Lời cuối cho cuộc tình. Tạm dừng đợt boom ở đây rồi các đồng chí ơi. Xưởng quân dụng lại hoạt động liên tục cho kỳ tới
Linh lực gặp chướng ngại khiến Tả Mạc khá uể oải. Nhưng hắn không vì vậy mà sa sút tinh thần, thậm chí còn kích thích tinh thần chiến đấu của hắn. Có biện pháp nào hay không? Đây là điều đầu tiên hắn nghĩ đến khỏa ngũ hành lưu ly châu trong cơ thể.
Khỏa ngũ hành lưu ly châu này lai lịch phi phàm, tăng cường khả năng tương tác của hắn với ngũ hành lực lên rất cao. Thời gian còn ở núi Vô Không hắn được nó hỗ trợ rất nhiều.
Bây giờ trong số pháp bảo trên người Tả Mạc thì ngũ hành lưu ly châu không tính là vật đứng đầu nhưng vì nó liên hệ mật thiết đến thân thế Tả Mạc nên có địa vị đặc thù.
Chỉ là cho tới giờ này Tả Mạc luôn phải chạy trốn để bảo mệnh, tình cảnh không tốt, cũng không có thời gian nghiên cứu dến. Lần này Tả Mạc mới nghĩ đến nó.
Ngũ hành lưu ly châu dung hợp trong máu thịt Tả Mạc, hắn chỉ có thể dùng thần thức tra xét. Tuy vây khi thần thức hắn tiếp xúc với ngũ hành lưu ly châu lại bị một cỗ lực lượng nhu hòa chặn lại ở bên ngoài.
Tả Mạc sửng sốt, nghĩ tới việc Bồ yêu đã nói với hắn là bên trong Ngũ hành lưu ly châu có phong ấn cái gì. Hắn lộ vẻ cẩn thận, cỗ linh lực này không mạnh nhưng rất tinh thuần, người phong ấn hẳn phải từ tu giả Kim Đan kỳ trở lên.
Sửng sốt thật nhưng Tả Mạc cũng không nghĩ nhiều. Chỉ ngắn ngủi trong hai năm hắn đã trải qua vô số lần chiến đấu, vài lần còn suýt chết nên suy nghĩ cũng thay đổi một chút. Như sửa đổi dung mạo, thân thế lai lịch v.v hắn vẫn rất lưu tâm, nỗ lực tìm kiếm câu trả lời nhưng sẽ không xung động như trước đây.
Đối diện với chiến tranh, bất kỳ lúc nào cũng có thể rơi vào hoàn cảnh tử vong, trong thời thế biến loạn thì sống sót là quan trọng hơn cả. Tự mình đã trải qua chiến tranh nên hắn biết một cá nhân nhỏ bé đến thế nào. Họ chỉ như cành cây khô trong bão tố, nếu có thể quay cuồng giãy dụa mà tìm được một tia sinh cơ thì cũng đủ để hắn cố gắng hết sức.
Trải qua tôi luyện trong chiến đấu, tâm hắn cũng mạnh mẽ hơn, sức kiềm chế cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Bồ yêu đã nói rõ là tu vi của hắn không phá giải được phong ấn của Ngũ hành lưu ly châu cho nên bây giờ Tả Mạc cũng không ngạc nhiên gì.
Thần thức bao lấy khỏa Ngũ hành lưu ly châu, Tả Mạc nỗ lực tìm kiếm cho được dù chỉ là một khe hở nhỏ xíu. Có điều tầng linh lực mỏng manh này nhanh chóng dùng sự thật tàn nhẫn nói cho hắn biết thế nào là chênh lệch của cảnh giới không dễ dàng phá bỏ.
Hắn lắc đầu, thu hồi thần thức, thu hồi lưu ly châu. Hy vọng của hắn về mượn lực của Ngũ hành lưu ly châu đã phá sản.
Còn biện pháp gì đây?
Tả Mạc đau khổ suy nghĩ, trong đầu hắn lóe lên một tia sáng, hắn nghĩ đến một biện pháp khác, yêu thuật.
Có thể dùng yêu thuật để luyện khí hay không? Yêu thuật có thể khống hỏa, trong yêu thuật thì yêu thuật thuộc hành hỏa có uy lực lớn và độ khó thấp nên trở nên phổ biến, hầu hết yêu đều biết chút ít ngón nghề. Hỏa yêu thuật của Tả Mạc không tính là hàng đầu nhưng cũng không tệ.
Bất quá, hỏa yêu thuật và hỏa của luyện khí cùng là hỏa có bản chất khác nhau. Sở dĩ có thể chạm khắc phù trận trên pháp bảo thì đều cần qua trung gian mà hỏa diễm đóng vai trò trung gian này. Hỏa của hỏa yêu thuật tuy uy lực lớn nhưng lại không có tác dụng trên.
Vì sao chứ?
Tả Mạc đắm chìm trong suy tư.
Bình thường ra chắc Tả Mạc tuyệt đối không nghĩ đến thứ vấn đề hắn coi là “đau bi” này. Còn bây giờ hắn không thể nghĩ ra biện pháp khác nên cho dù có “đau bi” hắn cũng phải nghiến răng mà chịu. (đoạn này hiểm quá:dead: , từ mới sáng tác: chỉ việc bất bình thường)
Trong lúc khổ tâm suy nghĩ, tay phải Tả Mạc vô tình mà làm một cái tiểu yêu thuật. Thứ tiểu yêu thuật đơn giản nhất [Hỏa]. Một ngọn lửa yếu ớt chập chờn trên ngón tay giữa của hắn. Đối với Tả Mạc thì tiểu yêu thuật này quá mức quen tay, đến nghĩ cũng chẳng cần. Ngọn lửa bay vòng quanh ngón tay hắn như một con tiểu hỏa xà.
Tỉ mỉ cảm thụ từng điểm, nhỏ trong ngọn lửa, hỏa xà này đầy linh tính.
Tả Mạc hồn nhiên đắm chìm trong suy tư, không biết thời gian trôi qua.
*****************************
Lệnh Mộ binh!
Lệnh Mộ binh của quân đoàn Hậu Thổ!
Nam Nguyệt nhìn lệnh mộ binh trên tay, tâm trạng chợt trầm lặng. Lệnh mộ binh này là Lệnh mộ binh cưỡng chế, trong lệnh dùng toàn ngữ điệu cực kỳ nghiêm khắc yêu cầu người được triệu tập phải có mặt tại quân đoàn Hậu Thổ để báo danh vào ngày quy định. Kẻ được gọi không phải là Nam Nguyệt, tuy nàng có biểu hiện tiềm lực không tồi nhưng thực lực còn chưa đủ tư cách để có Lệnh mộ binh.
Lệnh mộ binh là cho đại nhân!
Nam Nguyệt nhanh chóng hiểu ra bọn họ không tìm ra đại nhân nhưng lai lịch của mình thì không khó. Tâm tình của nàng trở nên nặng nề. Dù mới theo đại nhân một thời gian nhưng nàng cũng biết đại khái tính tình đại nhân.
Đại nhân sẽ tuyệt đối không ngó ngàng đến cái lệnh mộ binh này, e là khó tránh khỏi xung đột.
Kẻ nào âm thầm nhắm vào đại nhân?
Nàng quay qua nhìn sang phía tộc nhân đang điên cuồng tu luyện.
Ánh mắt đầy âu lo nhưng nhanh chóng hiện lên vẻ kiên nghị.
Nàng tiến nhập ngay vào bàn cờ Hoang thú, dù thế nào thì tin tức này phải nhanh chóng báo cho đại nhân!
Đại nhân nhất định sẽ có cách!
Trong nàng có lòng tin rất mạnh mẽ.
***************************
Lửa đen bao lấy một gã Kim Giáp vệ, Kim Giáp vệ giống như con rối, không nhúc nhích. Hai tay Bồ yêu như hoa nở ra từng cái yêu thuật nở ra, như những giọt mưa rơi, lần lượt tiến vào thân thể Kim Giáp vệ.
“Đáng tiếc là cơ sở hơi kém.” Vệ nói với vẻ tiếc rẻ.
Thủ pháp Bồ yêu thập phần cao minh, hơn nữa ở phiến sát vụ này, Kim Giáp vệ hấp thu được đại lượng huyền sát khí nên điều kiện cũng tăng thêm được một bậc. Điều duy nhất khiến Vệ tiếc rẻ chính là những Kim Giáp vệ này trước đây đều là kiếm tu. Đừng tưởng nhìn mấy thanh đại kiếm to như ván cửa cầm trên tay trông thì dọa người thế nhưng nếu đổi lại là một gã tu ma thân thể mạnh mẽ thì uy lực còn tăng cao vài bậc nữa.
“Có thì xài đi.” Giọng Bồ yêu chảy ra: “So với trước thì bây giờ cuộc sống khá hơn nhiều lắm rồi.”
“Ừm.” Vệ gật đầu đồng ý với điều Bồ nói.
Tại nơi hung sát chi địa này, đối với bọn Tảm Mạc chỉ là một nơi chó ăn đá, gà ăn sỏi. Còn đối với bọn Bồ thì còn tốt hơn núi Vô Không nhiều. Ít ra cũng không cần lo lắng về một lão già gầy quắt queo nào đó xách kiếm đến trảm yêu trừ ma.
“Đệ tử ngươi hình như gặp phải rắc rối gì…?” Vệ nhắc nhở Bồ yêu.
“Ta cũng không giúp gì cho hắn được.” Bồ yêu nói một cách thản nhiên, tay vẫn không ngừng lại: “Luyện khí của tu giả, ngươi biết chứ?”
Vệ lắc đầu: “Ma tu bản thể, không biết luyện khí.”
“Không phải là không biết mà là không cần biết.” Giọng điệu của Bồ hiển nhiên lộ vẻ không ưa đối với tu giả: “Yêu tu thần thức, ma tu bản thể, luyện khí để làm cái gì? Hắn muốn luyện khí, chỉ có thể dựa vào chính hắn.”
Vệ trầm mặc trong giây lát, đoạn nói: “Sao không để hắn luyện cả ma công và yêu thuật cùng nhau?”
“Ngươi không muốn mọi người được vui vẻ chơi đùa thì ít nhất cũng đừng nên có cái ý nghĩ nguy hiểm đó chứ.” Bồ yêu nói đầy ý cảnh cáo: “Hắn mà chết, ta và ngươi đều không thoát. Hừ, hắn tu luyện thành ma thể đã khiến ta bất an lắm rồi. Ai bảo ma thể của các ngươi tu luyện nguy hiểm như vậy, ta không muốn chết khi còn thanh xuân đâu.”
“Tu luyện ma thể không có nguy hiểm đến như ngươi tưởng tượng …”
Bầ yêu không kiên nhẫn cắt lời Vệ: “Có thể an toàn thì sao lại phải mạo hiểm? Não ngắn lại à? Muốn tìm người truyền thừa thì ngoài hắn ra, tùy ngươi. Vệ doanh đông người như vậy, ngươi chọn một là được. Thúc Long cũng không tệ đâu. Sao? Cân nhắc chọn một chứ?
Vệ lắc đầu: “Tư chất hắn không được.”
“Tỉnh lại đi kưng!” Bồ yêu đầy trào phúng: “Khi nào rồi mà còn giữ kiểu cách cổ hủ thế. Tìm được người thừa kế là tốt rồi, còn bày đặt kén các chọn canh! Lắm nhọt!”
Bồ yêu lách cha lách chách cái miệng, không ngừng châm chọc xỉa xói như động tác đôi tay vẫn không chậm lại chút nào. Sau khi những đão ánh sáng cưới cùng chìm vào trong cơ thể Kim Giáp vệ hắn mới lộ ra vài phần thỏa mãn.
Diện mạo Kim Giáp vệ hoàn toàn thay đổi. Những miếng kim loại như vẩy cá bao bọc toàn thân trước đây đã biến mất, thay vào đó là trọng giáp đen tuyền bao kín người, kín đáo chặt chẽ. Trọng giáp kín mít như một thể thống nhất khiến có cảm giác như một quái vật bằng kim loại, toàn thân toát ra khí tức kinh khủng làm người ta phải sợ hãi.
Trên vai, cùi chỏ, đầu gối, những vị trí đó đều có gai nhọn đen. Mỗi gai nhọn đen đều có vẻ quỷ dị phảng phất sắc đỏ như tẩm qua máu tươi. Còn trên trán thì có khảm một miếng kim loại hình thoi nhìn giống như viên huyết lăng tinh trên trán Bồ yêu.
Bồ yêu vuốt cằm, nhìn từ đầu đến chân Kim Giáp vệ mới, trong miệng lầm bầm: “Mấy cây phá kiếm này có vẻ không hợp lắm, hây chà, thanh đoạn kiếm trên tay Vi Thắng thì được, không biết kiếm từ đâu…”
Sau một lúc hắn lắc lắc đầu, tự nói: “Thôi kệ, tạm như vậy đã, vũ khí vũ kheo để sau này tìm biện pháp khác vậy.”
Bỗng Bồ yêu ngẩng đầu, mắt lóe sáng rồi biến mất.
Cùng lúc đó, Vệ cũng ngẩng đầu.
*************************************
Lôi Bằng và Niên Lục mặt trắng bệch.
Sau khi đại nhân tuyên bố về nhiệm vụ sắn bắn hồn thú, nhiệt tình của mọi người tăng cao ghê gớm. Ngoại trừ việc chạm khắc phù trận mới bên ngoài, có một tin tức nhỏ âm thầm truyền đi bên trong về - mảnh đồ đằng nhỏ là một loại tài liệu có linh căn! Nghe nói đại nhân đã yêu cầu Kim Ô doanh nghiên cứu xem nên làm thế nào để luyện chế những mảnh đồ đằng nhỏ này thành pháp bảo.
Một số người nhanh trí lập tức nhìn ra cơ hội trong đó. Kinh nghiệm lúc trước của bọn họ cho thấy, hễ bất cứ việc gì đại nhân giao cho Kim Ô doanh, thì đến tám chín phần là dùng để chuẩn bị cho đoàn người.
Mặc cho tân phù trận hay là pháp bảo chưa luyện chế ra, đều cần có tích phân để đổi. Còn không nhân dịp này kiếm tích phân nhiều một chút thì thật là ngu ngốc a?
Thực lực của Lôi Bằng và Niên Lục cao hơn so với người của Chu Tước doanh nhưng lại thấp hơn Ma Phàm một ít. Nên hai người liên kết với nhau thành một tổ săn sát hồn thú.
Bọn họ thập phần ăn ý, hiệu suất cực cao, thành quả rất tốt. Trong thời gian này kết quả thực chiến không uổng phí, thực lực toàn bộ Chu Tước Doanh từ trên xuống dưới đều nâng cao rõ rệt. Rất nhiều người không cần nhờ vào kiếm trận cũng có thể lĩnh ngộ được kiếm ý, đương nhiên trong này có công lao của Vi Thắng.
Hai người Lôi Bằng, Niên Lục còn tăng đặc biệt rõ rệt. Trước đây còn phải sợ hãi sát hồn thú, thì bây giờ đối với bọn họ, chúng đã kém nguy hiểm đi nhiều.
Bất tri bất giác bọn họ đã rời quá xa đại bản doanh.
Tất cả đều thuận lợi, vận khí của bọn họ chừng như cũng tốt lạ kỳ, sát hồn thú trên đường gặp cũng nhiều hơn so với ngày thường. Kết quả thu được vượt bậc khiến hai người bắt đầu mơ đến thời gian tươi đẹp sắp tới khi được xăm phù trận mới và nhận được pháp bảo mới.