Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 136: Chương 136: Vô Ảnh Phong




Trên cửa động, khí đen bắt đầu lưu chuyển, giống như mặt nước đang lặng yên bỗng nhiên rung động.

Bốn người Diệp Vân nối đuôi nhau vào, lập tức bị nuốt chửng.

HƯU....U....U!

Một đạo quang ảnh từ trên trời giáng xuống, rơi vào không gian hắc động mà bốn người Diệp Vân đã bước vào lúc trước.

"Một kiếm chém ngôi sao. Đây là không gian bị ta trảm phá sao? Ta đối với kiếm đạo quả nhiên lý giải càng ngày càng sâu, nếu như lần sau gặp lại Diệp Vân, mới có thể đủ sức một kiếm chém chết hắn."

Người tới mặc tham sam bên hông đeo thanh bạch kiếm, khí thế đồ sộ bức người, giống như một thanh lợi kiếm đã ra khỏi bao. Nếu như Diệp Vân ở đây, liền sẽ phát hiện người mặc thanh sam chính là Đỗ Kiếm Ngâm.

Đỗ Kiếm Ngâm ngẩn đầu nhìn không trung, vô số mạng nhiện cực lớn che kín bầu trời, chỉ có phía trên đỉnh cửa động mặt trời tiếp tục chiếu rọi.

Thân hình Đỗ Kiếm Ngâm bỗng nhiên bay vút lên, bạch kiếm trong tay chợt lóe lên, nhanh tựa như tia chớp hướng về phía mạng nhện trên bầu trời.

Răng rắc!

Một tiếng vang nhỏ, mạng nhện che kín bầu trời bị hắn một kiếm đâm thủng, lưu quang hiện lên. Bạch kiếm trong tay Đỗ Kiếm Ngâm tản ra một mảnh quang ảnh, bên tai không ngừng vang lên những âm thanh đinh đương.

Quang ảnh hiện lên, Đỗ Kiếm Ngâm từ trên không trung rơi xuống, vai hắn một mảng máu tươi.

"Tinh Không kiếm ý còn chưa đủ điêu luyện, còn phải tập trung lĩnh ngộ nhiều." Trên vẻ mặt hắn không có chút nào đau đớn, hắn nhìn bầu trời bị đâm thủng, thả người nhày lên, tiến vào chính giữa thông đạo đen kịt.

Đỗ Kiến Ngâm sau khi biến mất chưa đến nửa nén hương, liền có liên tiếp bóng người từ dưới mặt biển bay thẳng lên, toàn thân ướt đẫm rơi xuống bên cạnh bờ, bộ dáng vô cùng chật vật.

Những người này đương nhiên là đám người Âu Dương Vấn Thiên, Đỗ Kiến Minh, Tôn Nhất Đao, Ân mỗ mỗ. Bọn hắn vô cùng chật vật, sắc mặt không còn chút máu, thậm chí khóe miệng Tôn Nhất Đao còn có một vết máu. Mà theo sau bọn hắn, chỉ còn lại tổng cộng có bảy tên đệ tử, những người khác vậy mà đều đã táng thân tại Hoa Vận mộ địa.

Âu Dương Vấn Thiên sắc mặt xanh mét, nhìn không gian Tinh Bích bị nghiền nát, quát lạnh một tiếng nói: "Bổn tọa đi trước đây, nếu các ngươi còn muốn tiếp tục tìm kiếm bảo vật, thì cứ tự nhiên."

Nói xong, thân hình hắn lướt lên, hướng lên lỗ thủng trên bầu trời kia lao đi, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, càng lúc thân ảnh càng mờ, cuối cùng biến mất tại bên trong vầng sáng.

Lập tức hai gã đệ tử mặc quần áo màu trắng của Thiên Kiếm Tông, hướng phía ba người Đỗ Kiến Minh thi lễ một cái, liền theo sát mà bay đi.

Đỗ Kiến Minh quay đầu nhìn lại, lần này mang đến nhiều đệ tử vậy mà trở về chỉ còn có một tên, còn lại đã táng thân tại bên trong Hoa Vận bí tàng, nhưng mà chủ yếu nhất là hy sinh mấy trăm tên đệ tử, vậy mà cơ bản không lấy được bảo vật quý hiếm nào. Lần này Hoa Vận bí tàng mở ra, lại làm cho đám tinh nhuệ của Đỗ gia tử thương đáng kể, sau khi trở về không có cách nào nói rõ được.

Nếu như nói đám tinh nhuệ này chết rồi, thì cũng chẳng có gì nghiêm trọng. Nhưng mà Đỗ Kiếm Ngâm không thấy đâu, tiểu tử này không chịu nghe lời chỉ đạo của hắn, trực tiếp nhảy vào bên trong Tinh Hà, đến bây giờ vẫn không biết tung tích.

Đột nhiên, trên mặt cái gã cao ngạo cuồng vọng lộ vẻ cô đơn, hướng phía Ân mỗ mỗ vẫy vẫy tay, thân hình bay lên, mang theo còn sót lại hai gã đệ tử của Đỗ gia rời khỏi Hoa Vận mộ địa. (DG: "ta nhớ ở trên chỉ còn một tên, giờ đào đâu ra thêm tên nữa vậy" @@)

"Ân mỗ mỗ, lần này Hoa Vận bí tàng mở ra, thật sự là tổn thất vô cùng nghiêm trọng a." Tôn Nhất Đao đưa mắt nhìn hai người rời đi, trên mặt không nói ra được gì vẻ mặt đắng chát.(DG:" Ở trên vừa mới ba người, giờ còn 2 người" @@. Có lẽ tác giả hơi nhầm lẫn, mong bạn đọc bỏ qua. ^^)

Quải trượng đầu rồng trong tay Ân mỗ mỗ không biết ném ở nơi nào rồi, giờ phút này bà không còn nửa điểm bộ dáng hơi già sức yếu, mà trong mắt tinh quang lập lòe.

"Tôn môn chủ, hành trình trong mộ địa lần này, ngươi không có cảm giác có cái gì đó không đúng à?"

"Không đúng?" Tôn Nhất Đao ngẩn người, lắc đầu.

"Ta cảm giác, có một đôi mắt đang âm thầm theo dõi chúng ta, tất cả mọi thứ đều nằm trong sự khống chế của hắn. Nhưng ta lại không có cách nào phát hiện sự hiện hữu của hắn." Ân mỗ mỗ sắc mặt lạnh lùng nói.

Tôn Nhất Đao cười khổ nói: "Nếu như tất cả mọi sự đều do người này bố trí, hơn nữa đến cả ngươi cũng không cách nào phát hiện ra sự hiện hữu của hắn, điều này chứng tỏ người này có tu vi cao hơn chúng ta rất nhiều, cho dù có thể tìm thấy hắn, chúng ta có thể làm được gì đây?"

Ân mỗ mỗ nhíu mày, cũng không trả lời lại.

"Ân mỗ mỗ, ta đi trước đây, ngày sau gặp lại." Tôn Nhất Đao ôm quyền, thở dài, mang theo một gã đệ tử quay người rời đi.

Ân mỗ mỗ nhìn lại phía sau chỉ còn hai gã đệ tử, bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Đi thôi!"

Ba người bay vút mà đi, đã ra khỏi mộ địa.

Bốn thế lực lớn ở Tấn quốc, liên thủ mở ra Hoa Vận bí tàng, mang theo hơn một nghìn đệ tử tinh nhuệ đến, vậy mà cuối cùng chỉ còn có mấy người, càng làm cho bọn hắn tức ói máu chính là, bên trong bí tàng của Kim Đan đại năng, vậy mà không có được bảo vật nào cho ra hồn cả.

Lúc đám người Âu Dương Vấn Thiên rời đi có thể nhận thấy vẻ mặt cô đơn, cực kỳ thất vọng, không cam lòng, nhưng cũng phải đành chịu như vậy thôi.

Vết rách không gian càng lúc cùng lớn, nhanh như tia chớp quán xuyên toàn bộ không gian.

Bỗng nhiên, chỉ thấy trong không gian nghiền nát, trống rỗng xuất hiện một đạo thân ảnh, một bóng người bị cụt tay.

"Nếu như người chết không nhiều, cái sinh tử Tụ Linh Trận sao có thể mở ra? Ta như thế nào có thể lợi dụng Chúng Sinh Linh Hồn chi lực để nhanh chóng khôi phục thực lực đây?"

Hoa Vận lẳng lặng đứng trên không trung, đưa tay trên không trung chỉ một cái.

Trong khoảnh khắc, chỉ thấy hơn một nghìn đạo quang ảnh từ bốn phương tám hướng lộn xộn bay tới, ngưng tự tại trên đầu hắn, hóa thành cuồn cuộn nước lũ từ thiên linh cái hắn chui vào.

Chỉ thấy hai mắt Hoa Vận khép hở, trên mặt lộ vẽ mãn nguyện. Sau đó, một màn kinh người xuất hiện.

Nơi vai phải của Hoa Vận, vậy mà mọc dài ra một cái cành tay, tốc độ vô cùng nhanh chóng, thời gian chẳng đến nửa nén hương, vậy mà hoàn toàn trưởng thành, khôi phục lại như thường.

"Sinh tử Tụ Linh Trận vận chuyển nghìn năm, rốt cuộc cũng hoàn thành nhiệm vụ." Hoa Vận mỉm cười, cánh tay trái vừa mới khôi phục nâng lên, trên không trung hư nhược chỉ nhẹ một cái, chỉ thấy đạo đạo quang mang từ đầu ngón tay hắn nhanh chóng bắn ra, ngưng tụ trên không trung một cái phù văn huyền ảo khó hiểu, sau đó mãnh liệt vỗ, ẩn vào trong hư không.

Oanh!

Tiếng nổ mạnh cực lớn lập tức vang vọng trong thiên địa, tất cả không gian kịch liệt tan vỡ, vô số lưu quang bay múa, xẹt qua thân thể Hoa Vận, không gây cho hắn chút nào trở ngại.

"Ta Hoa Vận, sau nghìn năm, rốt cuộc lại có thể đầy đủ mà trở về." Hoa Vận đứng chắp tay, nhìn vô số lưu quang trên bầu trời, khóe miệng hiện lên nét vui vẻ. Giờ khắc này, thậm chí hắn còn có một tia Vương Giả khí thế, tựa hồ như muốn quan lâm thiên hạ.

Trong mộ địa, bốn cái thân ảnh từ trong thông đạo nhanh chóng lao ra, chính là đám người Diệp Vân.

Bốn người nhìn về mộ địa phía sau, lại nhìn xem ánh mặt trời nhu hòa trên bầu trời, trên mặt hiện vẻ kích động.

"Đi ra, cuối cùng chúng ta cũng thoát ra được rồi." Dư Minh Hồng vô cùng kích động, khuôn mặt đỏ bừng.

"Đúng là không dễ dàng gì, nhiều người đi vào như vậy, đâu có mấy người có thể sống sót đi ra giống như chúng ta." Đoạn Thần Phong thở dài, chuyến hành trình đi mộ địa lần này, đúng là cửu tử nhất sinh, thiếu chút nữa liền đã táng thân tại mộ địa quỷ dị kia rồi.

Diệp Vân ngửa đầu nhìn bầu trời, hắn dường như cảm thấy chưa bao giờ mà ánh mặt trời lại ôn nhu đến như vậy, làm cho người ta cảm giác ấm áp.

"Cảm giác còn sống thật sự rất tốt!"

Tô Linh nhu thuận đứng ở bên cạnh Diệp Vân, trong mắt tràn đầy vui sướng.

"Là đám người các ngươi? Các ngươi vậy mà lại còn sống trở về."

Ngay tại thời điểm bốn người Diệp Vân đang cảm khái. Một âm thanh lạnh như băng mang theo vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, từ phía trước truyền đến.

Diệp Vân ngẩng đầu nhìn lại, một gã đệ tử áo trắng thình lình xuất hiện, khuôn mặt lạnh lùng, mang theo một tia kinh ngạc.

"Dương sư huynh, chúng ta lại gặp mặt." Diệp Vân cười lớn đi qua.

Người này lúc trước là người dẫn đầu bọn Diệp Vân cùng hơn một trăm tên đệ tử Thiên Chúc Phong tiến vào mộ địa, Dương Thanh Phong.

"Diệp Vân, đệ tử Thiên Chúc Phong các ngươi một trăm tên đi vào, vậy mà chỉ có ba người các ngươi có thể còn sống đi ra, thật là làm cho người khác cảm khái." Dương Thanh Phong cũng nhận ra Diệp Vân, kinh ngạc nói.

Dương Thanh Phong cũng không có đi chung với đám tiền bối Âu Dương Vấn Thiên tiến vào mộ địa, mà hắn và vài tên đệ tử Luyện Khí Cảnh trung kỳ, chịu trách nhiệm ở bên ngoài gác cửa ra vào, bằng không thì tin tức Hoa Vận bí tàng mở ra truyền đi, rất có thể khiến cho vô số tán tu đến đây, muốn đi vào nơi này, kiếm một ít bảo vật, lấy chút công pháp.

"Đúng vậy a, lần này nhiệm vụ tông môn quá là hung hiểm, Thiên Chúc Phong chỉ còn lại ba người chúng ta." Diệp Vân gật đầu, thở dài.

"Dương sư huynh, nếu như lần này mà không có Diệp sư huynh giúp đỡ, chúng ta đều không về được." Dư Minh Hồng thoạt nghĩ lại mà cực kỳ sợ hãi.

Dương Thanh Phong ồ một tiếng, trong mắt mang theo tia kinh ngạc nhìn về phía Diệp Vân.

Diệp Vân nhíu mày, lập tức khôi phục sắc mặt như thường, nói: "Dương sư huynh, chúng ta lúc nào phản hồi tông môn? Nghe nói chỉ cần còn sống mà trở về, thì sẽ có khen thưởng phong phú à."

Dương Thanh Phong nói: "Không cần gấp, chờ Âu Dương sư thúc mang theo các sư huynh đệ đi ra, chúng ta liền có thể phản hồi tông môn. Mấy người các ngươi không cần lo lắng, tông môn đã đáp ứng ban thưởng, thì sẽ cho không ít đâu."

"Chỉ cần không ít, ta đây liền yên tâm." Diệp Vân làm ra bộ dáng vô cùng chờ mong.

"Lần này phản hồi tông môn, chúng ta không phải một bước liền có thể trở thành đệ tử nội môn, cùng Dương sư huynh ngươi ngang hàng, thân mặc áo bào trắng hay sao?" Đoạn Thần Phong vẻ mặt hưng phấn, trong mắt lóe lên sự cuồng nhiệt.

Dương Thanh Phong liếc mắt nhìn hắn, nói: "Cụ thể ban thưởng ra sao các ngươi trở về liền biết được, hiện tại theo ta ở chỗ này chờ Âu Dương sư thúc trở về, sau đó liền phản hồi."

Diệp Vân lông mày nhíu lại, nếu như Âu Dương Vấn Thiên có thể trở về, chứng kiến bốn người bọn hắn xuất hiện ở đây, có thể không nghi ngờ điều gì sao? Hắn quay đầu về phía Tô Linh, hơi đụng nhẹ cánh tay của nàng.

Tô Linh quay đầu, vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn.

"Âu Dương Vấn Thiên sắp trở về rồi, chúng ta phải đi trước!" Diệp Vân âm thanh cực thấp, giống như âm thanh của muỗi.

Tô Linh cực kỳ thông minh, chỉ thoáng thất thần liền đại khái hiểu được ý tứ của Diệp Vân. Hắn không muốn cùng Âu Dương Vấn Thiên đối mặt, dù sao trên người hắn cũng có rất nhiều bảo vật, một khi bị nghi ngờ, như vậy căn bản không cách nào chống cự lại Âu Dương Vấn Thiên dò xét.

"Dương sư huynh, ngươi mở ra Truyền Tống Trận, ta muốn đi về trước." Tô Linh bước ra một bước, âm thanh trong trẻo nói.

"Hồ đồ, Truyền Tống Trận nói mở là liền có thể mở ra hay sao? Một gã đệ tử ngoại môn nho nhỏ, không biết thế nào là sống chết à." Dương Thanh Phong sắc mặt lạnh lẽo, cô bé này nhìn rất xinh đẹp, như thế nào lại ngu xuẩn như thế?

"Ta là Tô Linh, Tô Hạo là cha ta." Tô Linh chậm rãi nói.

"Cái gì mà Tô Linh Tô Hạo, chính là Vô Ảnh Phong chủ Tô . . . " Dương Thanh Phong tiếng nói trở nên lạnh lùng, liền muốn quát tháo, đột nhiên cổ của hắn dường như bị chặn lại, mặt mũi tràn đầy khếp sợ mà nói: "Ngươi nói phụ thân của ngươi là Vô Ảnh Phong chủ Tô Hạo?"

"Ngươi không tin phải không?" Tô Linh bĩu môi, trong bàn tay trắng noãn xuất hiện một khối Ngọc Bài trắng noãn. "Đây là Ngọc Bài đại biểu thân phận của ta. Dương sư huynh có thể nhìn xem thử một chút."

Dương Thanh Phong bán tín bán nghi tiếp nhận Ngọc Bài, giương mắt nhìn lên, lập tức sắc mặt đại biến.

"Tô Linh sư muội, quả nhiên là muội. Trước đây không lâu, thời điểm Âu Dương sư thúc tiến vào mộ địa, đã từng nhắc đến muội, nói muội như thế nào còn không chịu đi ra."

Tô Linh mỉm cười, nói: "Dương sư huynh, ngươi đã biết thân phận của ta, ta nghĩ cha ta đang vô cùng sốt ruột, ngươi trước hết cho người mở Truyền Tống Trận, tiễn đưa chúng ta trở về."

"Được, ta đây liền mang các ngươi đi!" Dương Thanh Phong không có nửa phần do dự, Tô Linh hắn đắc tội không nổi, mà mở ra Truyền Tống Trận đem vài tên đệ tử ngoại môn đưa đi, cũng không phải quá to tát, dù sao thì lần này tông môn chuẩn bị rất nhiều Linh Thạch, đủ để Truyền Tống Trận mở ra nhiều lần.

Tô Linh quay đầu nhìn Diệp Vân, mỉm cười.

Diệp Vân hiểu ý, nhẹ gật đầu, sau đó mang theo Dư Minh Hồng cùng Đoạn Thần Phong đi theo.

Trong lòng hắn hiểu rõ, nếu như đợi đến lúc Âu Dương Vấn Thiên trở về, chứng kiến mấy trăm đệ tử ngoại môn tiến vào, chỉ còn lại bốn người bọn hắn mà nói, tất nhiên sẽ được coi trọng, như vậy càng làm tăng thêm sự nghi ngờ.

Thật là nguy hiểm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.