Nhan khống: Có lẽ là [cái mặt làm tội cái thân]
Trong phòng
nghỉ có đủ người, Cố Bách liền không tham gia đánh bài nữa, mà lựa chọn ở bên cạnh quan sát, thảnh thơi ôm bà xã nhà mình, thỉnh thoảng bày mưu
tính kế, hoặc là bà xã thua tiền thì bỏ tiền. Số Dịch Hàng không tốt như vậy, đánh vài ván xong sắp thua sạch tiền tới nơi, hắn phẫn hận nhìn
người nào đó::
– Không công bằng, không cho ngươi vay tiền, thua thì phải cởi đồ!
Kỳ Nhạc dương dương liếc mắt nhìn hắn:
– Để ta bầu bạn với ngươi sao?
– Đừng có
rủa tôi, bây giờ tôi còn tiền, qua vài ván nữa có thể hồi về. – Dịch
Hàng trừng mắt – Nói chung không cho phép cậu vay nữa.
– Tôi không
vay. – Vẻ mặt Kỳ Nhạc nghiêm túc – Đó vốn chính là tiền của tôi, chỉ là
tạm thời đặt trong ví cậu ta hôi, anh có ý kiến?
– . . . – Dịch Hàng nói – Cậu trợn mắt nói láo!
Kỳ Nhạc bình tĩnh không chớp mắt:
– Không tin anh hỏi cậu ta xem.
Trong mắt Cố Bách đều là ý cười, rướn qua hôn bà xã một hơi, không đợi người nào đó đưa ra câu hỏi đã nói:
– Ừ, đều là của em ấy.
– . . . – Dịch Hàng nói – Các ngươi thực vạn ác!
– Không cần
anh xen vào, – Kỳ Nhạc vừa rút bài vừa rảnh rỗi liếc hắn một cái – Anh
mang có chút tiền như vậy ra ngoài vậy làm gì? Vạn nhất gặp chuyện thì
làm sao?
– Tôi với
tên khốn kia nói tối nay tới bar, y nói làm tăng ca xong tới đón tôi. –
Dịch Hàng lẩm bẩm – Vậy thì tôi mang tiền đi làm cái gì?
– Vậy à. –
Kỳ Nhạc cúi đầu nhìn bài trong tay, dừng một chút, bỗng nhiên tò mò hỏi – Lần trước các anh bàn bạc thế nào rồi, tôi nghe nói các anh muốn đi
công viên trò chơi, đi chưa?
– Chưa, tên khốn kia nói thời cơ chưa đến, cậu nói y đây là có ý gì?
Khóe miệng Kỳ Nhạc giật một cái:
– Tôi biết sao được, ngoại trừ ý này bọn họ còn nghĩ ta biện pháp nào nữa?
– Không có,
tôi liều chết không chịu, thế nào cũng không đồng ý với ý kiến bọn họ,
tên kia tuy rằng có chút khốn nạn, nhưng vẫn là nghe theo ý tôi. – Vẻ
mặt Dịch Hàng đắc ý – Sau đó tôi lại đề nghị lên mạng mà tra, tên khốn
đó liền đi, hiện tại còn đang nghiên cứu, hình như đã post bài ở chỗ nào đó, y không cho ta xem, nhưng dù sao đi nữa so ra cũng bình thường hơn
những tên kia đi?
Kỳ Nhạc tự hỏi một chút:
– Chắc vậy.
– Không phải là chắc vậy, là nhất định bình thường hơn bọn họ. – Dịch Hàng lời lẽ
đanh thép tay nắm thành quyền, xong lại chợt nhớ ra cái gì, quay đầu lại nhìn cậu – Lần trước trước khi cậu đi tôi đã nói với cậu đó, nghe nói
đó là nơi rất đặc sắc, trong đám bằng hữu của tên khốn kia có một giảng
viên đại học, tôi nghe bọn họ nói y vì theo đổi sinh viên của mình, còn
mua cho thằng nhóc đó trống bỏi với heo lên dây cót để chơi, còn vì để
cho sinh viên của y phản ứng mà phát A-V cho người ta xem, cậu nói đây
là đến từ sao Hỏa đi?
– . . . – Kỳ Nhạc hỏi – Thật hay giả?
– Thật,
chính tai tôi nghe, người nọ học đại học S khoa Hóa học. – Dịch Hàng hơi dừng lại một chút – Ai, tôi nhớ là đạo sĩ hình như là học hệ hóa học
đi?
Kỳ Nhạc trầm mặc chớp mắt một cái, gật đầu.
– Sặc, hắn
quá xui xẻo, phải học dưới một giảng viên tư duy không bình thường như
thế. – Dịch Hàng có chút hả hê, sau đó tiếc hận thở dài – Đáng tiếc tên
đó coi trọng tên sinh viên lạnh băng của y, nếu như y có thể coi trọng
đạo sĩ, tâm lý tôi mới có thể càng thêm cân bằng.
Khóe miệng Kỳ Nhạc giật một hồi, mặc kệ hắn, tiếp tục đánh bài.
Bất kể là
vận may hay kỹ thuật của Dịch Hàng đều không tốt, rất nhanh đã thua sạch tiền, lại tiếp tục cởi hai cái tất, còn sắp cởi đến thứ khác nữa, hắn
yên lặng ngẩng đầu:
– Mượn chút tiền được không?
Kỳ Nhạc hai mắt nhìn trời:
– Chính anh nói không thể vay tiền.
Dịch Hàng:
– . . .
Đám nhóc kia nhìn hắn:
– Chú già, mau cởi.
Dịch Hàng nổi giận:
– Tôi cùng lắm cũng chỉ hơn mấy đứa mười tuổi, mau gọi ông là anh trai!
– Không, ai bảo chú vừa chọc anh tiểu Viễn tức giận.
Dịch Hàng phản ứng một giây, phẫn hận nhìn người nào đó, khóe miệng Kỳ Nhạc co giật:
– Sau này gọi là anh zai, còn anh nữa, chịu thua đi, cởi nhanh chút, không chịu à?
Kỳ Nhạc rầm rì một tiếng, nhận mệnh cởi T-shirt, tiếp tục chơi.
Kỳ Nhạc liếc hắn một cái:
– . . . trên cổ anh đeo nhiều bùa hộ mệnh như vậy làm cái gì?
– Tôi dùng tiền mua, không thể lãng phí a.
Kỳ Nhạc:
-. . .
Dịch Hàng
chăm chú xem bài, thỉnh thoảng có thể thắng vài ván, nhưng rất nhanh lại thua sạch, cứ như vậy sau nửa giờ hắn chỉ còn duy nhất một cái quần
lót, hắn đáng thương nhìn người nào đó:
– Còn. . . còn chơi à?
Kỳ Nhạc cười tựa vào trong lòng Cố Bách, hài lòng nhìn hắn, gật đầu:
– Chơi, chờ toàn bộ đồ trên người anh cởi ra hết thì ra khỏi bàn, mấy người chúng tôi tiếp tục.
– . . . hiện tại tôi có thể rút ra không?
Kỳ Nhạc suy
nghĩ một chút, đang muốn trả lời lại thấy cửa phòng đột nhiên mở ra, chỉ thấy chồng anh hai dẫn theo Lục Viêm Bân, ha hả cười nói:
– Hẳn là hắn ở chỗ này. . . – Lời của hắn ngay lúc nhìn đến tình hình trong phòng
xong liền lập tức ngừng lại, nhướng mi – Thật náo nhiệt a.
Dịch Hàng
nhìn thấy Lục Viêm Bân xong liền rút lui núp một bên, mà đường nhìn của
Lục Viêm Bân vẫn theo sát hắn, thấy hắn mặc quần lót in hình quả ô mai
mình mua, lại lấy hai cái bùa hộ mệnh che đi điểm nổi trên ngực, yên
lặng ngẩng đầu nhìn y, bộ dáng muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy
nhiêu đáng thương, con ngươi liền đột ngột trầm xuống.
Kỳ Nhạc nhìn ánh mắt y, lại nhìn đến bộ dạng người nào đó, thầm nghĩ Đồ ngốc ạ, anh đây là đang muốn chết sao?
Chung Duệ
Uyên cũng nhìn qua, vội vàng gọi mấy người kia sang phòng nghỉ bên cạnh, thuận tiện kéo luôn Kỳ Nhạc với Cố Bách đẩy ra ngoài. Kỳ Nhạc không
hiểu hỏi:
– Chồng anh hai, làm gì vậy?
Chung Duệ
Uyên cười ha hả, tuyệt không trả lời, mà lại đi nơi khác kiếm gel bôi
trơn, sau đó liền rút ra từ trong ví hai cái ‘mặt cười’, toàn bộ ném cho Lục Viêm Bân, vỗ vỗ vai y cổ vũ, lúc này mới rời đi, tay cài lại cánh
cửa sau lưng.
Kỳ Nhạc:
– . . .
Chung Duệ Uyên gọi cậu cùng Cố Bách ra đại sảnh ngồi, ha hả cười hỏi:
– Anh nghe anh hai cậu nói cậu có chứng đa nhân cách? Yên tâm, anh không để ý, sau này cậu là em trai anh.
Những người
bạn kia của anh đều là bệnh nhân tâm thần, anh đương nhiên không để ý. . . Kỳ Nhạc vẻ mặt hắc tuyến, lôi Cố Bách theo cậu đi ra ngoài hành lang.
Đám người
kia vừa đi, trong phòng nghỉ nhất thời rơi vào một mảnh tĩnh mịch, Dịch
Hàng nhìn sang ghế sa lon phía đối diện, quả thận hối hận muốn cào
tường, quần áo hắn đều ở bên kia, sớm biết vậy hắn hẳn là nên chạy sang
bên đó còn có thể mặc quần áo, hiện tại thì phải làm sao bây giờ? Hắn
nhìn này nọ trong tay người nào đó, run rẩy lẩy bẩy khuyên:
– Đại ca, hít sâu thở đều, anh phải bình tĩnh.
Lục Viêm Bân không đáp, trầm mặc nhìn theo hắn. Gan Dịch Hàng cũng phát run, khuôn
mặt nhỏ trắng bệch. Lục Viêm Bân nghiêm người một lát, đem này nọ trong
tay để qua một bên, đi qua kéo hắn vào, đi tới sô pha ngồi xuống, nâng
cằm hắn lên hôn tới. Nụ hôn này có chút bạo lực, đây đó mùi vị gấp gáp
tràn ra giữa đôi môi, Dịch Hàng bị ép ngửa đầu, vô thức nắm lấy tay y,
nhận thấy hô hấp người kia dần dần trở nên nặng nề, nhất thời run run.
Lục Viêm Bân vẫn ôm hắn, bàn tay trực tiếp dán lên da lưng hắn, nên lúc này đương
nhiên cảm nhận được, rốt cục buông ra. Dịch Hàng thở hổn hển mấy cái,
nhặt T shirt lên chậm rì rì cọ qua bên cạnh. Lục Viêm Bân sờ sờ đầu hắn, đem quần áo bên cạnh đưa cho hắn, bình tĩnh nói:
– Ta đã đồng ý sẽ theo đuổi ngươi tới tay rồi mới làm tiếp.
Dịch Hàng như được đặc xá, cấp tốc mặc quần áo vào, thầm nghĩ tên khốn này vẫn có chỗ đáng khen.
Lục Viêm Bân lôi hắn dậy, lại cầm đống ‘mặt cười’ bên cạnh:
– Đi thôi.
– . . . – Dịch Hàng hỏi – Ngươi cầm mấy cái đó làm gì?
– Trả lại.
Dịch Hàng:
– . . .
Khi hai
người đi ra ngoài thì Chung Duệ Uyên đã cùng mấy người kia tìm được chỗ
ngồi xuống, đang nói tán gẫu, nhìn thấy bọn họ xong liền nhất loạt ngẩng đầu, Chung Duệ Uyên ha hả cười nhướng mi:
– Không làm?
Lục Viêm Bân gật đầu, đem hai cái mặt cười đặt lên bàn, Chung Duệ Uyên liền cười bỏ vào ví:
– Các cậu ngồi xuống uống một ly hay về? Bọn tôi vừa mới nói đến hai cậu.
Trực giác
Dịch Hàng nhận định chính là chuyện của cái xác này, tinh thần tức khắc
tỉnh táo, vội vàng ngồi xuống, ngẫm lại lại cảm thấy không ổn, nhìn
người nào đó:
– Thân ái à, tôi đói bụng, anh có thể đi mua cho tôi một phần KFC không?
Lục Viêm Bân nghe cách xưng hô lâu ngày chưa thấy, không khỏi ngẩn ra, biết hắn muốn mình rời đi, liền liếc mắt với đám bạn chí cốt, gật đầu, xoay người rời đi, dù sao về sau hắn cũng có thể hỏi Chung Duệ Uyên.
Dịch Hàng nhìn thấy y đi ra ngoài rồi, lập tức chuyển ánh nhìn lại:
– Nói cái gì, tôi nghe với.
– Đang nói
chuyện người đàn ông của anh. – Kỳ Nhạc đồng tình nhìn hắn – Anh có biết trên đời này có một từ gọi là Nhan Khống không?
Dịch Hàng trầm mặc một hồi, chỉ mặt mình:
– Nhan khống?
– Ừ, có
người nói trước đây khi tuyển dụng có một người xuất sắc hơn anh, bất
quá trên sơ yếu lý lịch của anh có ảnh chụp, lại vừa lúc để người đàn
ông của anh nhìn thấy, cuối cùng lại chọn anh, chồng anh hai tôi nói cho dù anh cạo sạch một bên lông mày, người đàn ông của anh nhìn vẫn vừa ý. – Kỳ Nhạc quan sát vài lần, người này ngũ quan thanh tú, bộ dáng đặc
biệt nhã nhắn, căn bản không phải cái loại xinh đẹp đó, cậu không khỏi
cảm khái – Người đàn ông của anh thực sự là quá thần kỳ a có phải không.
Dịch Hàng: = 口 =
Dịch Hàng yếu ớt nói:
– Sau. . . sau đó thì sao?
Chung Duệ Uyên nâng ly rượu lên uống một ngụm, ha hả cười liếc mắt nhìn hắn một cách, chọn lọc từ ngữ:
– Trước đây
cậu tâm tư bất chính, nhận ra A Bân đối xử không tệ với cậu, tự cho là y thích cậu, liền bắt đầu theo đuổi y, kỳ thực A Bân chỉ thích nhìn mặt
cậu thôi, không thích tính cách cậu. – y hơi dừng lại một chút, quan sát người nào đó, tán thưởng nói – Chẳng qua tính cách cậu bây giờ cũng
không tệ, y thích chính là như này.
Dịch Hàng: = 口 =
Mặt với tính cách hết thảy đều hợp khẩu vị, hèn gì tên khốn đó tuyệt không chịu
buông tha hắn! Dịch Hàng quyết định hiện tại không thể chỉnh sửa mặt
chính mình, hắn uống rượu trấn an rồi nói:
– Nói tiếp?
– A Bân vốn
không muốn đồng ý, nhưng y lại quả thực rất thích gương mặt này của cậu, lại muốn thử xem, đáng tiếc sau lại . . . – Chung Duệ Uyên nâng ly
rượu, ha hả cười theo dõi hắn – Sau lại phát hiện cậu có mục đích khác,
muốn ăn trộm cơ mật công ty.
– . . . – Dịch Hàng choáng váng – Không phải là tham ô công quỹ sao?
Kỳ Nhạc trầm mặc chớp mắt một cái, vỗ vỗ vai hắn:
– Phải cảm ơn người đàn ông của anh, hiện tại anh không phải vào tù đã là không tồi rồi.
Dịch Hàng:
– . . .
Kỳ Nhạc không để ý đến hắn nữa, nhìn Cố Bách:
– Vận khí tớ tốt hơn anh ta.
Cố Bách vẫn
ôm cậu, nghe vậy cúi đầu, trong tức thì đối mắt với đôi mắt bé bỏng của
vợ mình, biết ý cậu là chỉ chuyện xuyên qua, liền xoa xoa đầu cậu:
– Ừ.
Kỳ Nhạc ngoan ngoãn vùi vào trong ngực hắn, nhìn chồng anh hai:
– Sau đó bọn họ liền chia tay?
– Không. –
Chung Duệ Uyên nói – A Bân muốn thông qua cậu ta tìm ra người sai khiến. chẳng qua bên kia lại quá cảnh giác, lập tức thu tay, đầu mối liền bị
cắt đứt, đến lúc này A Bân mới chia tay với cậu ta, phần tư liệu bị trộm đi đó cũng là vì để bọn họ mắc bẫy mới làm giả, nhưng hoạt động sổ sách vẫn là thật, A Bân vốn muốn lợi dụng cái này để cậu ta nhận tôi, nhưng
cậu ta đột nhiên bị thương phải nhập viện, sau khi tỉnh lại thì tính
tình đại biến, vừa vặn hợp khẩu vị của A Bân, chuyện còn lại các cậu
cũng rõ ràng.
Trong đầu Kỳ Nhạc hiện lên hình ảnh Lục Viêm Bân ở khoa tâm thần tìm được người nào
đó, muốn xem xem có đúng là hắn giả điên không, lại thấy người nào đó
dùng đôi mắt đáng thương vô tội nhìn mình, lòng dạ yếu mềm lúc đó nháy
mắt bị giáng cho một đòn nghiêm trọng, từ đó về sau càng không thể vãn
hồi, cậu không khỏi đồng tình liếc mắt nhìn người nào đó.
Dịch Hàng sụt sịt:
– Làm sao tôi lại bị thương?
– Cái đó a, – Chung Duệ Uyên nhấp một ngụm rượu – Ai mà biết.
Lục Viêm Bân rất nhanh quay lại, trọng tâm câu chuyện của mấy người đã thay đổi từ
lâu, y đem túi đặt trên bàn, sờ sờ đầu Dịch Hàng:
– Ăn ở đây hay về rồi ăn?
Dịch Hàng
suy nghĩ một chút, thầm nghĩ dù sao chuyện mình muốn biết đều đã biết
không ít, không bằng về nhà chơi game, liền đứng dậy:
– Về đi.
Cố Bách nhìn đồng hồ, muốn về ăn đại tiệc, liền hỏi vợ nhà mình:
– Chúng ta cũng về hay thôi?
Kỳ Nhạc nhìn về phía Chung Duệ Uyên:
– Anh hai ngoại trừ đưa cho tôi Kinh Phật còn chuyện khác không?
– Không.
Kỳ Nhạc gật đầu:
– Vậy chúng ta cũng về.
Chung Duệ Uyên nhắc nhở:
– Mang theo Kinh Phật bên mình, xem nhiều một chút, tránh để thành tên sát nhân a.
– . . . – Kỳ Nhạc nói – Không cảm tạ!
Cố Bách biết vợ khó chịu, liền giúp cậu cầm sách, đi ra ngoài với đám người Lục Viêm Bân đang chờ, đường cái chỗ này cũng không rộng, hai bên trồng cây ngô
đồng cao to, gió đêm thổi qua, rì rào rung động. Xe hai người đều ở bên
kia đường, họ liền băng qua đường đi lấy xe, lúc này chợt nghe một trận
tiếng động chói tai của ma sát do phanh gấp vang đến, chớp mắt muốn đâm
vào Dịch Hàng cùng Kỳ Nhạc ở phía sau.
Bởi xe ở
dừng ở bên kia đường, cho nên hai bên cách nhau tương đối xa, Kỳ Nhạc
với Dịch Hàng còn thiếu 5 6 bước nữa mới tới xe, mà Kỳ Nhạc đứng mũi
chịu sào, cậu quay mạnh đầu, vội vàng bước nhanh vài bước, khó khăn né
được.
Cố Bách vừa
quay đầu lại liền thấy chiếc xe kia gần như xẹt qua sát vợ mình, sợ đến
nỗi vươn tay ôm lấy cậu vào trong lòng, Kỳ Nhạc cũng sợ đến toát mồ hôi
hột, vô thức quay đầu lại, thấy chiếc xe kia tiếp tục vọt tới, hướng về
phía Dịch Hàng muốn đâm tới.
Dịch Hàng mở to mắt, hình ảnh trước khi chết chợt nảy ra, đầu óc hắn trống rỗng, căn bản không kịp hoàn hồn. Lục Viêm Bân vừa nghe thấy âm thanh liền quay
đầu lại, nhanh tay kéo mạnh hắn vào trong lòng mình, y dùng lực quá lớn, hai người đồng thời ngã về phía sau, cùng nhau té lên mặt đất, chiếc xe kia lao qua bọn họ, hoàn toàn không ngừng lại, ở khúc cua phía trước rẽ ngoặt, nhanh chóng biến mất.
Lục Viêm Bân đem Dịch Hàng bảo vệ trong lòng, làm một cái đệm thịt, y đảo mắt liếc
qua khúc ngoặt, con ngươi vẫn luôn bình tĩnh hiện tại mang theo một chút ý lạnh. Sắc mặt Dịch Hàng trắng bệch, thân thể có chút run, Lục Viêm
Bân đã xem qua tài liệu, biết người này vì tai nạn giao thông mà chết,
với loại chuyện này vẫn có ám ảnh, liền xoa xoa đầu hắn:
– Không sao.
Lúc này Kỳ Nhạc đã kéo Cố Bách tới, cậu quan sát vài lần, thấy bọn họ không có việc gì mới rùng mình nghĩ lại nói:
– Đậu má, xe kia xảy ra chuyện gì, rượu lái sao? Uống đến say thế nào mà muốn đụng tới hai người?
Biểu tình Lục Viêm Bân không thay đổi, đỡ Dịch Hàng đứng dậy, lần thứ hai xoa xoa hắn:
– Đi thôi, về nhà.
Mọi người vì chút nhạc đệm này mà lưu lại thêm một chút, sau đó mới cùng nhau rời
đi. Dọc đường đại đa số thời gian Cố Bách đều nắm tay vợ, đợi đến khi về tới nhà trọ liền ôm chặt cậu, xoay người đặt lên cửa, ở trong bóng tối
phòng khách hôn thật sâu.