Kỳ Nhạc chỉ nghỉ ngơi nửa ngày liền hạ
sốt, bất quá trên người vẫn còn chút khó chịu, lười biếng không muốn đi
học, liền dứt khoát vùi trên giường ôn tập, lúc điện thoai kêu cậu đương nhiên nghe thấy, vốn là muốn nhận, Cố Bách lại nhận lấy trước cậu, nói
đơn giản hai ba câu liền cúp máy, một lần nữa ôm cậu. Cậu trầm mặc chớp
mắt một cái:
– Nói thẳng là sốt nhẹ được rồi, anh còn nói một câu ngủ muộn làm cái gì? Ngủ muộn cũng có thể dẫn đến sốt nhẹ sao?
Cố Bách cười cười xoa xoa cậu:
– Chỉ cần
đừng có nghĩ lệch lạc thì không ai để ý. – Hắn hơi híp mắt, tâm tình rất tốt, bởi vì người bên kia điện thoại. . . hẳn là sẽ không thể không
nghĩ lệch.
Kỳ Nhạc rầm rì một tiếng, không để ý tới hắn nữa, tiếp tục ôn tập.
Cố Bách hôn
cậu một trận, trong mắt đều là ý cười ấm áp, trải qua tối hôm qua, quan
hệ của bọn họ càng thêm thân mật hơn so với trước, sự thay đổi này rất
rõ ràng, hắn có thể cảm nhận được sự khác biệt với trước kia một cách rõ rệt, phỏng chừng tiểu Nhạc cũng có thể cảm nhận vậy, hiện tại hết thảy
đều phát triển theo hướng tốt, hắn cảm thấy thỏa mãn không gì sánh bằng.
Năm lớp Kỳ
Nhạc học đều cần phải học thuộc này nọ, cậu cảm thấy không tệ lắm, cho
nên mới có thể tiếp tục, liền đơn giản lướt qua một lần, sau đó tiện tay đặt xuống, vùi ở trong lòng người nào đó ngủ một lát, lần thứ hai mở
mắt thì đã đến giờ làm việc.
Cố Bách nhìn cậu:
– Còn đến?
– Ừm, dù sao cũng không sao cả.
Cố Bách gật
đầu, muốn đi cùng cậu. Kỳ Nhạc biết hắn vì mình mà bùng học một ngày,
cũng biết buổi tối hắn còn một tiết nữa, hình như rất quan trọng, liền
để hắn đi học, tan học lại đến đón mình. Cố Bách không lay chuyển được
cậu, chỉ có thể trước đưa cậu đến bar, sau quay về trường học.
Hôm nay Thẩm Thư và mặt trẻ con chưa đến, Diệp Thủy Xuyên còn đang có việc cũng
không tới, đem công việc ném cho DJ mới tới, mà hắn không đến, Chung Duệ Uyên đương nhiên cũng không xuất hiện ở chỗ này, Kỳ Nhạc cốn muốn tìm y hỏi chuyện Nhị Bách Ngũ, thấy thế này lại thôi. Cậu liên tục thay đổi
vài đoạn nhạc, rất nhanh đã tới tám giờ, qua quầy bar ngồi xuống, trong
lúc chờ Cố Bách tới đón cậu, âm thầm cảm khái đêm nay không có mấy sinh
vật kia, lại có được an tĩnh hiếm thấy, cậu đang nghĩ như vậy, thì thấy
bên cạnh bỗng nhiên có người ngồi xuống, nhất thời liếc mắt qua.
Ninh Tiêu gọi một ly rượu và một ly trái cây, đem ly trái cây đẩy qua cho cậu:
– Vận khí cậu hôm nay không tệ, mấy tiết đó giảng viên không điểm danh.
Kỳ Nhạc cao hứng:
– Thật vậy sao.
Ninh Tiêu
gật đầu, cũng không mở miệng nữa, bên cạnh hắn chưa bao giờ thiếu người, hơn nữa tính cách vẫn luôn cao ngạc, nếu dựa theo lệ cũ, loại người đã
có bạn như này hắn chắc chắn sẽ không chạm vào, tuy rằng hắn mê, nhưng
cũng không muốn làm kẻ thứ ba, mà trên thực tế gần đây quả thực hắn cũng bắt đầu thăm dò mục tiêu mới, bất quá khiến hắn tương đối thất vọng là, những tiểu 0 này tất cả không lọt vào mắt, căn bản không dậy được hứng, trái lại càng quan tâm tới người này hơn, hoàn toàn không cách nào
khống chế.
Hắn tỉ mỉ
nghĩ tới nguyên nhân, trước kia Trịnh Tiểu Viễn quá cố chấp với tình cảm của cậu ta, cho hắn một loại cảm giác “đời này đều bỏ không được”, mà
bây giờ người ta hoàn toàn đem mình thành người đã qua, chênh lệch giữa
hai người này là quá lớn một người quá trắng, người bây giờ lại rất thú
vị, rất hợp khẩu vị của mình.
Trải qua
thời gian quan sát này, hắn biết ở trước mặt người này bôi xấu Cố Bách
sẽ gây hiệu quả phản ngược, cũng biết mỗi lần đề cập chuyện ‘Cậu có thể
nhớ được bao nhiêu’ sẽ chọc cậu khó chịu, nhân tiện còn cho mình ba chữ
___ Anh đoán đi. Cho nên nếu muốn có chuyện gì có thể nói vui vẻ, hắn
chỉ có thể nói chuyện khác, hiện tại hắn không thể nói trực tiếp cho
người này rằng cậu bị Cố Bách cho thành thế thân, bởi vì loại hành vi
này giống như là ‘bôi đen Cố Bách’, bởi vậy chỉ có thể chậm rãi khiến
cho người này phát hiện ra sự thật, hắn nhàn nhạt hớp một ngụm rượu:
– Tôi nghe nói cậu quen biết Kỳ Nhạc?
Kỳ Nhạc hơi kinh hãi:
– Nghe ai nói?
– Thời gian
trước tôi nghĩ Cố Bách chỉ là muốn chơi đùa với cậu chút, bởi vì hắn đã
có người thích, cho nên tôi mới đi thăm dò thử. – Ninh Tiêu giải thích
đơn giản – Sau mới biết được người hắn thích đã qua đời, sau đó còn từ
miệng một nữ sinh quan hệ tốt với Kỳ Nhạc nói tới cậu với hắn là bạn,
tôi tương đối hiếu kì.
Kỳ Nhạc dựa theo hắn nói đoán là tiểu Dĩnh, liền đáp lại:
– Bọn tôi là bạn.
Ninh Tiêu nhìn cậu:
– Cậu với hắn quen biết thế nào? Chuyện khi nào?
Kỳ Nhạc tức thì nhướng mi:
– Anh đoán đi.
Ninh Tiêu trầm mặc chớp mắt một cái, không tức giận:
– Tôi thấy cậu là không nhớ rõ đi?
Kỳ Nhạc rầm rì một tiếng, không phản bác.
Ninh Tiêu đột nhiên cảm thấy bộ dáng người này đặc biệt dễ thương, tâm tình thật tốt, liền chuyển vấn đề:
– Vậy cậu còn nhớ rõ Kỳ Nhạc không?
Kỳ Nhạc gật đầu:
– Sao?
– Hắn là
loại người nào? Tính cách thế nào? – Ninh Tiêu hướng dẫn từng bước,
chuẩn bị để cho người này phát hiện tính cách mình bây giờ rất giống Kỳ
Nhạc, cho dù là một điểm cũng được, hắn có thể nhận xét một câu ‘rất
giống với cậu’, khiến người này nảy sinh hoài nghi liệu mình có bị coi
là thế thân hay không.
– Hắn a, –
Kỳ Nhạc tự hỏi trong chốc lát, vội ho một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc – Hắn rất biết điều hiếu thuận, tuy rằng thân thể không tốt lắm, nhưng cũng
không phải là phế nhân, hắn đẹp trai cực kì, vóc người đặc biệt tốt, nữ
sinh theo đuổi hắn thì cả bó, hắn tinh thông mọi thứ cầm kì thi họa, IQ
cực cao, kì thi không cần ôn tập cũng có thể nắm chắc mười phần, hắn còn rất thiện tâm, lấy việc giúp người làm niềm vui, trừ bạo giúp kẻ yếu,
là anh hùng hiệp nghĩa hóa thân, khuôn mặt đẹp lại tồn tại cùng tài
năng, ai, hắn chết sớm như vậy, phỏng chừng là trời xanh đố kỵ anh tài
a!
Ninh Tiêu:
– . . .
Ninh Tiêu
nghĩ, theo lời này phỏng chừng chỉ có người có tướng mạo tốt vóc người
đẹp mới có thể tạo quan hệ với người trước mắt, nhưng người như vậy còn
nhiều mà, hơn nữa nói thế nào thì Kỳ Nhạc cũng là tình địch kiêm bạn bè
của người này, đặc biệt là đã qua đời, hiện tại đột nhiên nhắc đến, theo lý mà nói không phải là nên là lộ ra bộ dáng thương tâm hoặc là buồn bã thất sắc mới đúng sao? Người này sao lại có thể. . . hưng phấn thế này?
– Tôi nói
cho anh biết, – trong mắt Kỳ Nhạc một mảnh lòe lòe sáng, càng thêm hăng
say – Người kia nếu như không chết, tương lai nhất định sẽ nổi danh, vẽ
cũng đẹp, thiết kế cũng tốt, như giải Nobel gì đó, cũng chỉ là một bữa
ăn sáng thôi, nói tóm lại, Kỳ Nhạc không phải là người mà người phàm có
thể so sánh tới, các ngươi chỉ có thể ngưỡng vọng thôi, hiểu không?
Ninh Tiêu:
– . . .
– Ánh mắt đó của anh là ý gì? Anh hoài nghi lời của tôi sao?!
– Không có. – Ninh Tiêu thu lại tâm tình của mình, dừng một chút – Đừng nói những
điều này nữa, nói một chút về tính cách của hắn đi.
– Tôi đã nói rồi a, rất thông minh rất tốt bụng, người tốt.
Điểm dó và người trước mắt một chút cũng không dính dáng. . . . Ninh Tiêu trầm mặc chớp mắt một cái:
– Nói cụ thể một chút.
Kỳ Nhạc vừa mở miệng liền:
– Ổn trọng,
tính cách thân thiện, ai cũng đều có thể chơi cùng, nói chuyện nghĩa
khí, vì huynh đệ mà quên mạng sống, vì nữ nhân mà quên huynh đệ. . .
Nhầm, không có nửa câu sau.
Ninh Tiêu:
– . . .
Kỳ Nhạc lấy qua một ly trái cây từ trước quầy ba uống một hơi, thấp giọng nói:
– Nói chung là đó là người trần đời có một, cũng khó trách Cố Bách lại thích nhiều năm như vậy!
Ninh Tiêu nhất thời vô cùng kinh ngạc:
– Ngươi không để ý bây giờ trong lòng Cố Bách có thể vẫn còn hắn sao?
– Đương
nhiên có, đời này cũng không thể quên. – Kỳ Nhạc nghiêm túc nói – Nhưng
ta không để ý, người bưu hãn như vậy, không phải người phàm như chúng
ta. . . Cái ánh mắt đó của ngươi là gì vậy?!
Ninh Tiêu cúi đầu uống rượu:
– Không có việc gì.
Kỳ Nhạc lầm
bầm một tiếng, không để ý tới hắn. Ninh Tiêu điều chỉnh tâm tình xong,
vừa muốn mở miệng, đã thấy một người hướng bọn họ đi tới, rất nhanh đã
tới gần, không khỏi nhướng mi.
Kỳ Nhạc cười chào hỏi:
– Lại đi ngang qua?
Vạn Lỗi ngồi ở bên cạnh hắn:
– Ừ, muốn xem một chút xem ngươi có đi làm không, nghe nói ngươi bị bệnh, đã khá hơn chút nào chưa?
– Khá hơn rồi.
Vạn Lỗi gật đầu:
– Đang nói chuyện gì?
– Đang nói một thần nhân.
Ninh Tiêu bồi thêm một câu:
– Nói tới Kỳ Nhạc.
Vạn Lỗi nhất thời ngẩn ra, nhìn về phía người nào đó, mặt không đổi sắc hỏi:
– Ồ, Kỳ Nhạc là ai?
– Bạn của
tôi, là một thần nhân! – Kỳ Nhạc cao hững đem lời vừa nói nói lại một
lần, còn thuận tiện thêm vài điểm khác. Ninh Tiêu bình tĩnh cúi đầu uống rượu, Vạn Lỗi thì nghe đến trợn mắt, trên đời này lại có người đi khen
tình địch như vậy sao?
Cố Bách vừa
mới vào cửa liền thấy hai bên trái phải vợ mình đều có một người, lập
tức khó chịu tiến đến. Kỳ Nhạc thấy hắn, lập tức từ trên ghế chân cao
nhảy xuống, Cố Bách cười cười đem cậu kéo vào lòng xoa xoa:
– Đang nói cái gì vậy, cao hứng như thế?
– Nói về một thần nhân, bọn tớ đang nói mắt nhìn của cậu rất tốt. – Kỳ Nhạc phấn
khích nói lại một lần, lại thêm một câu – Làm gì, ta nói sai sao?
– Nói không sai. – Cố Bách vội vàng vuốt lông, xoa xoa đầu vợ – Đi thôi, về nhà.
Vì vậy Kỳ
Nhạc phất tay tạm biệt với hai người kia, lôi kéo tay Cố Bách rời đi,
hai người phía sau trầm mặc nhìn, ở ngay trước mặt tình nhân thừa nhận
tiền nhiệm đặc biệt xuất sắc. . . thực sự có thể sao?
Vạn Lỗi rất nhanh hoàn hồn, nhìn Ninh Tiêu:
– Ngươi không cảm thấy tiểu Viễn có chút lạ hay sao?
– Ừ, sóng não có vẻ không bình thường. – Ninh Tiêu thuận miệng đáp, hắn cũng thật không biết người kia nghĩ cái gì.
Vạn Lỗi nhíu mày:
– Ta nói không phải cái này.
Ninh Tiêu liếc mắt một cái, nâng chén rượu lên uống:
– Vậy ngươi nói cái gì?
Vẻ mặt hắn
có điểm hờ hững, Vạn Lỗi lần nữa nhíu mày, nói câu “Không có gì” xong
rồi vội rời đi. Ninh Tiêu lại liếc mắt nhìn hắn một cái, tiếp tục ngồi,
hắn kỳ thực không hy vọng Trịnh Tiểu Viễn khôi phục kí ức, bởi vì hắn
hứng thú với người hiện tại, mà Vạn Lỗi thích là Trịnh Tiểu Viễn trước
kia, kỳ quái không miệng người nọ đều là dụng người trước kia làm tiêu
chuẩn so sánh, hắn đối với điều ấy một chút cũng không có hứng thú,
đương nhiên không để bụng. Hắn muốn đem người hiện tại cưa tới tay, Vạn
Lỗi lại muốn người kia khôi phục kí ức, giữa bọn họ ngoại trừ nhất trí
việc chia rẽ người nọ với Cố Bách ra, những thứ khác không giống.
Cố Bách và
Kỳ Nhạc rất nhanh trở lại nhà trọ, xét thấy mỗi lần cùng tắm đều gặp
chuyện không may, Kỳ Nhạc liền ra lệnh rõ rằng cấm chỉ người nào đó chạy vào khi cậu đang tắm, Cố Bách bất đắc dĩ, chỉ đành nghe theo cậu, hai
người thay phiên tắm xong, Cố Bách liền đem người nào đó kéo vào phòng
ngủ. Kỳ Nhạc nhất thời có chút không được tự nhiên:
– Tớ phải về ngủ.
– Về cái gì, cũng đã chuyển sang chính thức. – Cố Bách ôm cậu lên giường, xoa xoa đầu cậu – Sau này cùng nhau ngủ.
Kỳ Nhạc nhìn hắn, chậm rãi lui về phía sau:
– . . . Túng – dục hại thân.
Cố Bách cười:
– Anh biết.
Kỳ Nhạc tiếp tục lui, vùi ở trên giường yên lặng quan sát, liền thấy hắn lôi ra một vật, không khỏi hỏi:
– Đó là cái gì?
– Thuốc mỡ. – Cố Bách ngồi ở bên giường, mỉm cười nhìn cậu – Nằm, anh bôi thuốc cho em.
Kỳ Nhạc phản ứng một giây, gương mặt bừng đỏ:
– Tớ không bị thương, hơn nữa tớ đã hạ sốt.
– Vẫn nên bôi một chút đi, dù sao cũng là lần đầu tiên. – Cố Bách kiên nhẫn dụ – Ngoan, ngằm xuống.
– . . . – Kỳ Nhạc nói – Không!
Cố Bách bỏ
thuốc mỡ xuống, vươn qua đem cậu kéo vào trong lòng ôm, một tay siết
hông cậu, tay kia bắt đầu tụt quần cậu, Kỳ Nhạc lập tức nổi giận:
– Nhị Quyển, mi để ông. . . Ô ưm. . . .
Cố Bách cúi
đầu hôn, đầu lưỡi không khách khí dò vào cùng cậu giao triền một chỗ,
tiếp tục tụt quần cậu, rất nhanh đã thành công cởi ra, lúc này hắn mới
buông cậu ra, ôm cậu đè lên giường, đưa thuốc mỡ qua. Kỳ Nhạc hơi hơi
thở hổn hển, đột nhiên phát hiện phía sau truyền đến một trận lạnh lẽo,
tức thì cứng đờ. Cố Bách cúi đầu hôn hôn gáy cậu:
– Ngoan một chút, thả lỏng.
Kỳ Nhạc xoắn xuýt nằm ẹp trên giường, cảm thấy nội – bích bị mở ra một chút, lập tức lôi gối qua vùi mặt vào, hự hự nửa buổi, không nói lời nào. Cố Bách
nhìn cậu từ vành tai tới cổ đều đỏ, không khỏi nở nụ cười, rất nhanh bôi xong, lần nữa hôn nhẹ cậu:
– Được rồi, đã xong.
Kỳ Nhạc lập
tức lấy quần lót mặc vào, chui tọt vào trong ổ chăn. Cố Bách đem thuốc
cất đi xong, lên giường ôm cậu, xoa xoa đầu cậu:
– Còn người cái gì?
Kỳ Nhạc hừ một tiếng, phẫn hận cắn trên vai hắn một phát.
Cố Bách không tiếp tục chọc cậu nữa, đem cậu ôm vào:
– Vừa rồi mấy người sao lại bỗng nhiên nhắc đến em?
– Cũng không phải tớ nói trước. . . . – Kỳ Nhạc đem mọi chuyện giản lược kể lại một lần, Cố Bách vô cùng kinh ngạc:
– Bọn họ biết em quen Kỳ Nhạc?
– Ừm, chắc
là tiểu Dĩnh nói, lần trước tớ về nhà không phải là đã nhìn thấy các cậu sao, sau đó cậu quay về, tớ với cô ấy hàn huyên một hồi, thế nào?
Cố Bách trầm mặc chốc lát, bất đắc dĩ thở dài, không nói về Dĩnh, mà để cậu sau này
cách Vạn Lỗi xa xa một chút, Kỳ Nhạc nháy mắt mấy cái, phản ứng một hồi:
– Hắn cũng không phải gay a.
– Tin anh
đi, hắn nhất định phải. – Cố Bách nhìn cậu – Hắn thích Trịnh Tiểu Viễn,
rất quen thuộc với Trịnh Tiểu Viễn, sau này cách hắn xa một chút, vạn
nhất bị hắn tra ra cái gì là nguy.
Kỳ Nhạc bĩu môi:
– Cho dù là tra ra rồi hắn cũng có thể làm gì tớ?
Cố Bách
không đáp, chớp cũng không chớp mắt nhìn câu, con ngươi đặc biệt trầm.
Kỳ Nhạc cảm giác rõ ràng được lực cánh tay đang ôm mình chặt chẽ hơn
hẳn, không khỏi vô cùng kinh ngạc:
– Sao vậy?
– Anh sợ hắn nhất thời cực đoan đánh đến đầu em. – Cố Bách thấp giọng nói, ôm chặt
cậu, hận không thể đem nhập vào trong thân thể, hắn xoa xoa đầu cậu –
Nói chung sau này cách xa hắn một chút, em đã rời khỏi anh một lần, anh
thực sự sắp điên. . .
Đáy lòng Kỳ Nhạc run lên, ngoan ngoãn tứng tiếng, vòng tay ôm lấy hắn.
Cuộc sống cứ thế tiếp tục, bởi cảnh báo của Cố Bách, Kỳ Nhạc bắt đầu tận lực cách xa Vạn Lỗi, người này mơ hồ phát giác ra một chút, nhưng cũng không biểu
hiện gì, vẫn cứ âm thầm quan sát thăm dò, liền phát hiện cậu hoàn toàn
không có ký ức của tiểu Viễn, nhất thời nhíu mày, người này có thể nhỡ
kỹ Kỳ Nhạc liền chứng tỏ ký ức đã khôi phục đôi chút, nhưng làm người ta không ngờ là hắn lại không nhớ về chuyện tiểu Viễn, hơn nữa Kỳ Nhạc nếu xuất sắc như vậy, vì sao Diệp Thủy Xuyên và mình chưa từng nghe tiểu
Viễn nhắc qua đã quen một người lợi hại như vậy?
Tiểu Viễn
thích ăn cay, người này không thích, tiểu Viễn không thích ăn rau thơm,
người này lại hết lần này tới lần khác thích. . . Đây quả thực là hai
người, Vạn Lỗi đã mơ hồ đoán đến một khả năng, nhưng người này sắp thi
lại, hắn liền không làm rõ, tận đến cuối tuần người này thi lại xong mới có cơ hội ngăn cậu lại:
– Tôi muốn nói chuyện với cậu.
Kỳ Nhạc lập tức cảnh giác hỏi:
– Cậu muốn nói chuyện gì?
Bọn họ lúc này đang đứng ở trên hành lang, Vạn Lỗi đề nghị:
– Đổi nơi khác rồi nói.
Kỳ Nhạc mãnh liệt lắc đầu:
– Ở nơi này đi.
– Tôi không
có ác ý. – Vạn Lỗi nhìn cậu, kiên trì giải thích – Tôi không rõ lắm cậu
rốt cuộc có biết trên người cậu có chuyện không, nhưng tôi đã tra rất
nhiều tư liệu, muốn cùng cậu bình tĩnh ôn hòa nói chuyện.
Kỳ Nhạc yên lặng phản ứng một giây:
– . . . Trên người tôi xảy ra chuyện?
Vạn Lỗi gật đầu, ánh mắt phức tạp:
– Cậu phải
chuẩn bị tâm lý một chút, tỉnh táo nghe tôi nói. – hắn trầm mặc một chút – Tiểu Viễn. . . Cậu đã nghe qua chứng phân liệt chưa?
Kỳ Nhạc:
– . . .
– Tôi biết
cậu phỏng chừng sẽ không tin lời tôi, tôi đã nhờ bác sĩ cố vấn qua, nếu
như cậu không tin tôi, có thể nói chuyện với anh ấy, tôi cũng mong cậu
có thể bình tĩnh tâm sự với anh ấy. – Vạn Lỗi vừa nói vừa rút di động ra – Tôi đến bệnh viện trong đó có vị bác sĩ rất tò mò với lịa bệnh trạng
này, quyết định thử xem, tôi đã hẹn anh ta, hiện giờ anh ta đang ở trong trường.
Kỳ Nhạc:
-. . .
Vạn Lỗi rất nhanh gọi tới, đơn giản báo địa chỉ, rồi ngắt máy:
– Cũng chỉ làm lỡ của cậu mấy phút.
Kỳ Nhạc còn
chưa kịp mở miệng, đã thấy ở đầu hành lang bên kia có một người chạy
tới, rất nhanh tới nơi, nắm một quyển sổ nhỏ, nghiêm túc hỏi:
– Người đâu .. . thật là trùng hợp, cậu cũng ở đây a.
Kỳ Nhạc:
– . . .
Vạn Lỗi vô cùng kinh ngạc:
– Hai người quen nhau?
Bác sĩ gật đầu:
– Đã gặp qua nhiều lần, người cậu nói đâu?
Vạn Lỗi liền chỉ vào người nào đó, bác sĩ nhất thời kinh ngạc:
– Hắn nói chính là cậu à?
Kỳ Nhạc:
– . . .
Tay Kỳ Nhạc run run móc di động ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho chồng anh hai, hỏi số điện thoại của Ngư Minh Kiệt một phát.