Phòng khách
một mảnh u tối, Kỳ Nhạc tựa lưng vào cửa, vô thức nhắm mắt lại, cảm giác một luồng ấm áp quen thuộc đang càn quấy bá đạo trong miệng, mùi rượu
nhàn nhạn tràn qua kẽ môi, không ngừng kích thích thần kinh, khiến kẻ
khác say mê, cậu không khỏi nắm lấy quần áo hắn, vụng về đáp lại.
Hô hấp Cố
Bách căng thẳng, hôn càng sâu, một hơi triền miên mút vào, hắn đã sớm
biết rằng, chiếu theo tính cách tiểu Nhạc nếu đã chính miệng đồng ý
chuyển sang chính thức xong tự nhiên sẽ nghiêm túc quan hệ với hắn, sẽ
không tự mình đẩy hắn ra. Hắn đem cậu đè áp lên trên cửa, hai tay từ vạt T shirt dò vào, ngao du vuốt ve trên lưng, rồi trượt đến đằng trước,
kéo thắt lưng cậu ra.
Kỳ Nhạc hơi
hơi ngẩng đầu, bên tai có thể nghe được rõ ràng tiếng nước cực nhỏ trong miệng cùng với hô hấp biến nặng nề, ở trong bóng đêm mờ mịt bít ẩn càng kích thích, cậu nhanh chóng bắt đầu mê loạn, ngay lúc này cậu cảm nhận
được người trước mặt kéo khóa quần mình xuống, cách quần lót xoa nắn bộ
vị yếu ớt nhất trên người, trong nháy mắt đó khoái cảm mãnh liệt từ nơi
đó khuếch tán, xộc thẳng lên não, lập tức cậu không khống chế được thở
dốc một tiếng, nắm lấy cánh tay hắn, nghiêng đầu giật lại khoảng cách:
– Nhị Quyển. . .
Lồng ngực Cố Bách trong bóng đêm kịch liệt phập phồng, tuyệt không chịu ngừng tay,
rướn lên hôn lên khóe miệng cậu, thấp giọng đáp:
– Ừ?
Kỳ Nhạc dựa
vào cửa, nhẹ nhàng thở dốc, phát hiện đầu lưỡi người này lại tiến vào
trong miệng, liền hơi há miệng, tiếp tục cùng hắn triền miên.
Cố Bách nghe thấy cậu nhịn không được ngâm – nhẹ, biết cậu thoải mái, liền kiên trì
vỗ vè, thuận tiện vén T shirt của cậu lên trên, mau chóng cởi ra tùy tay ném đi, cúi đầu ghé vào bên tai cậu hà một hơi, thanh âm khàn khàn,
tràn đầy hương vị khêu gơi:
– Cởi quần áo cho anh. . .
Đáy lòng Kỳ
Nhạc run lên, nhìn đường nét mơ hồ trước mắt, nuốt nuốt nước miếng, kéo T shirt của hắn, hai tay bởi vì khẩn trương mà có chút run. Cố Bách phối
hợp nâng tay giúp cậu thuận tiện cởi ra, hôn nhẹ một cái lên trán cậu
như khen ngợi, tiếp đó một lần nữa đem cậu ôm vào lòng, da hai người
trực tiếp dán lại một chỗ, cảm xúc mềm mại ấm áp, khắp nơi hô hấp nặng
nề. Kỳ Nhạc cảm thụ được rõ ràng nhiệt độ trên thân thể người này, không khỏi đẩy đẩy hắn ra, nỗ lực lảng sang chuyện khác.
– . . . Không bật đèn sao?
Cố Bách khe khẽ cắn rái tai cậu, nhiệt khí thở ra toàn bộ phun lên, thấp giọng cười cười nhắc nhở:
– Rèm cửa sổ không kéo, nếu mở rồi, nhà đối diện có thể thấy chúng ta.
Một dòng
điện nhỏ từ bên tai tản ra, vùng da xung quanh nháy mắt tên rần, Kỳ Nhạc kiềm chế rên – rỉ một tiếng, né tránh một chút:
– . . . Vậy cậu kéo rèm trước đi.
Cố Bách
không đáp, đem cậu ôm đến sô phan, nâng cằm cậu lên triền miên hôn một
trận, rồi mới đứng dậy kéo rèm cửa xuống, bật đèn lên, quay đầu nhìn về
phía bên kia, tiểu Nhạc đang vùi trong sô pha ngẩng đầu nhìn hắn, gương
mặt mang theo chút đỏ ửng, con ngươi ngập nước, đặc biệt xinh đẹp, hắn
nhìn đến mê mẩn, đi qua đem cậu ôm vào trong lòng sờ mó, chuẩn bị hưởng
thụ đại tiệc, ngay chính lúc này đột nhiên nghe thấy một trận thanh âm
dồn dập vang lên, đặc biệt thê lương:
– Meo meo meo meo meo meo ~~~!
Cố Bách:
– . . .
Kỳ Nhạc vội vàng đẩy hắn ra:
– Con trai! Con trai con đang ở đâu?
– . . . – Cố Bách thật sự muốn mở cửa sổ ném con mèo này đi, hắn nhẫn nhịn không
phát cáu quay đầu lại, phát hiện dưới đống T-Shirt ngoài cửa nổi lên một khối, áng chừng là đống lông mao kia nghe được tiếng mở cửa chạy đến,
muốn kéo ống quần tiểu Nhạc, khi đó bọn họ đang thân thiết, hắn tiện tay ném T Shirt vừa lúc chụp lên cái lồng, lúc này nó đang lăn qua lăn lại, thế nào cũng không ra được.
– Meo meo meo meo meo meo ~~~!
Kỳ Nhạc bước một bước lớn xông đến, cấp tốc đem nó cứu ra, sờ sờ đầu nó, ôm hôn một trận:
– Con trai!
Tiểu Quyển víu lấy cậu cọ cọ,, đặc biệt ủy khuất:
– Meo meo meo meo meo meo ~~~!
Kỳ Nhạc một lần nữa hôn một trận:
– Con trai ba ba sai rồi, sau này vào cửa đầu tiên là ba ba ôm con.
Tiểu Quyển chậm rãi bình phục vì bị dọa sợ, cọ cọ cậu:
– Meo meo.
Cố Bách bị vô tình bỏ qua, ngồi trên ghế sa lông, nhịn phát hỏa mở miệng:
– Tiểu Nhạc.
Kỳ Nhạc ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn hắn, chớp đôi mắt vô tội:
– . . .Meow?
Cố Bách cười cười ngoắc ngoắc ngón tay, con ngươi ôn hòa ở dưới ánh đèn mang theo chút nguy hiểm:
– Ngoan, lại đây.
Kỳ Nhạc yên lặng phản ứng một giây, đem con trai nhét vào lòng hắn:
– Chơi với
nó, tớ đi tắm. – Cậu nói xong liền chạy, mau lẹ tìm được quần áo đã giặt sạch, cũng không quay đầu chạy vào phòng tắm. Cố Bách ôm con mèo nào
đó, vuốt đầu nó môt cái, thầm nghĩ lần sau mi mà còn dám phá chuyện tốt
của ta ta sẽ thực sự ném mi đi.
Tiểu quyển
sớm đã lãnh tĩnh, lúc này thấy chủ nhân rời đi, liền vô tình duỗi móng
vuốt chụp bay tay người nào đó, từ trong lòng hắn nhảy xuống, kiêu ngạc
ngẩng đầu, chậm rì rì quay về ổ của mình.
Cố Bách:
– . . .
Cố Bách đứng dậy đóng cửa phòng ngủ Tiểu Nhạc lại, để tránh cho nó lại chạy ra, sau
đó quay về phòng ngủ của mình kéo rèm cửa xuống, thuận tiện bật đèn, lúc này mới đi vào phòng tắm, thong thả ung dung cởi quần áo ra, từ phía
sau đi tới đem người nào đó kéo vào trong lòng ôm, cúi đầu hôn lên bờ
vai cậu, lúc sau lại trượt đến cổ. Bọn họ dựa vào đặc biệt gần, Kỳ Nhạc
cảm nhận được rõ ràng tốc độ đứng – lên của người kia, biết loại thời
điểm này càng động càng hỏng, liền thức thời mặc hắn ôm. Cố Bách hôn đủ
rồi, tán thưởng xoa xoa đầu cậu:
– Thật ngoan.
Kỳ Nhạc rầm
rì một tiếng, không để ý tới hắn. Cố Bách cũng không ngại, vặn cằm cậu
lại rướn qua cùng cậu hôn môi, thuận tiện ăn chút đậu hũ, sau đó giúp
cậu rửa sạch bọt trên người, rồi kéo cậu đi.
– Chờ chút, cậu không tắm?
Cố Bách kéo khăn tắm xuống lau khô người cho cậu, nghiền ngẫm nói:
– Dù sao lúc nữa cũng phải tắm lại.
Kỳ Nhạc:
– . . .
Kỳ Nhạc
đương nhiên biết ý tứ của hắn, hự hự quay đầu qua chỗ khác không nhìn
hắn nữa, muốn mặc quần áo, nhưng cậu còn chưa kịp vươn tay ra đã bị Cố
Bách kéo đi, quả thực chính là lỏa – bôn. (1)
Kỳ Nhạc:
– . . .
Cố Bách tiện tay đóng cửa lại, ôm vợ lăn lên giường, hai tay chống hai bên người
cậu, chớp cũng không chớp mắt nhìn cậu. Kỳ Nhạc bị ánh mắt không chút
nào che dấu của hắn nhìn đến cả người không được tự nhiên, yên lặng rụt
rụt về phía sau:
– . . . Làm?
Cố Bách cười hôn cậu một hơi, chỉ vào đầu giường:
– Tự chọn.
Kỳ Nhạc quay đầu, chỉ thấy trên tủ đầu giường bày hai bình gel trơn, trong đó có một lọ giống y chang lọ bị cậu vứt đi, một bình khác thì chưa thấy qua,
trải qua chuyện lần trước cậu liền biết bình bị mình ném là bình gel
bình thường, lúc này vừa thấy liền tức khắc kinh ngạc:
– Cậu lại mua lọ nữa khi nào vậy?
– Mấy hôm trước. – Cố Bách kéo cậu ôm vào lòng, hôn lên khóe miệng cậu – Chọn một lọ.
– . . . – Kỳ Nhạc nói – Không!
Cố Bách đặt cậu ở dưới – thân, cắn rái tai cậu, cười nhẹ:
– Vậy anh sẽ tùy tiện chọn.
– . . . Loại thường đi.
Hô hấp Cố
Bách căng thẳng, nâng cằm cậu lên hôn, hai tay không ngừng xoa nắn trên
người cậu, ma sát đến nóng lên một mảnh, hô hấp hai người nhanh chóng
trở nên nặng nề, Cố Bách cũng không cho cậu phát tiết, mà đến khi thấy
tiền hí đã đâu vào đó, liền đổ ra một chút gel trơn, tìm đến phía sau
cậu, chậm rãi khai mở.
Cảm giác kì quái khiến da dầu Kỳ Nhạc tê dại, vô tức nắm chặt tay hắn, nhưng cũng không có đẩy ra.
Cố Bách dỗ
dành hôn hôn cậu, kiên trì khuếch trương, cảm thụ ấm áp mà dũng đạo
truyền tới, hô hấp lập tức càng thêm nặng nề, hắn thấp giọng dỗ:
– Ngoan, thả lỏng.
Kỳ Nhạc nằng ngửa trên giường, hơi cau mày, cực lực điều chỉnh hô hấp, để thân thể
không cứng ngắc. Ánh mắt Cố Bách bởi vì vợ phối hợp mà càng thêm thâm
trầm, nhanh chóng rút ngón tay ra, nhìn chằm chằm cậu, tiểu Nhạc nghiêng đầu, khóe mắt đều là hơi nước bị tình – dục bức ra, đặc biệt mị nhân.
Kỳ Nhạc cảm giác được ánh mắt của hắn, liếc nhìn hắn một cái, còn chưa
mở miệng đã kinh sợ phát hiện vật nào đó đã tiến nhập vào trong cơ thể,
cậu há miệng thở hổn hển một chút, nắm lấy cánh tay hắn, thanh âm run
run:
– Nhẹ chút. . .
Cố Bách nắm
hông cậu, mau lẹ tiến nhập toàn bộ, hắn nhắm mắt hưởng thụ một trận cái
loại cảm giác tiêu hồn này, cúi đầu hôn cậu, bên hông dùng sức, bắt đầu
động, trải qua lần thân mật lúc trước, hắn đã sớm nắm được nhược điểm
của vợ, lúc này liền không chút nào khách khí liên tục hướng đến đụng
tới.
Hô hấp Kỳ
Nhạc trong nháy mắt rối loạn, thanh âm vỡ vụn không chịu nổi, cảm giác
này rõ ràng mà cường liệt, thậm chí muốn ép người phát điên, cậu lắc đầu lung tung:
– Nhị Quyển.. . Cậu. . . A. ừm. . . cậu đừng, đừng. . .
Cố Bách nghe cậu động – tình gọi mình, nhất thời càng thêm kích động, đụng mạnh vào
sâu bên trong, không ngừng giữ lấy cậu, tốc độ càng lúc càng nhanh, càng ngày càng gấp.
Mấy cái này
đặc biệt chuẩn xác, Kỳ Nhạc nức nở vài tiếng, ngay cả ngón chân cũng
khống chế không được cuộn chặt lại, ý thức ngày càng rời rạc, rốt cục
vào một thời khắc nào đó chịu không nổi sóng nhiệt ào ào, thình lình túm lấy hắn, thân thể cứng đờ, ngay sau đó liền mềm nhũn xuống, khoái cảm
đột nhiên xông tới tựa như cơn lốc vây lấy toàn thân, cậu thở hổn hển,
cả người bị mồ hôi làm ướt, nửa ngày cũng chưa hoàn hồn.
Cố Bách sau
khi chạy nước rút một hồi cuối cùng cũng đạt cao trào, nắm mắt cảm thụ
một trận dư vị cao – triều, sau đó mới chậm rãi rời đi, thoải mái đem
cậu ôm vào trong lòng.
Kỳ Nhạc lười biếng không muốn động, lay hắn:
– Nhơm nhớm dính dính, tắm đi. . .
– Gấp cái
gì. – Cố Bách cười hôn cậu một hơi, chậm rãi xoa nắn trên người cậu,
chuẩn bị làm thêm một lần. Kỳ Nhạc cả người vô lực, sau vài lần vung tay hắn ra không có hiệu quả, trái lại càng bị hắn đùa thêm, hô hấp lại
loạn. Cố Bách xoay người đè nặng cậu, nhìn cậu ở dưới ánh sáng ấm áp lộ
ra sắc da phấn hồng, khen ngợi:
– Thật đẹp.
Kỳ Nhạc nghe thấy rõ ràng, nhìn hắn chằm chằm:
– Nói thật
đi, trước đây cậu có thể tiếp nhận chuyện này nhanh đến như vậy, có phải bởi vì bộ dáng Trịnh Tiểu Viễn xinh đẹp hay không?
Cố Bách ngẩn ra, rồi bật cười:
– Sao em lại có loại suy nghĩ này, nếu như không phải linh hồn bên trong là em, thì ngay cả liếc anh cũng không nhìn một cái.
– Tớ biết, ý của tớ là cậu có thể tiếp thu nhanh như vậy, khẳng định có chút quan hệ tới tướng mạo. – Kỳ Nhạc nói – Nếu tớ biến thành kẻ cơ bắp, à, tựa như
Một ngàn trò đùa (2) phiên bản tái bản đó, cậu còn muốn thượng không?
Cố Bách đang vác súng ra lao động, nghe vậy trong nháy mắt có chút tê liệt:
– Loại thời điểm này. . . em có thể bớt bàn đến mấy chuyện sát phong cảnh đi không?
– Tớ đang rất nghiêm túc thảo luận vấn đề này. . . ưm. . . Nhị Quyển, cậu nhẹ, nhẹ chút. . .
Cố Bách giữ chặt hông cậu, tiếp tục hưởng thụ mỹ thực, đem lời cậu toàn bộ ép về.
Dịch Hàng bị Lục Viêm Bân mang về nhà xong cũng đã có chút hồi thần, nhưng sắc mặt
vẫn chưa quá tốt, Lục Viêm Bân an ủi sờ đầu hắn, lôi hắn vào phòng tắm,
bình thường nếu tới loại thời điểm này Dịch Hàng đều phải giãy dụa nửa
ngày, lần này lại nghe lời hiếm thấy, Lục Viêm Bân phi thường hài lòng,
cúi đầu hôn hắn. Dịch Hàng hơi hoàn hồn, phát hiện mình đã đứng trong
phòng tắm, liền đi qua đi tứm, đúng lúc này khóe mắt đảo qua, thấy người nào đó sau lưng một mảnh xanh tím, không khỏi ngẩn ra, léo tay y:
– Này là
chuẩn bị. . . – Hắn ngậm miệng, vừa rồi bọn họ ngã sang bên cạnh va đúng lề đường, người này phỏng chừng vì đỡ hắn mà đập lên trên, hắn trầm mặc chớp mắt một cái:
– Cám ơn anh đã cứu tôi.
Lục Viêm Bân xoa xoa đầu hắn:
– Hôn anh một cái.
Dịch Hàng:
– . . .
Lục Viêm Bân thò mặt qua, tay chỉa chỉa.
– . . . –
Dịch Hàng hít sâu một hơi, thầm nghĩ cũng không phải chưa từng hôn qua,
liền đem môi dán lên trước, nhanh chóng hôn một cái, sau đó cách xa y,
chuyên tâm tắm. Lục Viêm Bân cũng không ngại, tắm với hắn xong thì ra
ngoài, lấy hòm thuốc ra:
– Bôi thuốc cho anh.
Dịch Hàng
liếc nhìn một chút, thế nào cũng không cảm thấy người này tự bôi được,
liền gật đầu, ngoan ngoãn bôi cho y. Lục Viêm Bân xoay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh, không nói lời nào. Dịch Hàng bị hắn nhìn đến mất tự
nhiên:
– Sao vậy?
– Không có việc gì, nhìn em thôi.
Dịch Hàng
nhớ tới hai chữ ‘nhan khống’, nhất thời trầm mặc, tiếp tục bôi bôi, sau
đó thấy bầu không khí có chút nóng lên ám muội, không khỏi lui sang bên
cạnh:
– Bôi. . . bôi xong. . .
Lục Viêm Bân ứng tiếng, đem thuốc cất đi xong, đợi thuốc phía sau khô đi rồi mặc áo
ngủ, lên giường ôm người nào đó. Mấy ngày nay bọn họ vẫn ngủ khác
giường, Dịch Hàng không khỏi ngẩn ra, xoay người nhìn y.
– Yên tâm,
anh không làm, anh sợ em sẽ gặp ác mộng, ôm em ngủ. – Lục Viêm Bân xoa
xoa đầu hắn, điều chỉnh tư thế đem hắn ôm trọn, vỗ vỗ vai hắn nói – Ngủ
đi.
Dịch Hàng bị y ôm vào trong lòng, mùi hương quen thuộc ập vào khoang mũi, hắn ngẩng
đầu nhìn đường nét mơ hồ phía trước, lại hiếm thấy cảm thấy không ghét,
liền nhắm mắt lại, nhanh chóng ngủ mất. Lục Viêm Bân đợi một lát, thấy
hô hấp người bên cạnh dần dần đều đều, liền biết hắn đã ngủ, lúc này mới buông hắn ra, đi ra ngoài gọi điện.
Dịch Hàng
ngủ rất sâu, đợi đến ngày hôm sau mở mắt thì người nào đó đã mua bữa
sáng về, còn mang theo một túi khoai tây lát, hắn liền rời giường rửa
mặt, đi twois ăn.
Lục Viêm Bân nhìn hắn:
– Gần đây trị an không tốt lắm, ở nhà chơi trò chơi, ăn khoai tây lát, đừng tùy tiện chạy loạn.
– Ừm.
Lục Viêm Bân hài lòng xoa xoa đầu hắn, sau khi ăn xong thì đi làm. Dịch Hàng nhìn
theo y rời đi, đến thư phòng chơi game, hắn ngồi trước máy vi tính chuẩn bị khởi động máy, lúc này qua màn hình nhìn nhìn màn hình lại nghĩ đến
hai chữ ‘nhan khống’, nháy mắt mấy chát, linh cảm chợt lóe, vội vàng
phấn khởi khởi động máy, lên mạng mua đồ.
Gần đây Kỳ
Nhạc liên tục thi lại, hơi mệt, nhưng mà bản tính dễ dàng bỏ áp lực mà
thả lỏng, cho nên tuy rằng tối hôm qua bị người nào đó chơi đùa có chút
bưu hãn, nhưng ngày hôm sau tỉnh lại vẫn thần thanh khí sảng, đương
nhiên điều kiện tiên quyết là cậu có thể quên đi đau nhức trên lưng. Cố
Bách liếc mắt nhìn vẻ mặt của cậu, cười vươn qua xoa xoa cậu, có thể nói là phục vụ chu đáo. Kỳ Nhạc rầm rì nằm ẹp trên giường, lấy di động bên
cạnh qua nhìn thời gian:
– Được rồi, tớ đi ăn cơm, sau đó đi học.
Vì vậy Cố
Bách liền hầu hạ vợ ăn, rồi đưa cậu đi học, nhìn bóng dáng cậu biến mất
hẳn khỏi tầm mắt mới chuẩn bị rời đi, mà khi hắn đang muốn quay xe thì
chợt dừng lại, nhớ tới thời khóa biểu hai tiết đầu, ngày hôm nay tiết 1: không có lớp, hắn liếc mắt nhìn tòa nhà chính, chỉ tự hỏi trong chốc
lát, rồi rút điện thoại ra kiểm tra địa điểm học trong thời khóa biểu
tiểu Nhạc, rồi mở cửa xe, chậm rãi bước vào.
Kỳ Nhạc ôm
sách vào lớp, đầu tiên đập vào mắt chính là Vạn Lỗi ngồi ở hàng ghế
trước, người nọ cười cười với hắn, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh:
– Muốn ngồi đây không?
Kỳ Nhạc lắc
đầu, lướt qua bên người hắn, mấy hôm trước còn chọc người này nghĩ quẩn
muốn đập đầu mình một chút, bây giờ người ta đã cho rằng cậu bị đa nhân
cách, cũng không phải cậu sợ, chỉ là hảo cảm với người này qua chuyện đó đã tụt đến thấp nhất, đương nhiên không muốn có chút quan hệ với hắn
nữa, cậu tìm được một chỗ ở giữa ngồi xuống, cúi đầu lật sách của mình
ra.
Ninh Tiêu
sớm đã tới, thấy thế nhìn cậu vài lần, suy nghĩ một chút, vẫn là đứng
dậy đến ngồi bên cạnh cậu, hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt chung
quanh:
– Anh cậu không ép cậu đi khám bệnh đi?
Kỳ Nhạc giật giật khóe miệng:
– Không, chỉ là đưa tôi một đống Kinh Phật.
Ninh Tiêu nghe vậy buồn cười, nét mặt lại vẫn vô biểu tình như cũ:
– Cậu xem?
– Anh nói xem?
– Sẽ không.
– Vậy anh còn hỏi cái rắm a? – Kỳ Nhạc hơi dừng lại một chút, nhìn hắn – Hiện tại có mấy người biết tôi có bệnh?
– Tôi chưa nói, Vạn Lỗi có thể nói hay không tôi cũng không rõ ràng lắm. . . – Con ngươi Ninh Tiêu phát lạnh, nhìn về phía cửa.
Kỳ Nhạc theo ánh mắt hắn nhìn qua, vô cùng kinh ngạc:
– Sao cậu lai tới đây?
Cố Bách sớm
đã liếc mắt thấy Ninh Tiêu, dưới con mắt trừng trừng của mọi người lại
đặc biệt bình tĩnh ngồi xuống bên người vợ, ôm hông cậu không coi ai ra
gì hôn một cái, mỉm cười nói:
– Học với em.