Tả Mạc ngây ngốc nhìn một trăm tu giả trước mắt, sắc mặt có phần khó coi.
Ngụy Nhiên thấy tình hình không ổn vội vàng thưa với Tả Mạc rồi quyết đoán xoay người dẫn theo thủ hạ rời khỏi, trong chốc lát đã mất tăm.
Một ngàn tu giả, nghìn qua thực mê người song thực ra lại là vấn đề khá vướng tay, đừng tưởng đám người này hiện giờ dễ bảo, chỉ cần có cơ hội bọn họ sẽ không an phận. Lượng lớn thủ hạ dưới tay Công Tôn Sai sao lại dễ bảo như vậy? Là bởi Tả Mạc hạ cấm chế lên người bọn họ.
Dựa vào khí phách bá vương một lệnh hô ra tứ phương xưng thần, cái đó chẳng qua chỉ là trò cười. Bất cứ kẻ nào tiến vào một thế lực xa lạ, lại còn tiến vào với tư cách tù binh, trong lòng sao tiếp nhận được? Cho dù là đám tu giả thủ hạ của Công Tôn Sai hiện giờ, Tả Mạc cũng không dám xác định, nếu rời khỏi Tiểu Sơn giới, tiêu trừ cấm chế xong liệu có bao nhiêu người nguyện ý lưu lại?
Tả Mạc cũng lười chẳng muốn nghĩ tới mấy chuyện trung thành này, trong thời loạn thế, nó chẳng qua là nói nhảm thôi. Yêu cầu của hắn rất đơn giản, nghe lệnh, không làm loạn. Sau khi đột phá Tiểu Sơn giới, cả đám vỗ mông phủi đít đường ai nấy đi.
Bất quá, cho dù là nghe lệnh, không làm loạn cũng chẳng phải chuyện đơn giản. Trước đây hắn dùng cấm chế để đảm bảo điểm này, song hạ cấm chế cho hơn một ngàn tu giả? Cho dù là tu giả kim đan cũng mệt chết thôi?
Cách này không thể dùng lại được.
Bất quá cũng may pháp bảo phi kiếm của đám người này đã bị thu sạch, tạm thời sẽ không xảy ra chuyện gì, Tả Mạc cũng có đủ thời gian nghĩ cách giải quyết chuyện này.
Hắn trước tiên cọn ra những tu giả am hiểu luyện khí giao cho Cát Vĩ và Tôn Bảo. Tu giả biết luyện khí không ít, có tới hơn ba trăm người. Đương nhiên, trong đso đại đa số chỉ có thể coi là biết qua loa, thực sự tinh thông chỉ có khoảng bốn mươi người. Song hai người Cát Vĩ và Tôn Bảo đang thiếu nhân lực trầm trọng, ba trăm người này đều cần, cho dù là công việc thô thiển cũng cần có người làm.
Rất nhanh chóng, Tả Mạc phát hiện hai người quản lý rất ngay ngắn rõ ràng. Không ai làm loạn, không ai lười biếng, ai nấy ra sức làm việc, điều này khiến Tả Mạc vô cùng kinh ngạc.
Vừa hay Bao Dịch đến tìm Tả Mạc hỏi thêm người, hắn bây giờ quản lý quân nhu và thương khố, một người làm không hết, thấy ở đây có nhiều người tới vậy vội vàng chạy tới xin.
Tả Mạc liền hỏi hắn vấn đề khiến hắn khó hiểu này, hắn không cách nào lý giải, Cát Vĩ và Tôn Bảo đều không có năng lực hạ cấm chế nhưng hơn ba trăm tu giả này trong tay bọn họ lại thực dễ bảo.
Bảo Dịch nghe vậy cười nói: “Ông chủ, cái này dễ thôi. Ừm, thuộc hạ đưa hắn tiền lương, hắn tới làm việc, làm không tốt thì xa thải thôi.” Rồi lại cười he he: “Chúng ta lại càng dễ xử lý. Ai không nghe lời thì nghiêm phạt.”
Thấy Tả Mạc vẫn lộ vẻ không hiểu, Bao Dịch thấy cơ hội thể hiện hiếm có trước mặt ông chủ, tinh thần chấn động, ráng giải thích: “Ông chủ, ngài đừng thấy bọn chúng giờ nhiều người, ha ha, thật ra tất cả đều là cá nằm trên thớt của mình. Đầu tiên, bọn họ sợ. Vì sao sợ? Mạng của bọn chúng nằm trên tay chúng ta. Rao việc cho bọn chúng, bọn chúng dám không hoàn thành sao? Không phải ai cũng kiên trì, nhân nghĩa như ông chủ ngài.”
Hắn không quên tang bốc ông chủ vài câu, nói tiếp: “Đầu tiên chúng ta muốn lập ra một cái luật, việc gì có thể làm, việc gì không thể làm. Có kẻ cứng đầu đứng ra thì cứ thế xóa bỏ. Trong thời gian ngắn bọn họ chắc chắn không dám làm loạn. Chỉ cần qua một quãng thời gian, chúng ta chọn vài người thành thật, nghe lời trong số đó ra, cho bọn họ một số lợi lộc. Cho chức danh tiểu đội trưởng gì đó, để bọn họ thay chúng ta quản lý. Đám người này trực tiếp hưởng lợi, lợi ích cũng gắn chặt với ông chủ, nhất định sẽ ra sức làm việc.”
Tả Mạc lộ vẻ đăm chiêu.
Bao Dịch chép chép miệng: “Thật ra ông chủ ngài hào phóng như vậy, tuyệt đại đa số người đều không muốn làm loạn. Có hùng tâm, có thiên phú thì yêu cầu đối với cảnh giới càng cao, dưới trướng ông chủ không phải chịu thiệt, bọn họ rồi cũng sẽ hiểu. Tuyệt đại đa số mọi người cũng chỉ cần một cuộc sống không tồi. Chỉ cần đề phòng vài tên gia hỏa dụng tâm kín đáo, ha ha, bọn chúng cũng chẳng có bản lĩnh gì song lại tự cho mình hơn người, không cam lòng đứng dưới người khác, giở trò chọc gậy bánh xe. Đối với những kẻ như vậy chẳng cần nói lời thừa với chúng, giết sạch là được.”
Những lời này của Bao Dịch khiến Tả Mạc hiểu ra. Trước đây hắn quen làm việc một mình, chưa từng quản lý nhiều người như vậy, chuyện tình trước mắt cũng là lần đầu bất đắc dĩ phải làm.
Để Bao Dịch chọn người xong, Tả Mạc ra lệnh triệu gọi tu giả hai khúc đóng trong doanh tới. Hắn tuyên bố một quy củ nghiêm ngặt, liên tục mấy tiếng giết không cần hỏi khiến tu giả hai khúc đưa mắt nhìn nhau, ông chủ khi cứng rắn cũng thật kinh khủng.
Tiếp đó Tả Mạc lệnh cho bảy trăm người còn lại chia ra cho tu giả hai khúc tới phụ trách thao luyện, cường độ tu luyện siêu cường khiến tất cả đều biến sắc. Ngay cả tu giả hai khúc phụ trách dạy dỗ sắc mặt cũng vàng như đất.
Cách nghĩ của Tả Mạc rất đơn giản, không phải sợ bọn chúng làm loạn sao? Vậy định ra cho chúng kế hoạch huấn luyện siêu nặng. Hắn không tin mỗi ngày hoàn thành kế hoạch huấn luyện nặng như vậy còn có kẻ thừa hơi làm trò.
Quả nhiên, ngày ngày điên cuồng thao luyện khiến mọi tu giả sau khi kết thúc chỉ còn làm được duy nhất một chuyện là nằm xuống ngủ thẳng cẳng. Đám tu giả phụ trách dạy dỗ cũng hết sức mệt mỏi. Để bảo đảm an toàn, bọn họ không thể không thay phiên nhau.
Duy nhất không thay đổi là ba gã Kim Giáp vệ lẳng lặng lơ lửng trên bầu trời doanh trại.
Mỗi người khi nhìn vào Kim Giáp vệ đều lộ vẻ sợ hãi. Đã có vài kẻ cứng đầu bị thanh kiếm lớn của Kim Giáp vệ chém thành hai nửa, động tác vô cùng dứt khoát đó lập tức chấn nhiếp đám tu giả đang rục rịch.
Tả Mạc thấy tình hình đã tốt bèn một lần nữa vùi đầu vào xây thành tới quên mình. Thân thể mới tiến bộ rất lớn, uy lực của Lưu Ly Thiên Ba khiến hắn khá thỏa mãn, lại khiến hắn đầy nhiệt tình đối với việc xây thành.
Trong thức hải, Bồ yêu há hốc mồm, vốn tưởng rằng việc xây thành cực khổ này có thể dày vò Tả Mạc chết đi sống lại, song giờ nhìn vẻ mặt cuồng nhiệt quên mình của Tả Mạc, hắn bỗng phát hiện mình đã đánh giá thấp gã. Tên này biểu hiện thì bình thường thật ra trong lòng thì biến thái chẳng kém gì mình.
Đỉnh Thiên Tinh tựa hồ lại một lần nữa khôi phục khí thế, mọi chuyện lại đi vào quỹ đạo.
“Đại ca, chúng ta đi đâu đây?” Tương Hào hiếu kỳ hỏi. Đại ca tập hợp tất cả mọi người lại, cắm đầu đi vội, ngay cả người trông coi sơn trại cũng không lưu lại, trên đường đi cũng cực kỳ cẩn thận.
“Khi nào tới sẽ biết.” Tương Duy sinh ra đã cẩn thận, ngay cả em trai ruột cũng không nói cho, hắn bắt buộc phải có tòa thành mặt trời kia!
Tương Hào có phần không vui: “Đại ca, ngay cả đệ mà huynh cũng không tin sao?”
Thấy đệ đệ lộ vẻ không đồng ý, Tương Duy suy nghĩ một chút, cũng sắp tới nơi rồi, cũng chẳng sợ tiết lộ tin tức, bèn đem mọi chuyện nói rõ ra, còn đưa viên ngọc giản kia cho Tương Hào xem.
Tương Hào sau khi xem song ngọc giản lập tức vô cùng phấn khích: “Huynh, cái thành này thật tuyệt! Tốt hơn cái trại rách nát của chúng ta tới trăm lần!”
Tâm tư của Tương Duy cẩn thận hơn nhiều: “Phần lớn quân đội của bọn họ đã ra ngoài, lúc này là lúc trống rỗng nhất. Nếu chúng ta có thể thừa dịp này tấn công, cho dù chủ lực của bọn họ chạy về cũng không làm gì được chúng ta. Tòa thành kia tuy nhỏ nhưng nhìn qua cực kỳ kiên cố, dễ thủ khó công.”
“Còn bao xa nữa? Đệ cũng thấy gấp rồi!” Tương Hào xoa tay nói.
“Sắp tới rồi.” Tương Duy lập tức nói: “Lệnh cho mọi người cẩn thận, cố gắng ẩn dấu thân hình. Nếu đụng phải tu giả khác toàn bộ đều bắt lại.”
“Ha ha, không thành vấn đề!” Tương Hào kích động nhận lệnh.
Bay đã nửa ngày, bọn họ cuối cùng cũng tiến vào dãy núi Thiên Tinh. Đỉnh Thiên Tinh xa xa ngay trước mắt. Tòa thành nhỏ đắm chìm trong ánh nắng khiến mọi người đều kinh ngạc. Khi bọn họ biết được mục tiêu lần này chính là tòa thành kia, bầu không khí đột nhiên bùng nổ, ai nấy đều nhiệt huyết sôi trào.
Tương Duy vung tay lên: “Hạ trại, mọi người nghỉ ngơi hồi phục một chút, tranh thủ lần này thâu tóm luôn.”
Thấy đám người dồn dập nhập định, Tương Duy gọi Tương Hào tới, nhỏ giọng phân phó: “Đệ mang theo vài người, âm thầm tìm hiểu xem. Cách cũng vài ngày rồi, hy vọng không có biến cố gì.”
Tương Hào không cho là đúng nói: “Đại ca, huynh quá cẩn thận rồi. Chúng ta có hơn năm trăm người, tất cả đều là chuyên nghiệp, sợ quái gì bọn họ!”
Sắc mặt Tương Duy trầm xuống: “Những lời này về sau đừng có nói nữa. Nhóm người này lai lịch thần bí, tuy rằng số lượng không lớn nhưng mạnh hơn chúng ta nhiều. Nếu không phải nhân thủ bọn họ quả thực khá ít, ta cũng không dám có chủ ý với tòa thành này. Cẩn thận một chút, đừng để mất mạng.”
Tương Hào cực kỳ tín phục đối với anh mình, trong lòng tuy vẫn có phần không tin song vẫn đáp ứng. Hắn chạy đi chọn vài tu giả am hiểu ẩn nấp tiềm hành, cùng mình đi thám thính. Tuy tính tình hắn tùy tiện nhưng lại là chuyên nghiệp trong tiềm hành, tu tập Bách Quỷ Dạ Hành quyết là pháp quyết ngũ phẩm hiếm thấy. Chỉ tiếc là phiên bản hắn có không được đầy đủ, có nhiều chỗ thiếu. Song ngay cả như vậy cũng lợi hại hơn so với pháp quyết bình thường nhiều.
Chỉ thấy hắn nhanh chóng biển đổi, hóa thành một chuỗi ảo ảnh, trong ảo ảnh còn để lộ một đôi mắt không chút sức sống.
Đám người khác cũng dồn dập biến hóa, có kẻ biến thành báo, có người biến thành ưng đêm, đủ loại đủ kiểu.
Mọi người đều làm việc với nhau ăn ý, sau khi biến đổi đều phân tán ra, từng người áp sát đỉnh Thiên Tinh.
Tả Mạc cuối cùng cũng hoàn thành lầu canh chiến đấu phù trận đầu tiên, lầu canh chiến đấu phù trận này do vô số phù trận chiến đấu tổ hợp thành, so với lầu canh chiến đấu phù trận bình thường tinh tế hơn nhiều. Theo thiết kế ban đầu, mọi việc đều do một mình hắn hoàn thành. Không ai hiểu rõ hơn hắn phải làm những gì.
Viên Giang si mê nhìn lầu canh này. Lầu canh này cao tới mười lăm trượng, cao hơn tường thành một khoảng. Cả cái lầu đều do gạch thanh kim tạo thành, toàn bộ lầu canh nếu tính kỹ ra chỉ có một phù trận, hay cũng có thể nói là một tổ hợp phù trận liên hoàn cực kỳ phức tạp. Rất nhiều chỗ Viên Giang nhìn vào không hiểu, tổ hợp phù trận cỡ nhỏ này không hề giống bất cứ phù trận nào hắn từng thấy.
Chẳng lẽ ông chủ đã có thể tổ hợp, vận dụng phù trận thoải mái tự nhiên sao?
Ông chủ mới bao nhiêu tuổi…
Bất quá những ngày này tận mắt thấy những chỗ không tầm thường của ông chủ, hắn đã bắt đầu quen.
Bình thường… Bình thường có thể làm ông chủ sao? Hắn đành tự an ủi mình.
“Ông chủ, đây hẳn là một lôi trận.” Vì biểu hiện một chút bản thân cũng không phải không hiểu, Viên Giang chủ động giả vờ nói.
“Ừ, là trận cương lôi.”
Cương lôi… Viên Giang run lên, không phải bất cứ loại lôi nào cũng được gọi là cương lôi. Hắn cố gắng trấn tĩnh : « Có cần thử không ? »
« Cũng phải thử chứ. » Tả Mạc không ngẩng đàu lên, trực tiếp cho tinh thạch vào trong miệng nói : « Giờ phải dùng tinh thạch, còn về sau… » Câu kế tiếp hắn không nói, Viên Giang cũng không để ý.
« Đánh cái gì đây ? » Sau khi sắp xếp tinh thạch xong, Tả Mạc nhìn quanh.
Viên Giang bỗng thấy một điểm đen xa xa, là một con chim ưng, không chút do dự chỉ vào nó bảo: “Đằng kia có con chim ưng!”
“Được!” Tả Mạc cũng phấn khởi, lập tức khởi động phù trận.
Phù trận trên vách lầu canh, trần nhà, sàn nhà đều nhanh chóng tỏa ra ánh sáng bạc ấm áp.