Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 472: Chương 472: Liên thủ?




Lôi hệ pháp tắc?

Nam tử trẻ tuổi bên cạnh Quân Nhược Lan khẽ giật mình, trong mắt hiện ra sự không thể tưởng tượng nổi. Nếu nói tu luyện ra lôi linh khí cũng không kỳ quái, tuy rằng trong mấy trăm năm qua có thể tu luyện thành công cũng không được mấy người, nhưng dù sao cũng không phải là chuyện kỳ lạ quý hiếm gì, đặc biệt là đại tông môn như Phiêu Miểu Tông thì những thứ này cũng sẽ xuất hiện một ít.

Nhưng mà, lôi hệ pháp tắc thì lại là chuyện khác. Một khi tìm hiểu lôi hệ pháp tắc, lại thi triển thần thông lôi hệ, uy lực tăng lên sẽ không thể tưởng tượng nổi, cùng một chiêu như nhau nhưng uy lực cũng có thể tăng lên gấp mấy lần, thậm chí gấp mười lần.

Lạc Lôi Cốc chính là do Lôi Đình oanh kích trong hàng vạn năm qua mà thành, trong đó ẩn chứa Lôi Đình vô cùng cường đại, nếu như lực tương tác với Lôi Đình quá thấp, chỉ sợ sẽ bị đánh chết ngay lập tức. Hầu như tất cả tu sĩ có thể tiến vào Lạc Lôi Cốc đều dựa vào sự thần kỳ của Tị Lôi Phù mới có thể sinh tồn. Nếu như không có Tị Lôi Phù để ngăn cách Lôi Đình mà nói, cho dù tu vi đạt đến Kim Đan Cảnh hậu kỳ, cũng không cách nào ngăn cản được Lôi Đình vĩnh viễn.

Thế nhưng nếu như có được lôi linh khí mà nói, khả năng chống đỡ sự công kích của Lôi Đình sẽ tăng lên rất lớn khi tiến vào hạch tâm chi địa. Bất quá, nếu so sánh lôi linh khí cùng lôi hệ pháp tắc đã có sự chênh lệch rất nhiều.

Nếu như ở trong Lạc Lôi Cốc mà có được lôi hệ pháp tắc, như vậy toàn bộ Lạc Lôi Cốc coi như là sân nhà của ngươi, tùy ý ngươi rong ruổi, Lôi Đình sẽ không tạo thành bất kỳ lực sát thương nào đối với ngươi, thậm chí chỉ cần nhấc tay là có thể hút Lôi Đình vào trong cơ thể, chuyển hóa thành lôi linh khí cho bản thân sử dụng.

Cho nên, lúc thanh âm của Quân Nhược Lan vang lên, hai gã đệ tử tinh nhuệ của Phiêu Miểu Tông trong mắt không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc, thậm chí khiếp sợ.

Con mắt Diệp Vân híp lại, nói: “Quân Nhược Lan ngươi đã nhìn lầm rồi, ta chỉ có tu luyện thành công lôi linh khí mà thôi, nhưng mà ngươi lại nói là lôi hệ pháp tắc, cái đó là gì vậy?”

Đương nhiên hắn sẽ không thừa nhận mình đã tìm hiểu được lôi hệ pháp tắc, nếu như bị người khác biết được, như vậy khi tiến vào Lạc Lôi Cốc tất cả cao thủ đều tập trung vào hắn, Diệp Vân mặc dù có sự tự tin nhưng cũng không muốn đối mặt với sự bao vây tiêu diệt của tất cả những cao thủ đích thực.

Thử nghĩ xem, thời điểm người khác đang đau khổ chống đỡ với Lôi Đình, ngươi cũng ở trong Lôi Đình chậm rãi bước đi, vừa đi vừa… ca hát, lôi điện vừa oanh kích đến, chẳng những không làm cho ngươi có nửa phần tổn thương, ngược lại ngay thời khắc đó lại bổ sung lực lượng cho ngươi, hầu như ngươi vĩnh viễn có được trạng thái tốt nhất, thế thì nhìn có… ngứa mắt không???

Bảo tàng chi địa nhìn thoáng qua giống như không có Lôi Đình, kỳ thật mỗi một chỗ đều do Lôi Đình biến ảo mà thành, chẳng qua là hơi có không đúng, sẽ có Lôi Đình ầm ầm mà đến, thường thì chỉ là Lôi Đình bình thường, cũng có khi nếu như vận số của ngươi… xui xẻo thì gặp phải Tử Phủ thần lôi, khó lòng phòng bị.

“Có thể hóa giải công kích của Lôi Đình một cách hời hợt như thế, tất nhiên là có sự hiểu rõ đối với lôi hệ pháp tắc. Bất quá ngươi không thừa nhận cũng không sao cả, nếu như chúng ta đã đạt thành nhất trí, chính là cùng nhau tiến thối.” Quân Nhược Lan nhàn nhạt nói ra.

Ánh mắt Diệp Vân đảo qua bốn phía, trời xanh mây trắng non xanh nước biếc vẫn như trước không có biến đổi gì cả, bảo vật trong Lạc Lôi Cốc, đến cùng ẩn giấu ở nơi nào?

“Không cần tìm, bảo vật trong Lạc Lôi Cốc kỳ thật không nhiều lắm, không hề giống như trong điển tịch ghi chép là khắp nơi đều có bảo vật, ngay cả loại bảo vật như Lôi Mộc cũng không phải tùy ý là có thể thấy được.” Quân Nhược Lan tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Diệp Vân, chậm rãi nói ra.

Diệp Vân nhíu mày, nói: “Như vậy phải làm thế nào mới tìm được Lôi Mộc?”

Quân Nhược Lan mỉm cười, chỉ vào cây đại thụ ở phía trước cách đó hơn mười trượng, nói: “Nhìn thấy cây đại thụ kia không, chính là do Lôi Mộc biến thành.”

Diệp Vân tập trung nhãn lực nhìn lại, chính là cây đại thụ vừa mới đánh ra một đạo Lôi Đình, cao chừng bảy tám trượng, có tán cây cực lớn, toàn bộ thân cây hiện ra một màu vàng nhàn nhạt, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, giống như làm bằng vàng.

“Cây đại thụ này chính là do Lôi Mộc trong Lôi Đình biến thành, chỉ cần phá giải được Lôi Đình ảo trận phía ngoài là có thể thấy được Lôi Mộc.” Quân Nhược Lan giải thích.

“Làm thế nào để phá giải?” Diệp Vân tất nhiên sẽ không vì một câu nói của Quân Nhược Lan lập tức “xung phong” tiến lên, phá giải Lôi Mộc đã biến thành đại thụ.

Tuy rằng hợp tác cùng Quân Nhược Lan, nhưng mà hắn căn bản cũng không tin tưởng nàng, nàng này tâm nhãn rất nhiều, tâm cơ thâm trầm, nếu như đơn giản tin nàng, chỉ sợ bị nàng bán đi vào... nhà chứa vẫn còn nói tốt cho nàng.

“Lôi Đình tất nhiên là phải dùng Lôi Đình để phá giải, Diệp Vân ngươi tu luyện lôi linh khí thành công, ngươi dùng lôi linh khí rót vào trong đó, tinh tế cảm thụ, lập tức có cơ hội phá giải.” Quân Nhược Lan nhàn nhạt nói ra, trên gương mặt xinh hiện lên nụ cười.

Con mắt Diệp Vân híp lại, cười cười nói: “Quân Nhược Lan ngươi đã biết được cách phá giải như thế, không bằng các ngươi thử trước một lần, ta ở bên cạnh quan sát học hỏi.”

Quân Nhược Lan vẫn không nói gì, một tên nam tử trẻ tuổi trong đó tức giận hét to.

“Quân sư tỷ bảo ngươi tiến về trước thì cứ đi lên phía trước để phá giải, nếu như phá giải không thành thì ngươi ráng mà nhìn cho kỹ, rõ ràng còn dám ở đây láo nháo, thật là không biết sống chết.”

Diệp Vân nhíu mày, sắc mặt lạnh như băng: “Quân Nhược Lan, quản lý cho tốt chó của ngươi.”

Diệp Vân xưa nay đã như vậy, ngươi kính ta một trượng, ta kính ngươi mười trượng, bây giờ cũng thế. Tên đệ tử ác ngữ của Phiêu Miểu Tông tên là Tương Hướng ở bên cạnh Quân Nhược Lan, lại cuồng ngạo như thế, tất nhiên sẽ không cho hắn mặt mũi.

“Thật to gan, hôm nay nếu ta không cho ngươi chút ít giáo huấn, làm sao có thể hành tẩu ở Đại Tần đế quốc?” Tên đệ tử trẻ tuổi kia khẽ giật mình, căn bản cũng không nghĩ đến Diệp Vân lại dám cãi lại, còn dám mắng hắn là con chó, làm sao có thể chịu đựng?

Giọng nói vừa dứt, tên đệ tử trẻ tuổi phóng đến, trong tay ngưng tụ lại thành một vòng vầng sáng, nhắm về phía Diệp Vân đột nhiên đánh ra.

Diệp Vân lạnh lùng nhìn hắn, Tử Ảnh Kiếm trong tay bỗng nhiên lập loè, trong khoảnh khắc lôi quang biến ảo hơn một nghìn lần, một đạo thần lôi xuất hiện trên không trung, oanh kích về phía tên đệ tử kia.

Diệp Vân căn bản không hề nương tay, vừa ra tay đã dùng ngay thức thứ ba Diệt Thế Thần Lôi của Lôi Vân Điện Quang Kiếm. Giờ phút này tu vi của hắn đã đạt tới Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong, lôi linh khí lại càng ngưng luyện, hùng hậu, tốc độ thi triển Diệt Thế Thần Lôi lại càng nhanh vô cùng, uy lực cũng mạnh mẽ hơn gấp mười lần tả hữu.

Oanh!

Thần lôi giáng xuống, trực tiếp xóa đi đạo quang hoa kia, xu thế còn dư lại không giảm mà bay thẳng đến oanh kích tại bộ ngực của tên đệ tử trẻ tuổi mặt mũi đang tràn đầy khiếp sợ.

Máu tươi lập tức từ trong miệng hắn phun ra, trên không trung nổ tung, hóa thành nhiều đóa huyết hoa, màu đỏ tươi một mảnh, nhìn thấy mà giật mình.

Tên đệ tử Phiêu Miểu Tông trùng trùng điệp điệp té ngã trên đất, trước ngực một mảnh màu đỏ tươi, Diệt Thế Thần Lôi trực tiếp đánh thẳng vào ngực phải của hắn tạo ra một cái lỗ máu, máu tươi chảy ra như suối. Sắc mặt hắn thảm trắng như tờ giấy đầy vẻ kinh hãi, hắn muốn lật người lên nhưng không cách nào làm được.

“Đệ tử của Phiêu Miểu Tông thực lực cũng chỉ có thế? Thật là khiến ta thất vọng.” Diệp Vân đứng chắp tay, giọng nói lạnh như băng.

Quân Nhược Lan cùng một gã đệ tử khác sững sờ “đứng hình” tại chỗ, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng. Đặc biệt là tên đệ tử kia dù thế nào cũng không thể ngờ được, Diệp Vân rõ ràng ngang nhiên ra tay, hơn nữa có được thực lực như thế, chỉ một chiêu đã đánh trọng thương một tên đệ tử thiên tài Kim Đan Cảnh ngũ trọng của Phiêu Miểu Tông, nếu như thần lôi này lệch về bên trái mà nói, chỉ sợ dưới một kích này sẽ nghiền nát trái tim, thân tử linh tiêu.

“Diệp Vân, ngươi lớn mật.” Khuôn mặt Quân Nhược Lan đã không còn giữ được bình tĩnh, sắc mặt âm lãnh đã đến cực hạn, trong hai tròng mắt hiện lên vẻ kinh hãi, hiển nhiên nàng cũng thật không ngờ Diệp Vân lại có thể có được lực lượng như thế.

“Nếu muốn liên thủ hợp tác, vậy thì nghe theo lời ta, nếu không ta không ngại giết các ngươi đâu.” Diệp Vân giọng nói lạnh như băng, một cỗ uy thế mạnh mẽ từ trên người hắn lan ra, tựa hồ trên không trung ngưng tụ thành thực chất.

“Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong, lại có thể chỉ một kích đã đánh trọng thương tu sĩ Kim Đan Cảnh, chính là đệ tử thiên tài của Phiêu Miểu Tông ta. Diệp Vân a Diệp Vân, ta thật sự là xem nhẹ ngươi rồi.” Quân Nhược Lan thở sâu, đến bây giờ nàng mới phát hiện thực lực chân chính của Diệp Vân, rõ ràng đã đến loại tình trạng này.

Bất quá, sự kinh ngạc trên mặt Quân Nhược Lan chỉ là thoáng qua mà thôi, lập tức đã khôi phục lại sự bình tĩnh.

“Vừa rồi Tương sư đệ nói năng lỗ mãng, cũng đã được ngươi dạy dỗ, việc này coi như bỏ qua, ngươi có thể ra tay phá giải Lôi Đình.” Quân Nhược Lan thở sâu, nhàn nhạt nói ra.

“Phá giải? Tại sao ta phải phá giải? Ngươi ở ngoài đứng xem không làm gì cả? Như thế này là không được rồi.” Diệp Vân cười cười trả lời.

“Sau khi phá giải, Lôi Mộc bên trong cho ngươi.” Đôi mi thanh tú của Quân Nhược Lan cau lại, tựa hồ có chút không vui.

“A, lời này chính là ngươi nói nhé, bên trong ngoại trừ Lôi Mộc còn có những cái khác, vậy cũng phải đem tất cả cộng lại tính chung luôn.” Con mắt Diệp Vân nheo lại.

Rốt cuộc sắc mặt của Quân Nhược Lan cũng trở nên lạnh lẽo, nói: “Lôi Mộc còn chưa đủ? Có đôi khi lòng tham quá mức cũng không hay đâu.”

Diệp Vân nhún nhún vai, nói: “Hay là ngươi đi phá giải đi, Lôi Mộc cho ngươi lấy trước.”

Lông mày Quân Nhược Lan cau lại, hít một hơi thật sâu, nói: “Thôi được, đồ vật bên trong chúng ta mỗi người một nửa, ngươi có thể chọn Lôi Mộc trước.”

Diệp Vân hừ một tiếng, nói: “Nếu như ngươi chỉ ở bên cạnh nhìn xem, chúng ta phân chia theo kiểu 5:5 thấy có chút không được rồi, cho ngươi hai thành thôi.”

Tên đệ tử của Phiêu Miểu Tông còn lại bên cạnh Quân Nhược Lan tức giận quát: “Diệp Vân ngươi không nên được một tấc lại muốn tiến một thước, dám đắc tội Phiêu Miểu Tông ta, ngươi cảm thấy có thể hành tẩu tại Đại Tần đế quốc sao?”

Diệp Vân hừ lạnh một tiếng, nói: “Ta đây cũng muốn thử một lần.”

“Ngươi...” Sắc mặt tên đệ tử kia lập tức xanh mét, nhưng lại không dám tiến lên, thực lực Diệp Vân vừa rồi biểu hiện ra đã hoàn toàn vượt qua nhận thức của hắn, Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong lại có thể chỉ một kiếm đánh cho trọng thương một gã đệ tử có tu vi giống hắn, điều này làm cho hắn căn bản không dám động thủ.

“Tốt rồi, ngươi muốn cái gì?” Quân Nhược Lan vẫy vẫy tay, lạnh lùng nói.

“Đem hết thảy những chuyện có quan hệ đến bảo tàng chi địa trong Lạc Lôi Cốc nói cho ta biết, nói kỹ càng cho ta, bằng không thì chính các ngươi đi phá giải Lôi Đình trận pháp là được.”

Quân Nhược Lan cùng tên đệ tử kia nhìn nhau, thở sâu, gật nhẹ đầu: “Được rồi.”

Trong nội tâm Diệp Vân cười lạnh, hắn đã nghĩ đến bọn người Quân Nhược Lan nếu như không có tìm hiểu lôi linh khí, mà trong bảo tàng chi địa khắp nơi đều là Lôi Đình ngưng tụ thành trận pháp, nếu muốn phá giải cũng không phải đơn giản như vậy. Thế nhưng nhìn bọn hắn lộ ra vẻ cấp bách như vậy, có thể thấy được có những bí mật liên quan đến Lạc Lôi Cốc mà bọn hắn không muốn nói ra, có thể là bảo tàng, nhưng cũng có thể là cái gì khác.

“Tốt, trước tiên các ngươi nói cho ta nghe, sau đó ta sẽ phá giải cái trận pháp Lôi Đình này.”

Diệp Vân khoanh chân mà ngồi, khóe miệng hiện lên nụ cười như có như không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.