Ninh Tiêu
chỉ cảm thấy người trước mắt có vẻ quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ
ra nổi đã gặp qua ở đâu, bất quá nếu mang trên người mấy đồ lằm bà nhằng này, vì lý do an toàn càng đuổi cậu ta xéo nhanh càng tốt, hắn giơ cái
bùa trong tay ra, lạnh lùng nói:
– Lấy đi, cậu ấy không cần.
Đạo sĩ không đạt được kết quả như ý nguyện, có chút tiếc hận thở dài trong lòng, biểu tình không đổi:
– Tôi tặng người ta, không lấy tiền.
Tiếng Ninh Tiêu càng lạnh hơn
– Như vậy cậu ấy cũng không cần.
Đạo sĩ không khỏi nhìn Kỳ Nhạc:
– Cho không mà, không muốn sao?
Kỳ Nhạc sớm
bị hành động tới tấp của Ninh Tiêu làm cho sợ ngây người, theo lý mà nói người này hẳn là không biết sự thực, nhưng từ phản ứng của hắn thì
dường như không giống như không biết gì, thực kỳ quái, cậu tự hỏi một
hồi, nghĩ không thể tái phạm thêm cái sai lầm không đánh đã khai kia,
liền vươn tay:
– Muốn.
Trước khi đạo sĩ kịp đưa bùa cho cậu Ninh Tiêu đã bắt lấu cổ tay cậu, kéo qua một bên, thanh âm mang theo tức giận:
– Cậu ngu à?!
Kỳ Nhạc đảo đảo con ngươi:
– Trừ tà.
Ninh Tiêu đem thần thái của cậu thu hết vào đáy mắt, thoáng nhướng mày:
– Cậu dùng có ích sao?
Kỳ Nhạc thất kinh, giả vờ trấn định, thử dò xét hỏi:
– Tôi là người, vì sao không có ích? Hay là anh nghĩ đa nhân cách thì không thể dùng?
– Đa nhân
cách. . . lời này mà cậu cũng tin sao? – Ninh Tiêu kéo cậu sang bên
cạnh, hạ mắt nhìn cậu, thấp giọng hỏi – Không cần thử tôi, Kỳ Nhạc.
Kỳ Nhạc trợn to mắt, há hốc miệng, một chữ cũng không nói nên lời, đậu má, thằng cha này cư nhiên biết thật! Hắn rốt cục đã biết từ khi nào? Tự mình lộ ra
chỗ nào sao?
Ninh Tiêu
vốn không có chứng cứ, lúc này nhìn thấy vẻ mặt cậu đã xã nhận mình đoán đúng triệt để rồi, ánh mắt hắn phức tạp, nhẹ giọng mở miệng:
– Quả nhiên là cậu.
Kỳ Nhạc phản ứng một giây, tức thì hoàn hồn, vẻ mặt mờ mịt:
– Anh vừa mới nói cái gì? Nói ai vậy? Là người bạn thần thánh kia của tôi sao/
– Cậu giả bộ hơi muộn rồi. – Ninh Tiêu hảo tâm nhắc nhở, sau đó nhớ tới lần người
này tự hình dung Kỳ Nhạc, khóe miệng không khỏi có chút co quắp nhẹ,
nhưng tuyệt không rõ ràng.
Kỳ Nhạc:
– . . .
Đạo sĩ thấy
hai người kia đột nhiên rùi về sau vài bước bắt đầu thấp giọng nói
chuyện, rốt cuộc hoàn toàn không để ý tới mình, thầm nghĩ đầu năm nay
ngay cả tặng quà cũng khó như vậy a, hắn xông tới:
– Tặng bùa cho cậu, tôi đi đây.
Kỳ Nhạc tiện tay tiếp nhận:
– Đi đường cẩn thận.
– Ừ.
Ninh Tiêu
vốn tưởng rằng sau khi ngả bài rõ ràng xong người này sẽ không nhận nữa, ai ngờ lại vẫn còn muốn cái đồ này, tức thì nhíu mày:
– Cậu. . .
Suy nghĩ
trong đầu Kỳ Nhạc lúc này đang xoay đến chóng mặt, nỗ lực nghĩ xem làm
thế nào để giải quyết vụ lộ tin tức này, nghư vậy liền tùy tiện đáp một
câu:
– Không sao, hàng giả.
Ninh Tiêu
ngẩn ta, còn chưa mở miệng đã thấy người bán hai cái thứ vừa rồi vừa đi
được hai bước đã quay lại, nghiêm túc nhìn bọn họ chăm chú:
– Đồ của tôi là hàng thật, trên đồ án đều dùng chu sa để vẽ, thật sự trừ tà.
Khóe miệng Kỳ Nhạc giật một cái:
– . . . Không phải cậu phải đi sao?
Đạo sĩ nhìn chăm chăm:
– Là hàng thật.
– Đi đi,
biết rồi, đi đi. – Kỳ Nhạc phất tay, ngừng một chút lại đột nhiên gọi
cậu ta – Đúng rồi, vị giáo sư dạy thí nghiệm lần trước cậu nói có phải
là đang theo đuổi sư huynh của cậu không?
Đạo sĩ gật đầu:
– Cho cậu
một con đường sáng lạn này, nếu như muốn cuối kỳ đạt môn thí nghiệm đó,
thì từ hiện tại bắt đầu nỗ lực ôm đùi sư huynh của cậu đi, nỗ lực quan
hệ tốt với hắn vào. – Kỳ Nhạc nói – Tin tôi đi, không sai đâu.
Đạo sĩ trầm mặc chớp mắt một cái, nhắc nhở:
– Sư huynh tôi là sát thủ a.
Ninh Tiêu:
– . . .
Ninh Tiêu
thấy trọng tâm câu chuyện đột nhiên lại trở nên quỷ dị, hắn bắt đầu tự
hỏi đầu óc người này có phải là có vấn đề rồi không, hơi ngẩn ra, rốt
cục cũng nhớ là đã gặp người này chỗ nào, hóa ra là một trong hai bệnh
nhân tâm thần cùng nằm viện với Kỳ Nhạc, hắn âm thầm gật đầu, đánh giá
mức độ thật giả của lá bùa.
– Sát thủ
thì sao. – Kỳ Nhạc vỗ vai cậu ta – Cậu muốn điểm đạt, muốn đạt tiêu
chuẩn ra trường thì phải có tinh thần không sợ chết, các cậu đều là sinh viên gì đó. . . Đúng không, cậu hiểu ý tôi chứ, cho nên hắn ta mới có
thể hiểu cậu, thực sự không ổn thì cậu làm thêm vài cái bùa hộ mệnh đeo
vào, đảm bảo bình an a.
Đạo sĩ trầm mặc một lúc lâu, nặng nề thở dài một tiếng:
– Thứ đó không thể xài.
Kỳ Nhạc:
– . . .
Ninh Tiêu:
– . . .
Đạo sĩ liếc nhìn vẻ mặt của bọn họ, bình tĩnh bồi thêm một câu:
– Ý tôi là nếu như hắn quyết tâm muốn giết tôi, thì thứ đó nhất định không thể dùng được.
– Ngoan,
đừng giải thích nữa, tôi hiểu mà. – Khóe miệng Kỳ Nhạc co giật vỗ vai
cậu ta, khích lệ nói – Ôm cái đùi thôi mà, tôi nghĩ hắn không đến mức
muốn giết cậu đâu, cậu nghĩ xem vị giảng viên kia quấn lấy hắn lâu như
vậy không phải hắn còn chưa giết sao?
Đạo sĩ suy nghĩ một chút:
– Cũng đúng.
– Ừm, cho
cậu một lối thoát rồi đấy, có muốn đi hay không cậu tự xem ý mình mà
làm, quay về trường học đi cậu học trò nhỏ này, tương lai tốt đẹp đang
chờ cậu!
Sắc mặt đạo sĩ ngưng trọng gật đầu, nói tiếng cảm ơn rồi xoay người rời đi.
Ninh Tiêu nhìn theo cậu ta rời đi, xong mới chuyển đường nhìn lại:
– Các cậu nói cái gì vậy? Có sát thủ thật à?
– Không có gì.
– Ồ.
Hai người
yên lặng đối diện, Kỳ Nhạc còn chưa nghĩ ra được đối sách nào hay ho,
hoàn toàn không biết nên nói cái gì, Ninh Tiêu hơi nhướng mi:
– Có chuyện?
– . . . Ừ.
Ninh Tiêu
xoay người đi trước, theo con đường chính tới hồ nước bên kia, lá sen
phủ một góc lớn trên mặt hồ, xanh mướt xinh đẹp, ngay trên đó là một
hành lang bằng gỗ, quanh co uốn khúc trên hồ nước, đi thông tới con
đường nhỏ bên kia, một bên mặt hồ của hành lang là đài phun nước, vô số
bọt nước trắng như tuyết phun lên, hắn liếc mắt một cái, theo phiến đá
lót đường đi tới, chuẩn bị đi lên hành lang.
Kỳ Nhạc vẫn
đi theo hắn, đem những chuyện xảy ra gần đây thống kê một lần, sau đó
nhớ đến một trưa nọ người này đột nhiên cản cậu lại muốn nói chuyện, lẽ
nào từ lúc đó hắn đã biết thân phận mình rồi? Cậu hơi nhăn mày, bắt đầu
tự hỏi đối thoại ngày đó, sau đó đột nhiên nhớ tới lời đồn “3P”, nhất
thời ngẩn ra, người nọ hẳn là đi điều tra ba ba, biết là ba của cậu, sau đó liền suy đoán mình là Kỳ Nhạc? Đây cũng quá là qua loa đi chứ!
Cậu giật
khóe miệng, liếc mắt nhìn người trước mặt, thấy hắn không có ý dừng lại, liền nhận mệnh chậm rãi đi theo, tiếp tục rơi vào trầm tư, người này đã biết sự thật, muốn làm gì. . . Cậu đột nhiên chấn kinh, mồ hôi lạnh
thoáng chốc lăn xuống, lúc này mới nhớ ra hình như Ninh Tiêu và Vạn Lỗi
cùng phe, nếu người này biết, có phải Vạn Lỗi cũng sẽ biết hay không?
Sau đó tên kia liền nói cho bác sĩ với anh hai mình, Thẩm Thư và mặt trẻ con biết cả, tuy rằng cậu không quá thích đám động kinh bọn họ, nhưng
ấn tượng với anh hai nhà mình cũng không tệ, hơn nữa người nọ còn rất
quan tâm cậu, chưa từng ghét bỏ cậu, chẳng biết nếu anh hai biết Trịnh
Tiểu Viễn đã sớm thay hồn đổi phách thì sẽ phản ứng thế nào.
Không đúng,
sắc mặt Kỳ Nhạc trắng bệch, những điều này không phải trọng điểm, trọng
điểm là nếu như Vạn Lỗi chịu không nổi kích thích mà cho đầu cậu một
nhát, nhất định cậu sẽ chết a! Đến lúc đó Cố Bách phải làm sao bây giờ?
Hiện tại bọn cậu thật vất vả mới vượt qua trùng trùng gian khổ mà ở bên
nhau, chẳng lẽ muốn như phim cẩu huyết, nhất thời vui vẻ rồi vĩnh viễn
xa nhau? Hơn nữa vạn nhất có một linh hồn khác trụ trong thân thể này
vừa mở mắt đã nhất kiến chung tình với Cố Bách, không nói lời nào ôm lấy Cố Bách của cậu thân thiết thì làm sao bây giờ? Trong thời gian ngắn
như vậy phỏng chừng Cố Bách sẽ không nhận ra rốt cuộc đã đổi linh hồn
hay chưa . . . Kỳ Nhạc tưởng tượng hình ảnh Cố Bách cùng người khác thân thiết, biểu cảm trong nháy mắt dữ tợn, cậu thề, nếu quả thật có ngày
đó, thì cho dù phải bò cậu cũng muốn từ địa ngục bò lên, đem tên kia đá
xuống địa ngục một lần nữa!
Rốt cục Ninh Tiêu đến hành lang, đứng dựa vào lan can quay đầu lại, thấy sắc mặt người nào đó khó coi, không khỏi nhíu mày:
– Làm sao vậy? Khó chịu?
Kỳ Nhạc hoàn hồn, phát hiện đã đến tới trước đài phun nước, tiếc nước rì rào ồn ào,
ngay cả không khí cũng nhuộm một tầng hơi nước, bắn vào mặt làm hạ xuống một chút xúc cảm lành lạnh, cậu nhìn người trước mắt:
– Nói đi, anh muốn thế nào?
Ninh Tiêu ngẩn ra, mắt lạnh nhìn cậu:
– Cậu coi tôi là loại người gì?
Kỳ Nhạc cũng ngẩn ra, sau đó nghĩ nếu dựa theo tính cách người này, phỏng chừng sẽ
chẳng thèm lấy chuyện này ra khống chế người khác, liền thay đổi trọng
tâm câu chuyện:
– Được rồi, làm sao anh biết chuyện?
Ninh Tiêu kể sơ lược câu chuyện một lần. Khóe miệng Kỳ Nhạc co quắp, trước đó cậu
còn cao hứng cho rằng câu nói lúc say rượu có thể khiến cậu thoát khỏi
nghi ngờ “Xuyên qua”, ai ngờ hôm nay lại giúp người này khai mở câu
chuyện, cậu thở dài:
– Chuyện này còn ai biết?
– Không có ai.
Tức thì ánh mắt Kỳ Nhạc sáng lên:
– Anh không nói cho Vạn Lỗi?
Ninh Tiêu không đáp mà hỏi ngược lại:
– Sao tôi
phải nói cho hắn? – Hắn vừa nói ra liền thấy cậu rõ ràng thở phào nhẹ
nhõm, không khỏi có chút kinh ngạc – Cậu sợ hắn sao?
Kỳ Nhạc chớp mắt mấy cái:
– Không.
Ninh Tiêu thấy cậu không tin hắn, liền làm bộ rút điện thoại ra;
– Vậy tôi liền nói cho hắn biết.
– Tôi shhhhh, đừng! – Kỳ Nhạc bị dọa cho nhảy dựng, vội vàng tiến lên. Ninh Tiêu trầm mặc nhìn cậu. Kỳ Nhạc nhận mệnh:
– Được, tôi nói.
Ninh Tiêu hài lòng, lẳng lặng nghe cậu nói xong, còn bảo đảm:
– Yên tâm đi, tôi sẽ không nói.
Kỳ Nhạc nhất thời vui vẻ:
– Vào lớp rồi kìa, anh còn có chuyện sao? Không có việc gì thì về lớp học đi.
Ninh Tiêu đột nhiên cảm giác người này có chút vô lương tâm, nhưng lại không cách nào hận nổi, y suy nghĩ một chút:
– Cậu và Cố
Bách. . . – Y ngừng lại, biểu tình mang theo chút do dự chần chừ, cái
này rất là hiếm thấy trên mặt y, cho nên Kỳ Nhạc vô thức nghĩ xem y đang trốn tránh điều gì, đã thấy y nhanh chóng khôi phục như thường, ngồi
dậy:
– Không có việc gì, quay về đi.
Kỳ Nhạc ngạc nhiên nhìn y, cuối cùng cũng không nói gì, xoay người rời đi, Ninh Tiêu theo bên cạnh cậu, nghiêng đầu liếc mắt nhìn:
– Kỳ Nhạc.
– Ừ?
– Tôi không
thích Trịnh Tiểu Viễn, kể cả cái tên đó cũng không muốn gọi, sau này lúc không có người ngoài tôi gọi cậu là Kỳ Nhạc.
– . . . Tùy.
– Kỳ Nhạc.
– Ừ?
– Không có gì, tùy tiện gọi thôi.
-. . . –
Khóe môi Kỳ Nhạc giật giật, nhớ tới người này đã khẳng dịnh sẽ giúp giữ
bí mật, mới rốt cục nuốt ba chữ “Tên điên này” trở vào. Hai người rảo
bước vào phòng học tiết hai thì lớp đã đến phân nửa, người ở bên tỏng
thấy bọn cậu cùng nhau tiến vòa liền đồng loạt nhìn, Kỳ Nhạc vẻ mặt hắc tuyến, quay về chỗ ngồi của mình ngồi xuống, ngoan ngoãn học hành, trưa đến liền xuống lầu chờ Cố Bách, cùng cậu ấy về nhà.
Ba Kỳ mẹ Kỳ
vẫn còn có việc phải làm, không thích hợp ở lâu, vừa hay sắp tới là kỳ
nghỉ quốc khánh 1 tháng 10 dài ngày, liền đòi tới ngày nghỉ học phải qua bên đó ở vài ngày, Kỳ Nhạc và Cố Bách tiễn họ tới sân bay, lúc này còn
chưa tới thời gian đăng ký, ba Kỳ nhìn con trai bảo bối, lại nhìn Cố
Bách, lôi kéo tay hắn ngàn vạn cảm khái:
– Bác chỉ có một đứa để gả đi thôi a, con nhất định phải chăm sóc nó thật tốt đấy.
Kỳ Nhạc:
– . . .
Cố Bách đặc biệt bình tĩnh:
– Bác trai yên tâm, cháu sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt.
Ba Kỳ hài lòng gật đầu. Thằng nhóc đứng ở bên cạnh ông, nghe không sót một chữ nào, ngửa đầu hỏi:
– Ba ba, con thì sao? Chẳng lẽ con không phải là con trai phải gả đi sao?
Ba Kỳ phản ứng một giây:
– Không, con không lấy chồng, con là cưới.
– Vì sao? Có khác nhausao?
– Có, từ từ
rồi ba ba giải thích cho con. – Ba Kỳ xoa xoa đầu nó, sau đó suy nghĩ
một chút, nghĩ muốn bồi dưỡng tính hướng của thằng nhỏ từ bé, dù sao
tương lai nó còn phải cưới vợ sinh con mới có thể đưa cho Kỳ Nhạc một
đứa con thừa tự, giúp bọn chúng dưỡng già, ông hiền hòa nhìn nó:
– Con trai, con phải thích con gái, biết chưa?
Thằng nhóc ngẩn ra:
– Con không thích con gái, con thích Ultraman.
Ba Kỳ trầm mặc chớp mắt một cái, sắc bén nói:
– Ultraman là nữ! Cho nên tương lai con phải thích con gái!
Kỳ Nhạc:
– = 口 =
Cố Bách:
– . . .
Thằng nhỏ nghiêng đầu nghĩ một lúc:
– Nhưng mà ba ba ơi, con nghĩ nó là nam mà.
– Tin ba ba đi, con không nên để bề ngoài của nó đánh lừa, nó là nữ, ba ba đã hỏi qua nó rồi!
Đứa nhỏ quả thực ngạc nhiên:
– Thật sao?
– Ừ!
Đứa nhỏ há
miệng, lại há miệng, cuối cùng yên lặng đi sang một bên vẽ vòng tròn, nó cmar thấy thế giới quan của mình bị chà rửa sạch sẽ chưa từng có.
– . . . – Kỳ Nhạc nói – Ba, ba hại chết một tâm hồn bé nhỏ rồi.
– Không sao, cứ từ từ.
– , , , Không, ý con không phải vậy. – Kỳ Nhạc nhìn ông – Ba không thấy lạ chỗ nào sao?
– Có thể lạ
chỗ nào. . . – Ba Kỳ đột nhiên ngưng bặt – Chết toi, nhỡ sau này nó nhìn nam thành nữ thì làm sao bây giờ a? Con trai! Con trai! Ba ba có chuyện quan trọng nhất định phải báo với con!
Đứa nhỏ tới từ lâu, đứng dậy kéo tay áo ông:
– Ba ba, con không thích ultraman, con quyết định đổi người thích, cái cô đó quá xấu.
Ba Kỳ:
– . . .
Kỳ Nhạc:
– . . .
Cố Bách:
– . . .
Mẹ Kỳ vừa đi toilet trở về, kỳ quái nhìn bọn họ:
– Lại làm sao rồi?
Kỳ Nhạc mãnh liệt lắc đầu, nếu như để mẹ biết chuyện ngu ngốc ba vừa làm, phỏng
chừng khi về nhà ba lại được quỳ bàn giặt cho coi. Mẹ Kỳ nhìn về phía ba Kỳ, ông có chút hơi chột dạ:
– Tôi vừa dạy con trai phải chọn một thần tượng xinh đẹp mà thích.
Mẹ Kỳ hoài nghi nhìn ông, sau đó hỏi con trai:
– Là như vậy đúng không?
Thằng nhỏ gật đầu:
– Ultraman quá xấu.
Mẹ Kỳ ứng thanh, rốt cục không nghi ngờ nữa, vừa đến giờ thì liền vẫy tay với bọn cậu, kéo tay ba Kỳ rời đi.
Kỳ Nhạc nhìn theo bọn họ rời đi, rồi theo Cố Bách về bãi đỗ xe, lúc này mới nói cho
hắn biết chuyện Ninh Tiêu biết thân phận mình, Cố Bách lẳng lặng nghe
xong, rồi mở cửa lên xe:
– Ngoại trừ chúng ta không nói cho ai khác?
– Không nói.
Cố Bách gật
đầu, mặc dù không có bao nhiêu hảo cảm đối với Ninh Tiêu, nhưng hắn biết người nọ thích tiểu Nhạc, đương nhiên đứng về phía tiểu Nhạc, nếu người nọ nói giữ bí mật thì sẽ làm được, hiện tại quan trọng nhất là phải
nghĩ cách để Vạn Lỗi đừng có . . . nhớ thương chứng phân liệt của bà xã
nữa, hắn suy nghĩ một chút:
– Sau quốc khánh em sẽ đi thực tập đúng không?
– Ừm, thời
khóa biểu đã nộp lên rồi, bên kia muốn tự xếp giờ làm việc, chắc là sẽ
chen kín sạch. – Kỳ Nhạc vùi vào ghế phó lái – Sau này sẽ không có thời
gian rảnh đi chơi nữa.
Cố Bách xoa đầu cậu:
– Giờ cách quốc khánh còn vài ngày, gọi điện thoại cho bác sĩ, hẹn hắn đêm nay tới Bar ngồi chút đi.
Kỳ Nhạc khó hiểu:
– Làm gì?
Cố Bách rướn qua hôn cậu một miếng, gần gũi nhìn vợ, đáy mắt mang một mảnh ý cười:
– Anh có cách làm một lần khỏe cả đời, để em triệt để thoát khỏi cái quả bom hẹn giờ kia.