Cố Bách chưa tan học, lại chẳng biết ba mẹ đã đi đâu làm gì, còn chưa thấy về, Kỳ
Nhạc nhìn chằm chằm đồng hồ trên bức tường trước mặt, phát hiện thời
gian mới trôi qua được tí xíu, đành nhẫn nhịn ngồi yên, khe khẽ thở dài, nguyên bản hết thảy đều tốt đẹp, nguyên một đại lộ rực rỡ nối thẳng đến tương lai, đầu kia dẫn tới một cánh cửa vàng son chói lọi, ai ngờ tốt
đẹp gì cũng chỉ là nằm mơ, trong nháy mắt cái rì cũng biến mất, còn bị
chụp cho cái mũ rối loạn tâm lý, từ thiên đường rớt thẳng xuống địa
ngục, khiến cậu gấp đến muốn xù lông.
Thằng nhỏ ngoan ngoãn kia vẫn làm ổ bên cạnh cậu, nghiêng đầu nhìn cậu:
– Hai, anh làm sao vậy?
Kỳ Nhạc ứng phó sờ sờ đầu nó:
– Anh rất khỏe.
– Em thấy không giống vậy.
Khóe miệng
Kỳ Nhạc giật nhẹ, khóe mắt đảo qua, thấy bên cạnh sa lông có đặt một cái túi lớn, bên trong tất cả đều là đồ chơi, liền xách tới cho nó:
– Tự chơi đi, sao em ra ngoài mà còn mang nhiều đồ chơi như vậy?
Đứa nhỏ lấy xe điều khiển ra:
– Mới sáng
sớm ba ba đã xách em ra từ ổ chăn bắt em tự sắp xếp hành lý, nói là đi
tìm ma ma, sau đó ông í về phòng tự thu xếp đồ của mình, em mặc quần áo
xong liền xách túi đi tìm ba.
Kỳ Nhạc mặt
đầy hắc tuyến, thầm nghĩ lúc người nọ căn dặn thì bộ dáng đặc biệt đẹp
trai ngữ khí đặc biệt sắc bén, sau đó tự huyễn tưởng rằng con trai mình
có thể tự xách theo hành lý như người lớn rồi nhanh nhẹn xuất hiện trong tầm mắt, suy nghĩ của ba luôn luôn tốt đẹp như vậy a, cậu không ôm hy
vọng hỏi:
– Lúc ba thấy em thì phản ứng thế nào?
Đứa nhỏ suy nghĩ một chút:
– Ba hỏi em
là va li nhỏ mua cho em chẳng lẽ bị em làm hỏng sao, em nói không có,
lúc bỏ đồ chơi vào rất tốn thời gian, không bằng làm như thế, sau đó ba
bắt đầu vừa thu xếp đồ của em vừa bảo là đi xa nhà, phải mang theo quần
áo, lần sau ba còn dặn như vậy nữa, nhất định sẽ bắt em phải xách vali.
Kỳ Nhạc biết ngay kiểu gì cũng như vậy, liền để nó đi chơi xe điều khiển, còn mình
tiếp tục ngồi nhìn lên đồng hồ, từ trong cuộc điện thoại với Cố Bách cậu có thể đoán được hẳn là hắn đã có kế hoạch, nhưng lại không biết nội
dung là gì, cậu ai ai thờ dài, nghĩ chẳng lẽ căn bản Cố Bách không đi
học, mà là hẹn ba mẹ cậu đi đàm phán? Nhưng phải đàm phán thế nào? Vạn
nhất ba mẹ không đồng ý thì làm sao bây giờ a? Liệu có xảy ra xung đột
không? Trong đầu cậu nhịn không được hiện lên đủ loại màn cẩu huyết máu
me, cuối cùng màn ảnh dừng lại ở chính diện Cố Bách đang xách túi thuốc
nổ, vẻ mặt quyết tử nói:
– Nếu như không đồng ý thì mọi người cùng đồng quy vu tận.
Còn ba cậu nổi giận nói:
– Chết thì chết, ai sợ ai a.
Sau đó BÙM một tiếng, mọi người toàn bộ tan tác.
Cái mớ loạn
tùng bậy gì thế này. . . Kỳ Nhạc thống khổ gãi đầu, liếc mắt nhìn đồng
hồ, thực sự không chịu nổi cái tư vị ngồi chờ tuyên án này, không khỏi
đứng dậy đi vòng vèo quanh phòng khách.
Thằng nhóc cầm điều khiển từ xa điều khiển cái xe đồ chơi theo đường cậu đi, tò mò hỏi:
– Hai, anh đang sợ à?
Kỳ Nhạc đứng sựng lại, xe đồ chơi đâm xầm vào chân cậu, cậu liền xích sang bên cạnh:
– Làm sao em biết anh sợ?
– Gặp bác sĩ a, – Đứa nhỏ điều khiển cái xe nho nhỏ quẹo đi – Ba mẹ nói muốn dẫn anh đi bệnh viện, anh sợ?
Khóe miệng Kỳ Nhạc giật một cái:
– Anh không sợ cái này.
– Vậy anh sợ cái gì?
– Có nói với em em cũng không hiểu. – Kỳ Nhạc bi ai xoay vòng vòng – Đại ý chính là anh chọc giận bọn họ.
Đứa nhỏ ồ một tiếng, nghiêng đầu ngẫm nghĩ, an ủi:
– Đừng sợ, anh xem mỗi lần ba ba mắc lỗi đều quỳ bàn giặt hai giờ, xong rồi mọi người đều vui vẻ.
Kỳ Nhạc:
– . . .
– Anh quỳ bàn giặt xong liền không sao nữa rồi, yên tâm đi.
Kỳ Nhạc vô thức đáp lại một câu:
– Trong nhà không có bàn giặt.
– Cho nên chúng ta phải sáng tạo ra. – đứa nhỏ nhìn cậu – HIện tại chuyện đầu tiên anh cần làm đó là xuống lầu đi mua bàn giặt.
– . . . – Kỳ Nhạc nói – Chơi đồ chơi của em đi, cảm ơn.
Cuối cùng Kỳ Nhạc vẫn đợi được tới hơn tám giờ, thì Cố Bách trở về, cậu lập tức xông ra cửa, nhìn nhìn xung quanh phía sau hắn:
– Ba mẹ tớ không cùng chỗ với cậu à? Mấy người đàm phán sao? Kết quả thế nào? Bọn họ có đồng ý không?
Cố Bách ôm vợ xoa xoa, mỉm cười thuận tay đóng cửa:
– Không, anh đi học.
Kỳ Nhạc vô cùng kinh ngạc:
– Vậy cậu nói không cần lo lắng là có ý gì? Dù sao cậu nói cũng phải có chút căn cứ đi?
Cố Bách hôn cậu một hơi, kiên trì giải thích:
– Anh gọi
điện cho ba mẹ anh, để bọn họ hẹn ba mẹ em ra ngoài gặp mặt, giải thích
rõ mọi chuyện, thuận tiện làm chút công tác tư tưởng, sau đó ba mẹ em sẽ biết hai bọn mình là thật.
– . . . – Kỳ Nhạc thấy lượng tin tức này quá lớn, bị chấn động đến nửa ngày cũng chưa hoàn hồn – Gì?!
Bộ dáng bà
xã ngơ ngác thật đáng yêu . . . Cố Bách lôi kéo cậu ngồi lên sa lông,
hai chân tách ra, để cậu ngồi vào trong lòng mình, từ phía sau ôm cậu,
cười nói:
– Anh biết em nghe rõ mà.
Kỳ Nhạc bần thần ngồi, hoàn toàn không biết nói cái gì.
Đứa nhỏ thấy Cố Bách tới, ngoan ngoãn gọi một tiếng anh, lại nhìn hai nhà mình, duỗi móng vuốt tới trước mặt anh vẫy vẫy:
– Hồn hề về đi ___ về đi____
Kỳ Nhạc hoàn hồn:
– Đừng học ba!
– Vì sao? Anh xem, dùng rất được mà.
Kỳ Nhạc:
– . . .
Cố Bách không khỏi nở nụ cười, nhìn đứa nhỏ:
– Bác trai nói với em cái gì, sao em biết đây là anh hai em?
Đứa nhỏ đáp lại:
– Ba ba nói thời gian trước hai đi Thái Lan phẫu thuật chỉnh hình, tuy rằng thay đổi khuôn mặt, nhưng vẫn là hai của em.
Kỳ Nhạc quay đầu:
– Là Hàn Quốc chứ?
Đứa nhỏ suy nghĩ một chút:
– Không, ba ba nói là Thái Lan, có gì sai sao?
Có, sai cực
kỳ lớn! Kỳ Nhạc đang muốn mở miệng, thì nghe tiếng mở cửa truyền tới,
nhất thời ngồi nghiêm chỉnh, nhanh chóng đã thấy ba mẹ về. Hai người kia vừa mới vào cửa đã thấy Cố Bách ôm con trai, biểu cảm trong mắt thoáng
chốc cứng đờ, sau đó ép buộc chính mình phải khôi phục như thường, Cố
Bách và Kỳ Nhạc vội đứng dậy nhường chỗ ngồi, Kỳ Nhạc ngoan ngoãn đỡ lấy túi của mẹ cất sang một bên, túi mẹ đã nhỏ, bên trong lại bỏ một quyển
sách, sách quá lớn, khiến khóa không kéo lại được, lộ một phần nhỏ ra
ngoài, khóa kéo vừa đủ che nửa tên sách, cậu liếc nhìn, phát hiện là
sách về đồng tính luyến ái, nhìn cũng không mới, hẳn là không phải mới
mua, mà là ba mẹ người nào đó đưa cho, khóe miệng của cậu nhất thời kéo
lên, yên lặng trở lại ngồi xuống.
Đứa nhỏ thấy ba trở về, nhào qua kéo ống tay ông:
– Ba ba,
trước đây ba nói hai phải đi Thái Lan phẫu thuật chỉnh hình, không phải
là Hàn Quốc, đúng không, hai cái này có gì khác nhau sao?
Lòng ba Kỳ
đổ máu ào ào, trước ông cố ý nói như vậy, vốn muốn để con trai nhỏ sau
khi lớn lên hiểu chuyện sẽ biết được mấu chốt vấn đề, ông tích cực thăm
dò, kiên trì giảng giải, ai ngờ cư nhiên một lời thành sấm truyền, mặc
dù con trai lớn không thay đổi giới tính, nhưng kết quả cũng không khác
là bao, đều là không thích con gái.
Đứa nhỏ nghiêng đầu:
– Ba ba?
Ba Kỳ hoàn hồn:
– Ngoan, sau này ba ba sẽ giải thích cho con.
– Ồ.
Ba Kỳ chuyển ánh nhìn, nhìn thấy hai người đang rúc vào nhau bên cạnh, thấy hai đứa
cũng nhìn ông, trầm mặc chớp mắt một cái, tận lực hòa ái nói:
– Không còn sớm nữa, tắm rửa đi ngủ đi.
Ông và bà xã đều đã nghe ba mẹ Cố Bách nói, con trai bởi vì muốn come out, nên mới
nói tình cảm mình bị tổn thương, kỳ thực tình cảm hai người rất tốt,
trên đường trở về bọn họ đã thương lượng xong, bọn họ không muốn làm ba
mẹ không tiến bộ, nhưng bọn họ cần thời gian đã.
Cố Bách và
Kỳ Nhạc vừa nghe ngữ khí ông liền biết có triển vọng rồi, tảng đá lớn
trong lòng được rời đi, nghe lời đứng dậy, tắm rửa qua loa một chút,
liền về phòng mình. Kỳ Nhạc đương nhiên vẫn chung một phòng với Cố Bách, cậu vùi trong lòng Cố Bách:
– Cậu nói với ba mẹ từ lúc nào vậy? Bọn họ biết tớ còn sống sao?
– Đoạn thời gian trước có nói chuyện với họ, mới đầu thì họ có chút sợ, sợ em là quỷ, quỷ nhân đặc biệt.
Khóe miệng Kỳ Nhạc giật giật:
– Này gọi là cái gì, hút – dương – khí?
– Không khác mấy. – Cố Bách rướn qua hôn cậu một trận – Sau đó anh liên tục nói
chuyện với bọn họ mấy lần, lúc đó bọn họ mới yên tâm, để anh nỗ lực vươn lên theo đuổi em.
Kỳ Nhạc kinh ngạc:
– Bọn họ đều biết cậu thích tớ sao?
– Ừ, từ cao trung đã biết.
Kỳ Nhạc:
– . . .
Cố Bách thấy bộ dạng ngây ngốc bán manh của vợ, tươi cười xoay người đặt cậu dưới * thân, hôn nhẹ lên môi cậu một cái:
– Rất kinh ngạc?
Kỳ Nhạc
thuận thế ôm cổ hắn, phỏng chừng hồi đó người này đã dứt khoát hạ quyết
tâm, thậm chí còn vì tương lai mà lót sẵn đường đi, cậu trầm mặc một
hồi, nhỏ giọng hỏi:
– Nếu như tớ không sống lại, hoặc là không chịu ở bên cậu, sau đó kết hôn sinh con, thì cậu định làm sao giờ?
Cố Bách suy nghĩ một chút:
– Nếu là cái trước, có lẽ anh sẽ cô đơn cả đời, nếu là cái sau, – hắn hơi dừng lại
một chút, nắm lấy cằm vợ – Sau khi em nghe anh giảng giải rõ ràng chân
tướng xong, nhất định em sẽ không đành lòng kết hôn sinh con ngay trước
mặt anh, cũng nhất định không nỡ xích mích rời xa anh, chúng ta có thể
sẽ dây dưa kéo dài, nhưng sớm muộn gì cũng ở cùng nhau.
– . . . – Kỳ Nhạc nói – Cậu quá gian tà.
– Không thích?
Kỳ Nhạc
không đáp, nhẹ hôn lên gương mặt hắn một cái, Cố Bách hơi nghiêng đầu,
dán môi lên, triền miên hôn môi cùng cậu, hai người chỉ cách một tầng áo ngủ mỏng manh, khắp nơi đều cảm nhận được hơi ấm của đối phương. Cố
Bách biết hiện tại là thời kỳ đặc biệt, không thể làm, nhưng vẫn mò từ
sau thắt lưng vợ mò vào trong quần áo, ở trên lưng cậu chậm rãi sờ
soạng, sờ cũng phải sờ cho đã nghiền.
Bàn tay ở
sau lưng sờ ra một mảnh ấm nóng, Kỳ Nhạc rất thích loại cảm giác này,
xoang mũi lười biếng hừ hừ một tiếng, tiếp tục hôn hắn. Chính trong thời gian hai người đang ấm áp, đột nhiên nghe cửa rắc một tiếng, tiếp đó
tuyền đến tiếng nói của người nào đó:
– Con trai, ba. . .
Hiện tại mới hơn chín giờ, còn chưa muộn, ba Kỳ suy đi nghĩ lại quyết định phải làm
một phụ huynh tốt, liền chạy tới nói chuyện tâm tình với hai đứa nhỏ
này, ai ngờ cư nhiên bắt được màn này, nhất thời há hốc miệng. Hai người trên giường vội vàng tách nhau ra đứng dậy, ba Kỳ mở mắt trừng trừng
nhìn tay Cố Bách từ trong áo con trai rút ra, một lần nữa há hốc mồm.
Kỳ Nhạc nắm góc chăn:
– B b b ba. . .
Ba Kỳ hoàn
hồn, ra hiệu bả cậu ra ngoài, Kỳ Nhạc không dám kháng cự, lập tức lon
ton chạy theo, ba Kỳ túm ngay được cái gáy mềm mại của con trai một
đường xách đến ban công phòng bếp, thấp giọng hỏi:
– Buổi trưa rõ ràng ba nhìn thấy là con đè nó, sao giờ lại biến thành nó đè con hả?
Kỳ Nhạc:
– = 口 =
Ba Kỳ suy nghĩ một chút:
– Ba nghe nói phải có một người ở dưới, các con đứa nào nằm dưới?
Kỳ Nhạc từ từ lết vào góc, đáng thương nhìn ông, thầm nghĩ nếu mình nói mình ở dưới, liệu ba có không đồng ý luôn không?
Ba Kỳ nhìn
thân thể bé nhỏ của con trai. lại nghĩ đến đứa nhỏ Cố Bách ngày trước
từng luyện võ, trong lòng một lần nữa đổ máu ầm ầm, lôi kéo tay cậu:
– Con trai. . .
– Ở ở ở. . .
Ba Kỳ rốt cục có thể có được một lần thể nghiệm cảm giác gả con gái ra ngoài, vỗ vỗ tay cậu:
– Con trai, sau này nếu nó bắt nạt con con nhất định phải báo cho ba ba, ba ba giết nó.
– . . . – Kỳ Nhạc nói – Cậu ấy sẽ không.
Ba Kỳ nổi giận:
– Còn chưa gả đi đã nói giúp cho nó?
Kỳ Nhạc run bắn:
– Không không không, con nghe lời ba, ba nói gì thì chính là cái đó.
Lúc này ba
Kỳ mới hơi hơi thỏa mãn, tiếp tục lôi kéo cậu tâm sự, cái gì mà phải
nghe lời ba chồng mẹ chồng, nhưng nếu họ bắt nạt thì phải nói cho ba ba, ba ba làm chỗ dựa cho con. Kỳ Nhạc vẻ mặt hắc tuyến, biết ba mình luôn
luôn không đáng tin, nhưng cũng đành nhận mệnh nghe lời, nói tới hơn
mười giờ mới về phòng ngủ. Cố Bách kéo cậu qua:
– Nói chuyện gì vậy?
Khóe miệng Kỳ Nhạc co giật, nói qua loa hai ba câu, sau đó ngừng lại:
– Cười em gái cậu, cười nữa ông đây sẽ không lấy chồng! Ngủ!
Giấc ngủ này của Kỳ Nhạc cũng không tệ, ngày hôm sau áo mũ chỉnh tề đi học, Ninh
Tiêu thấy cậu vào cửa, liền đứng dậy ngồi xuống cùng băng ghế với cậu,
khoảng cách giữa hai người, không xa cũng không gần. Kỳ Nhạc liếc mắt
nhìn, thấy vẻ mặt hắn đạm mạc, chỉ lo cúi đầu nghịch điện thoại, liền
không để ý đến, chuẩn bị nghe giảng bài.
Ninh Tiêu
nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm, hắn còn nhớ người này từng nói
qua cả đời này trí nhớ của cậu cũng sẽ không hồi phục, cũng nhớ kỹ Cố
Bách từng ở trong điện thoại nói hắn không biết Trịnh Tiểu Viễn, chỉ là
lúc đó Ninh Tiêu không để trong lòng, hiện tại mặc dù hắn không có chứng cứ đầy đủ chứng minh người trước mắt là Kỳ Nhạc, nhưng đem toàn bộ
chuyện về người này từ khi tỉnh lại tới giờ, hắn càng thêm khẳng định
suy đoán của mình, hắn đã từng lo nhân cách này sẽ đột nhiên biến mất,
bất quá theo dõi đến hiện tại sự thực lại khiến cho tâm tình hắn rớt
xuống đáy cốc, lúc trước hắn đã điều tra qua về Cố Bách, biết Cố Bách và Kỳ Nhạc là trúc mã, đã có gần hai mươi năm tình cảm, sao có thể nói cắt đứt liền đứt?
Ninh Tiêu
phiền muộn nhắm mắt lại, từ từ thở dài một hơi,thầm nghĩ quan hệ hai
người vừa mới có chuyển biến, dù sao vẫn không thích hợp với địa vị kia, có vài người có thể làm bạn rất tốt, nhưng lại không thích hợp làm
người yêu, hắn dùng điện thoại đăng nhập vào diễn đàn, đăng status ___
Nếu như tình cảm của hai người rất tốt, người khác còn có cơ hội hay
không.
Hắn chờ, refresh màn hình, rất nhanh đã có người commeNinh Tiêu:
[1L: Có a, làm tiểu tam.]
Ninh Tiêu:
– . . .
Hắn nhìn acc quen thuộc kia, tự động bỏ qua, thấy phía dưới có com khác, nói là từ
bạn bè đi lên, từ từ rung động, bồi dưỡng cảm tình, từ từ đào tường, có
người nói tình cảm của hai người kia tốt chỉ là mặt ngoài nói LZ còn có
hi vọng, còn nói chế tạo hiểu lầm, về biện pháp thì tham khảo phim
truyện cẩu huyết. Hắn tiếp tục xoát, thấy acc 1L đáp lại:
[ Nói tới
nói lui cũng vẫn là làm tiểu tam đi? Kỳ thực tui còn có biện pháp, nếu
như người LZ có thể “Khôi phục trí nhớ”, không cần ông theo đuổi, tự
nhiên bọn họ sẽ phân ra, nhưng cậu ta mà “Khôi phục trí nhớ” thì ắt hẳn
ông sẽ không thích nữa a, ai, thân thể và tâm hồn vĩnh viễn không thể
dung hòa, thương cảm a]
Ninh Tiêu:
– . . .
Ninh Tiêu tiếp tục xoát tới, phát hiện không còn nữa, liền xoát xoát, lại thấy có người hồi đáp:
[Đậu má, hành động ngay a, cầu □]
Hắn tiếp tục kéo xuống, phía dưới đều là hồi đáp [cầu □], gần như không ai đưa ra ý
kiến nữa, kỳ thực trong lòng hắn đã rõ ràng, mấy cái biện pháp như thế
này, hết lần này tới lần khác hắn còn khinh thường chuyện ngu xuẩn đó,
đành phải bất đắc dĩ tắt điện thoại.
Kỳ Nhạc cứ
thỉnh thoảng lại cảm nhận được đường nhìn quỷ dị của người nào đó, cố
nhịn hết tiết hai rồi vội vàng tách xa hắn, lúc này mới sống yên ổn, cậu yên lặng chờ vào lớn, đột nhiên lại thấy chuông điện thoại vang lên,
rút ra nhìn thì là số lại, ấn nút tiếp máy:
[ A lô? ]
Đạo sĩ ở bên kia đầu dây nói:
[ Anh ở chỗ nào? ]
Kỳ Nhạc quả thực kinh ngạc:
[ Sao cậu lại có số tôi? ]
[ Tìm hỏi bác sĩ ]
Kỳ Nhạc suy
xét phỏng chừng vị bác sĩ kia hẳn là đi tìm cậu ta, cho nên có thể coi
là người nọ muốn tính sổ? Cậu co giật khóe miệng:
[ Có việc à? ]
[ Có đồ tặng cho anh ] – Đạo sĩ điềm đạm nói – [ Tôi ở trường học của anh rồi, anh có rảnh không? ]
Đưa đồ gì
cho tôi? Sẽ không lừa phỉnh tôi đi? Kỳ Nhạc tự hỏi một chút, cảm thấy
mình lại cho hắn ý kiến về cách đạt chuẩn kỳ thi, thì cho dù người này
có muốn tính sổ, cậu cũng còn có chuyện này có thể chống đỡ, liền gật
đầu:
[ Đi, cậu ở đâu? Tôi tìm cậu. ]
Ninh Tiêu
thu hết vẻ mặt của cậu khi nghe điện thoại vào mắt, lúc này thấy cậu đi
ra ngoài, trầm mặc một chút, cũng theo ra ngoài, một mực theo đến bồn
hoa trước cổng, từ xa hắn thấy một người rút từ trong ví ra một lá bùa,
tựa hồ muốn đưa cho người nọ, hơi kinh hãi, vội vàng tiến lên.
Lúc này Kỳ Nhạc còn đang kinh ngạc:
– Đưa tôi? Thực sự là tặng à?
Đạo sĩ gật đầu, nhìn cậu khen ngợi:
– Chủ ý của anh không tệ, tôi lại kiếm được một khoản.
Kỳ Nhạc khó hiểu:
– Chủ ý gì?
– Khiêu vũ
vu thuật. – Đạo sĩ nói – Không phải là anh nói cho thầy thuốc sao? Hắn
tới chỗ tôi đòi xem tôi khiêu vũ, tôi đã thu phí xem rồi.
Kỳ Nhạc:
– . . .
Đậu má, cậu
thực sự dám nhảy a, tôi mới phát hiện hóa ra cậu cũng là một nhân vật
hung tàn, cái này cũng có khả năng mò ra tiền?!
– Đây là tạ
lễ. – Đạo sĩ đưa sợi dây gắn lá bùa ra, làm bộ muốn đeo lên cổ cậu – Trừ tà, yêu ma quỷ quái đều không đến gần thân thể cậu được.
Khóe miệng Kỳ Nhạc co giật, hơi cúi đầu để cậu ta đeo cho mình.
Ninh Tiêu vừa chạy tới nơi đã nghe thấy câu nói kia, vội vàng giành cái bùa lại, ném vào thùng rác, mắt lạnh nhìn Kỳ Nhạc:
– Cậu điên rồi?
Kỳ Nhạc kinh ngạc vô cùng:
– Tôi điên cái gì?
– Cậu rõ rõ ràng biết mình là. . . – Ninh Tiêu phát bực – Làm sao có thể đeo thứ đó?
Kỳ Nhạc mãnh liệt chấn động, không thể tin nổi nhìn hắn, còn chưa kịp mở miệng đã
thấy đạo sĩ duỗi ra một cái tay, vẻ mặt chăm chú nhìn Ninh Tiêu:
– Trả tiền, 20 một bùa.
Ninh Tiêu:
– . . .
– . . . – Kỳ Nhạc nhìn hắn – Trả đi, người ta dựa vào cái này kiếm miếng cơm đấy, không lừa anh đâu.
Ninh Tiêu
rút ví ra trả tiền, đạo sĩ nhận lấy bỏ vào ví mình, một lần nữa hài lòng nhìn Kỳ Nhạc, thầm nghĩ người này chính là vật may mắn a, rồi cậu ta
lại móc ra cái bùa khác:
– Cái vừa rồi là hắn mua, cái này tặng cho anh, coi như là làm quà tạ lễ, công hiệu giống cái vừa rồi.
Ninh Tiêu nghe rành mạch, một lần nữa giành lại.
Đạo sĩ chăm chú nhìn hắn, biểu tình trầm ổn, hai mắt sáng lên, thầm nghĩ anh dám, dám thì tiếp tục trả tiền, dám không!
Ninh Tiêu:
– . . .