chỗ, cảm thấy cả đầu bị chụp một chậu nước lạnh, lạnh từ
đỉnh đầu đến bàn chân, lúc trước hắn còn từng cùng Vạn Lỗi phân tích tỉ
mỉ biến hóa của người kia, hắn không để trong lòng, giờ nghĩ lại một
chút, nếu như người nọ không phải xuất hiện nhân cách mới vậy thì có thể là gì? Hắn nhớ chuyện xuyên việt bị phủ định, nguyên nhân là nhân cách
người nọ từng trở lại, mà nếu đúng là người nọ uống say nói “Bạn thân
với người yêu ngầm dính lứu sau lưng” nhưng lại thật ra chỉ tiểu Dĩnh và Cố Bách thì sao?
Người nọ mất trí nhớ, tính tình đại biến, đột nhiên lại nảy sinh quan hệ với Cố
Bách, mà Cố Bách vừa mới bi thương mất người yêu như vậy lại nhanh chóng dời mục tiêu, còn tuyên bố cả đời đều không buông tay. . . Trong đầu
Ninh Tiêu đột nhiên lại hiện lên hình ảnh một vị nam nhân quấn băng rống lớn “Bệnh viện này thật quá tà môn”, nhất thời hít sâu một hơi, một ý
niệm đáng sợ trong đầu chợt dâng lên.
Kỳ Nhạc và
tiểu Dĩnh trò chuyện xong tâm tình rất tốt, cao hứng về nhà nói chuyện
phiếm với mẹ, mẹ Kỳ sợ kích thích đến cậu, hoàn toàn không dám nói đến
chuyện cậu và Cố Bách, chỉ toàn nói chuyện khác, bầu không khí coi như
không tệ. Gần trưa, mẹ Kỳ đứng dậy làm cơm, Kỳ Nhạc lại ngồi chờ Cố
Bách, thấy hắn tới cửa liền xông tới:
– Hôm nay tiểu Dĩnh tìm tớ.
Cố Bách cười gật đầu, chuyện này tự nhiên hắn cũng biết, hắn xoay người đi vào phòng ngủ cất sách. Kỳ Nhạc đi vào theo hắn, đem hắn đẩy ngã xuống giường,
hai ngày này chuyện vui vẻ quá nhiều, cậu cảm thấy tương lai sắp tới
thực tươi sáng. Cố Bách cười tiếp lấy cậu:
– Sao vậy?
Kỳ Nhạc ôm hắn cọ cọ:
– Chúng ta đi mua nhẫn đi!
Cố Bách ngẩn ra, siết chặt cánh tay:
Mẹ Kỳ còn đang nấu cơm, nghe tiếng gõ cửa đùng đùng truyền đến, liền đi tới mở cửa. Ba Kỳ vọt vào:
– Con trai đâu? Con trai ở nơi nào?
Đứa nhỏ bị ông dắt ngoan ngoãn vươn móng vuốt lên:
– Ba ba, con ở đây.
– Ba không nói con.
Thằng nhóc khiếp sợ nhìn ông:
– Chẳng lẽ con không phải là con trai ba sao?
– . . . Con
đương nhiên là con ba, ba ba không phải nói con, ngoan, loại thời điểm
này không nên quấy rối. – Ba Kỳ thuận miệng ứng phó, nhìn hai ben e một
chút, quăng nó lại chạy ào vào phòng Cố Bách.
Kỳ Nhạc đã
sớm nghe được tiếng động, lúc này vừa mới leo xuống từ trên người Cố
Bách, ba Kỳ nhìn rõ ràng, nháy mắt chấn động, thầm thấy hình ảnh này quá sức kích thích, ban ngày ban mặt định làm gì? Kỳ Nhạc bị ba nhìn đến cả người không được tự nhiên, chậm rãi lết qua:
– Ba . . . sao sao sao ba lại tới đây?
Ba Kỳ biết hiện tại không thể đả kích con trai, liền nghiêm túc nói:
– Ba ba tới chủ trì hôn lễ cho con.
Kỳ Nhạc:
– . . .
Cố Bách:
– . . .
Kỳ Nhạc nói:
– Làm làm cái gì?
Ba Kỳ túm gáy cậu quăng ra sau:
– Mẹ con đang nấu cơm kìa, đi hỗ trợ một tay đi, ba nói chuyện với tiểu Bách.
Kỳ Nhạc biết rõ đối phó với mẹ chẳng khác nào đối phó với ba, mẹ mình đã lên tiếng
thành toàn cho bọn họ, vậy ba cũng sẽ không làm khó Cố Bách, liền ngoan
ngoãn rới đi. Ba Kỳ cài cửa lại, ngồi xuống bên giường, cầm tay người
nào đó, tha thiết chân thành nhìn hắn:
– Tiểu Bách a, trong khoảng thời gian này con chịu khổ rồi.
Cố Bách đã bình tĩnh từ lâu, nghiêm túc nói:
– Không sao, việc nên làm ạ.
Ba Kỳ có
chút cảm khái, hàn huyên với hắn vài câu, sau đó nghe thấy bên ngoài
truyền đến tiếng mẹ Kỳ, liền cùng hắn đứng dậy ra ngoài ăn cơm. Cố Bách
tiếp tục duy trì bình tĩnh, nắm chắc cơ hộ cùng vợ quang minh chính đại
tú ân tú ái, ngọt ngào muốn chết, thẳng đến khi nhìn thấy ba Kỳ trong
lúc rửa chén rảnh rỗi nói chuyện với mẹ Kỳ:
– Sao tôi
lại cảm giác bọn nó rất xứng đôi? Nếu tiểu Nhạc cứ như vậy, ở cùng với
tiểu Bách cũng không tệ, đứa nhỏ Tiểu Bách này tuyệt đối đáng tin.
Mẹ Kỳ suy nghĩ một chút:
– Đúng là không tệ, nhưng chúng ta không thể làm lỡ chuyện cưới xin cả đời của người ta a.
Ba Kỳ thầm nghĩ cũng đúng, cúi đầu rửa chén.
Cố Bách thấy trình diễn được kha khá rồi, phải nhân lúc bọn họ còn đang thương con
trai cực điểm mà ngả bài, hắn rút điện thoại di động, gọi điện thoại cho ba mẹ nhà mình, thuật lại sơ sơ, buổi chiều đưa vợ đi học.
Buổi tối Kỳ
Nhạc không có lớp, Cố Bách lại có, cậu liền tự mình về nhà, vừa rồi ba
mẹ phải ra ngoài, liền ném thằng em lại cho cậu trông, rồi đi, Kỳ Nhạc
nhìn em trai nhà mình, sờ sờ đầu hắn:
– Gọi anh hai.
Đứa nhỏ đặc biệt nghe lời:
– Anh hai.
– Ai. – Kỳ
Nhạc hài lòng sờ sờ nó, đột nhiên cảm thấy hứng thú hỏi – Lúc ba mẹ nói
chuyện có nói đến anh với Cố Bách không? Nói thế nào?
Đứa nhỏ nghiêng đầu suy nghĩ một chút:
– Họ nói hai bị đả kích, tâm lý có vấn đề, phải đi gặp bác sĩ, còn nói anh Cố Bách
thật không dễ dãng, vẫn luôn phối hợp với hai.
Kỳ Nhạc = 口 =
Tay Kỳ Nhạc run run rút di động ra gọi cho Cố Bách tố khổ, Cố Bách kiên nhẫn nghe xong, dỗ dành:
– Không sao cả, qua tối nay họ sẽ không cho là như vậy nữa.
Kỳ Nhạc ngẩn ra:
– Vì sao?
– Chờ lát nữa xem là biết, ngoan, không có việc gì.
Kỳ Nhạc bán tín bán nghi cúp điện thoại, ôm em trai nhỏ, yên lặng chờ ba mẹ về.
Lúc này ba
Kỳ mẹ Kỳ đang đến nơi hẹn với ba Cố mẹ Cố, trong lòng bọn họ thấp thỏm,
rất sợ hai người này biết chuyện con trai nhà mình quấn lấy con trai nhà bọn họ xong, vạn nhất xảy ra xung đột thì có bao nhiêu đáng thương a.
Mẹ Cố rót chén trà:
– Nghe nói tiểu Nhạc đã cùng một chỗ với tiểu Bách?
Mẹ Kỳ thất kinh, gật đầu, đang muốn giải thích lại nghe mẹ Cố thương cảm nói:
– Cuối cùng
cũng ở bên nhau, hai người không biết đấy thôi, từ sơ trung tiểu Bác đã
coi trọng tiểu Nhạc nhà hai người, thời gian cao trung liền ngả bài rõ
ràng với chúng tôi, mấy năm nay chúng tôi vẫn một mực ở bên cạnh theo
dõi, biết nó cũng không dễ dàng dì, hiện tại cuối cùng cũng theo đuổi
tới tay rồi.
– Hóa ra là
như vậy a, tôi cũng thấy bọn nhỏ thật xứng, ha ha ha. . . – Ba Kỳ đột
nhiên phản ứng kịp, tiếng cười tắt lịm – . . . Bà vừa nói gì nhỉ?