Thế Giới Tu Chân

Chương 397: Chương 397: Mảnh nhỏ đồ đằng






Tuy chim ngốc tỏ ra rất kiêu ngạo, khó chịu nhưng với kẻ vô lại lưu manh như Tả Mạc cũng đành cười trừ, vô kế khả thi. Tả Mạc dùng cả tay lẫn chân leo lên trên lưng chim ngốc, bộ dáng giống như giả chết.

Trong lòng Tả Mạc không khỏi mắng thầm.

Không hiểu sao dạo này thực lực của chim ngốc tăng vọt, tính tình càng ngày càng kiêu ngạo, hơn nữa chúng tiểu đối với nó nói gì nghe nấy, nghiễm nhiên ra dáng đại điểu đầu lĩnh, hồn nhiên quên mất thiên phận toạ kị của nó, càng không đem chủ nhân như hắn để vào mắt!

Điều này không được phép xảy ra!

Quả nhiên không thể buông lỏng giáo dục!

Tả Mạc hạ quyết tâm muốn giáo dục chim ngốc một cách “thật tốt”, hắn đang định mở miệng thì thấy bản thân như đang cưỡi mây đạp gió. Cả người thiếu chút nữa bị quăng đi, giật mình một cái vội vàng gắt gao ôm chặt cổ chim ngốc.

Vừa bay lên trời cảm giác đã khác hoàn toàn, nhanh như chớp vậy!

Gió thổi mạnh đến nỗi Tả Mạc không thể mở mắt được, tốc độ rất nhanh nhưng rất nhẹ nhàng khiến Tả Mạc hưng phấn, hai tay ôm chặt lấy chiếc cổ thon dài của chim ngốc, ngẩng đầu cất giọng hát vang.

“Ta muốn bay càng cao…Bay càng cao… A a a…”

Âm thanh như tiếng chiêng vang vọng bầu trời.

Mắt chim ngốc không chút hảo ý đảo vài vòng, dư quang nơi khoé mắt thập phần bất thiện lườm Tả Mạc đang chìm đắng trong hưng phấn, hai cánh vỗ mạnh hướng phía trên bay lên.

“A a a a…”

Thanh âm thê lương của Tả Mạc vang lên từ trên lưng chim ngốc, hắn như đang đi trên mây.

Từ trên lưng của chim ngốc đi xuống, hai chân Tả Mạc mềm nhũn như sợi mì, cả người lâng lâng như uống rượu say. Không đợi hắn đi được hai bước đã phát hiện ra chúng tiểu chen lấn đi tới, vừa đùn vừa ủi, vây quanh chim ngốc vô cùng thân thiết.

Chim ngốc giống như chúng tinh ủng nguyệt, không thèm nhìn Tả Mạc một cái, thả bộ rời đi.

Dáng vẻ kia, phong phạm kia khiến Tả Mạc nhìn thấy mà trợn mắt há mồm.

Bỗng nhiên nhớ tới bộ dáng trước đây của chim ngốc, Tả Mạc không khỏi bật cười khanh khách, lắc đầu tự giễu bản thân, sau đó chui đầu vào trong trướng.

Khi vào trong trướng Tả Mạc nhìn thấy A Quỷ đang ngồi ở góc phòng, trong đôi mắt trống rỗng đã nhiều thêm một chút sức sống.

“A Quỷ, hai ngày nay nghỉ ngơi tốt chứ?”

Giống như thường ngày, tuy biết rõ A Quỷ sẽ không đáp lại nhưng Tả Mạc vẫn hỏi, sau đó cúi đầu ra bên ngoài kiểm tra chiến lợi phẩm.

“Ừ.”

Thanh âm như tiếng sét giữa trời vang lên bên tai Tả Mạc! Cả người hắn bỗng dưng cứng đờ, ngẩng đầu nhìn lại, hắn không thể tin được.

Rất nhanh, vẻ không tin tưởng trên mặt hắn đã hoá thành mừng như điên, hắn đi tới trước mặt A Quỷ: “A Quỷ! A Quỷ! Nàng có thể nói rồi sao?”

A Quỷ vẻ mặt ngây ra, đôi mắt vẫn trống không, thờ ơ nhìn Tả Mạc, giống như lời vừa rồi chỉ là do Tả Mạc ảo tưởng mà nghe thấy.

Kia tuyệt đối không phải là ảo giác!

Mắt Tả Mạc lộ vẻ mừng rỡ như điên, tuy rằng thân thể A Quỷ đang có dấu hiện từ từ chuyển biến tốt đẹp nhưng lời đáp lại vừa rồi là cả một quá trình đột phá.

“A Quỷ, có nghe ta nói gì không?”

Tả Mạc chậm rãi nói, tận lực làm cho giọng nói của mình trở nên ôn nhu, mắt nhìn chằm chằm vào mặt A Quỷ.

“Ừ.”

Lại một câu nói nhỏ như muỗi kêu đáp lại, điều này khiến Tả Mạc không khỏi cười to. Hắn giống như một hài tử nhảy dựng lên, hoan hô ầm ĩ.

“Ha ha! A Quỷ có thể nói rồi! A Quỷ có thể nói rồi!”

Trong đôi mắt trống rỗng của A Quỷ xuất hiện một chút dao động rất nhỏ.

Sau cơn mừng rỡ, Tả Mạc lập tức kiểm tra thân thể của A Quỷ, rất nhanh, hắn phát hiện luồng tử mang trong thân thể A Quỷ mạnh lên không ít. Tử mang trong cơ thể A Quỷ có tác dụng quyết định đối với việc khôi phục thân thể của nàng.

Nhưng luồng tử mang này cực kì âm quỷ khó dò, ngay cả Bồ yêu cũng không biết rõ lai lịch. Càng quỷ dị chính là Tả Mạc không thể cảm nhận được chút xíu sức sống nào từ tử mang. Ngược lại, nó âm quyệt bách biên, lại tràn ngập tính phá hoại và khí tức chết chóc. Theo lý thuyết, lực lượng cổ quái như thế sẽ phải mang đến tử vong mới đúng, vì sao ngược lại có thể khiến A Quỷ có những chuyển biến tốt như vậy?

Tuy không biết rõ nhưng Tả Mạc không khỏi nghĩ đến tử mang, phải làm như nào mới có thể khiến tử mang mạnh thêm đây?

Suy nghĩ này chợt loé lên trong đầu hắn rồi biến mất, Tả Mạc tỉnh táo lại, kiềm chế xao động trong lòng. Việc này phải cần trọng! Thân thể A Quỷ phi thường đặc thù, hơi có chút động tĩnh có khả năng sẽ tan thành từng mảnh nhỏ.

Hai tiếng đáp lại kia dường như tiêu hao của A Quỷ rất nhiều khí lực, nàng nhắm mắt ngủ say.

Tả Mạc thấy thế vội vàng im lặng, cẩn thận đặt nàng nằm xuống.

Mất một lúc lâu suy nghĩ Tả Mạc mới chú ý tới chiến lợi phẩm ở bên. Lần này giết chết hai sát hồn thú, chiến lợi phẩm có chút cổ quái.

Ngoài hai sát hồn thú và tàn chi còn có thêm một kiện đồ vật.

Một mảnh kim loại nhỏ bằng hai đầu ngón cái giáp lại, mặt ngoài mảnh nhỏ có những hoa văn kì lạ, Tả Mạc cảm thấy giống như phù văn. Mảnh nhỏ này là do linh lực của con sát hồn thú kia đông lại mà thành.

Phẩm chất kim loại rất đặc biệt, Tả Mạc không biết đây là chất liệu gì, phù văn ở ngoài Tả Mạc cũng chưa từng gặp qua. Cũng may bên người hắn có một kẻ tồn tại từ ba ngàn năm trước.

“Bồ, có biết đồ vật này không?”

Bồ yêu xông tới, đoạt lấy mảnh nhỏ trên tay Tả Mạc, xem xét một cách tỉ mỉ, sắc mặt ngưng trọng, quan sát cẩn thận một hồi, hắn lắc đầu nói: “Nhìn ra đây là đồ vật viễn cổ gì đó, cụ thể là cái gì thì không biết.”

Tả Mạc không bất ngờ, nếu thực sự đây là chiến trường Phong Tuyệt của mấy vạn năm trước, không nhận ra cũng là bình thường.

“Có thể cho ta xem được không?” Vệ đột nhiên mở miệng.

Bồ yêu liếc nhìn Vệ, đem mảnh nhỏ trên tay ném qua. Vệ tiếp lấy, đem nó đặt trước mắt, xem xét cẩn thận.

“Đây là một kiện mảnh nhỏ đồ đằng, có thể bảo tồn cho đến nay hẳn là bộ phận tinh hoa nhất, bên ngoài có hoa văn của viễn cổ đồ đằng.” Đôi mắt đen kịt sâu thẳm của Vệ lóng lánh quang hoa.

“Viễn cổ đồ đằng?” Tả Mạc đầy kinh ngạc.

“Là một loại phù văn nguyên thuỷ.” Vệ giải thích nói: “Thời gian viễn cổ, bất luận là nhân loại hay yêu ma đều là những bộ lạc quần cư, bọn họ dần dần hình thành tín ngưỡng của bản thân, đồ đằng do vậy mà sinh ra. Phù văn tu giả là do suy diễn từ đồ đằng mà ra. Nhưng, bản chất hai thứ đó khác nhau. Phù văn có linh lực biến hoá chi đạo, đồ đằng tuy rằng có liên quan đến linh lực nhưng chỉ dùng nhiều trong việc tế tự (thờ cúng).”

“Thờ cúng?”

“Thờ cúng là sự tình rất trọng yếu của bộ lạc.” Vệ nói đến đây liền tiếp: “Trong đó có đạo lý ta không hiểu rõ lắm.”

Nhưng điều này đã đủ để Bồ yêu và Tả Mạc cảm thấy giật mình, một người một yêu liếc nhìn nhau, đều nhận ra sự kinh ngạc trong mắt đối phương.

Sự tình viễn cổ như thế sao Vệ có thể nói rõ ràng như vậy, rốt cuộc tên gia hoả này có lai lịch như nào?

“Mảnh nhỏ đồ đằng này có ích lợi gì?” Tả Mạc đưa mảnh nhỏ trong tay lên hỏi, trức tiếp đưa ra vấn đề hắn quan tâm.

Vệ trầm ngâm nói: “Dùng cho chế tác đồ đằng, mỗi một bộ lạc đều phải tìm tài liệu tốt nhất. Mảnh nhỏ này có thể trải qua mấy vạn năm mà không mai một, ngoại trừ chất liệu phi phàm nhất định phải trải qua vô số năm tháng thờ cúng. Có lẽ, mảnh nhò này đã sinh ra linh căn.”

“Đã sinh ra linh căn…” Hai mắt Tả Mạc toả sáng.

Hắn vội vàng thôi động thần thức thâm nhập vào mảnh nhỏ, nhưng khi thần thức hắn bị chặn bên ngoài mảnh nhỏ, trong lòng không khỏi vui sướng. Linh căn! Quả nhiên là linh căn! Lực lượng bài xích của tài liệu càng mạnh thì linh căn của tài liệu càng cao.

Tài liệu có được linh căn, bất luận chất liệu của nó như nào đều là chất liệu cao nhất. Bởi vì pháp bảo dùng nó để luyện chế có thể thông linh. Pháp bảo có thể thông linh đồng nghĩa với việc nó có thể phát triển không gian, giống như tháp nhỏ vậy.

Chất liệu không tốt, có vô số phương pháp có thể bù đắp nhưng mà linh căn chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.

Nhặt được bảo bối rồi!

Tả Mạc cảm thấy phấn khích! Đã nói mà, cổ chiến trường lớn như vậy sao lại không có thứ gì tốt chứ. Cho tới lúc này, hắn mới hiểu ra điều này. Địa phương có sát khí nồng đậm như vậy, tự nhiên sinh ra sát hồn thú sẽ không ngốc, có thứ gì tốt vậy tự nhiên sẽ không thoát được khỏi con mắt của chúng.

Lại nói, chỉ sợ tất cả những thứ tốt ở cổ chiến trường đều bị lũ sát hồn thú chia nhau rồi.

Trong mắt Tả Mạc ánh lên sự tham lam, nước dãi chảy đầy mép.

Nói vậy, chỉ cần chăm chăm giết sát hồn thú là được!

Nghĩ tới sát vụ không bờ bến, lại nghĩ đến hồn thú phô thiên cái địa…

Ục! Ông trời à!

Nước dãi Tả Mạc chảy xuống đất, những sát hồn thú xấu xí kia bỗng chốc trong mắt hắn trở nên khả ái dễ thương vô cùng! Tuy rằng chiến lợi phẩm khi săn bắt sát hồn thú chỉ có sát hồn châu và tàn chi. Tàn chi nghe nói có thể luyện chế ma binh nhưng hiện tại đối với Tả Mạc không có tác dụng nhiều lắm. Ngược lại sát hồn châu còn có tác dụng nhưng Tả mạc không mấy hứng thú với nó.

Hôm nay, chỉ một mảnh nhỏ đồ đằng đã đủ để tim Tả Mạc đập thình thịch, thần hồn điên đảo.

Có tài liệu linh căn có thể làm được gì? Luyện chế pháp bảo đi! Kẻ nào ngại pháp bảo nhiều chứ? Kẻ nào ngại pháp bảo tốt nhiều chứ?

Hơn nữa, Tả Mạc biết rõ, bây giờ trong doanh địa, mỗi người đều lấy sát hồn thú để luyện tập. Hắc hắc, có thể gia tăng kinh nghiệm thực chiến, tăng trưởng tu vi, có thể đạt được nhiều thứ tốt, sự tình tốt như vậy, đi đâu tìm chứ?

Bỗng nhiên nhớ lại, những ngày này mọi người hẳn đã giết không ít sát hồn thú, trong những chiến lợi phẩm đó liệu có…

Giống như lửa cháy tới mông, vô cùng lo lắng Tả Mạc xông ra ngoài, hướng thẳng tới chỗ Bao Dịch. Khổ thân Bao Dịch, nhìn thấy Tả Mạc thì giật mình. Nghe thấy Tả Mạc hỏi tới chiến lợi phẩm khi săn bắt sát hồn thú, vội vàng lục lọi tìm.

Nhìn thấy đồ vật chất đống như rác rưởi ở góc, nhất thời Tả Mạc đau lòng vô cùng.

Rất nhanh, hắn đã tìm được một mảnh nhỏ đồ đằng khác.

Nguy hiểm thật!

Minh châu bị coi là rác rưởi!

Hắn tự trách bản thân, không thể nghĩ ra tiểu Mạc ca ta cũng có ngày bỏ qua thứ tốt như vậy! Lập tức hắn dặn dò Bao Dịch thật kĩ, về sau mấy thứ này, nhất định phải bảo quản cho tốt, nhất là những mảnh nhỏ như vậy/

Bao Dịch là kẻ thành tinh, vừa nhìn thấy vẻ mặt đầy thương tiếc của ông chủ, mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống, lập tức đáp ứng.

Từ chỗ Bao Dịch đi ra, Tả Mạc lâọ tức chạy tới Chu Tước doanh và Vệ Doanh, đem việc mảnh nhỏ đồ đằng dặn dò kĩ. Nếu người nào đó coi mảnh nhỏ đồ đằng là rác rưởi mà ném đi, hắn thật muốn khóc cũng không nổi.

Làm xong điều này, hắn mới yên lòng bắt đầu suy nghĩ vấn đề khác.

Cái này có thể luyện thành pháp bảo gì chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.