“Tốt, trước hết các ngươi nói cho ta nghe, bảo tàng chi địa của Lạc Lôi Cốc này có ẩn giấu bí mật gì bên trong.”
Thanh âm Diệp Vân nhàn nhạt, khoanh chân mà ngồi, khóe miệng hiện lên nét vui vẻ.
Quân Nhược Lan cùng tên đệ tử kia nhìn nhau, chậm rãi nói: “Sự hình thành của Lạc Lôi Cốc chắc hẳn ngươi đã nghe nói, chính là trải qua vạn năm bị Lôi Đình oanh kích mà thành, nguyên bản sơn mạch kéo dài vạn dặm bị oanh kích hàng vạn năm mới có hình dạng như bây giờ. Kỳ thật rất nhiều người cho rằng vạn dặm sơn mạch này chính là bị oanh vỡ thành cặn bã, tro bụi phiêu tán bốn phương, cuối cùng đã ngưng luyện thành Lạc Lôi Cốc như ngày hôm nay, kỳ thật điều đó không đúng.”
Diệp Vân gật gật đầu, lai lịch của Lạc Lôi Cốc đúng là như thế, hắn đã nghe người ta nói qua, cũng từ trên điển tịch xem qua một chút.
Quân Nhược Lan cười cười, nói tiếp: “Nếu như ngươi cũng cho rằng như vậy, thì đã sai rồi. Nguyên bản Lạc Lôi Cốc chính là sơn mạch kéo dài vạn dặm, trong hàng vạn năm bị Lôi Đình oanh kích, cũng không có tiêu tán, mà là mỗi một tảng đá, mỗi một hạt bụi bặm đều bị Lôi Đình ngưng luyện, sau mấy nghìn năm cứng rắn ngưng tụ cùng một chỗ, áp súc lại áp súc, khiến cho cả tòa Lạc Lôi Cốc trơn nhẵn trong như gương, cứng rắn vô cùng, cho dù là Nguyên Anh Cảnh đỉnh phong lão tổ cũng không thể phá vỡ được thạch bích phía ngoài Lạc Lôi Cốc. Mà phía trên Lạc Lôi Cốc lại có Lôi Đình cường đại đến khó có thể tin hội tụ, cho nên trăm ngàn năm qua vô số người muốn tiến vào nhưng lại không có bất kỳ biện pháp nào, chỉ có thể chờ cho đến khi Lạc Lôi Cốc mở ra không theo định kỳ.”
Diệp Vân khẽ giật mình, hỏi: “Mở ra không theo định kỳ? Lần mở ra trước đây, không phải tất cả mọi người đều biết được là vào đúng ngày đó sẽ mở ra sao?”
Quân Nhược Lan nói: “Đó là bởi vì Lạc Lôi Cốc mỗi lần mở ra thì trước đó một năm sẽ xuất hiện những dấu hiệu, căn cứ vào kinh nghiệm trước đây có thể suy tính được thời gian mở ra một cách chính xác.”
Diệp Vân gật gật đầu, ồ một tiếng, trên mặt hiện lên vẻ khiếp sợ. Quân Nhược Lan nói cả tòa Lạc Lôi Cốc chính là bị Lôi Đình oanh kích hàng vạn năm sau đó ngưng luyện mà thành, hơn nữa mỗi một hạt đá vỡ ra đều không có mất đi, mà là bị áp súc triệt để, mới ngưng tụ thành Lạc Lôi Cốc của ngày hôm nay. Nếu chỉ có vậy mà nói, Lạc Lôi Cốc này không khỏi cũng quá thần kỳ rồi.
“Ngươi vừa rồi đã nói, bức tường bên ngoài Lạc Lôi Cốc cứng rắn đã đến cực hạn, Nguyên Anh kỳ đỉnh phong lão tổ cũng không thể phá vỡ, còn trong cốc thì sao?” Diệp Vân chợt nhớ tới nơi mà hắn cướp lấy không gian Tinh Thạch từ trong tay Tuyệt Trần, Tinh Thạch không gian kia chính là ẩn giấu dưới mặt đất, hơn nữa còn phía dưới lớp cát vàng.
“Đương nhiên cũng vô cùng cứng rắn, bất luận là Linh Khí gì, cho dù là Tiên Khí cũng không thể phá vỡ.” Quân Nhược Lan nhàn nhạt nói ra, tựa hồ thấy được nghi vấn trong lòng Diệp Vân, lập tức nói tiếp: “Có lẽ ngươi đã thấy một nơi mà đại địa hóa thành dòng sông, nham thạch vỡ thành cát vàng, kỳ thật những cái đó đều do không gian trận pháp mà Thiên Địa trong Lạc Lôi Cốc tạo ra, chứ không phải là thật sự.”
Con mắt Diệp Vân híp lại, nếu đã nói như thế, thì quả thật là như vậy. Nếu không trong Lạc Lôi Cốc làm sao có thể xuất hiện dòng sông cát vàng, ví dụ như trong bảo tàng chi địa trước mắt lại xuất hiện non xanh nước biếc, còn có cây đại thụ kia có thể phát ra Lôi Đình.
“Tốt rồi, những thứ này coi như nói xong, như vậy trong Lạc Lôi Cốc đến cùng có bảo vật gì, ngươi cũng nói ra luôn đi.” Diệp Vân thản nhiên nói.
Quân Nhược Lan mỉm cười thản nhiên, nói: “Kỳ thật trong Lạc Lôi Cốc cũng không có bảo vật gì quá đáng giá, được xem như trân quý chính là Lôi Mộc, hoặc là còn có một loại Linh thảo tên là Băng Linh Tiên Thảo, lại có một vài món đồ lặt vặt nữa không đáng được nhắc tới, ít nhất đối với Phiêu Miểu Tông ta thì không để vào mắt đấy.”
Diệp Vân cười lạnh, nói: “Vậy ngươi đại diện cho Phiêu Miểu Tông tiến vào Lạc Lôi Cốc để làm gì? Đến để du lịch? Đến để dạo phố? Ngươi cho rằng trong Lạc Lôi Cốc này có bán đồ trang điểm à?”
Quân Nhược Lan cũng không tức giận, thản nhiên nói: “Chúng ta tiến vào đây, chính là muốn lợi dụng Lôi Đình cực mạnh trong cốc để tẩy luyện bản thân, tăng tu vi lên.”
Diệp Vân xì mũi coi thường, nói: “Ngươi cho rằng ta sẽ tin sao? Nếu chỉ có vậy, ngươi còn hợp tác cùng ta làm gì?”
Quân Nhược Lan dừng một chút, nói: “Đương nhiên, ngoại trừ việc tăng tu vi lên, chính xác là còn có một nguyên nhân khác.”
“Chuyện gì?” Diệp Vân nhìn thấy trong mắt Quân Nhược Lan hiện lên vẻ kỳ vọng, không khỏi hỏi tiếp.
“Pháp tắc, Lôi Đình pháp tắc!”
Quân Nhược Lan nhìn hắn một cái, nói ra từng chữ từng câu, trong tiếng nói đầy vẻ ngưng trọng.
Con mắt Diệp Vân híp lại, hơi kinh ngạc nói: “Lôi Đình pháp tắc? Thì ra trong Lạc Lôi Cốc này thật sự có Lôi hệ pháp tắc tồn tại?”
Quân Nhược Lan chậm rãi nói: “Là Lôi Đình pháp tắc, không phải Lôi hệ pháp tắc.”
Diệp Vân khẽ giật mình, Lôi Đình pháp tắc cùng Lôi hệ pháp tắc có cái gì khác nhau?
“Lôi hệ pháp tắc chính là nói đến pháp tắc có quan hệ đến tất cả lôi điện, chính là quy tắc chung. Mà Lôi Đình pháp tắc, kỳ thật có thể gọi là Lôi Đình áo nghĩa (ý nghĩa của Lôi Đình), nếu như có thể tìm hiểu, là có thể đủ để dẫn động Lôi Đình trong Thiên Địa cho ngươi sử dụng.” Trong tiếng nói của Quân Nhược Lan mang theo một tia kích động.
“ Lôi Đình áo nghĩa? Sau khi tìm hiểu có thể dẫn động Lôi Đình trong Thiên Địa? Vậy nếu đã tìm hiểu được Lôi hệ pháp tắc, có thể dẫn động Thiên Lôi sao?” Diệp Vân hiếu kỳ hỏi.
“Lôi hệ pháp tắc chính là quy tắc chung, là phương pháp, là con đường. Mà Lôi Đình áo nghĩa chính là một loại thần thông, chẳng qua là thần thông loại này cùng thần thông mà chúng ta tu luyện hoàn toàn khác nhau, chính là thần thông đã chất chứa trong bản thân Thiên Địa, cũng không cần tu luyện ra Lôi linh khí, cũng không cần lĩnh ngộ đến Lôi hệ pháp tắc, chỉ cần tìm hiểu Lôi Đình áo nghĩa, là có thể đủ để dẫn động Thiên Lôi.” Quân Nhược Lan giải thích.
Diệp Vân khẽ giật mình, lập tức trên mặt tràn đầy vẻ khó có thể tin. Không cần lĩnh ngộ Lôi hệ pháp tắc, cũng không cần tu luyện ra Lôi linh khí, chỉ cần tìm hiểu Lôi Đình áo nghĩa, lập tức có thể đủ để dẫn động Thiên Lôi, hay nói cho đúng hơn đó là thần thông có được lúc thời điểm Thiên Địa được tạo ra.
“Không thể tưởng được trên đời lại còn có thần thông như thế, thật là làm cho người ta khiếp sợ a.” Trong lòng Diệp Vân đầy cảm khái, nếu như có thể tìm hiểu được Lôi Đình áo nghĩa, vậy hắn tu luyện Lôi Vân Điện Quang Kiếm còn có tác dụng gì? Chỉ cần giơ tay nhấc chân ngay lập tức có thể đủ để dẫn động Lôi Đình, đây là uy thế cỡ nào đây?
“Nếu nói như vậy, cây đại thụ do Lôi Đình biến thành ở đằng kia sẽ có Lôi Đình áo nghĩa?” Diệp Vân nhìn cây đại thụ cách đó hơn mười trượng, chậm rãi hỏi.
Quân Nhược Lan không trả lời, đôi mi thanh tú cau lại.
“Có Lôi Đình áo nghĩa hay không thì sau khi phá vỡ trận pháp phải cẩn thận quan sát mới có thể biết được.” Tên đệ tử Phiêu Miểu Tông tiếp lời nói ra.
Con mắt Diệp Vân híp lại, trầm ngâm một chút, bỗng nhiên nở nụ cười: “Nếu nói như vậy, chính giữa trận pháp Lôi Đình này có khả năng sẽ ngưng tụ ra Lôi Đình áo nghĩa, không biết cái áo nghĩa này có hình dạng như thế nào đây? Xem các ngươi vội vàng cùng chờ mong như thế, chắc hẳn đó không phải là một loại pháp tắc hư vô mờ mịt, mà là một thứ đồ vật giống như là Pháp bảo.”
Quân Nhược Lan hung hăng trừng mắt liếc nhìn tên đệ tử kia, chau mày, nói: “Đúng vậy, Lôi Đình áo nghĩa này sẽ ngưng tụ thành một viên Tinh Thạch ẩn chứa trong đó Lôi Đình cả ngàn năm qua, chúng ta gọi nó là hạt giống Lôi Đình, chỉ có đạt được hạt giống Lôi Đình, mới có thể tìm hiểu được Lôi Đình áo nghĩa.”
Diệp Vân cười ha ha, nói: “Nếu đã nói như vậy, nếu Lôi Đình đã biến thành đại thụ và chính giữa có hạt giống Lôi Đình mà nói, chúng ta sẽ phân chia như thế nào đây?”
Quân Nhược Lan nhìn hắn, trả lời cực kỳ trịnh trọng: “Hạt giống Lôi Đình ta nhất định phải có được, ta có thể dùng những vật khác đền bù tổn thất cho ngươi.”
Diệp Vân cười nói: “Đền bù tổn thất bằng bảo vật khác? Hạt giống Lôi Đình này quan trọng như thế nào, một khi từ trong đó tham ngộ được Lôi Đình áo nghĩa, lập tức có thể đủ để dẫn động Thiên Lôi, bảo vật thế nào mới có thể so sánh được với nó đây?”
Quân Nhược Lan trầm ngâm một chút, chậm rãi nói: “Cực phẩm Linh Thạch!”
Diệp Vân sững sờ, lập tức lắc đầu cười nói: “Quân Nhược Lan ngươi định đùa giỡn cùng với ta hay sao? Ngươi cảm thấy ta thiếu cực phẩm Linh Thạch sao? Ngươi đi Đan Đỉnh Lâu hỏi thử xem, thời điểm ta tham gia đấu giá của bọn họ, đã dùng bao nhiêu cực phẩm Linh Thạch để làm tiền đặt cọc.”
“Một trăm vạn miếng!”
Thanh âm của Quân Nhược Lan vang lên nhàn nhạt, tựa hồ không mang theo một chút tình cảm nào.
Ngay lập tức Diệp Vân “đứng hình” tại chỗ, hầu như không thể tin vào thanh âm vừa nghe được, hỏi lại: “Một trăm vạn miếng?”
Quân Nhược Lan gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, một trăm vạn miếng cực phẩm Linh Thạch.”
Sắc mặt Diệp Vân lập tức lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn nàng nói: “Ngươi cho rằng nói đùa như vậy, rất có ý tứ sao?”
“Ngươi tu luyện Tôi Tiên Tâm Pháp, hôm nay đã là Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong. Chẳng lẽ ngươi cho rằng đột phá đến Kim Đan Cảnh sẽ rất dễ dàng? Ngươi cũng đã biết ngưng tụ Kim Đan cần nhất là cái gì? Linh khí! Mà Tôi Tiên Tâm Pháp nếu muốn đột phá đến Kim Đan Cảnh, phải cần số lượng lớn Linh khí, với thiên phú của bản thân ngươi cùng thân thể, một trăm vạn miếng cực phẩm Linh Thạch, có lẽ chưa chắc đã đủ đâu.”
Giọng nói của Quân Nhược Lan nhàn nhạt, rõ ràng vô cùng hiểu rõ đối với phương pháp tu luyện của Diệp Vân .
“Một trăm vạn miếng còn chưa đủ?” Diệp Vân hỏi lại với vẻ không dám tin.
Quân Nhược Lan chỉ nhìn hắn, không nói thêm gì nữa.