Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 362: Chương 362: Sắp chết truyền công




Hai mắt Diệp Vân hắc bạch phân minh, trong suốt thanh tịnh mang theo một tia ngây thơ chất phát.

Hắn thấp giọng quát, vầng sáng trong đôi mắt hiện lên bắn vào sâu trong tâm linh đám người Thất trưởng lão.

Trong khoảnh khắc, đám người Thất trưởng lão đang chậm rãi đi về phía trước khẽ giật mình, trên khuôn mặt đang ngốc trệ hiện lên một tia mê mang, ngay sau đó hóa thành vô cùng kinh ngạc.

Dưới hai con ngươi Hắc Bạch của Diệp Vân bọn hắn rõ ràng đã thanh tỉnh lại.

“Tại sao có thể như vậy?” Mộ Dung Vô Tình cùng Thủy Thanh Huyên hai mặt nhìn nhau, hầu như không thể nào tin được những gì vừa nhìn thấy. Phải biết rằng cái này chính là đại thần thông mê hoặc chi thuật do cường giả Kim Đan Cảnh đỉnh phong thi triển ra, có thể sinh ra ảo giác, một khi đã vướng vào muốn tỉnh táo lại còn khó hơn lên trời.

Nhưng mà chỉ một tiếng quát khẽ của Diệp Vân đã làm cho đám người Thất trưởng lão lập tức thanh tỉnh lại, thoạt nhìn đơn giản đến cực hạn.

Chẳng những Mộ Dung Vô Tình cùng Thủy Thanh Huyên không thể giải thích vì sao mà đám người Thất trưởng lão cũng có vẻ mặt mê man cùng kinh ngạc.

“Chúng ta làm sao vậy? Chỉ thấy trong ngày đông hàn giá rét có một đoàn hỏa diễm nên đi về phía nó.” Đôi mi thanh tú của Tô Ngâm Tuyết cau lại, thấp giọng nói.

“Đúngvậy, ta chỉ cảm thấy toàn thân lạnh như băng, phía trước có một đám lửa nóng muốn đi tới để khỏi chết cóng.” Tô Linh gật gật đầu.

Thất trưởng lão cùng Tô Hạo nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ kinh hãi.

Bọn hắn nhìn về phía Hỏa Vân Thánh Giả cách đó ngoài trăm trượng không khỏi lộ ra vẻ hoảng sợ, tu vi đối phương thật sự quá cao, cao đến nổi bọn hắn không thể với tới.

Hỏa Vân Thánh Giả hiển nhiên cũng phát hiện được đám người Thất trưởng lão khôi phục bình thường, liếc nhìn sang Diệp Vân, lộ vẻ tò mò cùng kinh ngạc.

Bất quá giờ phút này hắn cũng không dư hơi mà để ý đến đám người Diệp Vân, bọn người Tất Hạo đang liều chết đánh cược một lần vào thời khắc này.

Thiên Huyền Địa pháp chính giữa, trường kiếm nhô cao, hỏa diễm bốc lên, bầu trời ánh màu đỏ, mặt đất nóng rực.

Đám người Tất Hạo rõ ràng cảm nhận được một cỗ khí tức tử vong đập vào mặt, nếu như không thể phá vỡ ảo cảnh trước mắt, ngăn cản được một chiêu này thì kết cục chỉ có thể là thân tử linh tiêu.

May mà trước người bọn hắn có Âm Dương Phong Ma Trận tạm thời đem một kiếm này phong ấn, hơn nữa tuy rằng Ngũ Hành Phục Ma Trận bị rách nát rồi nhưng vẫn còn có một chút tương liên. Cũng khiến cho thần hồn của năm người còn liên hệ cùng một chỗ, ảo giác cũng không ảnh hưởng quá sâu.

“Chư vị, liều chết đánh cược một lần đi.” Tất Hạo hét lớn một tiếng, giờ phút này không cho phép hắn nói được nhiều lời, trên người một vầng sáng mãnh liệt bắn ra, tất cả chân khí đều ngưng tụ ở cùng một chỗ, trong tay thình lình xuất hiện một Pháp Bảo có hình dáng một cây chủy thủ tản mát ra hào quang u ám.

“Huyền Minh u hồn, tử thần chi lực!”

Chỉ nghe hắn quát khẽ một tiếng, toàn bộ thân người run rẩy như đang lên cơn sốt rét, ngay sau đó chợt trở nên già nua hàng mấy chục tuổi, khuôn mặt hắn trước đây tóc bạc sắc mặt hồng hào giờ đây che kín nếp nhăn giống như những khe rãnh, hai tròng mắt trở nên đục ngầu, toàn thân như ánh nến trong gió có thể bị dập tắt bất kỳ lúc nào.

Hắn rõ ràng rút lấy đại lượng thọ nguyên, dung hợp chân khí rót vào cây chủy thủ để đánh ra một kích mạnh nhất ( trong cờ bạc cái này gọi là tất tay ).

Hỏa Vân Thánh Giả nhìn thấy không khỏi nhíu mày, có chút khó tin quát:” Tiên Khí?”

Trong mắt hắn hiện lên vẻ nghi hoặc, chỉ là một Kim Đan tu sĩ của Thiên Kiếm Tông làm sao có thể có được Tiên Khí? Hắn ngưng thần nhìn lại thì phát hiện khí tức chấn động trong đó có chút không giống, nhưng mà lực lượng do cái kia phát ra đã đạt đến uy lực của Tiên Khí.

“Thì ra là thế, rõ ràng lợi dụng bí thuật rút ra thọ nguyên chi lực cũng cho là mình thần thông quán chú, khiến cho tuyệt phẩm Linh Khí có được Tiên Khí chi lực nhưng chỉ là “hàng nhái” mà thôi, bất quá cái này chỉ xài được có một lần, sau một kích thì chỉ sợ chuôi tuyệt phẩm Linh Khí thật tốt này cũng sẽ triệt để nứt vỡ.” Nhãn lực của Hỏa Vân Thánh Giả đâu phải hạng vừa, chẳng qua chần chờ một thoáng cũng đã nhìn thấu huyền bí trong đó.

Bất quá hắn cũng không dám khinh thường, dù tu vi của hắn đã đến tình trạng sắp phá đan sinh anh nhưng mà uy lực của Tiên Khí hắn cũng không phải có thể đơn giản ngăn cản.

Cùng lúc đó, Đoàn Viêm, Tưởng Hướng, Đỗ Hoa Sinh cùng Kim trưởng lão bốn người cũng đồng loạt ra tay, thừa dịp lực lượng của bạo Nguyên Đan vẫn còn bọn hắn không chút do dự bắt chước Tất Hạo rút ra thọ nguyên chi lực rót vào Linh Khí trong tay, uy lực tuyệt luân.

“Không thể tưởng được các ngươi rõ ràng lựa chọn chiêu pháp giống nhau, thoạt nhìn thì uy lực cũng không tệ nhưng nếu giờ phút này có thể bố trí Ngũ Hành Phục Ma Trận, dung hợp lực lượng một chỗ uy lực sẽ gấp mười lần. Đáng tiếc các ngươi đã không có thời gian để bố trí Ngũ Hành Phục Ma Trận.

Trong mắt Hỏa Vân Thánh Giả lãnh mang lập lòe, trên mặt hắn đã xuất hiện sát ý mãnh liệt. Giơ tay lên khẽ vẫy, hỏa diễm trường kiếm cùng chiến đao xuyên qua không gian quay về trong tay.

Hắn khẽ quát một tiếng, hai thanh tuyệt phẩm Linh Khí trong tay đụng vào nhau mãnh liệt, chỉ nghe một tiếng giòn tan, hai kiện Linh Khí nổ tung hóa thành vô số Hỏa Ảnh lơ lửng trước người của hắn.

“Các ngươi bức ta phá hủy hai kiện có thể tấn chức thành bảo vật Tiên Khí, như vậy phải dùng mạng của các ngươi cùng Kim Đan để bồi thường đi.” Hỏa Vân Thánh Giả phẫn nộ quát một tiếng, Hỏa Ảnh trước người vũ động điên cuồng lập tức ngưng tụ thành một lưỡi dao sắc bén có hình dạng kỳ dị, tản mát ra uy thế cuồn cuộn.

“Hỏa Thần chi đao.”

Trong khoảnh khắc, chuôi đao sắc bén kỳ dị này nhanh chóng bắn về phía Tất Hạo.

Bên trên bầu trời mơ hồ xuất hiện một cái tượng thần toàn thân hỏa diễm lượn lờ, tựa như ngọn núi hùng tráng uy vũ.

Đám người Tất Hạo chứng kiến lưỡi dao sắc bén kỳ dị xuất hiện trên không trung, chỉ cảm thấy từ sâu trong tâm linh một cỗ run rẩy đột nhiên xông tới, toàn thân run rẩy.

“Không nên nhìn hư ảnh tượng thần kia, toàn lực ra tay.” Kiến thức Tất Hạo rộng rãi lập tức nhận ra điểm mấu chốt trong đó, hét lớn một tiếng.

Trong khoảnh khắc, năm người hợp tại một chỗ, trong tay hào quang mãnh liệt bắn ra, năm đạo hoa quang ngưng tụ cùng một chỗ, hội tụ lại thành một đoàn ầm ầm bắn ra.

Oanh!

Bên trên bầu trời, hỏa quang lưỡi dao sắc bén cùng quang ảnh hung hăng chạm vào nhau, lực lượng cuồng bạo hầu như đem Thiên Địa chấn vỡ, dù cho Thiên Thần Phong có đại trận bảo hộ cũng không thể nào ngăn cản được trùng kích như thế, chỉ nghe oanh một tiếng, Thiên Thần điện lập tức sụp đổ biến thành một đống đá vụn ngói vỡ.

Trên không trung Hắc Bạch cối xay tạo thành từ Âm Dương Phong ma Trận nghiền ép hạ xuống đối mặt với lực lượng cuồng bạo như thế rõ ràng không cách nào ép xuống một bước, thậm chí dưới tác động của sóng xung kích đột nhiên bay lên, Hắc Bạch âm dương ngư trên không trung dừng lại một chút tiếp theo đùng một phát hóa thành những mãnh vỡ quang ảnh, tán loạn trên không trung thật vất vả mới ngưng tụ đến cùng một chỗ nhưng không còn nửa phần uy thế.

Hai đạo công kích hung hăng chạm vào nhau, quang diễm ngập trời, Thiên Địa đều chịu biến sắc.

Bất chợt dừng lại, ánh lửa mãnh liệt bắn dựng lên tựa hồ muốn thiêu đốt cả vòm trời. Năm đạo quang mang hội tụ lại dưới một kích của ánh lửa lập tức nát bấy hóa thành vô số lưu quang, tiêu tán trên không trung.

Năm người Tất Hạo sắc mặt trắng bệch, tình trạng già nua đến mức có thể ngã xuống bất kỳ lúc nào, bọn hắn há miệng điên cuồng phun ra máu tươi, máu tươi chưa rơi xuống đã bị thiêu đốt hóa thành khí vụ.

Thất bại, triệt để thất bại!

Năm người lui về phía sau, cuối cùng không đứng vững được bước chân, ngã trên mặt đất.

Trong đôi mắt vẫn đục của bọn hắn hiện lên vẻ khó có thể tin, đến thời khắc này cũng không thể tin được lực lượng của Hỏa Vân Thánh Giả lại cường đại như thế, dưới tình huống lấy một địch năm mà đánh cho bọn chúng trọng thương.

Bên trên bầu trời, tượng thần hỏa diễm cực lớn vẫn đứng sừng sững như trước, Hỏa Vân Thánh Giả đứng trước người tượng thần, tay áo bồng bềnh lạnh nhạt nhìn bọn người Tất Hạo.

“Quả nhiên đã khinh thường các ngươi rồi, đáng giận!” Hỏa Vân Thánh Giả lạnh lùng nhìn bọn họ, sắc mặt đồng dạng trắng bệch như tờ giấy, khóe miệng của hắn rỉ ra một tia máu tươi chậm rãi chảy xuống.

Phen này giao thủ hắn cũng bị thương. Chẳng qua là so với bọn người Tất Hạo thì nhẹ hơn nhiều.

“Các ngươi tự sát đi, đem Kim Đan giao cho ta, những người khác ta sẽ không giết, chỉ mang đi hai gã Yêu tộc.” Hỏa Vân Thánh Giả từ không trung hạ xuống, lạnh lùng nói ra.

Tất Hạo ngơ ngác nhìn hắn, sau nửa ngày không nói gì, đột nhiên trong mắt hiện lên một tia dị sắc, tựa hồ có chút hối hận cùng không cam lòng.

Hắn ngẩng đầu quát nhẹ, thanh âm lại giống như tiếng sấm rền nổ vang giữa không trung.

“Trường Xuân ở đâu?”

Trong khoảnh khắc, chỉ thấy một đạo thân ảnh từ phía sau Thiên Thần Phong nhanh chóng bắn tới, Thiên Kiếm Tông chủ Yến Trường Xuân rơi vào trước người của hắn.

“Đệ tử bái kiến sư tổ.”

Tất Hạo gật gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười. Ngón tay hơi nâng lên nhẹ điểm một chút hướng về mi tâm của Yến Trường Xuân.

“Còn muốn truyền công đảo ngược, thật sự là không cam lòng chịu chết.” Hỏa Vân Thánh Giả nhíu mày lạnh giọng quát, bàn tay hắn nâng lên, nhẹ nhàng vung lên.

Một đạo kình khí nhanh chóng bắn ra chém về phía Yến Trường Xuân.

Chỉ thấy một quả Kim Đan lăng không hiện ra, lơ lửng trên đỉnh đầu Yến Trường Xuân, kim quang tỏa ra đem Yến Trường Xuân bao phủ trong đó.

“Thọ nguyên của ta đã hết, Kim Đan cũng là vô dụng, không bằng đem một thân tu vi truyền cho hậu bối.” Tất Hạo khoanh chân ngồi, khuôn mặt lạnh nhạt nhìn không ra nửa điểm cảm xúc.

Hắn trước khi thân tử linh tiêu lại đem tu vi còn lại truyền cho Yến Trường Xuân, cái này thật sự ra ngoài dự liệu.

Hỏa Vân Thánh Giả cố tình ngăn trở nhưng mà một kích vừa rồi bản thân hắn cũng bị trọng thương, tuy rằng hành động không có vấn đề nhưng muốn phá vỡ lực lượng Kim Đan của Tất Hạo bố trí phòng hộ cũng không phải là chuyện nhất thời nửa khắc có thể làm được.

“Lão gia hỏa, ngươi rõ ràng làm ra quyết định thế này thật sự vượt quá dự liệu của ta. Thôi được, ta chỉ trong khoảnh khắc cũng sẽ thân tử linh tiêu, học một ít của ngươi là được.” Đỗ Hoa Sinh khẽ giật mình, lập tức cười ha hả, hắn giơ tay lên khẽ vẫy vào không trung nhẹ giọng quát.

“Còn không mau mau đến đây?”

Xa xa, Đỗ Thuần Thiên khẽ giật mình, trên mặt hiện lên một tia mừng thầm, một điểm bất đắc dĩ lập tức muốn phi thân mà đến.

Vào thời khắc này, chỉ thấy xa xa một đạo kiếm quang bay vụt đến, một người tuổi còn trẻ ngự kiếm bay đến hạ xuống trước người Đỗ Hoa Sinh.

“Kiếm Ngâm bái kiến lão tổ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.