Tiểu viện của Tuyệt Tâm Phong.
Diệp Vân cùng Thư An Thạch sư huynh đệ ngồi ở bàn đá.
“Tiểu sư đệ, ngươi có đề nghị gì?” Thanh âm của Khôn Hoa Tử vang lên, hắn híp mắt cười hì hì hỏi.
Diệp Vân nhún nhún vai, nói: “Chúng ta bốn người có thể tiến vào là tốt rồi, những người khác tùy tiện các sư huynh an bài đi.”
Khôn Hoa Tử cười nói: “Vậy còn phải nói, mười người trong danh sách chỉ cần có đệ tử Tuyệt Tâm Phong ta là được.”
Chư Cát Xung gật đầu nói: “Tất nhiên phải như thế rồi, chẳng lẽ lại còn muốn đem danh ngạch cho người bên ngoài.”
Thư An Thạch không nói gì ánh mắt hơi hơi ngưng tụ, chậm rãi nói: “Ta nghĩ sẽ cấp hai danh ngạch cho hai người khác trong số danh ngạch này.”
Ba người cùng lúc khẽ giật mình, nhìn lại.
“Cho ai?” Khôn Hoa Tử hỏi.
Thư An Thạch mỉm cười, thản nhiên nói: “Trấn Yêu phong!”
Cả ba người đều sững sờ, vẻ mặt hiện lên vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Lập tức trên mặt Khôn Hoa Tử lộ ra vẻ hèn mọn bỉ ổi tươi cười: “Hắc hắc, Đại sư huynh ngươi muốn cho Tố Tâm sư tỷ chứ gì.”
Diệp Vân cùng Chư Cát Xung liếc nhau, lập tức cười cười, trong lòng hiểu rõ.
Ai ngờ Thư An Thạch lắc đầu, nói: “Không, Tố Tâm sẽ không nhận đâu.”
“Vậy ngươi muốn cho ai?” Diệp Vân hiếu kỳ hỏi.
“Đinh Thiến, cộng thêm Huống Vô Úy Huống sư thúc.” Thư An Thạch giọng nói nhẹ nhàng, rất là bình thản.
“Đinh Thiến? Huống sư thúc?”
Ba người đều ngây ngẩn cả người, bọn hắn có đánh chết cũng không nghĩ tới Thư An Thạch muốn lấy danh ngạch cho hai người này.
“Đúng vậy, thiên phú của Đinh Thiến kỳ thật cao vô cùng, chẳng qua là bình thường được bọn đệ tử thổi phồng, hứng thú với quyền mưu, làm trễ nải việc tu hành. Thiên phú của nàng cũng không dưới Tố Tâm, nếu như có thể hảo hảo tu luyện, tương lai hẳn là thế hệ kiệt xuất của Thần Tú Cung ta.” Thư An Thạch nói ra.
“Chỉ vì nguyên nhân này?” Khôn Hoa Tử hiếu kỳ hỏi.
“Chẳng lẽ còn chưa đủ? Ta và ngươi dù sao cũng là đệ tử của Thần Tú Cung.” Thư An Thạch hỏi lại, rồi lại nhẹ nhàng thầm than một tiếng: “Hôm nay, chỉ sợ sẽ không yên bình quá lâu.”
Bọn ba người Diệp Vân không hiểu hắn có ý gì, không khỏi lông mày chau lên.
“Như vậy Huống Vô Úy sư thúc thì sao?” Chư Cát Xung hỏi.
“Huống sư thúc thiên phú bình thường, nhưng mà lòng hướng về đạo cực kỳ vững chắc, hắn hôm nay thua ở trong tay Nhị sư huynh, chẳng những hắn không hề bị đả kích, chỉ sợ lại càng khơi dậy lòng tin của hắn. Đại sư huynh có phải nhìn thấy điều này nên mới muốn cho Huống sư thúc cũng tiến vào Uẩn Linh Đàm tu hành?” Diệp Vân tiếp lời nói ra.
“Thế nhưng Uẩn Linh Đàm rất kỳ quái đấy, cao thủ Nguyên Anh Cảnh sau khi tiến vào chưa chắc có hiệu quả, việc hấp thu Linh khí hầu như không cách nào hấp thu luyện hóa, Huống sư thúc đi vào thì có ích lợi gì?” Khôn Hoa Tử vẻ mặt nghi hoặc.
Thư An Thạch cười cười, nói: “Điểm mạnh nhất ở tu vi của Huống sư thúc không phải là cảnh giới, cũng không phải là chân khí.”
“Là thân thể?” Diệp Vân tiếp lời nói.
“Đúng vậy, chính là thân thể! Thân thể của Huống sư thúc vô cùng cường hãn, kỳ thật cũng không yếu hơn so với nhị sư đệ ngươi, mà áp lực của Uẩn Linh Đàm đối với thân thể là sự rèn luyện vô cùng tốt, Huống sư thúc nếu như có thể ở bên trong kiên trì thời gian dài một ít, sẽ có được thu hoạch không nhỏ. Mà đối với tiểu sư đệ mà nói, thì cũng giống như thế.”
“Trong Uẩn Linh Đàm đến cùng có bao nhiêu áp lực? Rõ ràng có thể ngưng luyện thân thể?” Diệp Vân hiếu kỳ hỏi, hắn nội ngoại đều tu. Cảnh giới tăng lên đối với hắn hiện tại mà nói cũng không phải chuyện rất khó khăn, dù sao Băng Linh Giả Đan đã ngưng tụ thành, Lôi Linh Giả Đan cũng sắp hoàn thành, chỉ cần ngưng luyện thêm vài đạo dị chủng Linh khí khác, cuối cùng sẽ có cơ hội rất lớn để trùng kích Kim Đan Cảnh. Chẳng qua là cường độ tăng lên của thân thể đã đến một chỗ vướng mắc, cho dù muốn tăng lên cũng không phải dễ dàng như vậy.
Tôi Tiên Tâm Pháp trong tu hành thân thể chi thuật, đệ nhị trọng Đại Ma Chi Thể hơi có tiểu thành, đối mặt đối thủ Kim Đan Cảnh tam trọng tứ trọng căn bản không cần tránh né, nhưng mà đối mặt cao thủ Kim Đan lục trọng trở lên, thì so ra vẫn còn yếu ớt đi một tí, mặc dù có loại thần thông phòng ngự như Băng Linh Chướng hộ thể, dù sao so ra vẫn kém thân thể cường hãn.
“Tác dụng kỳ diệu trong đó chúng ta cũng không cách nào nói cho rõ ràng.” Khôn Hoa Tử trả lời.
“Đúng vậy, rất là thần kỳ đấy.” Chư Cát Xung gật đầu nói.
“Chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời!” Thư An Thạch nhàn nhạt nói ra.
Lông mày Diệp Vân chau lên, sự hiếu kỳ trong lòng càng tăng cao, Uẩn Linh Đàm thần kỳ như thế, không biết có thể tu luyện thân thể đến mức nào, nếu như có thể một lần hành động ngưng tụ thành Kim Đan, hơn nữa làm cho thân thể tiến thêm một bước mà nói, thực lực của hắn tăng lên, tối thiểu phải gấp mười lần trở lên.
“Đại sư huynh, ta đây đi báo cái tin này cho Đinh Thiến, tiện nghi cho nàng ta rồi.” Khôn Hoa Tử nói ra.
“Huống sư thúc thì ngược lại, hắn mặc dù là Trưởng lão của Trấn Yêu phong, nhưng mà đối với tông môn trung thành và tận tâm, nếu như tu vi tăng lên, tất nhiên sẽ trở thành trung kiên của tông môn.” Chư Cát Xung gật gật đầu, nói đến Đinh Thiến, hắn có chút bất mãn, ngược lại là có hảo cảm đối với Huống Vô Úy.
“Không cần, ta đã truyền âm cho Tố Tâm, nàng sẽ an bài.” Thư An Thạch vẫy vẫy tay, nói tiếp: “Ngày mai sẽ tiến vào Uẩn Linh Đàm, các ngươi cũng không nên bỏ phí lần tu luyện này, nhất định phải cố gắng kiên trì lâu một chút, hấp thu Linh khí càng nhiều càng tốt. Đại Tần đế quốc bình yên đã hơn hai trăm năm, chỉ sợ sẽ có sự thay đổi.”
Trong mắt Khôn Hoa Tử hiện lên sự hiếu kỳ, vội hỏi gấp: “Đại sư huynh ngươi nên nói rõ ràng một ít, rốt cuộc sẽ phát sinh chuyện đại sự gì, ta chưa từng thấy qua thần sắc của ngươi như thế này.”
Chư Cát Xung nói tiếp: “Không sai, có phải Bí Cảnh Thánh Nhân trong truyền thuyết sắp mở ra?”
Diệp Vân nghe thế, không khỏi lông mày chau lên.
Bí Cảnh Thánh Nhân?
Cái gọi là Thánh Nhân Bí Cảnh ở Đại Tần đế quốc chỉ sợ cũng chỉ có Bí Cảnh mà ngàn năm trước Tiên Kiếm Tông Thánh Nhân lưu lại, thật sự ít ngày nữa sắp mở ra?
Thư An Thạch nhíu mày, bỗng nhiên đưa tay nhẹ nhàng điểm hai cái trên không trung, phong ấn bốn phía lại.
“Các ngươi cũng đã đoán được một ít, ta đây sẽ nói cho các ngươi biết một ít.” Thư An Thạch sắc mặt thoạt nhìn có chút ngưng trọng, chậm rãi nói: “Hoàn toàn chính xác, chính là Bí Cảnh mà ngàn năm trước tên Thánh Nhân kia của Tiên Kiếm Tông lưu lại được khai quật không sai biệt lắm, nghe nói lần này hoàng thất dẫn đầu, Phiêu Miểu Tông cùng Thần Tú Cung ta làm phụ, cùng nhau mở ra Bí Cảnh Thánh Nhân, lần này phải thành công, tuyệt đối không thể thất bại.”
“Thế nhưng nghe nói Bí Cảnh Thánh Nhân sau hai năm nữa mới mở ra, vì sao lần này mở sớm?” Khôn Hoa Tử hiếu kỳ hỏi.
Thư An Thạch nói: “Cũng không biết xuất hiện biến hóa gì, Đại Tần hoàng thất vội vã muốn mở ra Thánh Nhân bí tàng, nghe nói vì thế cho dù là có chết bao nhiêu tu sĩ đi nữa cũng sẽ không tiếc. Lúc này đây, bọn hắn luyện chế ra một kiện bảo vật, có thể cưỡng ép phá khai phong ấn của Thánh Nhân bí tàng, sau đó trong thời gian ngắn dùng tính mạng để đánh đổi, triệt để phá vỡ phong ấn, một lần hành động tiến vào.”
Dùng tính mạng để đánh đổi!
Dùng tính mạng của ai để đánh đổi? Tất nhiên không phải là hoàng thất tinh nhuệ, cũng sẽ không phải là cao tầng của tất cả tông môn cùng tu sĩ Nguyên Anh Cảnh, như vậy chỉ có đệ tử Nguyên Anh Cảnh trở xuống của tất cả các tông các phái, bởi vì trong Thánh Nhân bí tàng có trận pháp, tu sĩ Nguyên Anh Cảnh một khi tiến vào rất có thể lọt vào sự tấn công khó có thể tin, còn dư lại chỉ có đệ tử Kim Đan Cảnh cùng Trúc Cơ Cảnh.
Bốn người Thư An Thạch, chính là pháo hôi theo cách nói của hoàng thất dùng tính mạng để đánh đổi, là kẻ chết thay.
Ba người Diệp Vân nhất thời minh bạch, vì sao mà Thư An Thạch lại vội vã muốn bọn hắn phải nhanh chóng tăng lên tu vi, tu vi càng cao, lực lượng tự bảo vệ mình sẽ càng mạnh.
“Bất quá các ngươi yên tâm, đệ tử của Thiên Vận Tử, mặc dù là pháo hôi cũng sẽ không phải là pháo hôi bình thường, ít ra cũng cỡ pháo... đại, mấy đám người phía trước đương nhiên không cần chúng ta ra tay. Chẳng qua là khi người phía trước chết hết rồi, như vậy sẽ phải đến phiên chúng ta, cho nên thực lực mới là vương đạo, thủ đoạn thanh danh đều không có chỗ sử dụng, chỉ có lực lượng vĩnh hằng. Đã có lực lượng đến mức nào đó, cho dù là hoàng thất đều phải quỳ gối trước mặt của ngươi.”
Thư An Thạch bỗng nhiên đứng thẳng người lên, cao giọng quát, mơ hồ có một cỗ khí phách toát ra, trong lúc nhất thời vị Đại sư huynh hòa nhã điền đạm kia đã không còn nữa, biến thành một kẻ kiêu hùng!
Cứ coppy thoải mái nhưng xin ghi tên dịch giả và nguồn coi như một sự tôn trọng tối thiểu đến người đã bỏ công ra dịch!!!