Thế Giới Này Điên Rồi

Chương 14: Chương 14: Tiếp Sóng




Kì Nhạc mang theo túi lớn túi nhỏ đứng hóa đá trước cửa, trên mặt hiện lên vẻ kinh sợ, hoàn toàn không biết nên làm gì tiếp theo. Hai người kia cũng ngẩn ra, hiện trường yên lặng một giây, sau đó Ninh Tiêu mới hoàn hồn lại: “Đóng cửa.”

Kì Nhạc im lặng đi vào nhà, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Ninh Tiêu rời khỏi cơ thể của Mặt Trẻ Con, nhờ góc độ quan sát, cậu thấy rất rõ bộ phận tương liên của bọn họ, biểu tình trên mặt lại nứt ra: “= 口 =”

Ninh Tiêu khẽ nhíu mày, thấy đối phương không còn thờ ơ như lúc trước, điều đó chứng tỏ chuyện này ít nhiều vẫn gây đả kích hoặc ảnh hưởng đến người nọ, hắn cảm thấy sự khó chịu khi ban nãy bị ngó lơ ở bệnh viện đã giảm bớt một chút, hắn vừa định mở miệng thì Mặt Trẻ Con bên cạnh đã tỉnh táo lại, vội vàng cầm quần áo lên che thân thể: “Anh Tiểu Viễn. . . . .”

Kì Nhạc nghe gọi tên, rốt cuộc cũng hoàn hồn, vội vàng đưa tay che mắt mình rồi chạy như điên về phòng ngủ: “Hai người cứ tiếp tục đi, đừng để ý tới tôi. . . . .” Cậu nhanh chóng chạy vào phòng chốt cửa lại, bỏ mặc hai người trong phòng khách ngơ ngác nhìn nhau, Mặt Trẻ Con hỏi: “Tiêu, làm sao bây giờ. . . . .”

Ninh Tiêu nhìn chằm chằm cánh cửa phòng đang đóng chặt, sau đó nhìn khóe mắt đỏ hoe của Mặt Trẻ Con, cảm thấy mất hết hứng thú, hắn dùng khăn tắm quấn ngang eo rồi chậm rãi bước đi.

Lúc này Kì Nhạc đang tựa lưng vào cửa phòng vỗ vỗ ngực để an ủi trái tim đập thình thịch của mình, tuy đã sống hơn 20 năm nhưng cậu chưa từng xem một cái AV nào, huống chi là cảnh tượng kích thích như vậy, lại còn được xem trực tiếp mới chết chứ. Trong đầu Kì Nhạc chỉ hiện lên một ý nghĩa duy nhất, mẹ nó, dã man quá!

Kì Nhạc và chủ nhân cơ thể này giống nhau, sau khi khai giảng sẽ trở thành sinh viên năm ba, nhưng cậu không có chỗ ở, trường đại học Y của Cố Bách và trường đại học của cậu nằm chung một khu, vì thế cả hai cùng thuê một phòng trọ ở gần trường. Cố Bách là người rất nhã nhặn, chưa từng đề cập đến vấn đề này, bọn con trai trong lớp cũng hay bàn tán về loại phim kia, nhưng Kì Nhạc chỉ nghe nói chứ chưa từng xem qua, bởi vì Cố Bách bảo xem mấy thứ này rất dễ khiến người ta kích động, không tốt cho cơ thể, không cho cậu xem, bây giờ nghĩ lại mới biết người này có mục đích khác, vậy mà lúc đó Cố Bách nói cái gì cậu cũng tin, nhưng nghĩ đến việc người nọ học y vì cậu, chút oán hận còn sót lại cũng lập tức tan biến.

Nghĩ đến Cố Bách, trái tim bị tổn thương của Kì Nhạc rốt cuộc cũng bình thường trở lại, cậu lấy mấy thứ vừa mua ra để bắt đầu làm việc, đúng lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra, Kì Nhạc quay đầu lại: “Có chuyện gì?”

Ninh Tiêu nhìn cậu: “Sao đột nhiên cậu lại quay về đây?”

“Có việc thì về.”

“Có việc gì?”

Kì Nhạc kì quái hỏi: “Liên quan gì đến anh?”

Ninh Tiêu lập tức cứng họng, Mặt Trẻ Con đã mặc xong quần áo, cẩn thận quan sát cậu: “Anh Tiểu Viễn, em. . . . .”

“Anh không giận em.” Kì Nhạc thuận miệng an ủi, “Ngoan, hai người cứ tiếp tục việc kia đi, đừng để ý đến anh.”

Thấy người này lại khôi phục bộ dáng thờ ơ, Ninh Tiêu nhíu mày, thuận miệng hỏi: “Bác sĩ có biết cậu quay về đây không?”

“Không cần anh quan tâm.” Kì Nhạc đang gấp muốn chết, không muốn tốn thời gian ứng phó với hai người này, nói xong liền đóng cửa phòng lại. Hai mắt của Ninh Tiêu trầm xuống, hôm nay mình phá lệ hỏi một câu, vậy mà người này lại cư xử như vậy, hắn chặn cửa: “Cậu đừng có không biết điều như thế.”

“Thì sao, anh biến đi.”

Ninh Tiêu: “. . . . .”

Ánh mắt của Ninh Tiêu càng lúc càng trở nên lạnh lẽo, hắn đứng yên tại chỗ, Mặt Trẻ Con nghẹn ngào mở miệng: “Anh Tiểu Viễn, anh bỏ đi như thế bọn em rất lo lắng, hơn nữa còn để anh thấy. . . . . Anh không giận thật sao? Anh muốn đánh em cũng được, anh đừng giống như lần trước. . . .”

Mẹ nó. . . . Rốt cuộc Kì Nhạc đã mất hết kiên nhẫn: “Được rồi, chúng ta ba mặt một lời nói cho rõ ràng đi, có lẽ cả đời này trí nhớ của tôi cũng sẽ không quay lại được, bất luận trước đây đã xảy ra chuyện gì, cứ coi như tôi không biết liêm sỉ đi, sau này tôi sẽ không bao giờ tái phạm nữa, hai người thích làm gì thì làm, không liên quan đến tôi, tôi cũng sẽ không để ý, cho nên tôi có làm gì cũng không liên quan đến hai người, tôi nói đủ rõ ràng chưa?”

Ninh Tiêu đứng gần đó nên thấy rất rõ đôi mắt không còn chút tình cảm nào của đối phương, hắn híp mắt lại, lùi về phía sau: “Tốt nhất cậu nên nhớ kĩ những lời cậu nói hôm nay.”

“Yên tâm, có chết tôi cũng không đổi ý, đừng làm phiền tôi nữa, tạm biệt!”

Mặt Trẻ Con ngơ ngác nhìn cửa phòng đóng lại, bất ngờ không kịp phản ứng: “Tiêu, anh Tiểu Viễn. . . . Không sao chứ?”

Ninh Tiêu biết người nọ vẫn chưa khôi phục trí nhớ, đương nhiên sẽ không sao, nhưng tâm tình hiện giờ của hắn không tốt, vì thế lạnh lùng đáp: “Không biết.”

Mặt Trẻ Con phát hoảng, sau sự kiện mất tích lần trước, cậu không muốn chuyện này tái diễn thêm lần nữa, cậu vội vàng lấy điện thoại ra gọi: “Anh hai, anh Tiểu Xuyên có ở chỗ của anh không? Anh Tiểu Viễn đã về nhà, nhưng lúc đó em và Tiêu đang. . . . Đang. . . . .”

Ẻo Lả giật mình, lập tức đứng bật dậy: “Tiểu Viễn lại bắt gặp hai đứa trên giường?!” Bên cạnh hắn có rất nhiều người, tất cả đều im lặng lắng nghe, Diệp Thủy Xuyên ngồi bên cạnh Ẻo Lả, kinh ngạc hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Mọi người cũng rất tò mò, vì thế đồng thanh nói: “Mở loa ngoài đi!”

Ẻo Lả và Diệp Thủy Xuyên đều muốn biết chuyện gì đang xảy ra nên lập tức mở loa ngoài rồi đặt điện thoại xuống bàn, Diệp Thủy Xuyên vội vàng hỏi: “Tiểu Viễn về nhà làm gì?”

Mặt Trẻ Con nghẹn ngào: “Anh ấy không nói, sau khi bắt gặp bọn em, anh ấy liền quay về phòng, bây giờ anh ấy đang giam mình trong đó.”

“Nó có nói gì không?”

“Có, anh ấy nói lúc trước là do anh ấy không biết liêm sỉ, còn nói sau này bọn em có làm gì cũng không liên quan đến anh ấy, còn nói có chết cũng không đổi ý.”

Mọi người khiếp sợ: “Tiểu Viễn đã khôi phục trí nhớ, sau đó trở về tìm Ninh Tiêu, nhưng lại bắt gặp hai người trên giường. . . . Rồi lại nói những lời này, chẳng lẽ cậu ta nghĩ quẩn?”

“Mẹ nó, miệng quạ đen!” Diệp Thủy Xuyên trừng mắt, rống vào điện thoại, “Đi gõ cửa mau!”

Mặt Trẻ Con vội vàng bước lên: “Anh Tiểu Viễn, mở cửa!”

Kì Nhạc đang buồn bực không biết nên vẽ gì thì nghe tiếng của Mặt Trẻ Con, vì thế liền nổi giận: “Tôi nói chưa đủ rõ ràng sao? Cho dù có chết cũng không liên quan đến các người!” Âm thanh của cậu xuyên qua điện thoại truyền đến quán bar, tất cả mọi người đều nín thở, Diệp Thủy Xuyên tiếp tục la lên: “Phá cửa!”

Mặt Trẻ Con càng khóc thương tâm hơn: “Em phá không nổi. . . . .”

“Kêu Ninh Tiêu phá cửa!”

“Em kêu rồi, anh ấy không chịu. . . . .”

“Mẹ nó!” Diệp Thủy Xuyên nổi giận, “Mở loa ngoài đi!”

Mặt Trẻ Con ngoan ngoãn làm theo, Diệp Thủy Xuyên vội vàng nói: “Ninh Tiêu, mày mau đi phá cửa cho tao, kéo Tiểu Viễn ra ngoài ngay!”

Ninh Tiêu lạnh lùng trả lời: “Cậu ta không có việc gì đâu.”

Hắn vừa nói xong, bên kia lập tức truyền đến nhiều tiếng cảm thán: “Thay lòng đổi dạ. . . . . Máu lạnh. . . . . Sắp xảy ra án mạng rồi. . . . .”

Ninh Tiêu: “. . . . .”

Diệp Thủy Xuyên nổi giận: “Chết tiệt!!!!”

“Linh cảm ơi linh cảm, mày đang ở đâu, mày đang ở đâu. . . .” Kì Nhạc lẩm bẩm, sốt ruột đi qua đi lại quanh giá để tranh, đúng lúc này lại nghe được tiếng rống giận quen thuộc, biết ngay là có người gọi điện thoại cho Diệp Thủy Xuyên, cũng biết có thể bọn họ sẽ lập tức tới đây. Cậu liếc nhìn tấm vải trống trơn trên giá, cảm thấy mình sắp điên rồi: “Mấy người muốn ép tôi chết phải không!”

Âm thanh thông qua điện thoại truyền đến đây, sắc mặt Diệp Thủy Xuyên lập tức thay đổi, hắn và Ẻo Lả nhìn nhau, hai người vội vàng cúp điện thoại rồi phóng ra ngoài, mọi người cũng rất muốn đi theo, tiếc là đã bị bọn họ ngăn lại, vì thế đành ngồi yên tại chỗ chờ kết quả.

Kì Nhạc đấu tranh tư tưởng một lúc lâu, cảm thấy trong thời gian ngắn mình sẽ không vẽ được gì ra hồn, nhưng dù thế nào đi nữa cũng không thể để bọn họ phát hiện ra mấy thứ này, nếu để Cố Bách biết, cậu nhất định sẽ bị lộ tẩy. Kì Nhạc vội vàng tìm chỗ giấu mấy thứ này đi, đợi đến khi giấu xong mọi thứ, bên ngoài vừa vặn vang lên âm thanh huyên náo, cậu thở dài, bước ra mở cửa.

“Rầm!” Diệp Thủy Xuyên và Ẻo Lả hợp lực phá cửa, cả hai chạy ào vào phòng, Ẻo Lả vẫn tiếp tục tường thuật trực tiếp qua điện thoại: “Bọn tôi vừa phá cửa. . . . .”

“Tiểu Viễn? Tiểu Viễn?” Diệp Thủy Xuyên lo lắng nhìn xung quanh, “Tiểu Viễn, em đâu rồi? Sao không thấy ai hết vậy???”

“Tạm thời vẫn chưa phát hiện ra cậu ta.” Ẻo Lả cầm di động nhìn xung quanh, sau đó nhìn thấy sau cửa lộ ra góc áo quen quen, hắn lập tức chạy qua xem, sau đó hít một hơi, “Tìm được rồi, tất cả đều là máu. . . . .”

Diệp Thủy Xuyên xông tới: “Mau đưa nó đến bệnh viện, bây giờ là lúc nào mà mày còn gọi điện thoại nữa!”

“Hả? Ừ ừ.” Ẻo Lả đáp một tiếng rồi cúp di động, mọi người ở đầu dây bên kia nhìn nhau: “Đều là máu. . . . Vậy tức là. . . Cắt cổ tay phải không?” Những người còn lại im lặng một chút, sau đó đồng loạt gật đầu.

Trán Kì Nhạc bị cửa đập trúng, đập ngay vào vết thương cũ, đầu óc lập tức trống rỗng, máu tươi chảy dài xuống cằm, một lúc lâu sau mới tỉnh lại, cậu nhìn bọn họ, sau đó hít một hơi, im lặng an ủi bản thân: “Không sao không sao, mình quen rồi. . . . .”

Diệp Thủy Xuyên nắm lấy bả vai cậu: “Sao em lại biến thành thế này? Đột nhiên chạy về nhà làm gì?”

Kì Nhạc tuyệt vọng hỏi: “Em muốn xuất viện, đêm nay em không về đó đâu, ngày mai anh quay lại bệnh viện làm thủ tục xuất viện cho em được không?”

Diệp Thủy Xuyên gật đầu: “Được rồi, anh ở lại với em. . . . Em không sao thật chứ?”

Kì Nhạc ngẩn ra, cứ tưởng những người này sẽ bắt cậu quay về bệnh viện, không ngờ lại dễ dàng như vậy, cậu đưa tay lau máu trên mặt: “Không sao, em không cần ai ở lại với em hết, hai người về đi.”

“Không được, anh nhất định phải ở lại!” Diệp Thủy Xuyên không chịu thỏa hiệp, Kì Nhạc cố gắng giải thích cho hắn hiểu: “Anh hai, em có chút việc riêng cần làm, hai người có thể ra ngoài không? Rốt cuộc hai người tới đây làm gì?”

“Sợ em nghĩ quẩn!”

“. . . . . .” Kì Nhạc nói, “Sao em lại nghĩ quẩn trong lòng?!”

“Bởi vì em lại bắt gặp hai đứa nó lên giường với nhau!”

Kì Nhạc hít một hơi, kiên nhẫn giải thích: “Yên tâm, hai người về đi, em sẽ không tự sát đâu.”

Diệp Thủy Xuyên lắc đầu: “Anh không tin!”

Ẻo Lả và Mặt Trẻ Con cũng lắc đầu: “Không tin!”

Kì Nhạc nổi điên, trừng mắt nhìn bọn họ: “Tôi sẽ không nghĩ quẩn, tôi không phải là Trịnh Tiểu Viễn ngày xưa cám ơn! Đừng dùng tiêu chuẩn trước kia phán đoán suy nghĩ của tôi! Tôi và Trịnh Tiểu Viễn vốn dĩ không phải cùng một người được chưa?!”

Diệp Thủy Xuyên và Ẻo Lả hít một hơi, tiến lên túm Kì Nhạc lắc lắc: “Tỉnh lại đi Tiểu Viễn, em mau tỉnh lại đi, em tỉnh lại đi a a a a!”

“Chết tiệt!” Kì Nhạc bị lắc đến choáng váng, cậu dùng sức giãy giụa, “Ông đây rất tỉnh táo!”

Hai người kia tiếp tục lắc: “Thôi tiêu rồi, em bị cái thằng điên kia lây bệnh rồi! Mau trở lại thế giới bình thường đi a a a!”

Kì Nhạc vốn bị đụng trúng đầu, rốt cuộc cũng chịu hết nổi, thành công hôn mê tiếp, Ẻo Lả đỡ lấy cậu: “Mày nói xem. . . . Chúng ta có nên đưa nó đến khoa tâm thần kiểm tra hay không?”

“Kiểm cái con khỉ!” Diệp Thủy Xuyên trợn mắt, “Tao đã hỏi y tá rồi, hai đứa chung phòng với nó đã từng đến khoa tâm thần, mày thấy hai đứa nó có giống người bình thường không? Không thể để Tiểu Viễn đến đó được!”

Ẻo Lả gật đầu: “Mày nói cũng có lí, đi thôi, đưa nó về bệnh viện xử lí vết thương trước.”

“Ừ.”

Kì Nhạc hôn mê không lâu lắm, sau khi mở mắt liền phát hiện mình đã quay lại bệnh viện, ngồi bên giường là một người rất quen thuộc, người đó chính là Cố Bách, Kì Nhạc há to miệng: “Anh tới đây làm gì?”

“Bên ngoài đang truyền nhau một vài tin đồn thất thiệt, tôi không tin nên tới xem cậu một chút.” Cố Bách quan sát đối phương, “Cậu sao rồi? Về nhà tìm tranh à?”

“Ừ, tôi sợ tìm không thấy. . . . Anh sẽ đánh tôi.” Kì Nhạc dùng ánh mắt mong chờ nhìn Cố Bách, cố gắng tỏ vẻ đáng thương để Cố Bách cho cậu thư thả thêm mấy ngày nữa, ai ngờ lại thấy người nọ gật đầu nói: “Đúng.”

Kì Nhạc: “. . . . .”

Đồ khốn, sao cậu có thể đối xử với người khác tàn nhẫn như thế?

Kì Nhạc bất lực thở dài, nhìn xung quanh một chút, đột nhiên ngẩn ra: “Đây là đâu?”

“Phòng bệnh đơn, tôi sợ cậu lại phạm sai lầm cũ nên đã chuyển phòng cho cậu, dù sao chỉ ở một ngày, mọi chi phí do tôi trả, cậu cứ yên tâm.” Cố Bách giải thích, sau đó xoay người mở giường xếp ra, “À, để phòng ngừa trường hợp xấu nhất, tôi sẽ ở lại đây giám sát cậu cho đến khi cậu xuất viện.”

Kì Nhạc: “= 口 = !!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.