Kì Nhạc hôn mê không lâu lắm, lúc được đưa lên giường cậu đã mở mắt
rồi, nhưng ý thức vẫn còn rất mơ hồ, chỉ cảm giác được bác sĩ đang tiến
hành kiểm tra cho mình, còn mọi người thì đứng thành vòng tròn ở xung
quanh, có điều không thể nhìn thấy diện mạo của bọn họ, thậm chí không
thể nghe được bọn họ nói gì. Kì Nhạc cảm thấy đầu đau như sắp vỡ tung,
nhịn không được nhắm chặt mắt lại. Sau một hồi mất đi ý thức, cậu mở mắt ra, bác sĩ đã rời đi nhưng những người kia vẫn còn ở đó.
Yêu Tinh lo lắng hỏi: “Tiểu Viễn, em cảm thấy thế nào?”
Cơn giận của Kì Nhạc vẫn chưa hoàn toàn biến mất, tuy giọng nói hơi
suy yếu nhưng vẫn thể hiện rõ sự chán ghét: “Cái thằng biến thái kia
đâu? Bảo hắn cút ngay!”
Yêu Tinh hưng phấn quay đầu lại: “Mày nghe thấy không? Tiểu Viễn kêu mày cút kìa.”
Ninh Tiêu vẫn đứng ở chỗ cũ, do góc nhìn bị hạn chế cho nên Kì Nhạc
chỉ có thể nhìn thấy gò má của hắn, vẻ mặt của người nọ vẫn thản nhiên
như cũ, không hề có chút bất mãn, sau khi nghe xong chỉ liếc nhìn Kì
Nhạc một cái rồi lập tức xoay người rời đi không hề lưu luyến. Mọi người cứ tưởng là hắn nghe lời, nhưng Kì Nhạc lại thấy rất rõ — Ánh mắt kia
chứa đầy sự khinh thường, giống như lúc nãy hôn cậu, chẳng khác gì đang
nhìn một đống rác rưởi.
Mẹ kiếp. . . . . Kì Nhạc rất tức giận, tuy bản thân mắc bệnh tim bẩm
sinh nhưng chưa bao giờ cậu cảm thấy mình là đồ bỏ, từ trước đến nay
chưa có ai nhìn cậu bằng ánh mắt như thế. Kì Nhạc biết người mà Ninh
Tiêu nhắm vào là chủ nhân cơ thể này chứ không phải mình, nhưng sau một
chuỗi sự kiện vừa rồi, cậu cảm thấy độ chán ghét của mình dành cho tên
này ngày càng tăng. Kì Nhạc tự hứa với lòng, nếu sau này tên đó có xuất
hiện trước mặt cậu, cậu sẽ vờ như không quen biết.
“Tiêu.” Mặt Trẻ Con nhịn không được cất tiếng gọi, là bạn trai của
Ninh Tiêu, hiển nhiên cậu ta cũng muốn đi theo, trước khi đi không quên
quay đầu lại nói: “Anh Tiểu Viễn, mấy ngày nữa em sẽ trở lại thăm anh.”
Kì Nhạc lịch sự ừ một tiếng, tuy cậu ta đã cướp người yêu của chủ
nhân cơ thể này, nhưng mình và cậu ta không thù không oán, tạm thời chưa thể nói thích hay không thích.
Những người còn lại thấy thế cũng chào tạm biệt rồi đi về, Yêu Tinh
tiễn bọn họ ra cửa, sau đó quay về ngồi xuống bên giường, trong phòng
bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ. Kì Nhạc âm thầm gật đầu, quan hệ giữa anh chàng yêu tinh và chủ nhân cơ thể này không tệ, cậu vừa định hỏi
người nọ tên gì, người nọ đột nhiên cười tủm tỉm xích lại gần, sau đó
nâng mặt hắn lên hôn hai cái vào má: “Tiểu Viễn, mẹ nó anh yêu em chết
mất!”
Kì Nhạc: “. . . . . .”
Yêu Tinh vừa định hôn thêm vài cái nữa, Kì Nhạc đã vội vàng đưa tay
đẩy hắn ra, yếu ớt nói: “Anh bình tĩnh một chút, có gì từ từ nói, anh
phải nhớ anh là 0, cho dù anh có nam tính thế nào thì anh vẫn là 0.”
Yêu Tinh biết cậu đã thật sự mất trí nhớ, vì thế liền ngồi thẳng dậy, trên mặt vẫn mang theo ý cười: “Vừa rồi em ngầu lắm, một đấm kia đúng
là hả giận!”
Kì Nhạc cũng đoán ra được nguyên nhân phần nào nên không để ý đến
hành động vừa rồi nữa, cậu cố nhịn cơn đau, thấp giọng hỏi: “Anh tên
gì?”
“Diệp Thủy Xuyên.” Yêu Tinh giúp cậu cởi áo bẩn, sau đó lấy khăn mặt trong chậu nước ở dưới giường, “Có nhớ được gì không?”
Nhớ được mới là lạ, Kì Nhạc nghĩ thầm trong lòng, nhưng vẫn lên tiếng trả lời, “Không có.” Hắn dừng một chút, “Đây là đâu?”
“Bệnh viện Thần Ái, trên chăn có in tên đó, em nhìn đi, thần linh yêu tất cả. . . .”
“. . . . .” Kì Nhạc cắt ngang, “Được rồi, tôi biết đây là bệnh viện, ý tôi là tôi đang ở chỗ nào trong bệnh viện.”
“À, Khu nội trú số 2, phòng 222.”
Kì Nhạc ngây người nghe một đống số 2 vang lên, chợt nhớ giường của
mình là giường ở giữa, hình như cũng là giường số 2, cậu há hốc miệng:
“. . . . . Chết tiệt.” Cái số quái quỷ gì thế này!
*Số 2 vừa mang nghĩa tốt (người Trung Quốc tin rằng “việc tốt đi theo đôi”) vừa mang nghĩa xấu (số 2 – “nhị”
còn có nghĩa là ngốc).
Diệp Thủy Xuyên kinh ngạc: “. . . . . Tiểu Viễn?”
“Không, không có gì.” Một ý nghĩ bỗng nhiên lóe lên trong đầu Kì Nhạc, “Anh nói đây là lầu 2?”
“Ừ, có gì không?”
Kì Nhạc nắm chặt tay, phòng bệnh lúc trước của cậ cũng nằm trong khu
này, nhưng là ở lầu 6, muốn biết cậu còn sống hay đã chết, đi lên đó là
biết ngay.
Diệp Thủy Xuyên thấy cậu không trả lời cũng không hỏi gì thêm, chỉ cầm khăn mặt đi vào phòng tắm.
Nhìn cửa phòng tắm đóng lại, Kì Nhạc lập tức loạng choạng đứng dậy,
ai ngờ vừa đi được vài bước đã cảm thấy choáng váng, thậm chí còn có
chút buồn nôn, vì thế đành phải chán nản nằm xuống giường. Đầu càng lúc
càng đau, nếu ra ngoài với tình trạng này, chỉ sợ chưa lết đến thang máy đã xỉu tiếp.
Diệp Thủy Xuyên nhanh chóng quay trở lại, muốn giúp Kì Nhạc lau sạch
nước dưa hấu trên mặt. Bây giờ Kì Nhạc vẫn còn nhúc nhích được, để một
người đàn ông xa lạ chăm sóc mình khiến cậu cảm thấy không được tự
nhiên, cậu cầm khăn lau lung tung vài cái rồi trả lại cho đối phương:
“Cám ơn.”
“Bày đặt khách sáo với anh làm gì.” Thấy sắc mặt cậu không ổn lắm, Diệp Thủy Xuyên quan tâm hỏi, “Em cảm thấy thế nào rồi?”
“Đầu đau quá, tôi muốn ngủ một chút.”
Diệp Thủy Xuyên đồng ý, sau đó giúp cậu đắp kín chăn: “Bác sĩ nói đầu em bị đập mạnh nên mới mất trí nhớ, sau này sẽ từ từ nhớ lại,” ngập
ngừng một chút rồi nói tiếp, “Thật ra không nhớ cũng tốt, anh thích tính cách của em bây giờ hơn, cứ như một người khác vậy. Nếu sau này em nhớ
lại mà vẫn giữ được một nửa tính tình như hiện giờ là anh cảm ơn trời
đất rồi.”
Tôi là người khác thật đó. . . . Kì Nhạc im lặng nhắm mắt lại, thầm
nghĩ nếu sau khi tỉnh lại có thể trở về cơ thể của mình thì tốt biết
mấy, ân oán khúc mắc của mấy người này không liên quan đến cậu.
Kì Nhạc ngủ rất sâu, lúc mở mắt ra thì trời đã xế chiều, có điều
không phải cậu ngủ đến khi tự tỉnh mà là bị một âm thanh ríu rít không
ngừng đánh thức, nghe thật sự rất giống âm thanh mỗi khi tới mùa, mèo
đực không phát tiết được nên trèo lên nóc nhà kêu thảm thiết, hết tiếng
này đến tiếng khác: “Trời ơi — Trời ơi —”
Kì Nhạc nhíu mày, quát: “Kêu cái gì? Đến mùa động dục rồi à?”
Người nọ bị âm thanh bất thình lình dọa giật mình, tạm ngừng hai
giây, sau đó yếu ớt phản bác: “Cậu mới động dục, cả nhà cậu đều động
dục.”
Kì Nhạc quay đầu lại, giường bên cạnh có thêm một bệnh nhân khác, cậu kinh ngạc nói: “Người anh hùng, là anh!”
Người nọ tiếp tục phản bác: “Cậu mới là anh hùng, cả nhà cậu đều là anh hùng.”
Kì Nhạc cúi đầu nhìn hai tay của mình, phát hiện mình vẫn còn ở trong cơ thể này thì thở dài một hơi. Hiện giờ trong phòng bệnh chỉ còn hai
người bọn họ, cậu thử động đậy một chút, thấy tình trạng thân thể khá ổn mới đi qua giường kế bên quan sát đối phương. Người này trông rất lịch
sự nho nhã, nhìn bề ngoài ước chừng 27-28 tuổi, cậu tò mò hỏi, “Lúc
trước anh nằm phòng khác mà, sao bây giờ lại chuyển đến đây?”
“À, mấy người chung phòng với tôi nghĩ rằng tôi bị thần. . . . Khụ
khụ, do giường của tôi sử dụng lâu năm mà không được sửa nên hỏng rồi,
tạm thời chuyển sang phòng này.”
Kì Nhạc nhếch miệng, dĩ nhiên là do mấy người cùng phòng nghĩ rằng
anh ta bị thần kinh nên mới không dám ở chung phòng với anh ta. Sau khi
nhìn thấy biểu tình của Kì Nhạc, người nọ vội vàng bổ sung: “Tôi nói
thật, giường của tôi bị hư rồi.”
“Tôi không có kì thị anh.” Kì Nhạc an ủi, sau đó hỏi thử, “Anh còn
nhớ tôi không? Lúc anh bị tiêm thuốc an thần, tôi là người đã nắm tay
anh đó.”
“Thuốc an thần? Thuốc an thần gì? Sao tôi chưa nghe thấy thứ đó bao
giờ?” Người nọ đảo mắt nhìn xung quanh, “Cậu có nhận lầm người không? À, tôi còn có một đứa em trai song sinh, hôm nay nó lên cơn điên nên bị
người ta kéo đến bệnh viện tâm thần rồi, chắc người cậu đang nói là nó
đó.”
“Đừng giả bộ nữa, anh nói đây không phải là thân thể của anh nên mới bị nhân viên bệnh viện lôi đến khoa tâm thần, đúng không?”
Người nọ ngước mặt nhìn trời: “Đó là em trai song sinh của tôi, bọn tôi sống nương tựa nhau đã lâu. . .”
“Được rồi.” Kì Nhạc gật đầu bước xuống giường, “Để tôi đi tìm y tá
hỏi xem anh có em trai thật không, hay là chứng hoang tưởng của anh lại
tái phát, có khi bọn họ sẽ đưa anh đến khoa tâm thần lần nữa.”
“Này này. . . Quay lại đi. . . .” Sắc mặt người nọ trắng bệch, “Tôi
nói thật mà, tôi không có bệnh, lúc đó là do tôi không được tỉnh táo,
bây giờ tôi tỉnh rồi, tôi bị mất trí nhớ có được không? Mất trí nhớ đó!”
Kì Nhạc đoán chắc hẳn người nọ đã trải qua một trận giày vò ở khoa
tâm thần nên mới cư xử như vậy, nhưng điều đó không quan trọng, cậu
nghiêm túc nhìn đối phương: “Người anh hùng, nếu tôi nói với anh, sau
khi làm phẫu thuật, tôi phát hiện linh hồn của mình ở trong cơ thể người khác, anh có tin không?”
Người nọ nhìn cậu bằng ánh mắt nghi ngờ, sau đó chỉ một ngón tay ra
ngoài cửa: “Em trai, ra cửa đi thang máy lên lầu 4, quẹo hai ba vòng sẽ
đến khoa tâm thần, nếu biểu hiện của em tốt em sẽ được thả ra, đi đi.”
Kì Nhạc: “. . . . . .”
“Tôi là người bình thường, tôi chỉ bị mất trí nhớ thôi.” Người nọ nhích người qua, tiếp tục lẩm bẩm, “Trời ơi —”
Kì Nhạc nhào qua lắc lắc hắn: “Lời tôi nói là sự thật!”
“Đừng. . . . Đừng lắc nữa. . . . .” Sắc mặt người nọ càng lúc càng trắng, giọng nói yếu ớt, “Đau đầu quá. . . . .”
Kì Nhạc dừng lại, nhưng vẫn không bỏ tay ra: “Anh có tin không?”
Người nọ chăm chú nhìn Kì Nhạc, dường như đang kiểm tra xem người này có đùa giỡn mình hay không, nhưng còn chưa kịp mở miệng, cửa phòng đã
mở ra, cả hai cùng ngẩng đầu lên, người đến là Diệp Thủy Xuyên. Kì Nhạc
vẫy tay: “Chào.”
Diệp Thủy Xuyên đã thay một bộ đồ khác, chỉ là không ngờ lúc mình
quay lại, phòng bệnh lại xuất hiện thêm một người. Diệp Thủy Xuyên quan
sát người nọ vài lần, lúc người nọ được đẩy ngang qua cửa phòng, hắn
đứng rất gần cửa nên vẫn còn nhớ rõ bộ dạng của đối phương, hiển nhiên
biết đầu óc của đối phương không được bình thường.
Kì Nhạc sợ Diệp Thủy Xuyên sẽ đi tìm quản lí bệnh viện khiếu nại, vì
thế liền mở miệng giải thích: “Lúc nãy anh ta vừa tỉnh lại nên thần trí
không được rõ ràng, anh nhìn đi, anh ta đã được khoa tâm thần cho về
phòng, chứng tỏ bây giờ không có gì đáng lo, chỉ cần uống thuốc đúng giờ là được.” Cậu đảo mắt sang người nào đó, “Có phải vậy không?”
Người anh hùng vội vàng phụ họa, sợ người khác nghi ngờ: “Đúng đúng, tôi nhất định sẽ uống thuốc đúng giờ.”
Kì Nhạc kéo Diệp Thủy Xuyên đến giường mình: “Tôi nói chuyện với anh ta nãy giờ rồi, tin tôi đi.”
Diệp Thủy Xuyên im lặng trong chốc lát, sau đó nghiêm túc dặn dò:
“Được rồi, nếu hắn lại lên cơn điên gây nguy hiểm cho em, em cứ dùng sức đánh chết hắn, nếu có người truy cứu, em cứ nói hắn muốn giết em, em
chỉ tự vệ thôi.”
Kì Nhạc gật đầu: “Tôi nhớ rồi.”
Người anh hùng: “= 口 =”
Người anh hùng yếu ớt lên tiếng: “Tôi nghe hết rồi đó. . .”
“Ừ.” Kì Nhạc bình tĩnh trả lời, “Nếu anh đi tìm y tá nói tôi muốn
đánh chết anh, y tá sẽ cho rằng anh lại mắc chứng hoang tưởng.”
“. . . . .” Người anh hùng rống lên, “Không công bằng, tôi phải nói
cho y tá biết cậu vừa nói cơ thể này không phải là của cậu, cho cậu tới
khoa tâm thần luôn!”
Kì Nhạc vẫn rất bình tĩnh: “Anh nghĩ cô ấy sẽ tin tôi hay tin anh?”
“. . . . . .” Người anh hùng vô cùng bức xúc, “Cái quái gì thế, tôi chỉ làm phẫu thuật thôi, sao lại ra nông nỗi này. . . . .”
Kì Nhạc cắt lời: “Im ngay!”
“Không im, oan quá. . . . Oan cho tôi quá. . . . .”
Diệp Thủy Xuyên nổi giận: “Không phải em nói hắn khỏi bệnh rồi sao?”
Người anh hùng sợ đến xanh mặt, vội vàng ngậm miệng lại. Kì Nhạc
nhanh chóng nhảy xuống giường, chạy qua bên kia đỡ hắn ngồi dậy, sau đó
rót ly nước, nhét đống thuốc trên bàn vào tay hắn: “Tới giờ uống thuốc
rồi, uống xong sẽ khỏe lại ngay, đây, mau uống đi.”
“. . . . .” Người anh hùng dùng tay phải cầm ly nước, tay trái cầm
bao thuốc ích mẫu dùng để điều hòa kinh nguyệt cho phụ nữ, cảm giác như
đang đứng liêu xiêu trong gió.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Đây là do anh tự chuốc lấy, mau uống đi!”
Người anh hùng đau khổ nhìn bọn họ rồi nghẹn ngào một tiếng, nhận mệnh mở bao thuốc ra.
“. . . . .” Diệp Thủy Xuyên nói, “Em không cảm thấy bệnh của hắn càng lúc càng nặng sao?!”
Kì Nhạc kiên nhẫn giải thích: “Anh ta nói anh ta rất thích uống ích
mẫu, một ngày không uống sẽ cảm thấy khó chịu, vì thế tinh thần hơi bất
ổn một chút, sau khi uống xong sẽ trở lại bình thường.”
Dưới ánh mắt quan sát của Kì Nhạc, người anh hùng uống từng viên thuốc một, sau đó im lặng nằm co ro trên giường.
Diệp Thủy Xuyên đánh giá vài lần: “Thật thần kì.”
Ở nơi không ai nhìn thấy, người anh hùng căm hận cào chăn hai cái, thằng nhóc chết tiệt, tôi nhất định sẽ không tha cho cậu!