Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 513: Chương 513: Lam Mạc Thiên Hỏa




Tử sắc thần lôi lóe lên độc ác, chém hư ảnh Yêu thú màu xám thành vô số lưu quang, hướng về phía bốn phương tám hướng bay nhanh tản đi.

Trịnh Thiếu Cường tuy rằng đã cố gắng hết sức để thu những lưu quang này lại, nhưng bởi vì nhất thời không kịp phản ứng, có gần một nửa tiêu tán không còn.

Phốc!

Một ngụm máu tươi phun ra, hư ảnh Yêu thú màu xám đã sớm cùng hắn hòa làm một thể, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, giờ phút này có gần một nửa tản mạn khắp nơi không còn, trực tiếp làm bị thương đến Bản Mệnh Tinh Nguyên của hắn, cảnh giới căn cơ bị hao tổn.

Diệp Vân lẳng lặng đứng đấy, dường như cũng không hề nhúc nhích qua. Nhưng mà trong mắt của hắn xuất hiện một tia trào phúng đảo qua trên mặt Trịnh Thiếu Cường, sau đó rơi vào trên gương mặt xinh đẹp của Đinh Thiến đang đứng ở xa xa.

“Đệ tử Kim Đan cảnh của Trấn Yêu phong, cũng chỉ có thế này thôi sao.”

Đinh Thiến dù thế nào cũng không thể tưởng tượng được uy lực một đạo Diệt Thế Thần Lôi của Diệp Vân lại cường đại đến trình độ như thế, lôi quang lập loè ở giữa điện mang đã xé rách hư ảnh Yêu thú màu xám, nàng cũng biết hư ảnh Yêu thú này cường đại đến cỡ nào, nếu như toàn lực thi triển ra, ngay cả nàng cũng không dám nói có thể ngăn cản một cách đơn giản.

Thế nhưng Diệp Vân chỉ dùng một kích đã nó chém thành lưu quang tản đi, nếu không phải Trịnh Thiếu Cường phản ứng nhanh, chỉ sợ sẽ tiêu tán không còn.

Trịnh Thiếu Cường dùng tay phải che ngực, trong mắt hiện lên vẻ khó có thể tin, hắn chết lặng nhìn chằm chằm vào Diệp Vân, như thế nào cũng không thể tưởng được tên thiếu niên Trúc Cơ cảnh đỉnh phong trước mắt này lại có thể phá vỡ một kích mạnh nhất của hắn, thiếu chút nữa lại làm cho bản thân hắn bị trọng thương.

“Ta không tin!”

Trong cổ họng Trịnh Thiếu Cường phát ra thanh âm ô ô, giống như dã thú gào thét, tràn đầy sự phẫn nộ cùng không phục.

Trong tay Trịnh Thiếu Cường quang ảnh lập loè, hư ảnh Yêu thú màu xám được ngưng tụ lần nữa, trong tay trái xuất hiện một viên đạn đen sì như mực, tản mát ra ánh sáng âm u màu đen.

Thân hình hắn hơi hơi cong lên, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể bay thẳng ra.

“Trịnh sư huynh chờ một chút!”

Ngay thời điểm hắn sắp nhào ra, thanh âm của Đinh Thiến vang lên bên tai.

Thân thể Trịnh Thiếu Cường hơi khẽ chấn động, quay đầu nhìn Đinh Thiến có chút ngạc nhiên. Hắn hiểu được ý tứ của Đinh Thiến, muốn hắn không cần tiếp tục ra tay. Chẳng lẽ chuyện này thì cứ như vậy mà bỏ qua? Hắn tuyệt đối sẽ không cam tâm.

“Dưới tay tướng mạnh không có binh hèn! Ta đúng là đã xem nhẹ ngươi rồi.” Đinh Thiến quát bảo Trịnh Thiếu Cường ngưng lại, nhìn xem Diệp Vân, lông mày hơi hơi nhíu lấy hai cái.

Diệp Vân nhún nhún vai trả lời: “Vị sư huynh này chính là đệ tử của Trấn Yêu phong đi tham gia Uẩn Linh Đàm sao? Nếu như tu vi chỉ có như thế, ta cảm thấy tốt hơn là không cần đi. Dù sao Trấn Yêu phong so sánh với Tuyệt Tâm Phong của ta, vẫn còn có chút chênh lệch.”

Câu nói đó cực kỳ châm biếm, đem trọn cả Trấn Yêu phong ra mà giễu cợt.

Quả nhiên, ba người Đinh Thiến sắc mặt khẽ biến, sự tức giận hiển hiện trên mặt. Quả đúng theo như lời Diệp Vân, chiến lực của Trấn Yêu phong cùng Tuyệt Tâm Phong so sánh quả thật có chút chênh lệch. Đầu tiên Thiên Vận Tử cùng Diêm Như Thủy cạnh tranh trăm năm, bất hòa đã lâu, thậm chí có thể nói là tử địch. Nhưng mà thực lực của Thiên Vận Tử thì lại đè ép Diêm Như Thủy nửa trù. Mà vài tên đệ tử của Thiên Vận Tử tuy rằng tu vi nhìn như bình thường, nhưng mà mỗi người có thiên phú đặc biệt, trong đó Thư An Thạch càng là thiên phú dị bẩm, thực lực sâu không lường được, làm cho thế hệ trẻ tuổi của Trấn Yêu phong chỉ có thể nhìn lên, căn bản không cách nào đuổi theo.

Lời nói vừa rồi của Diệp Vân vô tình hay cố ý đã “dìm hàng” Trấn Yêu phong làm tổn hại uy tín không nhỏ, khiến cho đám người Đinh Thiến giận tím mặt.

Nhưng mà Đinh Thiến cùng Trịnh Thiếu Cường xúc động không giống nhau, Đinh Thiến có thể cùng Âm Tố Tâm tính là ngang hàng trong lớp trẻ tuổi cấp cao nhất của Trấn Yêu phong, ngoại trừ tu vi cao tuyệt ra, tính cách tâm tính cũng cực kỳ bất phàm, khi bị tên đệ tử Trúc Cơ cảnh Diệp Vân châm biếm, cũng có chút tức giận nhưng sau đó lập tức bình tĩnh lại.

Đinh Thiến biết rõ, hôm nay có Thư An Thạch, căn bản không thể chiếm được phần hơn, đừng nghĩ muốn lấy lại mặt mũi. Phải biết rằng Thư An Thạch là Kim Đan cảnh đỉnh phong sẽ phải khiêu chiến tu sĩ Nguyên Anh cảnh tứ trọng, như vậy sự tự tin tất nhiên tương xứng cùng thực lực, nếu còn tiếp tục chiến đấu nữa chỉ sợ là tự rước lấy nhục.

“Hôm nay chúng ta không tranh chấp cùng với ngươi, đợi sau khi khiêu chiến Uẩn Linh Đàm bắt đầu, chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian từ từ luận bàn.” Đinh Thiến lạnh lùng nói ra.

Diệp Vân cười cười nói: “Luận bàn như thế nào? Còn từ từ? Ta sợ các ngươi chạy quá nhanh đến lúc đó tìm không thấy, không bằng ngay bây giờ đem bọn ngươi từng tên một đánh đến mức “mẹ ngươi cũng nhìn không ra”, không cách nào tham gia khiêu chiến thì tốt hơn.”

Nói xong, khóe miệng của hắn hiện lên một nụ cười... đểu, chậm rãi đi tới.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Đinh Thiến hiện lên một tia tức giận, nàng vốn chỉ là muốn nói một câu để xuống đài, nói xong lập tức ly khai, về việc sau này có thể lấy lại danh dự hay không thì ai mà biết được?

Ai ngờ đã nói như vậy mà Diệp Vân cũng không hiểu, là nghe mà không hiểu hay là cố ý... giả ngu, tại bình đài trên trên lưng chừng núi của Thần Tú Phong cũng mặc kệ pháp tắc tông môn, đánh đập tàn nhẫn.

Sắc mặt Đinh Thiến trở lên âm lãnh, quát: “Thư An Thạch, chẳng lẽ các ngươi nghĩ mặc kệ pháp tắc tông môn, muốn cùng Trấn Yêu phong ta khai chiến phải không?”

Diệp Vân cười ha ha, nói: “Chuyện này cùng đại sư huynh của ta đâu có quan hệ gì? Là quyết định của ta.”

Đinh Thiến cũng không thèm liếc nhìn Diệp Vân, bốn người hiển nhiên như là thiên lôi, Thư An Thạch sai đâu thì đánh đó, chỉ cần Thư An Thạch nói một câu, như vậy lập tức có thể ly khai, về phần hôm nay vứt bỏ gương mặt, ngày sau nghĩ biện pháp tìm trở về là được.

Thư An Thạch cũng không nói lời nào, thậm chí ngay cả ánh mắt liếc xéo qua cũng không có, hắn vẫn nhìn về biển mây cuồn cuộn ở phương xa như trước, giống như đã nhập định.

Sắc mặt Đinh Thiến có chút lúng túng, phản ứng của Thư An Thạch hiển nhiên ngoài dự liệu của nàng.

Diệp Vân đi đến hai bước, Tử Ảnh Kiếm trong tay lập loè lưu quang, sóng ánh sáng phảng phất giống như rung động nhộn nhạo. Lôi linh khí quán chú trong đó, mơ hồ có tiếng sấm ù ù.

“Tiểu tử, ngươi muốn chết!”

Trịnh Thiếu Cường cùng tên đệ tử kia tên là Cổ Hoa giận dữ, nếu như là Thư An Thạch nói lời này thì coi như cũng không sao, dù sao thì hắn cũng là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ của Thần Tú Cung. Thế nhưng Diệp Vân ngươi là cái thá gì? Tên đệ tử thứ tư của Thiên Vận Tử, hay nói đúng hơn là một tên Trúc Cơ cảnh “cùi bắp”, cho dù vừa rồi thi triển ra lôi hệ thần thông đánh tan hư ảnh Yêu thú màu xám của Trịnh Thiếu Cường, nhưng sự chênh lệch về cảnh giới cũng không phải bù đắp dễ dàng như vậy, nếu không phải chú ý đến hậu quả xuất thủ mà nói, Trịnh Thiếu Cường cảm thấy có mười phần nắm chắc đánh chết được Diệp Vân.

Quang ảnh lập loè trong tay Trịnh Thiếu Cường cùng Cổ Hoa, Linh Khí tế ra, nhắm về phía Diệp Vân phóng đến. Hai người đều là cao thủ Kim Đan cảnh trung hậu kỳ, là nhân tài kiệt xuất của Trấn Yêu phong tham gia khiêu chiến Uẩn Linh Đàm lần này, làm sao có thể chịu được sự châm chọc khiêu khích của Diệp Vân.

Hai đạo công kích phá vỡ bầu trời, hóa thành cầu vồng lao thẳng đến Diệp Vân.

Diệp Vân không nhúc nhích, Khôn Hoa Tử cùng Chư Cát Xung ở phía sau hắn lại hành động.

Hai người đã chuẩn bị từ trước, nhìn thấy Trịnh Thiếu Cường cùng Cổ Hoa ra tay, lập tức xuất hiện ở trước người Diệp Vân, hai người trùng trùng điệp điệp vỗ tay, lập tức nhìn thấy một mảnh hoa quang màu lam từ trong lòng bàn tay của bọn hắn bắn ra, lập tức bảo vệ ba người ở trong đó.

Hai người cùng thu tay lại, một quả Tinh Thạch màu lam lơ lửng tại không trung, hiển nhiên chính là hạch tâm của hộ thuẫn màu lam.

Phốc!

Một tiếng vang nhỏ, hai đạo công kích lập tức đánh trúng hộ thuẫn màu lam, chỉ nhìn thấy ánh sáng màu lam hơi hơi nhộn nhạo thoáng một phát, phát ra một thanh âm PHỤT, lập tức hai đạo công kích dường như trâu đất xuống biển, trong chớp mắt đã biến mất vô tung, căn bản không hề mang đến bất kỳ tổn thương gì.

Trịnh Thiếu Cường cùng Cổ Hoa khẽ giật mình, bọn hắn cho dù thế nào cũng không nghĩ tới sẽ xuất hiện tình huống như vậy, một kích liên thủ rõ ràng không hề có chút xíu tác dụng gì.

Nhưng vào lúc này, vầng sáng màu lam đột nhiên thu vào, trở lại thành Tinh Thạch màu lam.

Khôn Hoa Tử cùng Chư Cát Xung cực kỳ ăn ý bước ra một bước, hai người lần nữa vỗ tay, lại nhìn thấy một quả Tinh Thạch màu lửa đỏ bỗng nhiên xuất hiện, hỏa diễm phun ra mãnh liệt, trên không trung hội tụ thành một con Hỏa Long cao vài trượng, mang theo nhiệt độ cực nóng đủ để hòa tan một ngọn núi đá, gào thét lên phóng tới hai người Trịnh Thiếu Cường.

Hai người sợ hãi đến mức “đứng hình” tại chỗ, không nghĩ tới công thủ chuyển đổi với nhau lại nhanh như vậy, hơi hơi thất thần thì Hỏa Long lập tức đến trước mặt, chỉ thiếu chút nữa là cuốn hai người vào.

Trịnh Thiếu Cường cùng Cổ Hoa chỉ cảm thấy ánh lửa ngút trời, khó có thể ngăn cản nhiệt độ cao tựa hồ muốn đốt thân thể của bọn hắn thành tro, bọn hắn thế mới biết đã sai lầm rồi, sai lầm chí mạng. Bốn gã đệ tử của Thiên Vận Tử mỗi một người đều có được thực lực vượt xa cảnh giới của bản thân, uy lực của Hỏa Long như thế, chỉ sợ là Kim Đan cảnh đỉnh phong cũng chưa chắc có thể ngăn cản một cách đơn giản.

Nhưng mà, hết thảy đều đã chậm, Hỏa Long quấn lấy thân, không chết cũng sẽ trọng thương.

Bất quá, vào thời khắc này, lại nhìn thấy một vòng quang mang màu trắng nhanh chóng bắn tới, ngăn ở trước người hai người, lập tức khuếch tán ra, hóa thành một tấm gương trắng noãn như ngọc trước mặt, ngăn chặn đòn tấn công của Hỏa Long.

Đùng!

Thanh âm thanh thúy vang lên, mặt kính màu trắng nứt vỡ, hóa thành vô số lưu quang, trên không trung tiêu tán, uy lực của Hỏa Long cũng theo đó chấm dứt, trên bầu trời chỉ còn lại có chút xíu hơi nóng, cũng tìm không thấy chút xíu tung tích của hỏa quang.

“Lam Mạc Thiên Hỏa, không thể tưởng được Thiên Vận Tử lại đưa Tiên Khí này giao cho các ngươi, xem ra hành trình Uẩn Linh Đàm lần này, các ngươi là tình thế bắt buộc a.” Thanh âm của Đinh Thiến vang lên, mang theo sự phẫn hận.

“Thật là tinh mắt , ngay cả Tiên Khí Lam Mạc Thiên Hỏa cũng biết, ngược lại là xem nhẹ ngươi rồi.” Khôn Hoa Tử thu lại Tinh Thạch màu lửa đỏ, híp mắt nói ra.

“Cái mặt kính màu trắng vừa rồi chợt lóe lên, có phải là Bạch Lăng Kính hay không? Một kiện hạ phẩm tiên khí xinh đẹp như thế mà bị hủy đi, thật sự là đáng tiếc quá.” Chư Cát Xung cười hắc hắc nói.

Sắc mặt Đinh Thiến biến thành màu đen như đít nồi, trong mắt đầy vẻ phẫn nộ, Bạch Lăng Kính chính là Tiên Khí hiếm hoi mà nàng có được, là loại tiên khí phòng ngự tương đối trân quý, vốn nghĩ là có thể ngăn cản được công kích của Lam Mạc Thiên Hỏa, lại không nghĩ rằng chẳng qua chỉ một phát đã bị đánh cho “banh xác” thành mảnh vỡ lưu quang, bị phá huỷ như vậy quả thật là đau lòng không thôi.

Đã vậy Chư Cát Xung còn châm biếm như thế, làm cho nàng hầu như khó có thể tỉnh táo, thiếu chút nữa muốn bùng nổ lên. Bất quá Đinh Thiến thân là lĩnh tụ trẻ tuổi của Trấn Yêu phong, ngay lập tức bình phục tâm tình, bởi vì nàng biết rõ nếu như dùng sức mạnh, vô luận như thế nào đều khó có khả năng là đối thủ của bọn người Diệp Vân.

“Như thế này các ngươi đã hài lòng chưa?” Đinh Thiến oán hận nói ra.

Khôn Hoa Tử nhún nhún vai, nói: “Nếu ngươi còn có một kiện Tiên Khí có thể cho chúng ta hủy mà nói, chúng ta sẽ càng thoả mãn.”

Đinh Thiến hừ lạnh một tiếng, nói: “Đi!”

Đang lúc nói chuyện, thân hình lập loè hướng phía đỉnh núi nhanh chóng bắn đi. Trịnh Thiếu Cường cùng Cổ Hoa cũng nhìn thấy, trong lòng kinh hãi không thôi, nhìn thấy Đinh Thiến rời đi tự nhiên không dám dừng lại, chẳng qua là oán hận liếc nhìn Diệp Vân, mau chóng đuổi theo.

Khôn Hoa Tử tất nhiên sẽ không đuổi theo, tuy rằng giữa hai đỉnh núi tranh đấu gay gắt, bất quá dù sao cũng đều là đệ tử của Thần Tú Cung, môn quy quy tắc chi tiết vẫn phải tuân thủ, nếu như không minh bạch mà đánh chết hoặc là phế bỏ tu vi ba người kia, tất nhiên sẽ mang đến phiền toái không cần thiết, phá huỷ một kiện hạ phẩm tiên khí của Đinh Thiến, cũng là đủ rồi.

Đợi đến lúc ba người biến mất trong núi rừng, Thư An Thạch chậm rãi xoay người lại, ánh mắt đảo qua trên mặt Diệp Vân.

“Tiểu sư đệ, khiêu chiến Uẩn Linh Đàm lần này, cứ yên tâm ra tay là được!”

Giọng nói nhẹ nhàng, thật là nhu hòa, nhưng lại có một cỗ khí thế khó có thể hình dung ẩn chứa trong đó!

Đó là tự tin, là khí phách, trời sinh mà thành, không sợ hãi!

Coppy thoải mái nhưng xin ghi tên nguồn và dịch giả vào, Thanks!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.