Một câu “mất trí nhớ” vừa thốt ra, tất cả mọi người đều ngơ ngẩn, ai
cũng tỏ vẻ không tin, nhưng một màn vừa rồi thật sự rất khác với ngày
thường, lẽ nào là sự thật? Người nằm dưới đất ngồi bật dậy, lau vụn dưa
hấu còn sót lại trên mặt, quát: “Xạo vừa thôi, đánh tao xong rồi kiếm cớ nói mình mất trí nhớ, mày tưởng mày nói vậy là tao tha cho mày chắc?”
Kì Nhạc cảm thấy đầu đau như búa bổ, cậu cầm tờ khăn giấy Yêu Tinh
đưa cho lau mặt, mặc kệ tên kia, lúc nãy đã trút giận xong, bây giờ
trạng thái của cậu không tốt lắm, cậu không muốn đánh nhau nữa.
Người nọ tiếp tục rống to: “Thằng đê tiện, tao cho mày biết. . . .”
Yêu Tinh cắt lời: “Được rồi, dừng tại đây đi, nào, đứng lên.”
Người nọ nắm tay Yêu Tinh đứng dậy, nhếch miệng giơ lan hoa chỉ, nói: “Được, nể mặt Tiểu Xuyên tao tạm tha cho mày.”
Cái quái gì thế, người khơi mào cuộc chiến không phải là mấy người
sao? Hay là ban nãy mấy người bị mộng du? Kì Nhạc mở to mắt, sau đó thấy một trong hai người đứng ra can ngăn ban nãy chạy tới: “Anh hai, anh có sao không?”
Ẻo Lả: “Không sao. . . .”
Kì Nhạc ngẩn ra, cảm thấy như bị sét đánh, biểu tình trên mặt trở nên rất khó coi, cậu run run kéo Yêu Tinh sang một bên: “Tình địch của tôi. . . . . Là cậu ta?”
“Ừ, chính là cái thằng đê tiện đó.” Yêu Tinh hưng phấn xắn tay áo,
“Em muốn đánh nó không? Anh giúp em. . . . Em mất trí nhớ thật sao?”
Kì Nhạc không trả lời, cảm thấy hơi sốc, cậu cứ tưởng tình địch của
mình là tên kênh kiệu đằng kia, ai ngờ lại là cậu nhóc này, tuy đã
trưởng thành nhưng gương mặt vẫn còn rất trẻ con, thấp hơn cậu nửa cái
đầu, thân hình khá gầy và ốm yếu, lên giường chắc chắn không đủ mạnh. . . Rốt cuộc cô gái kia ưng cậu nhóc này ở chỗ nào? Chẳng lẽ chủ nhân cơ
thể này quá xấu nên không thể chiếm được trái tim của cô ta?
Mọi người thấy Kì Nhạc không nói gì đều quay sang nhìn cậu, phòng
bệnh nhất thời trở nên im lặng, âm thanh ngoài hành lang truyền đến càng rõ ràng hơn: “Tôi thật sự không biết mấy người là ai, tên tôi là. . .
Đây không phải chứng minh thư của tôi! Tôi thật sự không phải là người
mà mấy người đang nói đến. . . . Buông tôi ra, mẹ nó, tôi không muốn vào khoa tâm thần, mấy người mới có bệnh, mấy người mới là đồ hoang tưởng,
mấy người mới bị thần kinh phân liệt!”
Kì Nhạc dỏng tai nghe, cảm thấy có chút đồng bệnh tương lân*, vì thế
ráng nhịn cơn đau đầu bước ra cửa —- Ninh Tiêu vẫn đang đứng ở chỗ đó.
*đồng bệnh tương lân: cùng bệnh thì thương xót nhau.
“Tiểu Viễn, em. . . .” Yêu Tinh nhịn không được cất tiếng gọi, những
người còn lại đều im lặng đứng nhìn, trong đầu hiện lên tình tiết thường thấy trong mấy bộ phim cẩu huyết, “em đã mất trí nhớ, chỉ nhớ mỗi mình
anh”.
Thần sắc Ninh Tiêu vẫn không thay đổi, thật ra hắn đã tin hơn phân
nửa. Lúc trước Tiểu Viễn luôn đặt tầm mắt lên người hắn, người ngoài vừa nhìn là biết cậu ta rất yêu hắn, nhưng bây giờ, từ lúc hắn xuất hiện
đến nay, người nọ chỉ liếc mắt nhìn hắn đúng một lần, ánh mắt đó không
hề có chút tình cảm nào, chuyện này không thể giả vờ được, thế mà bây
giờ cậu ta lại đi về phía hắn. Ninh Tiêu im lặng đứng nhìn, trong mắt
tràn ngập trêu tức, hắn muốn nhìn xem rốt cuộc tình cảm người này dành
cho hắn sâu đậm tới cỡ nào.
Kì Nhạc không thèm nhìn bọn họ, đi chầm chậm tới cửa, sau đó vịn vào khung cửa nhìn ra ngoài: “Má ơi, tàn nhẫn quá. . . . . .”
Biểu tình của Ninh Tiêu lập tức cứng đờ.
Những người còn lại: “. . . . .”
Người đàn ông đầu quấn băng bị giữ chặt trên xe đẩy, một đám y tá đẩy hắn chạy như điên về phía này, hiển nhiên là muốn chuyển bệnh nhân tới
khoa tâm thần. Người nọ vừa bị tiêm thuốc an thần, tuy nhiên vẫn còn
chút tỉnh táo, hắn tuyệt vọng nhìn chằm chằm trần nhà: “Tôi luôn tuân
thủ pháp luật và kỉ cương phép tắc của nhà nước, tôi đã tạo nghiệt gì
chứ. . .”
Kì Nhạc đồng tình nhìn người nọ, đợi đến lúc người nọ được đẩy ngang
qua phòng mình thì không nhịn được bước ra ngoài, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người nắm tay hắn, thương xót nhìn theo hướng hắn rời đi:
“Người anh hùng, xin hãy bảo trọng.”
Mọi người: “. . . . .”
Tất cả y tá tầng này đều tập trung đi xử lí người đàn ông đầu quấn
băng, hoàn toàn không phát hiện chuyện đang xảy ra ở đây, một lát sau
mới có người tới xem xét, sau khi nhìn mấy trái dưa hấu bể nát dưới đất
và bộ dạng lôi thôi lếch thếch của mấy người trong phòng thì lập tức
đoán được chuyện gì đã xảy ra, cô y tá nhíu mày: “Thế này là thế nào?
Đây là bệnh viện, không phải nơi để các người đánh nhau, đừng quấy rầy
việc nghỉ ngơi của bệnh nhân.”
Kì Nhạc suy yếu dựa vào khung cửa: “Đầu tôi đau quá. . . . .”
Cô y tá dìu cậu vào phòng: “Tỉnh lại bao lâu rồi?”
“Mới vừa tỉnh.” Thấy sắc mặt cô y tá không tốt lắm, Kì Nhạc thuận
miệng giải thích, “Tôi chỉ định ngăn cản bọn họ, không liên quan đến
tôi. Thật ra chuyện này là do một người phụ nữ mà ra, bọn họ manh động
quá. Còn tôi thì khác, vất vả lắm tôi theo đuổi được một cô nàng, tôi
hầu hạ cô ta như hầu hạ tổ tông của mình, vậy mà cô ta lại bảo tôi không phải là mẫu người của cô ta, sau đó liền đá tôi đi tìm người khác. Cô
xem đi, tôi vẫn còn rất bình tĩnh.”
Trong nháy mắt, vẻ mặt của mọi người lập tức trở nên quỷ dị. Y tá bị
Kì Nhạc chọc cười, thần sắc cũng giãn ra, sau đó đỡ cậu nằm xuống
giường: “Cậu đẹp trai thế này, chắc chắn còn rất nhiều cô gái thích
cậu.”
Đẹp trai? Kì Nhạc chỉ vào tên Mặt Trẻ Con: “Chị, nếu đổi lại là chị, chị sẽ chọn cậu ta hay chọn tôi?”
Y tá nhanh chóng quay đầu đánh giá một lát: “Chọn cậu.”
Kì Nhạc gật đầu: “Điều này chứng minh cô gái kia không chỉ ngu mà mắt còn có vấn đề, loại con gái như thế không xài được.”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Ninh Tiêu, biểu tình của người kia
đã cứng ngắc, cặp mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Kì Nhạc. Yêu Tinh
chợt nhớ đến chuyện mấu chốt: “Y tá, bạn tôi mất trí nhớ rồi.”
“Mất trí nhớ?” Y tá ngẩn ra.
Kì Nhạc chỉ vào bọn họ: “Tôi không nhận ra bất cứ người nào ở đây cả.”
Y tá lại tiếp tục ngẩn ra, có thể do đã nghe những lời này rất nhiều
lần, cô nàng hỏi lại lần nữa: “Vậy cậu còn nhớ mình là ai không? Cậu có
ảo tưởng mình là một người khác không?”
Tôi là người khác thật mà! Kì Nhạc rưng rưng nước mắt, “Tôi thật sự
đã mất trí nhớ, đầu óc trống rỗng, không còn nhớ gì cả, ngay cả tên của
mình là gì cũng không biết. Đúng rồi, hôm nay là ngày mấy tháng mấy năm
mấy?”
“. . . . .” Y tá không trả lời mà tiếp tục hỏi, “Nếu cậu mất trí nhớ, tại sao lại biết mình đã từng theo đuổi một cô gái rồi bị cô ta đá?”
Kì Nhạc chột dạ: “Tôi nghe bọn họ kể. . . . . .”
Vậy mà còn dám nói mình rất bình tĩnh? Y tá giật giật khóe miệng:
“Tôi đi gọi trưởng khoa, ở bên kia có lịch, hôm nay là ngày 12.”
Kì Nhạc nhìn xung quanh, quả nhiên có một cái lịch nhỏ ở đằng kia,
cậu vội vàng xuống giường bước qua xem thử, sau đó hít vào một hơi, năm
thì đúng rồi, còn ngày thì. . . Đã qua mười ngày kể từ ngày mình phẫu
thuật, vậy có nghĩa là. . . . Ca phẫu thuật đã thất bại? Cho nên linh
hồn của mình mới lẩn quẩn trong bóng đêm, cuối cùng gặp duyên mà nhập
vào cơ thể người này? Hay là ca phẫu thuật đã thành công nhưng mình còn
đang hôn mê, đến khi Tiểu Viễn nhập viện thì linh hồn của mình mới nhập
vào cơ thể cậu ta, vậy linh hồn của Tiểu Viễn đâu. . . . . Chẳng lẽ đang ở trong cơ thể của mình?
Không thể nào, khả năng thứ hai rất nhỏ. . . . Khả năng phẫu thuật
thất bại có vẻ hợp lí hơn, nếu mình đã chết, vậy bây giờ bố mẹ thế nào
rồi? Bạn gái dịu dàng của mình thế nào rồi? Còn có Nhị Quyển nữa.
Tên Nhị Quyển còn thiếu mình một chầu vịt nướng, ngoài ra còn có chuyện quan trọng cần nói với mình.
Yêu Tinh bước tới gần: “Tiểu Viễn, em không sao chứ? Sắc mặt của em rất khó coi.”
Kì Nhạc hoàn hồn lại: “Không có gì.” Cậu muốn đến phòng bệnh lúc
trước của mình xem thử, nhưng nơi này vẫn còn một đám người, tạm thời
không thể đi được.
Yêu Tinh đỡ lấy cậu: “Em nhìn anh thật kĩ đi, không nhớ gì thật
sao?”, dừng một chút rồi tiếp tục nói, “Còn cái thằng đó thì thế nào?
Cho dù em không nhận ra bọn anh, ít nhất cũng có chút ấn tượng với nó
chứ?”
Kì Nhạc nhìn theo hướng Yêu Tinh chỉ, sau đó nhìn thấy tên kênh kiệu kia, “Không biết, hắn là ai?”
“Ninh Tiêu.”
Kì Nhạc im lặng một giây để tiêu hóa thông tin: “Ai?!”
“Ninh Tiêu, em rất yêu Ninh Tiêu, em không có ấn tượng sao?”
“Chết tiệt!” Chuyện đầu tiên Kì Nhạc làm chính là kéo quần ra, phát
hiện mình có chim* mới yên tâm một chút, cậu đi đến trước mặt Ninh Tiêu
đánh giá vài lần, nhìn thế nào cũng cảm thấy đối phương là nam, nhưng ở
đời không có gì là không thể. Kì Nhạc suy nghĩ vài giây, sau đó đưa tay
sờ thử đũng quần của người nọ, Ninh Tiêu giật mình nhích người sang một
bên, Kì Nhạc hoảng hốt lùi về phía sau: “Anh thật sự là đàn ông!”
*từ này là tác giả để (_ _!)
Trán Ninh Tiêu nổi gân xanh: “Nhảm nhí!”
Kì Nhạc im lặng, gay ở thành phố C rất nhiều, chỉ tính trong lớp học
cấp ba của cậu đã có bốn người, lên đại học còn nhiều hơn, vì thế cậu
cũng không quá bất ngờ về chuyện này. Kì Nhạc bình tĩnh lùi về sau hai
bước, sau đó đột nhiên xoay người lại: “Tôi là nam, hắn ta cũng là nam. . . . Lẽ nào tôi là. . . . Cái loại đó?!”
Tên ẻo lả vừa rồi rửa mặt xong bước ra, gật đầu nói: “Đúng vậy, mày là gay.”
Kì Nhạc: “. . . . . .”
“Mày là 0, còn nhớ 0 là cái gì không? Là người bị đè đấy.”
Kì Nhạc: “. . . . . .”
Yêu Tinh nhíu mày: “Mày câm miệng đi.”
Ẻo Lả tiếp tục nói: “Vừa rồi tao không có ác ý, mày và tao đều là 0, làm 0 thích lắm phải không?”
“Đúng là thích thật. . . . Mẹ nó, bây giờ không phải là lúc nói chuyện này! Tiểu Viễn? Tiểu Viễn?”
Kì Nhạc cố gắng giữ bình tĩnh: “Tôi là trai thẳng.”
Ẻo Lả ra vẻ như vừa nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời: “Mày
yêu Ninh Tiêu như thế, đê tiện như thế mà thẳng cái khỉ gì? Lừa quỷ
chắc?!”
Kì Nhạc nhăn mặt, đờ ra một lúc rồi quay sang nhìn Ninh Tiêu, rốt
cuộc nhịn không được đi vòng vòng trong phòng, trông hệt như dã thú bị
vây bắt: “Chết tiệt, lẽ nào tôi và hắn đã làm chuyện đó, lúc ấy hắn có
mang bao cao su không, bây giờ hắn lại lên giường với người khác, má nó
không ổn rồi, tôi phải đi khám tổng quát mới được, lỡ dính bệnh thì coi
như xong. . . . .”
Trán Ninh Tiêu nổi đầy gân xanh, hắn ở trong giới từ đó đến nay, chưa từng có người nào dùng ánh mắt ghét bỏ như thế nhìn hắn, hơn nữa đối
phương còn là Trịnh Tiểu Viễn, hắn cảm thấy cả đời mình cũng không vứt
được người này.
Kì Nhạc cảm thấy đầu đau như sắp vỡ tung, trước mắt dần dần trở nên
mơ hồ, cậu đành phải dừng lại, tình cờ chạm trúng ánh mắt của Ninh Tiêu, vì thế liền dời mắt sang chỗ khác: “Tôi nói cho mấy người biết, từ bây
giờ trở đi, ông đây sẽ trở thành trai thẳng, không tin mấy người cứ chờ
xem!”
“Không bằng ngay bây giờ tôi giúp cậu thử xem rốt cuộc cậu thẳng hay
cong.” Trong mắt Ninh Tiêu tràn ngập khinh thường, nhân lúc Kì Nhạc và
những người khác chưa kịp phản ứng liền đi tới gần. Bị mấy người này coi như không khí nãy giờ khiến hắn rất khó chịu, đã vậy còn bị ánh mắt
ghét bỏ của Kì Nhạc kích thích, nói tóm lại hắn đã không còn khống chế
được tâm tình của mình.
Kì Nhạc chỉ cảm thấy đột nhiên bị một người dùng sức ném lên giường,
tiếp theo cằm bị nâng lên, một đôi môi mềm mại áp xuống, cậu lập tức
choáng váng.
Lúc Ninh Tiêu định cạy mở hàm răng của cậu, Yêu Tinh và Ẻo Lả vội
vàng chạy tới ngăn hắn lại: “Mày làm cái gì vậy?” Mặt Trẻ Con thì nức nở lên tiếng: “Tiêu, anh. . . . .”
Ánh mắt Ninh Tiêu vẫn lạnh lùng như cũ, “Đùa tí thôi.”
Tình huống lại trở nên rối loạn, sắc mặt Kì Nhạc xanh mét, cậu giận
đến run người. Cậu mắc bệnh tim bẩm sinh, từ nhỏ đến lớn đều được người
xung quanh nâng niu trong lòng bàn tay, hầu như chuyện gì cũng chiều
theo ý cậu, tuy tính tình không đến nỗi ngang ngược nhưng cũng không hẳn là tốt.
Y tá và trưởng khoa vừa bước vào liền nhìn thấy bệnh nhân nổi điên
nhảy xuống giường, vung tay đấm một phát thật mạnh vào mặt ai kia. Ngay
sau cú đấm đó, bệnh nhân cũng vượt quá giới hạn chịu đựng, hai mắt nhắm
lại, lầm bầm một tiếng rồi bất tỉnh.