Kiếm quang như điện, ánh lửa ngút trời.
Nhất Kiếm Trảm Xuất Vạn Cổ Không!
Toàn bộ thế giới đều biến mất, hết thảy tất cả đều biến thành hư vô. Ở giữa thiên địa không còn bất cứ thứ gì tồn tại, chỉ còn lại kiếm quang
và Hỏa Diễm có thể thiêu đốt cả trời xanh.
Tất cả mọi người chỉ còn có một ý niệm trong đầu chính là làm sao có
thể sống sót khi bản thâm bị hãm trong biển lửa. Thiên Địa đều bị hòa
tan thì còn có cái gì có thể tồn tại?
Trong đầu Diệp Vân chỉ còn lại một mảnh mơ hồ hầu như đã mất đi ý
thức, dường như hắn đã cam chịu số phận chỉ chờ Hỏa Diễm trùm lên người
hóa thành mây khói.
Hỏa Diễm càng ngày càng gần, tựa hồ từ trong lòng bay lên, xung quanh đều là Hỏa Diễm, không có cách nào trốn thoát, cũng không muốn đào
thoát.
Nhưng vào lúc này trong đầu Diệp Vân bỗng nhiên xuất hiện một đôi
mắt, cặp mắt kia Hắc Bạch giao nhau, một đôi mắt thanh tịnh sạch sẽ đến
mức tận cùng, mang theo một tia chất phát ngây thơ, một điểm mê mang
nhìn chằm chằm vào Diệp Vân.
Diệp Vân dường như bị nước đá từ đầu dội xuống, giật mình một cái lập tức thanh tỉnh lại, hắn nhìn kỹ lại bên cạnh thì không hề thấy Hỏa Diễm chứ đừng nói là biển lửa, chỉ có ngoài mấy trăm trượng phía trước một
thanh Hỏa Diễm trường kiếm đỏ rực trên bầu trời, ánh lửa chiếu rọi xuống đem bọn người Tất Hạo bao phủ trong đó.
Tại bên cạnh của hắn, Thất trưởng lão cùng đám người Tô Hạo ánh mắt vô
hồn, ngơ ngác nhìn về phía trước, từng bước từng bước một đi về phía
trước.
Ảo giác!
Trong lòng Diệp Vân hoảng sợ phát hiện tất cả những người bên cạnh
đều sinh ra ảo giác, kể cả Thất trưởng lão có tu vi là Kim Đan Cảnh cũng như thế, ảo giác lợi hại như thế quả thật khó tin.
“Diệp Vân, ngươi không bị trúng chiêu? Cẩn thận một tí!”
Vào thời khắc này, một thanh âm không mang theo bất cứ tình cảm gì
đột nhiên truyền đến từ sau lưng bên trái Diệp Vân. Diệp Vân quay đầu
nhìn lại đã thấy Mộ Dung Vô Tình lạnh lùng nhìn về phía trước, trong mắt hiện lên một tia sát ý.
Hắn cũng không trúng chiêu, ảo giác không có tác dụng đối với hắn!
Diệp Vân đại hỉ, không thể tưởng tượng được là trừ hắn ra thì Mộ Dung Vô Tình rõ ràng cũng có thể ngăn cản được ảo giác. Trong lòng Diệp Vân
rõ ràng là hắn nhờ có lực lượng của Tiên Ma Chi Tâm mới thức tỉnh hắn,
nếu như lấy tu vi cùng cường độ linh hồn của hắn căn bản không cách nào
ngăn cản một kiếm này của Hỏa Vân Thánh Giả làm cho sinh ra ảo giác.
Mộ Dung Vô Tình lại dựa vào tu vi cùng cảnh giới của mình mới ngăn
cản được ảo giác, thiên phú tài tình của hắn quả thật là khiến cho người ta khiếp sợ.
Thân hình Diệp Vân lóe lên đã đến bên cạnh Mộ Dung Vô Tình, chỉ vào mọi người bên cạnh.
Mộ Dung Vô Tình lắc đầu, nói:” Ta cũng không có cách nào, đã nhắc nhở bọn hắn, cũng muốn lợi dụng thần hồn để trùng kích thức tỉnh bọn hắn
nhưng đều không có kết quả, ngược lại đã thức tỉnh được ngươi.”
Mộ Dung Vô Tình nhìn Diệp Vân một cách hứng thú, trong lòng cũng có
một tia khiếp sợ. Diệp Vân rõ ràng có thể ngăn cản được ảo giác thật sự
có chút vượt quá dự liệu của hắn. Mộ Dung Vô Tình ngược lại không phải
ngăn cản trùng kích hoàn toàn bằng vào tu vi mà là trong cơ thể của hắn
có một loại huyết mạch kỳ dị không biết đến từ đâu, cũng không phải do
tổ tiên truyền thừa. Huyết mạch này có thể làm cho hắn thanh tỉnh khi
đối mặt với hết thảy ảo giác, loại ảo giác do Kim Đan Cảnh cao thủ thi
triển ra đối với hắn không có bất kỳ tác dụng.
Diệp Vân cau mày, nếu như không ngăn cản kịp thời như vậy Thất trưởng lão cùng bọn người Tô Hạo sẽ từng bước một tiến vào địa phương bị Hỏa
Diễm bao trùm, hắn vội tiến tới muốn giữ chặt lấy bọn họ.
Mộ Dung Vô Tình lập tức ngăn hắn lại, lạnh lùng nói:” Bọn hắn thân ở
ảo cảnh, Tâm Ma sinh sôi, nếu như cưỡng ép kéo ra chẳng những không có
cách nào đi ra từ trong ảo cảnh hơn nữa có thể bị Tâm Ma cắn trả, thân
tử linh tiêu.”
Diệp Vân lạnh giọng hỏi:” Thế thì phải xử lý như thế nào mới tốt?”
Mộ Dung Vô Tình dừng lại một chút, lắc đầu không nói gì.
Diệp Vân hít vào một ngụm khí lạnh, nếu như Mộ Dung Vô Tình cũng
không có cách nào vậy thật sự lớn chuyện rồi, nếu đợi đến khi bọn người
Thất trưởng lão đi vào Hỏa Diễm thì cho dù có cứu viện chỉ sợ cũng không còn kịp nữa.
“Bọn hắn nếu tiến vào phạm vi Hỏa Diễm sẽ bị phỏng, đến lúc đó Linh
Hồn sẽ có chút thanh tỉnh, khi đó mới có thể đem bọn hắn kéo trở về, sẽ
có một đường sinh cơ.” Mộ Dung Vô Tình hiển nhiên đọc được suy nghĩ
trong lòng Diệp Vân, thấp giọng nói ra.
Thất trưởng lão, bọn người Tô Hạo từng bước một hướng về phía Hỏa
Diễm đi tới, khuôn mặt ngốc trệ nhìn không ra nửa điểm linh động.
Bỗng nhiên trong đám người đó có một người quay đầu lại liếc nhìn Diệp Vân, mỉm cười.
“Huyên di, người thật sự không có việc gì?” Diệp Vân khẽ giật mình,
người hắn nhìn thấy là Thủy Thanh Huyên, thật vượt quá dự liệu của hắn.
“Ta không sao, chẳng qua là muốn cảm thụ một chút.” Thủy Thanh Huyên
từ trong đám người thoát ly đi ra, đi đến trước người Diệp Vân cùng Mộ
Dung Vô Tình.
“Ngươi rõ ràng có thể ngăn cản ảo cảnh như thế, thật sự là vượt quá
dự liệu của ta.” Mộ Dung Vô Tình nhìn nàng, trong mắt hiện lên vẻ khó có thể tin.
“Ta chính là Hi Linh Yêu tộc, am hiểu nhất chính là lực lượng tinh
thần, thần thông mạnh nhất của Hi Linh Yêu tộc chính là ảo cảnh, ảo giác đó làm sao có thể ảnh hưởng đến ta.” Thủy Thanh Huyên khẽ cười nói.
Lông mày Mộ Dung Vô Tình chau lên, nói:” Bản thân ngươi không có một
chút tu vi lại có thể nhìn thấu cảnh giới cùng công pháp của chúng ta,
hơn nữa lại có thể ngăn cản được ảo cảnh do Kim Đan Cảnh cường giả đỉnh
phong bố trí, thật sự là gây ra quá nhiều ngạc nhiên. Có lẽ trên người
của ngươi còn có thật nhiều đồ vật mà chúng ta không biết.”
Thủy Thanh Huyên vẫn giữ dáng vẻ tươi cười như trước, khẽ nói:” Vô Tình nói cái gì thế?”
Mộ Dung Vô Tình nhìn chằm chằm vào Thủy Thanh Huyên, bỗng nhiên nói:” Chỉ sợ ngươi cũng không phải là không có nửa điểm tu vi.”
Thủy Thanh Huyên cười nói tự nhiên, chậm rãi nói:” Ta xác thực là
không có cách nào tu hành, trong cơ thể không có nửa điểm chân khí, điều này ngươi không cần phải hoài nghi. Bất quá ta có thần thông thiên phú
của Hi Linh Yêu tộc nhưng điều này không tiện nói cho ngươi biết.”
Mộ Dung Vô Tình không hỏi lại, ánh mắt xuyên qua hư không rơi vào Hỏa Diễm chi kiếm cách đó ngoài trăm trượng.
“Bọn hắn quả thật ngăn cản không nổi, bất quá Hỏa Vân Thánh Giả có lẽ cũng không dễ dàng thắng được.” Thủy Thanh Huyên đảo mắt liếc qua, nhàn nhạt nói ra.
Diệp Vân nhìn hai người bọn họ lúc này mà còn có thể đối thoại như thế, không khỏi nóng nảy.
“Vô Tình sư huynh, Huyên Di các người còn có lòng dạ thanh thản ở chỗ này nói chuyện phiếm sao, mau nghĩ biện pháp như thế nào mới có thể đem sư tôn và bọn họ kéo trở về.”
Thủy Thanh Huyên than nhẹ một tiếng, nói:” Vô Tình nói không sai,
hiện tại cưỡng ép đưa bọn hắn tỉnh lại chính là bị Tâm Ma cắn trả, kết
cục sẽ thân tử linh tiêu. Chỉ chờ đến lúc Hỏa Diễm tới người, chân hỏa
thiêu đốt linh hồn của bọn hắn mới có thể có một tia thanh tỉnh, đến lúc đó ra tay mới có thể kéo bọn họ trở về.”
“Chẳng lẽ phải chờ đến lúc đó? Nếu như kéo trở lại không được thì sao?” Khuôn mặt Diệp Vân lạnh như băng, tức giận quát lớn.
Thủy Thanh Huyên nhìn hắn, ôn nhu nói:” Ta cũng không còn cách nào,
hiện tại nếu ra tay bọn hắn chắc hẳn phải chết, đợi lát nữa mới có đường sinh cơ.”
Trên mặt Mộ Dung Vô Tình cùng Thủy Thanh Huyên hiện lên vẻ bất đắc
dĩ, lấy tu vi cùng kiến thức của bọn họ cũng chỉ có thể chờ đợi.
Diệp Vân trừng mắt nhìn bóng lưng của bọn người Tô Hạo, tâm niệm chuyển động.
Hắn chính là dựa vào Tiên Ma Chi Tâm diễn hóa thành đôi mắt mới có
thể từ trong ảo cảnh tỉnh táo lại, nếu có thể đem hai con mắt diễn biến
ra ngoài cơ thể biết đâu có thể làm cho Tô Hạo cùng bọn người Thất
trưởng lão thanh tỉnh lại.
Tâm niệm hơi đổi, kêu gọi Tiên Ma Chi Tâm, nếu có thể thúc giục nó diễn biến ra hai con ngươi thì không còn gì tốt hơn.
Bất quá từ trước đến nay hắn không thể điều khiển được Tiên Ma Chi
Tâm, chỉ ngẫu nhiên trong lúc nguy cấp hoặc là lợi dụng Linh Thạch trong lúc tu luyện mới có thể sai khiến được nó, hôm nay nguy cơ của Diệp Vân đã được giải trừ không biết Tiên Ma Chi Tâm có phản ứng với lời kêu gọi của hắn hay không thì chưa biết được.
Nhưng mà ngay khoảnh khắc lúc tâm niệm của Diệp Vân vừa chuyển động,
đạo Hắc Bạch chi khí nằm sâu trong mi tâm bắt đầu khởi động, lập tức
Diệp Vân một lần nữa chứng kiến hai con ngươi Hắc Bạch thanh tịnh đến
cực hạn chậm rãi đi về phía trước bám vào bên trên hai con mắt của hắn.
Diệp Vân khẽ giật mình, sau một khắc liền minh bạch ý tứ trong đó,
ngay lập tức thân hình hắn bay vút lên phóng qua tầm hơn mười trượng rơi xuống trước người Tô Hạo cùng bọn người Thất trưởng lão.
Ánh mắt của hắn ngưng tụ, hai con ngươi trong khoảnh khắc trở nên hắc bạch phân minh, không có nửa điểm tạp chất, thanh tịnh, thẩm thấu, mang theo một tia chất phát ngây thơ.
Hắc Bạch trong hai tròng mắt hiện lên một đạo quang hoa, đảo qua mọi người.
“Còn không tỉnh lại!”