Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 137: Chương 137: Kiếm pháp không trọn vẹn




Thông thường, võ giả có cảnh giới cao hơn có thể biết được cấp bậc của võ giả cấp thấp, nhưng nếu muốn xem thấu hắn tu luyện loại công pháp và linh khí gì, trong khi hắn không có bất kỳ động tác nào thì hầu như không thể. Hiện tại, trừ phi gặp phải số ít bảo vật che giấu cảnh giới thì Diệp Vân hầu như rất dễ dàng để nhìn ra cảnh giới chính thức của tu sĩ Luyện Thể Cảnh. Thế nhưng, muốn biết hắn tu luyện loại công pháp nào, có luyện thành linh khí dị chủng nào không thì căn bản là không thể.

Nhưng mà, không thể tưởng tượng được người phụ nữ thanh lệ thoát tục trước mắt này lại nhìn thấu được Lôi hệ linh khí trong cơ thể Diệp Vân, hơn nữa còn nhìn ra hắn tu hành Tiểu Hấp Tinh Quyết.

Mặt mũi Diệp Vân đầy khiếp sợ nhìn Thủy Thanh Hiên, trong lòng vô cùng kinh hãi.

Thủy Thanh Hiên mỉm cười nhìn hắn, tiếp tục nói: “Lôi Linh Chi Khí cực kỳ hiếm thấy và tu luyện rất khó khăn, cũng không thể lập tức thành công ngay mà còn cần có cơ duyên. Trăm ngàn năm qua, tu sĩ may mắn có được Lôi Linh Chi Khí và tu thành, hầu như chỉ đếm được trên đầu ngón tay.”

Khuôn mặt Diệp Vân nghiêm nghị, đứng yên một bên, tất nhiên hắn biết rõ Thủy Thanh Huyên sẽ không dừng lại như vậy, nhất định sẽ nói đến một ít liên quan về Lôi Linh Chi Khí.

“Ta nhớ trước kia trong Thiên Kiếm Tông, đã từng có một lão tổ tu thành Lôi Linh Chi Khí, mặc dù tu vi chỉ là Trúc Cơ Cảnh thất trọng, nhưng thời điểm đối mặt với tu sĩ Kim Đan cũng không rơi vào thế hạ phong. Hắn chém ra một kiếm thì phong lôi bắt đầu khởi động, dường như là đang khống chế thiên kiếp thần binh, không gì có thể ngăn cản.” Thủy Thanh Huyên nhẹ đưa bàn tay trắng nõn lên vuốt mấy lọn tóc về sau tai.

Trúc Cơ Cảnh thất trọng lại có thể chống đỡ tu sĩ Kim Đan Cảnh?

Đám người Diệp Vân hai mặt nhìn nhau, trên mặt đều là thần sắc không thể tin. Mặc dù Trúc Cơ và Kim Đan chỉ chênh lệch một bước, thế nhưng một bước ấy cũng giống như trời và đất, không thể tính bằng lẽ thường.

“Điều này sao có thể?” Dư Minh Hồng ngơ ngác nói.

“Tại sao không thể? Mẹ ta kể thì các ngươi cứ nghe đi. Tiểu Dư, ngươi thật là không có lễ phép.” Tô Linh trợn mắt, hừ một tiếng nói ra.

Thủy Thanh Huyên mỉm cười, nói tiếp: “Diệp Vân, ta thấy Lôi Linh Chi Khí trong cơ thể ngươi đã bắt đầu khởi động, cũng không hỗn loạn, xem ra ngươi đã sơ bộ khống chế được, chắc hẳn ngươi cũng tu luyện một môn pháp thuật lôi hệ nha.”

Diệp Vân cung kính nói: “Huyên di, ta tu luyện một môn tiên kỹ cửu phẩm ở Tàng Vũ Các của Thiên Chúc Phong là Lôi Vân Điện Quang Kiếm.”

“Lôi Vân Điện Quang Kiếm sao?” Hai tròng mắt Thủy Thanh Hiên hiện lên một tia dị sắc, lập tức nói: “Ngươi có biết vì sao Lôi Vân Điện Quang Kiếm lại nằm trong tiên kỹ cửu phẩm không?”

Diệp Vân khẽ giật mình, lắc đầu.

“Người lão tổ mà ta nói tu luyện thành công Lôi Linh Chi Khí, hắn cũng tu luyện Lôi Vân Điện Quang Kiếm này. Hắn chém ra một kiếm làm cho phong lôi động, cho dù là cường giả Kim Đan Cảnh sơ kỳ cũng không dám khinh thường phong lôi ấy, ngươi cảm thấy Lôi Vân Điện Quang Kiếm sẽ chỉ là tiên kỹ cửu phẩm sao? Thật ra là vì kiếm pháp Lôi Vân Điện Quang hiện tại không được hoàn chỉnh.”

Trong mắt Diệp Vân mãnh liệt bắn ra tinh mang, gấp gáp hỏi: “Vậy Lôi Vân Điện Quang Kiếm chính thức ở đâu?”

Lúc trước khi hắn thi triển hai chiêu đầu là Lôi Vân Sơ Hiện cùng Lôi Đình Vạn Quân của Lôi Vân Điện Quang Kiếm thì không sao, thế nhưng sau khi thi triển ra chiêu thứ ba Thần Lôi Diệt Thế, hắn lại có cảm giác vẫn chưa thỏa mãn, tựa hồ thiếu một chút nữa mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất.

Bây giờ nghe Thủy Thanh Huyên nói như vậy, dĩ nhiên là Lôi Vân Điện Quang Khiếm này có chỗ khiếm khuyết, cũng không được hoàn chỉnh. Nếu như đầy đủ kiếm pháp, không biết uy lực như thế nào?

Trong khoảnh khắc, Diệp Vân dường như thấy được một kiếm chém ra phong lôi động, như trong lời nói của Thủy Thanh Huyên.

“Bây giờ Lôi Vân Điện Quang Kiếm chỉ còn lại ba thức, hơn nữa thức thứ ba Thần Lôi Diệt Thế cũng là hậu nhân suy luận chứ không phải là kiếm pháp tu luyện chân chính. Về phần kiếm pháp chính thức, đã theo vị lão tổ bị mất tích mà triệt để thất truyền, tính ra cũng đã hơn bốn trăm năm.” Thủy Thanh Huyên chậm rãi nói ra.

Trên mặt Diệp Vân tràn đầy thất vọng, lúc nào tu vi của hắn cũng có thể đột phá đến Luyện Khí Cảnh, mà khi dùng chân khí điều khiển thì tuyệt đối uy lực của Lôi Vân Điện Quang Kiếm sẽ lớn hơn hiện tại gấp mười lần. Nếu có nguyên vẹn kiếm pháp thì khi đánh ra công kích có uy lực gì, chính Diệp Vân cũng không dám nghĩ tới.

“Ta lo nói chuyện mà quên mời các ngươi ngồi, Linh nhi ngươi đưa các bằng hữu vào đi.” Thủy Thanh Huyên mỉm cười, thân thể mềm mại hơi chuyển làm toát ra một sự ưu nhã không nói nên lời.

Tô Linh cười đi đến bên cạnh Diệp Vân, lôi kéo cánh tay của hắn, thấp giọng nói: “Mẹ ta lợi hại không? Đừng nói các ngươi, cho dù là cha ta ở trước mặt nàng, cũng bị xem thấu.”

Ba người Diệp Vân không khỏi hít sâu một hơi, không lẽ thực lực Thủy Thanh Hiên vượt qua Tô Hạo?

“Vì vậy, các ngươi thành thật một chút, đừng giở trò bịp bợm trước mặt mẹ ta.” Tô Linh đắc ý nói.

“Các ngươi không nên nghe Linh nhi nói khoác, ta có thể nhìn thấu tu vi của các ngươi vì ta trời sinh có một loại năng lực kỳ dị, không cách nào giải thích. Mà ta, căn bản không có chút tu vi nào cũng không cách nào tu hành.” Thủy Thanh Huyên hơi nghiêng đầu nhìn bọn Diệp Vân cười cười, nhẹ nhàng nói ra.

Ba người Diệp Vân sững sờ tại chỗ, một nữ tử có thể nhìn thấu tu vi của bọn hắn, còn nhìn ra được Diệp Vân tu luyện Lôi Linh Chi Khí thành công, lại chỉ là một người bình thường.

Điều này sao có thể?

Năng lực như vậy thật khó mà tưởng tượng được, đúng là lần đầu nghe thấy. Một nữ tử bình thường không tu hành, lại có thể nhìn ra cảnh giới của tu sĩ, mặc dù Tô Hạo là tu sĩ Trúc Cơ Cảnh mà cũng không che giấu được.

“Mẹ, lần nào người cũng vậy, ta còn chưa khoe khoang xong đã liền vạch trần, thật không thú vị gì cả, chờ lát nữa ta tìm phụ thân chơi.” Tô Linh bĩu môi, nói thầm.

“Không cần đi tìm, ta đã đến.”

Đột nhiên, trên không trung bỗng vang lên một giọng nói, giống như từ hư không vang đến mỗi tấc địa phương.

Tô Linh khẽ giật mình, đột nhiên quát to một tiếng, thân hình lóe lên một cái liền trốn sau lưng Thanh Huyên.

Trong khoảnh khắc, chỉ thấy một đạo quang ảnh sáng trắng hiện lên, sau đó xuất hiện một người nam tử trung niên trong tiểu viện. Người mới đến ước chừng ba bốn mươi tuổi, khuôn mặt anh tuấn, chân mày như kiếm, y phục màu trắng theo theo gió mà động, đứng chắp tay.

Ba người Diệp Vân cảm thấy từ trên người trung niên nam tử phát ra một cỗ tràn đầy uy thế, không phải cố ý phát ra mà cực kỳ tự nhiên. Cỗ uy thế này không nhằm vào bất kỳ người nào, nhưng lại khiến bọn họ kinh hãi, trong lòng sinh ra kính sợ.

“Phụ thân.” Tô Linh trốn sau lưng Thủy Thanh Huyên, nói nhỏ.

“Hừ, ngươi còn biết đường về.” Trung niên nam tử hừ lạnh một tiếng, trong tiếng nói còn mang theo một tia tức giận.

Người đến chính là phong chủ Vô Ảnh Phong Tô Hạo, phụ thân của Tô Linh.

“Ta chỉ đi chơi hai ngày, không phải bây giờ đã về rồi sao.” Tô Linh bĩu môi, làm nũng nói.

“Đi ra ngoài hai ngày? Ngươi có biết đó là nơi nào không? Hoa Vận bí tàng là địa phương ngươi có thể đi sao? Với tu vi của ta mà tiến vào còn chưa chắc có thể an toàn trở về.” Giọng nói Tô Hạo đột nhiên nâng cao, đầy tức giận.

“Không có việc gì, lần này nhờ có Diệp Vân bọn hắn giúp ta, nên đã ra ngoài an toàn a.” Tô Linh cười hì hì, dịu dàng nói.

Ánh mắt Tô Hạo đảo qua ba người Diệp Vân, thần sắc trên mặt đang giận dữ giảm xuống.

“Bái kiến phong chủ đại nhân.” Ba người Diệp Vân sợ hãi, khom mình hành lễ.

“Không cần đa lễ, lần này nhờ các ngươi mang Linh nhi về, bằng không thì không biết được hậu quả sẽ ra sao.” Tô Hạo hơi lắc đầu, nói tiếp: “Ta nghe Thiên Hằng nói, các ngươi chính là đệ tử tham gia thí luyện của Thiên Chúc Phong, là nhóm tiến vào Hoa Vận bí tàng đầu tiên, có thể trở về là tốt rồi.”

Ba người Diệp Vân khoanh tay đứng yên, không dám đáp lời.

“Linh nhi, từ hôm nay, ngươi đến hậu sơn diện bích ba tháng, không được phép ly khai.” Tô Hạo quay người, nhìn đầu Tô Linh lộ ra phía sau vai của Thủy Thanh Huyên, lạnh lùng nói.

“Mẹ…” Vẻ mặt Tô Linh đau khổ, lắc cánh tay Thủy Thanh Huyên.

Thủy Thanh Huyên mỉm cười, đưa tay gõ trán Tô Linh một cái, sau đó chậm rãi nói: “Nếu con gái đã trở về thì ngươi cũng không cần nổi giận nữa, lần sau ta sẽ trông chừng con bé.”

Nguyên bản Tô Hạo đang tràn đầy nghiêm khắc thì trong mắt lập tức trì trệ, sau đó biến thành bất đắc dĩ, hừ một tiếng, nói: “Lần nào cũng vậy, đúng là con hư tại mẹ, Linh nhi bị ngươi làm hư rồi. Cứ như vậy thì sớm muộn gì cũng tiếp tục gặp rắc rối.”

Thủy Thanh Huyên mỉm cười, cũng không nói lời nào.

Tô Hạo nhìn nàng một cái, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, tùy ngươi vậy.”

“Tốt quá!” Tô Linh chợt nhảy dựng lên, sau đó xông lại ôm cánh tay Tô Hạo, “Linh nhi biết là Phụ thân thương ta nhất.”

“Hừ, lần sau còn dám chạy loạn thì xem ta có cắt chân ngươi không.” Tô Hạo hừ lạnh một tiếng.

“Sẽ không đâu.” Tô Linh lắc lắc đầu, sau đó tựa hồ nhớ ra điều gì, thần bí nói: “Phụ thân, chúng ta tìm được bên trong Hoa Vận bí tàng một kiện đồ vật, người xem thử đi.”

Lông mày Tô Hạo chau lên, hiếu kỳ hỏi: “Cái gì vậy? Lấy ra đây.”

Tô Linh cũng không lập tức lấy ra mà quay đầu nhìn Diệp Vân, thấy hắn hơi gật đầu, lúc này nàng ta mới cười hì hì lấy ra một kiện đồ vật màu đỏ trong nhẫn trữ vật.

Tô Hạo nhìn một màn này, trong mắt lóe lên một tia dị sắc, tức thì trong mắt bắn ra tinh mang mãnh liệt, khuôn mặt khiếp sợ.

“Đây là Hồng Vân Nghê Thường?” Gần như Tô Hạo không dám tin vào mắt mình, đứng lên la thất thanh.

Ngay cả Thủy Thanh Huyên luôn luôn lạnh nhạt mà trên mặt cũng hiện lên kinh sợ, bước nhanh tới.

Tức thì, khuôn mặt đẹp của Thủy Thanh Huyên tràn đầy kinh hãi, bịt chặt miệng lại, không dám tin.

“Ngươi xem, ta biết họ sẽ bị dọa đến mức này mà.” Tô Linh vui vẻ, nói: “Đúng là Hồng Vân Nghê Thường thật rồi, ta còn sợ là đồ dỏm.”

Tô Hạo cầm Hồng Vân Nghê Thường xem xét tỉ mỉ, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu lên nói: “Các ngươi lấy được từ nơi nào trong Hoa Vận bí tàng? Nói rõ ra, không được giấu giếm.”

Tô Linh khẽ giật mình, lắc đầu nói: “Không phải ta lấy được, chuyện này người hãy hỏi Diệp Vân.”

Ánh mắt Tô Hạo giống như hai thanh lợi kiếm, bắn thẳng đến.

Diệp Vân liền cảm thấy một cỗ hàn ý dâng lên từ lòng bàn chân, chỉ là uy thế của tu sĩ Trúc Cơ Cảnh đã làm mình không cách nào ngăn cản.

“Bẩm phong chủ đại nhân, ta đạt được Hồng Vân Nghê Thường này trong tầng thứ ba của Hoa Vận bí tàng. Nếu không có Tô Linh thì ta cũng không biết đây là bảo vật bị mất tích của tông môn.”

“Bất quá món bảo vật này mới mất tích hơn một năm, làm sao có thể ở trong Hoa Vận bí tàng?” Tô Hạo khẽ giật mình, ánh mắt chuyển sang lạnh lẽo: “Ngươi nói thật cho ta, không được giấu giếm nửa điểm.”

Diệp Vân cảm thấy trong mắt Tô Hạo ngưng tụ một cỗ sát ý, nếu hắn trả lời có nửa điểm không đúng thì e rằng lập tức phải chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.