Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 514: Chương 514: Thư An Thạch tự tin




Thần Tú Phong, Thần Tú Cung!

Ở gần đỉnh núi của Thần Tú Phong, một tòa cung điện nguy nga như từ mặt đất đột ngột mọc lên, mặc kệ từ góc độ nào nhìn lại, đều giống như được khảm nạm vào bên trong vách núi, căn bản không có dấu hiệu do người điêu khắc, phảng phất từ trong núi mọc ra.

Ánh mặt trời rơi vào biển mây chiếu xạ vào trên đại điện của Thần Tú Cung, một tầng hào quang năm màu bắn ngược trở ra, rực rỡ tươi đẹp cực kỳ.

“Đó chính là Thần Tú Cung Chủ Điện rồi, Thần Tú Cung ba mươi sáu vạn tên đệ tử, có thể tiến vào là Thần Tú Cung Chủ Điện nghìn năm qua cũng chỉ được mấy ngàn người.” Khôn Hoa Tử nhìn xem Thần Điện năm màu lóng lánh, không khỏi thấp giọng cảm khái.

“Ta cũng chỉ đến đây một lần, chính là thời điểm sư tôn thu ta làm đệ tử, Cung chủ không biết tại sao lại muốn gặp ta.” Chư Cát Xung cũng giống như thế, đối mặt với tòa Thần Điện này, trong lòng của hắn cũng đầy sự ngưỡng mộ.

Trong lòng Diệp Vân có chút kinh ngạc, theo lý mà nói Khôn Hoa Tử cùng Chư Cát Xung đều là đệ tử chính thức của Thiên Vận Tử, địa vị cực cao, tại Tuyệt Tâm Phong muốn đi ngang đi dọc thế nào lại không được.

Nhưng cho dù như vậy, hai người này đều không thể nào đi đến Thần Tú Cung Chủ Điện, Chư Cát Xung cũng chỉ đi đến một lần, Thần Tú Cung Chủ Điện này đến cùng có chỗ thần thánh kỳ dị như thế nào? Ba mươi sáu vạn tên đệ tử nghìn năm qua cũng chỉ có được mấy ngàn người đã tiến vào.

“Tiểu sư đệ không cần khẩn trương, Thần Tú Cung Chủ Điện cũng không phải là nơi cấm địa gì, vi huynh đã nhiều lần đến đây, cũng không có gì khác biệt với Tuyệt Tâm Phong. Chẳng qua là tu vi của Cung chủ cùng Trưởng lão bọn hắn hơi cao một chút, bất quá sư tôn cũng không dưới bọn hắn. Có sư tôn ở đây, cứ việc yên tâm.” Thư An Thạch nhìn thấy bộ dạng ba tên sư đệ có chút khẩn trương kích động, chậm rãi nói ra.

Diệp Vân nhìn lên Thần Tú Cung Chủ Điện, ngược lại hắn cũng không khẩn trương, Nguyên Anh Cảnh lão tổ hắn cũng không phải chưa thấy qua, chẳng qua chỉ thoáng có chút lo lắng là bí mật về Tiên Ma Chi Tâm có thể bị nhìn ra hay không, nếu bị nhìn ra thì khả năng là có phiền toái lớn rồi.

“Thần Tú Cung, đây là Thần Tú Cung?”

Đột nhiên, một giọng nói truyền vào trong óc, rõ ràng kích động vô cùng.

Kiếm Đạo lão tổ một mực tu luyện ngưng hồn bỗng nhiên tỉnh táo lại, giọng nói kích động, thậm chí có chút ít run rẩy.

Diệp Vân khẽ giật mình, Kiếm Đạo lão tổ đã biết hắn đi vào Thần Tú Cung từ lâu, tuy rằng trong khoảng thời gian này cũng không xuất hiện, nhưng mà sao bây giờ lại tỏ ra kích động hiếu kỳ?

“Ta muốn nói đến Thần Tú Cung Chủ Điện, kỳ thật chỉ có tòa Thần Điện này mới thật sự là Thần Tú Cung, trong đó ẩn chứa một bí mật lớn.” Kiếm Đạo lão tổ kích động nói ra.

Lông mày Diệp Vân chau lên, trong lòng trầm giọng hỏi: “Bí mật? Bí mật gì? Có quan hệ cùng Thánh Nhân bí tàng sao?”

Thanh âm của Kiếm Đạo lão tổ truyền đến: “Đúng vậy, đúng là như thế.”

Trong mắt Diệp Vân đột nhiên hiện lên một đạo tinh mang, thở sâu. Nếu như Kiếm Đạo lão tổ nói không sai, như vậy bên trong Thần Tú Cung Chủ Điện cất giấu bí mật có quan hệ đến bí tàng Thánh Nhân của Tiên Kiếm Tông.

“Những gì lúc trước ta nhớ không rõ ràng lắm, giờ phút này thời điểm ngươi tiếp cận Thần Tú Cung Chủ Điện ta mới đột nhiên nhớ tới, một đạo thần hồn của ta sở dĩ bị trấn áp trong đó chính là có quan hệ cùng Thần Tú Cung Chủ Điện, trong đó giống như có một cánh cửa không gian có thể đi thông đến Thánh Nhân bí tàng.”

Thanh âm của Kiếm Đạo lão tổ dường như sấm sét nổ vang trong đầu Diệp Vân, rung động ầm ầm.

Trong Thần Tú Cung có một cánh cửa không gian đi thông đến Thánh Nhân bí tàng?

Nếu quả thật là như vậy thì còn gì để nói nữa? Chẳng phải là chỉ cần thông qua cánh cửa không gian là có thể lập tức tiến vào Tiên Kiếm Tông Thánh Nhân bí tàng?

Diệp Vân nghĩ lại thì cảm thấy không đúng, nếu bên trong Thần Tú Cung có cánh cửa không gian mà nói, nghìn năm qua tất nhiên đã sớm nghĩ biện pháp mở ra, bảo vật bên trong bí tàng Thánh Nhân chắc chắn đã bị lấy hết.

Tâm tình Diệp Vân vừa hơi có chút kích động đã lập tức bình tĩnh trở lại.

Thần hồn của Kiếm Đạo lão tổ bị thiếu nên trí nhớ có lẽ sẽ có sự lệch lạc. Bất quá nếu như hắn đã nói như vậy, như vậy bên trong Thần Tú Cung này tất nhiên có bí mật gì đó tồn tại, nếu không thì tại sao trong nghìn năm qua chỉ có thể có được mấy nghìn tên đệ tử tiến vào trong đó? Đây tuyệt đối không phải là vì để tạo ra cảm giác thần bí cao cao tại thượng mà khẳng định có bí mật gì giấu kín bên trong.

Bất quá, nếu như đã biết bên trong Thần Tú Cung có thể có bí mật, như vậy thì càng phải cẩn thận hơn một chút nữa, dù sao Diệp Vân đến từ Thiên Kiếm Tông của Tấn quốc, trên người mang năm loại pháp tắc Linh khí, chủ yếu nhất là sự tồn tại của Tiên Ma Chi Tâm, vạn nhất bị phát hiện thì cũng có thể chính là vạn kiếp bất phục.

Từ xa đi đến gần!

Lúc bốn người Diệp Vân đứng ở trước Thần Tú Cung Chủ Điện, thì trong lòng có chút kinh ngạc. Thần Tú Cung Chủ Điện này nhìn từ sườn núi thì thật là to lớn, thế nhưng khi đã đến trước mặt thì so với khi nhìn từ sườn núi cũng chẳng có khác biệt gì quá lớn, hầu như giống nhau. Điều này hoàn toàn không phù hợp đạo lý.

Theo lý mà nói, từ xa nhìn thấy nhỏ, đi đến gần hơn sẽ trở nên lớn. Thế nhưng Thần Điện trước mắt lại không có sự biến hóa như thế, dường như mặc kệ ngươi nhìn từ góc độ nào, hoặc xa hoặc gần, nó cũng y như vậy.

“Đây là một trận pháp bảo hộ, làm cho ngươi sinh ra ảo giác bên trên thị giác.”

Thư An Thạch hiển nhiên biết rõ sự biến hóa trong đó, nhìn Diệp Vân mỉm cười.

Chư Cát Xung cùng Khôn Hoa Tử tất nhiên đã hiểu, cũng không lộ ra sự kinh ngạc quá mức.

Bốn người đứng ở trước quảng trường Chủ Điện, sau đó bước lên mười bậc thềm chậm rãi tiến vào Chủ Điện.

Chủ Điện ước chừng cao hơn mười trượng, vách tường không biết dùng vật liệu gì để chế tạo mà lóe ra ánh sáng óng ánh, tản mát ra hào quang năm màu. Ngay phía trên đại điện có viết hai chữ Thần Tú to tướng, nét bút như rồng bay phượng múa, khí thế tràn đầy, tựa hồ có một cảm giác muốn bay vọt lên cao.

“Thư An Thạch đệ tử của Thiên Vận Tử thủ tọa Tuyệt Tâm Phong, dẫn theo ba vị sư đệ yết kiến Cung chủ.”

Thư An Thạch đứng ở cửa ra vào, giọng nói sang sảng, truyền vào phía trong điện.

“Vào đi!”

Một thanh âm nhu hòa từ trong điện truyền đến.

Thư An Thạch nhìn nhìn ba người Diệp Vân, cho mỗi người một ánh mắt khích lệ, sau đó bước qua cánh cửa.

Bốn người nối đuôi nhau đi vào, sau khi vượt qua cửa ra vào thì cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến đổi, trong đại điện xuất hiện một tòa đài cao, một loạt đồ đằng.

Ở trên đài cao, hai bên đều có ba người đang ngồi, chính giữa là một gã nam tử mặc cẩm y hoa phục ngồi ngay ngắn ở trên, con mắt nhìn vào bốn người.

“Thư An Thạch bái kiến Cung chủ.” Thư An Thạch ôm quyền hành lễ.

Ba người Diệp Vân cũng bắt chước theo, ôm quyền.

“Lớn mật, nhìn thấy Cung chủ vì sao không quỳ?”

Bỗng nhiên, một giọng nói truyền đến, nổ vang trong điện. Sau đó nhìn thấy trên đài cao bên trái một người nam tử trung niên có khuôn mặt lạnh lùng ngồi ngay ngắn, ánh mắt dường như lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng mà đến.

Đám người Diệp Vân chỉ cảm thấy trong lòng rùng mình, lại có một loại xúc động muốn quỳ một chân trên đất. Bất quá sự xúc động chỉ thoáng qua trong nháy mắt, sau đó tiêu tán không còn, không còn dù chỉ một chút.

Chỉ nhìn thấy Thư An Thạch quần áo không gió mà bay, một cỗ kình lực nhu hòa nhìn không thấy bao phủ ba người vào trong, sự xúc động trong lòng lập tức tiêu tan.

“Lăng trưởng lão, Thư An Thạch ta quỳ lạy trời lạy đất lạy phụ mẫu, ngay cả sư tôn còn chưa từng quỳ qua, các ngươi ở đây cũng đã biết được điều đó, vì sao hôm nay ta phải quỳ xuống?”

Nam tử trung niên chính là Thần Tú Cung nội môn Trưởng lão Lăng Hư Độ, cao thủ Nguyên Anh Cảnh tứ trọng. Hắn cùng với Thiên Vận Tử thường hay bất hòa, nhìn thấy bốn người Thư An Thạch khi nhìn thấy Cung chủ chẳng qua là ôm quyền hành lễ, lập tức muốn ra oai phủ đầu. Không nghĩ tới Thư An Thạch cũng không kinh sợ không sợ, giọng nói nhàn nhạt, cực kỳ thong dong.

“Đệ tử Thần Tú Cung nhìn thấy Cung chủ đều phải quỳ xuống, chuyện này tuy rằng không phải quy củ, nhưng là lễ phép.” Lông mày Lăng Hư Độ chau lên, lạnh lùng nói ra.

Thư An Thạch bỗng nhiên cười cười, cũng không nhìn hắn, ánh mắt rơi vào trên người Cung chủ mặc cẩm bào hoa phục, giọng nói nhàn nhạt.

“Cung chủ, có quy củ như vậy, có lễ phép như thế sao?”

Hắn lại hỏi thẳng Cung chủ, chưa kể trong ngữ khí lại có chút chất vấn ẩn chứa ở trong đó.

Thư An Thạch tại sao lại dũng cảm như thế? Từ đâu mà hắn lại có tự tin như thế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.