Do điện thoại của Kì Nhạc đã tắt máy, Diệp Thủy Xuyên không thể liên
lạc với cậu được, cảm thấy rất bất tiện, vì thế đã giúp cậu sạc đầy pin. Kì Nhạc xoay người về phía tủ đầu giường liền nhìn thấy, tiện tay cầm
nó lên coi, bây giờ vẫn chưa đến khuya, cậu quay sang nhìn Cố Bách: “Bọn họ về hết rồi à?”
“Diệp Thủy Xuyên định ở lại, nhưng thấy tôi tới đây nên về rồi.” Cố
Bách ngồi xuống giường, “Tôi đã hỏi anh ta, anh ta nói không biết gì về
chuyện cậu và Tiểu Nhạc quen nhau.”
“Bình thường thôi, anh cũng có biết đâu?”
Cố Bách cảm thấy rất khó hiểu: “Rốt cuộc hai người quen biết nhau như thế nào?”
Kì Nhạc ngẩng đầu nhìn trời: “Tôi mất trí nhớ.”
Cố Bách: “. . . . .”
Kì Nhạc liếc anh một cái: “Không sao, chờ tôi khôi phục trí nhớ sẽ nói cho anh biết.”
Cố Bách cảm thấy cũng chỉ còn cách này: “Cho tôi số điện thoại của cậu đi, sau này còn biết đường liên lạc.”
“Ừ, số điện thoại của tôi là. . . . .” Kì Nhạc đột nhiên im lặng, Cố
Bách tỏ vẻ thấu hiểu: “Mất trí nhớ nên không nhớ phải không?”
Kì Nhạc gật đầu, toàn thân đổ đầy mồ hôi lạnh, suýt chút nữa đã đọc
số điện thoại trước kia của mình rồi. Cố Bách liếc cậu một cái, cầm điện thoại của đối phương lên bấm gọi vào số của mình. Nhìn số hiển thị trên màn hình, Cố Bách cảm thấy khá quen mắt, vì thế liền bấm tắt rồi vào
xem lịch sử cuộc gọi, sau đó ngẩng đầu hỏi: “Buổi tối mấy hôm trước,
người gọi điện thoại cho tôi là cậu à?”
“Mấy hôm trước. . . .” Kì Nhạc chợt nhớ lúc biết được tin mình chết,
cậu đã gọi điện thoại cho người này, cậu nháy mắt mấy cái, “Tôi lờ mờ
nhớ tới lời nhắn nhủ của Tiểu Nhạc nên bấm gọi, nhưng sau khi điện thoại kết nối, tôi lại quên mất mấy thứ đó đặt ở đâu, vì vậy tôi không dám
lên tiếng.”
Câu trả lời rất hợp tình hợp lí, Cố Bách không hề nghi ngờ, chỉ nhìn đồng hồ rồi tắt đèn: “Ngủ đi.”
Rèm cửa sổ trong phòng không được kéo lại nên trong phòng không tối
lắm, Kì Nhạc có thể nhìn thấy thân ảnh mơ hồ của Cố Bách, đột nhiên mở
miệng hỏi: “Rốt cuộc anh thích Kì Nhạc ở điểm nào?”
“Thích thì thích, cần có lí do sao.” Giọng nói của Cố Bách rất nhẹ,
không nhanh không chậm, “Nhiều năm như vậy, tôi đã quen với việc có cậu
ấy ở bên cạnh, không thể chấp nhận người nào khác, có gì không?”
“. . . . Chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi.” Kì Nhạc nhìn trần nhà, nghĩ tới
quãng thời gian cả hai còn là bạn bè, không khỏi thở dài, cậu thật sự
chỉ xem người này là bạn, nếu biến thành người yêu. . . . Cậu cảm thấy
mình cần phải chuẩn bị tâm lí một chút, cậu nhích nhích sang giường bên
cạnh: “Sau này anh có dự tính gì không?”
Cố Bách im lặng một lúc: “Không biết.”
Kì Nhạc lại thở dài, nhất thời cũng không biết nói gì, Cố Bách đột
nhiên mở miệng hỏi: “Tôi nghe nói cậu lại bắt gặp Ninh Tiêu và bạn của
cậu trên giường? Vậy cậu thích Ninh Tiêu ở điểm nào?”
“. . . . . Bây giờ tôi hết thích hắn rồi, hơn nữa tôi nghĩ cả đời này tôi sẽ không thể nhớ lại chuyện trước kia.”
Cố Bách kinh ngạc: “Tại sao?”
“Không có tại sao hết, là bản thân tôi cảm thấy như vậy, tôi nói anh
nghe, sau này tôi sẽ không coi rẻ bản thân mình như trước nữa.” Kì Nhạc
nói chắc như đinh đóng cột, “Tôi phải rời xa cái giới thị phi này, thanh danh của tôi sẽ ngày càng tốt, nói không chừng sau này bọn con gái sẽ
bắt đầu theo đuổi tôi, anh có tin không?”
Cố Bách xoay người nằm xuống: “Ngủ đi.”
Kì Nhạc: “. . . . . .”
Ngày hôm sau, Kì Nhạc dậy sớm như thường lệ, Diệp Thủy Xuyên cũng đến đây rất sớm, khóe miệng mang theo vết máu bầm, Kì Nhạc sửng sốt: “Anh
bị sao vậy?”
“Hôm qua đi đánh nhau.” Diệp Thủy Xuyên ngồi xuống giường, “Em khỏe hơn chút nào chưa?”
“Cũng khỏe rồi.” Kì Nhạc quan sát đối phương, “Anh đánh nhau với ai? Ẻo Lả?”
“Ừ. . . . Hả?” Diệp Thủy Xuyên kinh ngạc, “Không phải trước kia em luôn gọi nó là anh Tiểu Thư sao?”
“Em bị mất trí nhớ mà.”
“Em nói cái gì?!” Diệp Thủy Xuyên túm lấy cậu, “Em lại mất trí nhớ?! Em còn nhận ra anh không?”
“. . . . Anh hai.” Kì Nhạc nhìn hắn, “Trí nhớ của em chưa từng khôi phục có được không?”
“Không thể nào, lần trước em uống say còn nói người trong lòng em
không thích em mà thích bạn của em, rõ ràng em đã nhớ lại rồi mà.”
Kì Nhạc theo bản năng nhìn về phía Cố Bách đang ngồi đọc sách gần đó, thấy đối phương không có phản ứng gì mới thở phào nhẹ nhõm, giả ngu hỏi lại: “Em nói vậy thật sao? Em không có ấn tượng gì hết, có thể lúc uống say em đã nhớ lại một chút, nhưng sau khi tỉnh lại đã quên hết rồi.”
“Thì ra là thế. . . . Vậy tại sao hôm qua em lại nghĩ quẩn?”
“Em nghĩ quẩn hồi nào?!” Kì Nhạc hết biết nói gì, rốt cuộc cũng hiểu
được nguyên nhân của vụ việc hôm qua, cậu cảm thấy nếu cứ tiếp tục nói,
đề tài này sẽ không bao giờ chấm dứt, vì thế hít một hơi rồi chuyển đề
tài, “Chuyện này dừng ở đây đi, sao anh lại bị thương, đã xảy ra chuyện
gì?”
“Tối hôm qua anh đi tìm thằng đê tiện kia tính sổ, nếu không có nó,
em sẽ không ra nông nỗi này, nhưng Tiểu Thư lại ở đó bao che cho nó nên
bọn anh mới đánh nhau, à, sau đó huề lại rồi.”
Kì Nhạc giật giật khóe miệng, sau đó để mặc hai người kia nói chuyện
phiếm. Diệp Thủy Xuyên và Cố Bách đều muốn Kì Nhạc xuất viện vào tối
nay, nhưng tất nhiên Kì Nhạc không chịu, lấy lí do vừa đập trúng đầu lần nữa, bây giờ đầu rất đau, sáng mai hẵng xuất viện. Diệp Thủy Xuyên đành phải nhượng bộ, thấy Cố Bách sẽ ở lại đây nên muốn tạo cơ hội cho bọn
họ, hắn nháy mắt với Kì Nhạc, ý bảo hãy tận dụng cơ hội này, sau đó mới
đứng dậy rời đi. Kì Nhạc hắc tuyến (° △ °|||), tiễn Diệp Thủy Xuyên ra ngoài, thuận tiện nghiêng đầu nhìn số phòng
bệnh, phát hiện phòng bệnh này cách phòng bệnh lúc trước không xa, vì
thế quay đầu hỏi Cố Bách: “Tôi có thể đi thăm bạn cùng phòng trước kia
không?”
Cố Bách liếc nhìn đồng hồ, đứng dậy: “Đi đi, tôi đi mua cơm cho cậu.”
Kì Nhạc vui vẻ chạy đi tìm đạo sĩ, người nọ vẫn im lặng ngồi xếp bằng trên giường như thường lệ, thấy cậu tiến vào liền giật mình: “Cậu muốn
gì?”
“Cũng không có gì quan trọng. . . .” Kì Nhạc nhìn đạo sĩ, “Anh có thể cho tôi một ít thuốc ngủ không?”
Đạo sĩ nghĩ nghĩ một lát rồi ra giá: “Tôi vẽ cho cậu một lá bùa, đảm bảo giúp cậu ngủ tới sáng, giá 10 đồng, chịu không?”
“. . . . .” Kì Nhạc quát, “Đừng có lấy mấy thứ đó ra gạt tôi! Đàn em
của anh đâu? Kêu bọn họ mua ít thuốc ngủ rồi chiều nay đem vô cho tôi,
tôi cho anh 10 đồng, thế nào?”
“Không phải tôi không muốn giúp.” Đạo sĩ nói, “Nhưng bọn họ đã làm
thủ tục xuất viện cho tôi rồi, trưa nay sẽ cùng nhau ăn cơm chúc mừng
tôi xuất viện.”
Kì Nhạc: “. . . . .”
Đúng là ông trời muốn mình chết mà. . . . . Kì Nhạc gấp đến độ xoay
vòng vòng, đang định bảo đạo sĩ kêu đàn em tới, chợt nghe ngoài cửa vang lên một tiếng động nhỏ. Cậu quay đầu lại, phát hiện hai cô y tá đang
rón rén bước vào, chính là hai cô y tá mời đạo sĩ đến trừ tà lúc trước:
“Bồ sờ thử xem, lá bùa biến mất rồi, hèn chi bệnh nhân trong phòng này
luôn gặp chuyện không may. . . . .”
Cô y tá còn lại sờ sờ khung cửa, sau đó nhìn Kì Nhạc, Kì Nhạc vô tội nói: “Không phải tôi lấy xuống.”
Cô y tá không nói gì, an ủi đồng nghiệp bên cạnh: “Không sao, mấy ngày nữa mình đến tìm đại sư mua thêm vài lá. . . .”
Kì Nhạc quay lại nhìn đạo sĩ, người nọ đang chăm chú nhìn sang bên
kia, sau đó hít một hơi rồi chậm rãi nhắm mắt lại. Hai mắt Kì Nhạc sáng
lên, đạo sĩ, anh phải cố gắng vượt qua nỗi đau này! Cậu đang định vỗ vai an ủi, đạo sĩ đột nhiên mở mắt ra, trong mắt ngập tràn ánh sáng kiên
định, tiếp theo đứng dậy đi ra cửa, bình tĩnh nhìn hai cô y tá: “Loại
bùa này tôi cũng biết vẽ, tôi tính các cô 10 đồng thôi, chịu không?”
Kì Nhạc: “. . . . .”
Hai cô y tá nhìn đạo sĩ, sau đó quay lưng bỏ đi.
Đạo sĩ: “. . . . . .”
Đạo sĩ im lặng quay lại giường, vẻ mặt âm trầm: “Báo ứng rồi.”
“. . . . . .” Kì Nhạc nói, “Này. . . . Chúng ta tiếp tục bàn về chuyện thuốc ngủ đi!”
“Thuốc ngủ có ba phần là chất độc.” Đạo sĩ khuyên, “Tôi vẽ cho cậu một lá bùa, một giá một, 5 đồng.”
Kì Nhạc hít một hơi, định giải thích cho hắn hiểu, chợt nghe một âm
thanh từ xa truyền tới, sau đó một thân ảnh xuất hiện trong tầm mắt:
“Tôi tới đây tôi tới đây. . . .” Bác sĩ trẻ cầm cuốn sổ nhỏ, hai mắt tỏa sáng, “Anh biết vẽ bùa? Tôi nghe nói anh là người theo chủ nghĩa vô
thần, sao đột nhiên lại biết mấy thứ này? Anh có chắc anh là người trước kia không? Có phải linh hồn của anh vốn thuộc về người khác không?”
Đạo sĩ: “. . . . . .”
Kì Nhạc: “. . . . . .”
“Thả lỏng, chúng ta từ từ nói.”
“. . . . Tôi bị mất trí nhớ.”
Kì Nhạc nháy mắt mấy cái, đột nhiên mở miệng nói: “Bác sĩ, tôi quyết
định kể hết mọi chuyện cho anh nghe, nhưng tôi có một điều kiện nhỏ.”
Bác sĩ lập tức quay sang nhìn cậu: “Nói đi!”
“Buổi tối tôi ngủ không được, anh có thể cho tôi ít thuốc ngủ không?
À, đừng nói cho người nhà của tôi biết, bọn họ không muốn tôi uống loại
thuốc này, bây giờ tôi muốn ngủ một giấc thật ngon, ngày mai sẽ kể hết
mọi chuyện cho anh nghe.”
Bác sĩ không suy nghĩ nhiều: “Thành giao!”
Đạo sĩ: “. . . . . .”
Kì Nhạc hài lòng, chậm rãi đi ra ngoài, tình cờ gặp Cố Bách đang trên đường trở lại, Cố Bách liếc cậu một cái: “Có chuyện gì mà vui thế?”
“Gặp bạn bè thì vui thôi.” Kì Nhạc trở về phòng của mình ăn cơm, im
lặng chờ, chờ đến xế chiều khi Cố Bách đi mua cơm mới thấy bác sĩ tới:
“Sao đột nhiên lại đổi phòng? Hại tôi tìm nãy giờ.”
Kì Nhạc hào hứng hỏi: “Thuốc đâu?”
“Đây, thuốc xịn nhập khẩu từ nước ngoài đó, uống xong năm phút là ngủ ngay.”
“Tốt quá! Hẹn mai gặp!”
Bác sĩ đi ra ngoài, vừa lúc gặp một y tá ở hành lang, thuận miệng nói chuyện phiếm: “Tôi mới đưa thuốc cho một bệnh nhân, cậu ta nói mình bị
mất ngủ, nhưng tôi nghĩ nguyên nhân thật sự là do ảnh hưởng tâm lí, vì
vậy tôi mới đưa vitamin cho cậu ta, gạt cậu ta rằng đó là thuốc ngủ, sau khi uống xong chắc chắn cậu ta sẽ ngủ ngon. . . . .”
“Ừm, ý kiến hay.”
Kì Nhạc hoàn toàn không hề biết chuyện này, cậu nghiền nát “thuốc ngủ nhập khẩu từ nước ngoài”, sau đó dùng giấy gói lại rồi đem đi giấu ở
một chỗ bí mật, cảm thấy vô cùng hài lòng. Cố Bách quay lại rất nhanh,
hai người ăn uống qua loa cho xong bữa. Kì Nhạc tính toán thời gian,
thấy sắc trời bên ngoài đã tối liền bước qua, thần sắc ảm đạm nói: “Tôi
sực nhớ mình có chuyện cần phải nói với Ninh Tiêu, tối nay kêu anh ta
tới đây giúp tôi được không?”
Cố Bách ngạc nhiên hỏi: “Hắn chịu đến sao?”
Kì Nhạc hỏi lại: “Nếu hắn đến thì thế nào?”
Cố Bách định chờ người này xuất viện sẽ nói chuyện rõ ràng, bây giờ
rất khó nói gì, vả lại anh cũng không tin Ninh Tiêu sẽ đến, vì thế liền
đồng ý. Kì Nhạc đi ra ngoài gọi điện thoại, Ninh Tiêu ở đầu dây bên kia
im lặng trong chốc lát rồi mở miệng: “Tôi nhớ hôm qua cậu nói sau này
chúng ta không còn bất cứ quan hệ nào nữa mà.”
“Đừng có nói như kiểu lúc trước chúng ta có quan hệ gì, tôi muốn nói
chuyện với anh, anh dám không? Nếu không có can đảm đến thì cứ nói
thẳng, tôi sẽ lập tức cúp điện thoại.”
Ninh Tiêu bị thái độ của đối phương khiêu khích, lạnh lùng nói: “Được, tôi đến, tôi muốn nhìn xem cậu định làm trò gì.”
Kì Nhạc thở phào nhẹ nhõm, sau đó trở về thông báo. Lúc đầu Cố Bách
không tin, đến khi thấy Ninh Tiêu xuất hiện mới chịu rời đi, dù sao để
phòng ngừa trường hợp xấu xảy ra, bọn họ đã đem quần áo về hết, chỉ còn
mỗi bộ đồ bệnh nhân, Cố Bách không tin người này còn có thể trốn viện.
Ninh Tiêu khoanh tay: “Muốn nói gì?”
“Anh để tôi suy nghĩ chút đã.” Nói xong câu đó, Kì Nhạc chạy ra cửa
sổ nhìn xuống sân, nương theo ánh đèn nhìn thân ảnh càng lúc càng xa của Cố Bách, sau khi thấy người nọ đã đi hẳn mới thu hồi tầm mắt. Cậu đưa
lưng về phía Ninh Tiêu, rót một li nước ấm, đổ hết thuốc ngủ vào, vừa
lắc lắc li nước vừa nói: “Chúng ta bắt đầu nói chuyện đi.”
Anh tới bệnh viện, chắc chắn tối nay Mặt Trẻ Con sẽ không ở nhà trọ,
không còn ai có thể cản trở tôi nữa, chờ sau khi anh ngủ rồi, tôi sẽ mặc đồ của anh để về nhà, nhà trọ chỉ còn mỗi mình tôi! Muốn làm gì thì
làm!
Kì Nhạc càng nghĩ càng hưng phấn, quay đầu lại cười với Ninh Tiêu: “Ha ha ha.”
Ninh Tiêu: “. . . . .”