Thế Giới Tu Chân

Chương 259: Chương 259: Lưu Tinh Không Hỏa






Một viên cương lôi hình cầu lơ lửng trước mặt Tả Mạc.

Cũng không thấy bất cứ động tác gì, một vệt sáng bạc lưu lại trong tầm mắt, cương lôi như tan biến vào hư không.

Không có thanh thế kinh thiên động địa, cũng chẳng có uy thế áp bách, chỉ có nhanh, nhanh tới mức Viên Giang không theo kịp. Đợi lúc lão phản ứng lại, vội vàng quay đầu thì bầu trời đã sạch trơn, không còn chút gì lưu lại. Không có tia máu của vụ nổ, không có tro bụi khi thiêu đốt, bầu trời vẫn mây nhạt gió thổi, phảng phất như chưa có chuyện gì xảy ra.

“Giết chết rồi?” Viên Giang không dám chắc, hỏi lại.

“Chắc vậy.” Tả Mạc cũng không chắc chắn trả lời. Cương lôi trên lầu phù trận chiến đấu được hình thành với tốc độ vượt xa dự kiến của hắn, vừa rồi hắn thiếu chút nữa phạm sai lầm. Gần như vừa ngắm vào mục tiêu, cương lôi đã bắn ra.

Hai người lại tìm kiếm, quả thực không thấy con chim ưng kia đâu, lúc này mới xác nhận nó thực sự đã chết.

“Xem ra phải để bọn họ luyện tập một thời gian.” Tả Mạc thầm nói.

Viên Giang không tiện đánh giá, tuy ông chủ nói là cương lôi nhưng lão không cảm nhận được khí tức cường đại của cương lôi trong lời đồn. Có lẽ là bản giản yếu của cương lôi chăng? Lão cho rằng có thể, tiếc rằng đó chỉ là con chim ưng, nếu là linh thú lợi hại hơn mới tiện kiểm nghiệm uy lực. Nhưng trước mắt lầu canh của ông chủ đã có một ưu thế cực lớn, đó chính là nhanh.

Chỉ trong nháy mắt đã tấn công một đòn.

“Ông chủ, nơi này có thể chứa bao nhiêu người đồng thời điều khiển cương lôi?” Lão quyết định hỏi một số vấn đề từ góc độ chuyên nghiệp.

“Mười người, cần từ ngưng mạch kỳ trở lên. Trung bình một cương lôi tốn năm tinh linh lực.” Tả Mạc nói: “Giờ chỉ làm được tới mức này, nếu có thể làm tới một cương lôi tốn hai tinh linh lực đã tương đối không tồi rồi.”

“Năm tinh linh lực?” Viên Giang giật nảy mình, phù trận này tốn linh lực thế sao?

Bọn họ đang nói không phải tiêu hao tinh thạch mà là tiêu hao linh lực bản thân tu giả. Phát động phù trận chiến đấu, điều khiển cương lôi đều tiêu tốn linh lực của tu giả.

Từ góc độ chuyên nghiệp, lầu chiến đấu của ông chủ bị Viên Giang coi là thất bại. Lúc trước lão còn cho rằng lầu canh có cương lôi, ít nhất cũng có ưu thế về tốc độ công kích, giờ nhìn lại, quả thực là thất bại.

Tu giả ngưng mạch nhất trọng thiên tu vi chỉ từ mười tới ba mươi tinh, nhị trọng thiên là ba mươi tinh tới chín mươi tinh. Một cương lôi đã tốn năm tinh linh lực vậy cũng đồng nghĩa với một tu giả nhất trọng thiên đỉnh phong cũng chỉ có thể bắn sáu phát cương lôi. Nhị trọng thiên đỉnh cũng chỉ bắn được mười tám phát.

Lầu canh có tốc độ công kích cực nhanh nhưng ngược lại lại trở thành khuyết điểm trí mạng. Sáu viên cương lôi bắn ra cũng chỉ trong nháy mắt, linh lực tu giả sẽ tiêu hao gần như không còn, lầu canh cũng chỉ còn là một cái lầu vô dụng.

“Ông chủ, tiêu tốn vậy quá kinh khủng.” Viên Giang quyết định đưa kiến nghị chuyên nghiệp: “Tiêu hao nhiều linh lực như vậy hoàn toàn có thể dùng một số phù trận uy lực mạnh hơn.”

“Đây là phù trận công kích mạnh nhất mà ta có.” Tả Mạc tỏ vẻ bó tay.

“Nhưng người của chúng ta không theo kịp. Linh lực của bọn họ sẽ tiêu hao sạch trong thời gian ngắn, tiếp đó chúng ta cũng mất đi sức chiến đấu.” Viên Giang cố gắng thuyết phục Tả Mạc. Quả nhiên thiên tài cũng chẳng phải vạn năng, lão thầm nghĩ.

“Ừm, cũng là một vấn đề.” Tả Mạc trầm ngâm, bỗng nhiên đôi mắt sáng ngời, vỗ tay hoan nghênh nói: “Ừm, cái này dễ thôi. Chúng ta nhiều người như vậy, chẳng phải còn hơn bảy trăm người sao? Mọi người thay phiên nhau, dù sao một lần chỉ có mười người.”

Càng nghĩ, Tả Mạc càng hưng phấn, lẩm bẩm: “Đến lúc đó cho bọn họ tập luyện, mười người một tổ, cứ thế thay phiên nhau. Chúng ta có bồ đoàn Hắc Luyện, tốc độ hồi phục linh lực cũng nhanh. Tính toán tốt thời gian, từng tổ một thay phiên nhau, như vậy có thể tấn công không ngừng rồi. Không sai, chúng ta vốn định dùng chiến thuật biển người. Một người không đánh chết hắn thì mấy ngàn người chúng ta cùng đánh!”

Câu nói sau cùng, Tả Mạc nói tới nghiến răng nghiến lợi.

Viên Giang nghe vậy cũng nghẹn lời, hóa ra còn có thể làm vậy!

Hồi phục tinh thần, nghĩ lại, lão cho rằng cách này của ông chủ quả thực khả thi. Tuy cách làm không quang minh chính đại nhưng thời kỳ này ai chẳng phải lưu manh? Tán thưởng có thừa, trong lòng lão cũng thầm cảnh giác, ngàn vạn lần không thể đắc tội ông chủ!

Thiên tài có phải lưu manh hết không, Viên Giang không biết. Nhưng thiên tài đã là lưu manh vậy nhất định là đại lưu manh, đây là cảm giác tâm đắc mới nhất của lão.

Bầu trời lóe lên một tia sáng bạc chói mắt khiến Tương Hào đang biến ảo thành hình quỷ đột nhiên ngây ra. Khí tức của luồng sáng bạc này khiến gã cảm thấy sợ hãi.

Đây là khí tức của lôi…

Không chờ gã hiểu ra, khi ngẩng đầu lên, đồng bọn biến ảo thành chim ưng trên bầu trời đã biến mất.

Bóng quỷ run run, gã thực sự kinh hãi khó hiểu! Chết tiệt! Đối phương làm sao phát hiện? Càng khiến gã sợ hãi là tu giả biến ảo thành chim ưng tựa như bị xóa sạch, không lưu lại chút gì.

Không thể nào!

Đó là tu giả ngưng mạch nhị trọng thiên cơ mà! Tuy biến thành chim ưng khiến y không sử dụng được rất nhiều pháp quyết, song thực tế y vẫn là ngưng mạch nhị trọng thiên! Pháp quyết nào có thể xóa sạch một tu giả ngưng mạch nhị trọng thiên thậm chí không để lại chút dấu vết nào? Bất cứ pháp quyết nào gã biết đều không thể làm được việc này.

Gần như đồng thời, vài tên trinh sát vốn cùng tiến hành thám thính cùng gã bị dọa tới ngây ngốc.

Bị phát hiện rồi?

Ai cũng thầm kinh hoảng. Với lính trinh sát, nếu kẻ địch có đề phòng, nếu bọn họ tiến tới gần, cơ hội sống sót trở về sẽ nhỏ tới đáng thương. Hơn nữa kẻ địch hiển nhiên có một loại pháp bảo hoặc pháp quyết uy lực vô cùng lớn.

Ánh mắt bọn họ hướng về Tương Hào.

Trong lòng Tương Hào nảy sinh ý thối lui, gã bình thường nhìn rất thô lỗ nhưng khi hóa thành quỷ lại cực âm hiểm giả dối. Lúc này tiếp tục thám thính chỉ sợ mạng nhỏ cũng khó bảo toàn, luồng sáng bạc quỷ dị kia tuyệt đối là khắc tinh của gã!

Đang lúc Tương Hào tiến thoái lưỡng nam, Tương Duy cách đó không xa cũng bị đạo cương lôi này kinh động. Khuôn mặt Tương Duy lộ rõ tâm tình không ổn, lực lượng trong thành hình như không yếu như tưởng tượng của hắn.

Đối phương đã phát hiện ra bọn mình, hắn nghĩ giống Tương Hào.

Sau khi hiểu dự định đánh lén của mình đã thất bại, giờ có tiếp tục thám tính cũng chẳng có nghĩa gì. Hắn vội vàng gọi đệ đệ về, hắn chỉ có một người em, không nỡ để nó chết trận.

“Đao Tử, mang theo một trăm người dò xét đối phương một chút.” Suy nghĩ một lát, hắn quyết định thử một lần. Nếu phát hiện dấu hiệu không đúng họ cũng có thể quay đầu bỏ chạy. Trừ phi đến bước đường cùng còn không tuyệt đối không liều mạng, đây là bí quyết để hắn sống tới giờ.

“Được!” Đao Tử người thô lùn, khuôn mặt dữ tợn, con mắt tam giác hiện vẻ hung ác. Hắn là thủ hạ đắc lực của Tương Duy, tính tình hiếu chiến ham chém giết, khi chiến đấu rất điên cuồng, chưa bao giờ lưu lại người sống. Hắn cứng rắn với kẻ địch, đối với bản thân cũng cứng rắn, hung hãn không sợ chết.

Đao Tử nhanh chóng điểm một trăm người đánh tới thành nhỏ trên đỉnh Thiên Tinh.

Nếu đã bị phát hiện, vậy chẳng cần ẩn nấp làm gì.

Tả Mạc đang suy nghĩ vấn đề lầu canh không ý thức được nguy hiểm đang tới gần. Đột nhiên cảm thấy có ánh sáng, lúc ngẩng đầu đã thấy con mắt nữ tu lóe lên ánh sáng tím quỷ dị.

Không đợi hắn phản ứng lại.

Nữ tu bỗng bay lên trời.

Tả Mạc vội vàng đứng dậy, cũng bay lên trời.

Khi hắn thấy hơn trăm kẻ địch khí thế hung hãn đánh tới, đầu óc ong lên, tựa như bị người ta đập một chùy.

Kẻ địch tấn công!

Không đợi hắn phục hồi tinh thần, nữ tu đã giang hai tay, như một con chim lớn đánh về phía kẻ địch!

Tả Mạc biến sắc.

Nguy hiểm!

Mọi chuyện phát sinh quá nhanh, nhanh như tia chớp, chờ hắn phản ứng lại, nữ tu này đã cách đám người không tới năm trăm trượng!

Đao Tử nhìn nữ tu đang bay tới, lặng lẽ cười: “Là một đứa con gái! Con mẹ nó chứ, không ai được chiếm của ông đâu đấy!”

Tu giả khác cũng cười he he không ngừng.

Đang lúc hung hiểm khẩn cấp, đầu óc Tả Mạc bỗng trống rỗng, chờ khi hắn phục hồi tinh thần bản thân cũng đã lơ lửng trên không.

Mọi thứ trước mắt đều trở nên vô cùng thong thả. Hắn có thể thấy rõ một trăm tu giả vẻ mặt dữ tợn này đang cười, có thể thấy rõ ánh sáng lóe lên trên phi kiếm của họ, có thể thấy rõ hai cánh tay giang ra khiến tấm áo rách bị gió thổi bay phần phật…

Mọi thứ trước mắt như hơ hồ đi.

Những khuôn mặt hung tợn ác động kia mờ đi như sương sớm, phía sau từng khuôn mặt mơ hồ đó là từng con yêu thú khát máu to như núi. Bầu trời xanh lam cũng như bãi đá vụn, chỉ có thân hình mặc bộ quần áo rách rưới đang bị bao vây kia đang giang đôi tay đầy vẻ kiên quyết, đôi chân trắng như tuyết không chút tì vết khiến Tả Mạc nghĩ tới những món đồ sứ tinh xảo đẹp đẽ nhất.

Kinh ngạc nhìn lại, cảnh tượng trước mắt sao lại chậm đi, chậm tới mức Tả Mạc thấy rõ như vậy?

Không biết vì sao, tựa như một dây cung trong đầu bị kéo căng, hai mắt Tả Mạc phút chốc đỏ bừng, chiến ý cùng sự điên cuồng như dung nham phun trào, như hồng thủy dâng lên, trong nháy mắt đã tràn khắp toàn thân, khiến cơ thể hắn đau xót.

“Giết!” Tiếng rít vang như mãnh thú viễn cổ vang ra phía xa.

Linh lực toàn thân vận chuyển tới cực hạn, nửa người cởi trần của hắn đột nhiên tỏa sáng rực rỡ, làn da sáng trong như ngọc den, thậm chí có thể thấy từng làn khí đen lượn lờ dưới làn da.

Hắn mạnh mẽ bay lên bầu trời, trong chớp mắt đã lên cao trên trăm trượng, đột nhiên gập thân lại, hai chân mạnh mẽ đạp vào hư không.

Bộp!

Rõ ràng không có thứ gì nhưng hai chân hắn như đạp phải một vật vô hình, khí kình phát ra bốn phía!

Thân hình Tả Mạc gập lại, từ trên cao nhìn xuống, toàn lực lao về phía đám tu giả.

Không khí bay loạn, nổ vang bên tai hắn, tốc độ của hắn đột nhiên vượt qua cực hạn lúc bình thường. Tiếng nổ ầm ầm hoàn toàn ngăn cách hắn với thế giới bên ngoài, mỗi tấc da thịt đều run run, không biết là sợ hay hưng phấn.

Xẹt xẹt xẹt!

Không khí chuyện động hỗn loạn xung quanh hắn đột nhiên có thêm một màu hồng. Lửa! Là lửa! Tả Mạc khởi động tâm thần, thần thức như một bàn tay vô hình kích thích những con rắn lửa nhỏ bé này. Trong chớp mắt, ánh lửa đã tăng vọt, không khí lưu chuyển hỗn loạn xung quanh tựa như chất đốt, bùng cháy thêm vô số luồng lửa, không ngừng lưu chuyển xung quanh thân thể Tả Mạc.

Trong không khí, ánh lửa chói mắt, tiếng nổ ầm ầm lập tức khiến đám Đao Tử chú ý tới.

Đao Tử biến sắc hét lớn: “Mau tản ra!”

Sắc mặt đám người đều biến đổi!

Không khí xung quanh họ như cô đọng lại, thân thể như bị lực hút vô hình giữ chặt lại.

"Lưu Tinh Không Hỏa! Con mẹ nó..."

Kéo theo vô số tiếng nổ ầm ầm, kéo theo một cái đuôi lửa dài chói mắt, Tả mạc như ma thần dùng khí thế ngàn cân ầm ầm nện xuống!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.