Thế Giới Này Điên Rồi

Chương 50: Chương 50: Nhân Cách. . .




Kỳ Nhạc gọi cho cdu xong kết quả là đúng mười phút sau, Diệp Thủy Xuyên đột nhiên từ đầu hành lang xuất hiện, rất nhanh chạy tới, lo lắng nhìn em trai nhà mình:

– Xảy ra chuyện gì? Uyên nói bác sĩ khoa tâm thần muốn khám bệnh cho em, vì sao?

– . . . . – Kỳ Nhạc hỏi – Sao anh lại tới đây?

– Em xảy ra chuyện đương nhiên anh phải tới, dù sao anh cũng không có tiết. – Diệp Thủy Xuyên chuyển hướng nhìn – Tiểu Viễn nó làm sao vậy? Có chuyện gì?

– Có người nói là bệnh đa nhân cách, hiện nay tôi còn chưa xác định. – Bác sĩ cầm quyển sổ nhỏ viết lên ba chữ “đa nhân cách” trên trang giấy trắng, rồi viết tiếp tên Trịnh Tiểu Viễn, lúc này mới ngẩng đầu nhìn người nào đó – Không bằng chúng ta tâm sự? Cậu có thật là thường xuyên bị mất trí nhớ hay không? Có thể thấy thời gian trôi qua rất nhanh, hoặc là không nhớ rõ những gì mình vừa mới làm?

– . . . – Kỳ Nhạc nói – Tôi không có bệnh, cảm ơn!

– Đúng vậy, em trai tôi không bị bệnh, nó là vì bị chấn thương đầu mà mất trí nhớ, bác sĩ đã nói là qua một thời gian ngắn có thể hồi phục, không có bệnh đa nhân cách gì cả, hơn nữa trước kia tôi ở với nó, nó căn bản không biểu hiện ra những nhân cách khác. . . – Diệp Thủy Xuyên hơi dừng lại một chút, quan sát em trai nhà minh – Nhưng mà nói thật là, nó bây giờ quả thực quá khác so với trước đây.

Kỳ Nhạc:

– . . .

– Xem đi, rất có thể là đa nhân cách, hơn nữa tôi còn nghe nói cậu ấy chấn thương là bởi vì chịu kích thích – Bác sĩ tiếp tục xoẹt xoẹt viết chữ, vẻ mặt chăm chút – Giống như một loại nhân cách muốn chuyển thành nhân cách khác cần phải gặp chuyện đại sự hoặc là kích động, nếu không được chịu sự trị liệu của thôi miên thả lỏng sẽ sinh ra, cho nên rất có khả năng này.

– Trong mỗi nhân cách đều hoàn chỉnh, có trí nhớ, hành vi của mình, đúng rồi. – Vạn Lỗi đứng bên cạnh giải thích, thuận tiện quan sát người nào đó, phòng ngừa cậu làm ra hành vi quá khích – Cho nên hiện tại chính là nhân cách còn lại của Tiểu Viễn.

Kỳ Nhạc:

– . . .

Phản ứng đầu tiên của Diệp Thủy Xuyên là khiếp sợ:

– Vậy phải làm thế nào? Tôi nhớ rõ cái bệnh này là chữa không được đi? – Hắn dừng lại một chút, phản ứng tiếp theo là nhìn chằm chằm em trai nhà mình, mấy giây sau thình lình nhào tới xoa xoa – Tiểu Viễn, anh là anh của em, cho dù em có thay đổi nhân cách, anh vẫn là anh của em.

Khóe miệng Kỳ Nhạc co giật một cái:

– Em biết, em không có bệnh được không?

– Em thích cái gì thì cứ nói cho anh. – Diệp Thủy Xuyên mắt điếc tai ngơ nửa câu sau, tiếp tục xoa xoa cậu – Miễn cho sau này anh phải hồ đồ.

Kỳ Nhạc nhất thời ngẩn ra, nhướng mi:

– Dựa theo suy nghĩ của mấy anh thì hiện tại tôi bị đa nhân cách, vậy anh không phải muốn em trở về như cũ sao?

– Anh thấy như này rất tốt, anh rất thích. – Diệp Thủy Xuyên cười đầy mặt – Nếu như em trở về như cũ anh xẽ thử chút sách phương pháp điều – giáo em trai hắn đến điều – giáo em, đỡ cho em lại tiếp tục chạy tới trước mặt Ninh Tiêu phạm – tiện.

– . . . – Kỳ Nhạc thoải mái – Yên tâm đi, em không có bệnh.

– Cậu rõ ràng có biểu hiện bệnh. – Bác sĩ nghiêm túc nhìn cậu – Không thể giấu bệnh sợ thầy, mặc dù trị bệnh đa nhân cách rất khó khăn, nhưng chúng ta không thể từ bỏ hi vọng, cậu cứ phối hợp với tôi a biết chưa?

– Đi tìm nam nhân của anh đi, cảm ơn. – Kỳ Nhạc lườm mắt qua – Hắn mới là có bệnh thật.

– Hắn không phải nam nhân của tôi. – Bác sĩ sửa lại, thuận tiện bồi thêm mỗi câu – Hơn nữa tôi thấy hắn rất bình thường.

– Đó là bởi vì bây giờ anh còn là tay mơ. – Kỳ Nhạc dạy bảo – Kinh nghiệm của anh quá nông, quan sát nhiều ngày như vậy còn chưa tìm ra được gốc bệnh, anh nói xem anh thật vô dụng a!

Xèo xèo, một tia sét trực tiếp đánh thẳng lên đầu bác sĩ, hắn quả thực khựng lại, vẻ mặt dại ra, hai từ tay mơ và vô dụng không ngừng ở trong đầu hắn lắc lư. . . rồi lại lắc lư.

– Bác sĩ, bác sĩ? – Vạn Lỗi lo lắng vội mở miệng, thầm nghĩ bản thân vốn muốn mời hắn đến xem bệnh, ai ngờ lại bị bệnh nhân nói hai câu đơn giản liền bị đả kích tới trình độ này, đúng thật không đáng tin cậy, tương lai nếu như thật sự trị bệnh cho tiểu Viễn, tuyệt không thể tìm người này.

Bác sĩ hơi hoàn hồn một chút, hít sâu một hơi, nắm chặt quyển sổ nhỏ, ý chí chiến đấu tăng vọt:

– Cậu chờ xem, tôi nhất định tìm được chỗ không bình thường của hắn!

Kỳ Nhạc vui mừng gật đầu:

– Anh cố gắng lên.

– Tôi sẽ! – Bác sĩ nắm chặt tay, nhìn cậu – Đến, trước tôi trị bệnh cho cậu, chúng ta cần nói chuyện, tôi cần quan sát cậu hơn, xem cậu rốt cuộc có mấy nhân cách.

– Tiểu Viễn, nói chuyện đi. – Vạn Lỗi kiên nhẫn khuyên bảo – Nói mấy phút thôi, sẽ không quá lâu, vạn nhất còn có nhân cách khác, hơn nữa vạn nhất nhân cách khác lại đi phạm tội, cuối cùng xui xẻo nhất chính là cậu đấy.

– . . . – Kỳ Nhạc quay đầu bước đi.

Phòng học bên cạnh vừa đúng lúc lên lớp, Ninh Tiêu đang ôm tay đứng tựa ở cạnh cửa, hiển nhiên nghe được đoạn đối thoại của bọn họ, lúc này thấy người nào đó xoay người, liền nhướng mi:

– Đa nhân cách?

Kỳ Nhạc hừ một tiếng:

– Muốn nói cái gì?

Trong ánh mắt luôn lạnh như băng của Ninh Tiêu hơi giãn ra, tâm tình có vẻ không tệ:

– Tốt.

Kỳ Nhạc ngẩn ra:

– Tốt?

Ninh tiêu gật đầu, cũng không mở miệng, hắn vẫn hi vọng người này khôi phục trí nhớ, bây giờ tự nhiên nghe nói có một nhân cách độc lập, đương nhiên thỏa mãn, chờ hắn tìm được đầy đủ chứng cứ Cố Bách đem người này thành thế thân, đến lúc đó có thể ra tay rồi.

Kỳ Nhạc không thể hiểu được hắn, đang muốn hỏi một chút lại thấy vị bác sĩ nhiệt huyết đang tiến gần, cậu xoay người rời đi:

– Tôi không có bệnh, cảm ơn!

– Cậu có bệnh. – Bác sĩ đi theo cậu – Triệu chứng của cậu tương đối rõ ràng, ai, chẳng qua loại tình huống này nói thế nào cũng giống với hai người kia a, lẽ nào. . .

Kỳ Nhạc chăm chú nhìn hắn:

– Bác sĩ, tôi có bệnh.

Bác sĩ có chút vui mừng, vỗ vỗ vai cậu:

– Không có việc gì, tôi sẽ dốc toàn lực giúp cậu.

Khóe miệng Kỳ Nhạc co rút, thầm nghĩ ông nhịn.

Vạn Lỗi nghe thấy rõ ràng lời của bọn họ, lập tức nhạy cảm hỏi:

– Lẽ nào cái gì?

Kỳ Nhạc nhất thời run rẩy, liền nghe thấy gã ngu xuẩn không chút nghĩ ngợi nói:

– Lẽ nào giống như hai người kia là linh hồn trú nhờ, nha, tục xưng là xuyên qua.

Kỳ Nhạc:

– . . .

Đậu má, nhiệt huyết ngu xuẩn, ông có thù với ngươi sao?! Vạn nhất ông thực sự bị hắn vỗ một cái chết tươi, cho dù thành quỷ ông cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi a a a!

Vạn Lỗi chấn động, tâm tình trong mắt thay đổi thật nhiều, hắn cũng không phải không nghĩ tới loại khả năng này, nhưng thật sự là quá hoang đường, hắn căn bản không dám nghĩ, vì vậy mới nghĩ tới bệnh đa nhân cách, thuận tiện tìm bác sĩ trước, xem có thể đưa được nhân cách kia ra không, kết quả vẫn vô hiệu như trước, hắn cũng chỉ có thể nghĩ tới phương án xuyên việt. Hắn nhìn chằm chằm người nào đó, nỗ lực tìm ra được trên mặt cậu chút manh mối, nhưng mà Ninh Tiêu và Diệp Thủy Xuyên gần như đồng thời mở miệng:

– Không có khả năng.

Kỳ Nhạc ngẩn ra, yên lặng nhìn bọn họ. Vạn Lỗi nhíu mày, cũng nhìn qua. Bác sĩ nắm chặt quyển sách nhỏ.

– Sao lại nói vậy?

Ninh Tiêu liếc mắt nhìn người nào đó:

– Bởi vì trước kia nhân cách của cậu ta đã trở lại một lần, tôi vốn còn cho rằng cậu ta khôi phục kí ức.

– Ừ, lần đó nó uống say, nói bạn nó với người nó thích có dính lứu, – Diệp Thủy Xuyên giải thích, cẩn thận suy nghĩ một chút, nói tiếp – Nhưng mà sau đó nó lại ngẩn ra, bắt đầu nói nó căn bản không phải là tiểu Viễn mà chúng tôi biết, rồi đem mọi thứ linh tinh xung quanh đập đi, chờ nó tỉnh rượu xong liền biến trở về nhân cách bây giờ, hoàn toàn không nhớ rõ nó đã làm cái gì.

Kỳ Nhạc chớp mắt mấy cái, chợt nhớ tới ngày đó phát hiện tiểu Dĩnh thích Cố Bách, trong nháy mắt lóe sáng, được cứu rồi a ha!

Bác sĩ xoèn xoẹt viết chữ, tự hỏi một hồi:

– Điều này chứng tỏ còn tồn tại nhân cách thứ ba, nhân cách này tương đối bạo lực.

Kỳ Nhạc trầm mặc nghe bản thân vừa lòi ra thêm một nhân cách, vẻ mặt bình tĩnh, thầm nghĩ chỉ cần có thể sống được, những thứ khác đều không quan trọng. Vạn Lỗi nghe xong chứng cứ thì thở phào nhẹ nhõm, bởi vì điều này đại biểu cho việc còn có thể nhìn thấy tiểu Viễn ngày trước, chẳng qua hắn vẫn không yên lòng hỏi một câu:

– Vậy vì sao cậu vừa nghe tới bác sĩ nhắc đến hai người kia liền đặc biệt vui vẻ thừa nhận?

– Bởi vì hai người kia đều từng tới khoa tâm thần, tôi không muốn giống họ.

– Tôi còn tưởng chỉ có một, hóa ra bọn họ đều đã vào? – Diệp Thủy Xuyên vô cùng kinh ngạc, sau đó bĩu môi – Thảo nào một đứa cũng không bình thường, thì ra là thế, nhưng đưa vào khoa tâm thần cũng vô dụng a, đi ra vẫn có vấn đề như trước.

Kỳ Nhạc:

– . . .

Nghi hoặc của Vạn Lỗi được giải quyết, liền trở lại đề tài mới rồi, lo lắng hỏi:

– Nhân cách thứ ba bạo lực như vậy, tương lại phạm pháp thậm chí là giết người thì phải làm sao bây giờ?

Mấy người kia đồng thời ngẩn ran, rồi đồng loạt nhìn người nào đó. Ninh Tiêu lạnh giọng nói:

– Chờ nhân cách kia đi ra thì đánh ngất cậu ta.

Bác sĩ lắc đầu:

– Cách này có thể phản tác dụng, không bằng thử cảm hóa xem?

Diệp Thủy Xuyên đề nghị:

– Xem kinh Phật?

Kỳ Nhạc:

– . . .

Mẹ nó, ông thật sự là muốn chuyển nhân cách đem tất cả bọn mi làm thịt hết đi, sau đó đóng gói ném vào bệnh viện Thần Ái! Cậu vừa nghĩ vậy, chuông điện thoại liền vang lên, liền rút ra xem, quả thực muốn khóc:

– . . . Đây.

Cố Bách hơi khựng lại một chút?

– Sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Em ở đâu? Anh đã đến trường em rồi.

– Tớ sẽ xuống ngay, rồi từ từ kể cho cậu. – Kỳ Nhạc cắt ngang, nhìn xung quanh một vòng – Tôi muốn đi ăn trưa, chuyện này sau hãy bàn. – Rồi ngay cả một giây cũng không nguyện đợi thêm, lập tức xuống lầu.

Mấy người kia theo sau, tiếp đó Vạn Lỗi đi đến căng tin, Ninh Tiêu biết là Cố Bách tới đón người, không muốn xem bọn họ thắm thiết, đi thẳng, chỉ còn lại hai người vẫn đi theo hắn. Địa điểm học ngày hôm nay là tòa nhà nhỏ nằm không xa phía sau tòa nhà chính, bởi vì bố cục trường học, nêu nếu từ cổng chính đi vào, sẽ phải đi qua nửa vòng tòa nhà chính mới tới, không bằng đi đường nhỏ lại gần, bởi vậy mỗi lần Cố Bách đều đậu xe trước tòa nhà chính, chờ cậu ở đó.

Mấy người đi từ đường nhỏ qua, rất nhanh đã đến trục đường lớn của trường học, bây giờ là buổi trưa, các hoạt động mua bán hay phát tờ rơi khá nhiều, lúc này thấy bọn họ, lập tức có người đến phát tờ rơi, Diệp Thủy Xuyên đi ngoài cùng, tiện tay nhận, xem xem nội dung trên đó, vô thức liếc mắt nhìn người nọ, nhất thời ngẩn ra.

– Là cậu a.

Kỳ Nhạc với bác sĩ nghiêng đầu, phát hiện người bên đó đội mũ lưỡi trai, vẻ mặt điềm tĩnh, đích thị là đạo sĩ. Đạo sĩ cũng ngẩn ra, sau đó phát hiện người đứng trước mặt từng đem mình thành bệnh nhân tâm thần, lập tức rút lại tờ rơi, không nói hai lời quay đầu đi thẳng.

Diệp Thủy Xuyên:

– . . .

Kỳ Nhạc:

– . . .

Hai mắt bác sĩ sáng lên, rất nhanh chạy ra trước:

– Lại gặp nhau a.

Đạo sĩ thấy là khách cũ, vội vàng cho hắn một tờ rơi:

– Cần bùa sao? Tôi có hàng mới.

– . . . – Kỳ Nhạc lôi kéo Diệp Thủy Xuyên – Đi, đừng để ý đến bọn họ.

– Nhưng anh muốn bác sĩ cố vấn một chút về bệnh tình của em.

Kỳ Nhạc kéo hắn:

– Không có gì, trong thời gian ngắn em sẽ không thay đổi nhân cách, khi đó anh có thể xin cố vấn.

Diệp Thủy Xuyên chỉ có thể rời đi với cậu, bất quá bọn hắn đi chưa được mấy bước vị bác sĩ kia đã trở về, trên tay cầm một tờ rơi cùng một lá bùa, vẻ mặt phấn chấn.

– . . . – Kỳ Nhạc hỏi – Anh không cảm thấy bị lừa sao?

– Nha, tôi là vì nghiên cứu, cậu xem. – Bác sĩ đưa hai tờ đó qua, Kỳ Nhạc cúi đầu vừa nhìn, liền thấy trên tờ rơi viết “Bạn muốn được vô số người theo đuổi sao, muốn gặp được bạch mã vương tử cao phú soái sao, muốn mỹ nữ trong lòng xưng bá thiên hạ sao, muốn gặp gỡ một đoạn nhân duyên có một không hai sao, hãy đến đây, nơi này có bùa xinh đẹp, bùa đào hoa, bùa vương giả, bùa kỳ huyễn, toàn bộ do Kinh dịch đại sư khai quang, số lượng có hạn, đến sớm liền có!”

Cậu nhìn chằm chằm vào mấy chữ “Kinh dịch đại sư”, nếu như nhớ không lầm, người này đã về cõi tiên rồi đi? Cậu co rút khóe miệng, ánh mắt dời xuống, tờ thứ hai viết “Bản tiệm còn liên hệ với ma pháp hắc ám, do đại đồ đệ của Kinh dịch đại sư ra tay nhấc bút, còn kèm theo bùa diệt tiểu tam, bùa diệt đào hoa xấu, bùa nguyền trượt thành tích đệ nhất, bùa nguyền người đáng ghét ăn mì không có túi gia vị cho các bạn tuyển chọn! Đến sớm liền có!”

Cậu nhìn xuống thêm chút nữa, phía dưới là mấy tờ tranh vẽ, giống như bùa chú, phía dưới cùng còn phóng đại một cái bùa khác, hai bên trái phải còn có dòng giải thích “Ma ma cũng không cần lo lắng học hành của bạn nữa rồi, bùa Kinh dịch qua bài, không đâu không trợ giúp được!”

Kỳ Nhạc:

– . . .

– Tôi đã hỏi cậu ta, cậu ta nói mấy thứ này đều tìm được trên mạng, còn cái này – Bác sĩ kích động giơ bùa diệt đào hoa xấu ra – Cách làm tương đối tinh xảo, có thể xứng với người lành nghề, nhưng lại không đắt, điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ cậu ta tiến bộ a!

Kỳ Nhạc:

– . . .

Kỳ Nhạc lần thứ hai quyết định rời xa mấy sinh vật này, bước chân vọt về phía trước nhanh hơn, còn không quên quay đầu lại nhìn vị ngu ngốc nào đó, sau đó quay đầu không kịp dừng, đâm sầm vào một người, cậu còn đang định xin lỗi, đã phát hiện người bị ôm qua, cùng lúc đó bên tai vang lên một tràng cười quen thuộc:

– Đi nhanh như vậy làm gì?

Cậu ngẩng đầu, chớp mắt nhìn lại khuôn mặt tươi cười của Cố Bách, đáy lòng run lên, lập tức vươn tay ôm lấy hắn, đặc biệt ủy khuất, hôm nay suýt chút nữa cậu cho rằng mình chết chắc rồi, sẽ không được gặp lại hắn nữa.

Cố Bách hơi hơi ngẩn ra, xoa xoa đầu cậu:

– Sao vậy?

Kỳ Nhạc dụi đầu vào trong ngực hắn, giọng buồn phiền:

– Nói rất dài.

Diệp Thủy Xuyên nhìn đôi tình nhân nhỏ thắm thiết, nghĩ Cố Bách thích nhân cách này, không khỏi nghĩ đến sau này vạn nhất tiểu Viễn lại thay đổi nhân cách, Cố Bách sẽ thất tình, hắn thở dài, vỗ vỗ vai Cố Bách:

– Có chuyện . . . cậu cần phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.

Kỳ Nhạc ngẩng đầu:

– Anh, em sẽ nói với cậu ấy, anh đi đi.

Diệp Thủy Xuyên đáp lại, muốn đi tìm bác sĩ, lại phát hiện chẳng biết từ lúc nào Ngư Minh Kiệt đã tới, đang lôi kéo bác sĩ nói chuyện, hắn nghĩ trong thời gian ngắn hai người này hẳn sẽ không tách ra, liền thôi, chờ sau này hãy nói.

Trực giác Cố Bách ý thức được lúc này vợ yêu cần được an ủi, liền ôm lấy cậu, kiên nhẫn hỏi:

– Rốt cục xảy ra chuyện gì?

– Trước chờ một chút. – Kỳ Nhạc nhìn Ngư Minh Kiệt bên kia, biết là bị chồng anh hai nhà mình gọi tới, liền lập tức đi qua lôi y đi, thấp giọng nói – Tôi biết anh muốn theo đuổi bà xã, tôi có biện pháp khiến cho toàn bộ ánh mắt hắn tập trung trên người anh.

Ngư Minh Kiệt nhìn cậu:

– A?

– Anh có thể thử cách này. – Kỳ Nhạc giáo dục – Anh dẫn hắn đi dạo quanh các bệnh viện tâm thần, anh ta nhất định sẽ thích.

– Vậy hắn lại không để ý tới ta.

– Anh đổi sang một góc độ suy nghĩ rộng hơn đi, anh xem bệnh nhân người ta có cái chứng bệnh gì, thích hợp thì giả bộ, anh ta đương nhiên sẽ xoay quanh anh.

Ngư Minh Kiệt gật đầu tán thưởng:

– Chí lý.

– Ừm, đi đi. – Kỳ Nhạc vỗ vai – Đem tất cả bệnh viện tâm thần trong thành phố dạo qua một lần, nếu như thực sự không được, tôi nghe nói ở ngoại ô còn có một Viện an dưỡng trâu bò nằm giữa sườn núi, tuy rằng bệnh nhân hơi ít, nhưng đi một chút cũng không có hại, anh cố gắng lên.

– Ừ.

Lúc này Kỳ Nhạc mới yên tâm, lôi Cố Bách lên xe rời đi, đem chuyện ngày hôm nay kể vắn tắt một lần, Cố Bách nghe xong vô cùng kinh ngạc.

– Ngươi biết tiểu Dĩnh cô ấy. . .

– Biết, cô ấy thích cậu. – Kỳ Nhạc vùi trên ghế phó lái – Tớ đã sớm nghĩ thông rồi.

Cố Bách tức thì thở phào, xoa xoa đầu cậu:

– Muốn ăn gì?

– Tùy đi.

Cố Bách ứng tiếng, hơi híp mắt, đánh giá xem Vạn Lỗi muốn “Trị liệu” cho tiểu Nhạc thì còn có thể làm ra hành động gì, thực phiền. . . Không bằng nghĩ biện pháp giải quyết đi. Hai người dùng bữa đơn giản xong đều tự quay về trường. Hôm nay Kỳ Nhạc không có nhiều tiết, mà tuần này lại đến kì nghỉ, không cần đi làm, đặc biệt nhàn, mấy ngày vừa rồi cậu vì chuyện thi lại, ngủ rất muộn, cũng không có thời gian chơi, đang muốn mở máy tính chơi một chút, chợt nhận được điện thoại của Diệp Thủy Xuyên, nói có gì đó cho cậu, muốn cậu tới bar.

Cố Bách ngồi bên cạnh cậu, thấy cậu cúp điện thoại, không khỏi hỏi:

– Có việc?

– Là anh trai gọi, muốn tớ đi tìm anh ấy, đi thôi. – Kỳ Nhạc xoay lưng, đi ra ngoài – Mấy hôm trước mệt chết đi được, cũng nên tận lực vui vẻ một phen.

Cố Bách nhướng mi, khi cậu chuẩn bị mở cửa liền kéo tay cậu lại, nắm lấy cổ tay cậu ấn lên cửa, cúi đầu hôn tới, ôn nhu cùng cậu triền miên. Kỳ Nhạc bất ngờ không kịp đề phòng, bị động ngửa đầu, trải qua khoảng thời gian vừa rồi bị huấn luyện, đã học được cách đáp lại, sửng sốt không lâu liền mở miệng, nhẹ nhàng động lưỡi. Cố Bách qua thật lâu mới buông cậu ra, còn lưu luyến liếm liếm lên môi cậu. Kỳ Nhạc thở hổn hển:

– Làm gì?

– Anh thấy lời em rất có lý. – Cố Bách vươn đầu ngón tay đem giọt nước trên môi cậu lau đi, ánh mắt thâm thúy – Mấy ngày nay em cứ luôn ôn tập, hiện đã thi xong, là nên vui vẻ một phen.

Kỳ Nhạc cảm thấy “vui vẻ một phen” mà bọn họ nói không có cùng một ý, vội vàng đẩy hắn ra, mở cửa ra ngoài. Cố Bách mỉm cười nhìn bóng lưng cậu, chậm rãi đuổi theo.

Bọn họ đến bar thì cũng có một người vừa tới, nhìn thấy Kỳ Nhạc liền lập tức đi tới:

– Cậu hỏi giúp tôi chưa?

Kỳ Nhạc nhìn chằm chằm vị ngu xuẩn nào đó, lại nhìn ra sau hắn:

– Người đàn ông của anh không tới sao?

– Không, gần đây y tương đối bận.

Kỳ Nhạc đáp lại:

– Hai ngày trước tôi cũng tương đối bận, quên hỏi, hôm nay anh hai tôi cũng ở đây, chồng anh hai hẳn là cũng đến, tôi giúp anh hỏi chút.

Dịch Hàng phấn chấn, đi vào theo cậu. Lúc này Diệp Thủy Xuyên đang trong giờ làm, Kỳ Nhạc nhìn xung quanh, không thấy chồng anh hai đâu, đoán rằng người nọ hẳn phải lát nữa mới tới, liền tìm một chỗ ngồi xuống, lại nghe người pha rượu nói anh hai nhà mình bảo cậu tới phòng nghỉ chờ, đành phải đi qua. Trong phòng nghỉ có mấy cậu nhóc đang nhảy, nhìn thấy bọn họ tới liền ngồi xuống bắt chuyện với họ, có một người lấy một quyển sách từ trong ngăn kéo ra:

– Anh Tiểu Xuyên bảo bọn tôi đưa cái này cho anh.

Kỳ Nhạc cúi đầu nhìn, tức thì khóe miệng co giật một cái, Diệp Hàng lật lật qua loa:

– Cậu còn thích xem kinh Phật a?

– . . . – Kỳ Nhạc trầm mặc chớp mắt một cái, quay đầu – Được rồi, không được cười.

Cố Bách vội vàng vuốt lông:

– Được, anh không cười.

– . . . Cậu rõ ràng đang cười!

Cố Bách vội kéo cậu vào lòng xoa xoa, thuận tiện hôn một cái. Diệp Hàng vô cùng kinh ngạc:

– Rốt cuộc Kinh Phật thì sao vậy?

– . . . Anh câm ngay!

Mấy người kia thấy ai đó thật sự muốn xù lông, vì sự vô thương vô tổn của phòng nghỉ, cảm thấy tốt hơn nên thay đổi chủ đề, một người hỏi:

– Anh Tiểu Viễn, đánh bài không? – Nó nói rồi nhìn bên cạnh – Ông chú, còn chú? Đánh bài không?

– . . .- Diệp Hàng bưng trái tim íu đúi – Ông ông ông chú. . .

– Ừm.

Kỳ Nhạc nhìn người ta bộ dáng mười lăm mười sáu tuổi, lại nhìn gương mặt chưa tới ba mươi của Diệp Hàng, tâm tình thực tốt:

– Đến, đánh bài! Luật cũ, đánh cược, thua thì cởi đồ cho ông! – Cậu nhìn người nào đó đang bị đả kích đến đi vẽ vòng tròn – Anh cũng tới đi, không tôi không hỏi cho anh đâu.

Diệp Hàng sụt sịt một tiếng, bưng trái tim íu đúi, yếu ớt lết qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.