Luyện khí, rất lâu rồi Tả Mạc chưa hề động tới. Thời gian trước đây, cần dựa vào lực lượng của pháp bảo, đối với việc luyện khí hắn tuy rằng xuất thân dã lộ nhưng có lợi khí như Kim Ô hoả, thêm vào cần cù luyện tập, tay nghề coi như tạm ổn. Nhưng sau này trọng điểm tu luyện là đại nhật ma thể, công phu luyện khí luyện đan tự nhiên xuống tay không ít.
Tự nhiên là sẽ ngượng tay nhưng về phượng diện khác như phương pháp luyện khí cao giai hắn cũng không có. Điều này dẫn đến trong khoảng thời gian ngắn, hắn mặc dù có mảnh nhỏ đồ đằng trong tay nhưng không biết nên luyện chế pháp bảo gì, dù cho hắn bây giờ hắn có đại nhật văn diễm là lục phẩm hoả diễm trong tay.
Hơn nữa, mảnh nhỏ đồ đằng tuy là tài liệu luyện khí tốt nhưng hắn lại không quen thuộc chút nào.
Do dự cả nửa ngày, Tả Mạc quyết định đến Kim Ô doanh một chuyến.
------------------------
Doanh địa của Kim Ô doanh khác xa so với doanh địa của các doanh khác, chỉ có bọn họ hạ trại ở trên thuyền vận nô. Cả chiếc thuyền vận nô đã sớm bị bọn họ thay đổi hoàn toàn, không những kết cấu khác mà phù trận cũng bị thay đổi. Trên mỗi boong thuyền đều được chạm khắc phù trận, bây giờ độ kiên cố của thuyền vận nô đã đạt tới mức khiến người ta hoảng sợ.
Những tên gia hoả nhàn rỗi sợ chết đem tất cả các loại thủ đoạn mà bọn họ có thể nghĩ ra dùng để gia cố chiếc thuyền bảo mệnh của mình.
Ở giữa buồng nhỏ bố trí một pháp bảo quan trọng nhất trong thuyền vận nô – Xích Sát đỉnh.
Bây giờ Xích Sát đỉnh đã thu nhỏ lại chỉ cao bằng đầu người, đỉnh thân cũng từ đỏ đậm hoá thành màu đen thui, hình dáng vốn là phong cách cổ xưa bây giờ lại mang thêm mấy phần nặng nề trầm trọng. Xích Sát đỉnh không ngừng tự mình rèn luyện, mơ hồ có dấu hiệu tiến giai.
Mà bây giờ, Xích Sát đỉnh đã trở thành trái tim của thuyền vận nô. Mỗi ngày nó đều đem một lượng lớn sát khí chuyển hoá thành linh lực, thông qua những phù trận tin tế như tơ nhện, cuồn cuồn không ngừng mà đem linh lực truyền tới mọi ngóc ngách của thuyền vận nô.
Có Linh Thực phu trồng loại linh cốc gì đó ở trong phòng. Thuần Vu Thành dẫn đầu hoạn ngữ giả cũng đem các loại linh thú nuôi dưỡng ở trong thuyền, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng kêu của chúng, thập phần náo nhiệt.
Mọi người đối với chiếc thuyền này vô cùng yêu thích, bên trong thuyền vận nô linh khí nồng nặc, thậm chí có thể so sánh với một số tiên động.
Nơi mọi người thoả mãn nhất chính là bầu không khí ở trong thuyền. Khi Tả Mạc đem ma văn nghiên cứu giao cho Kim Ô doanh. Vốn phù tu ở Chu Tước doanh cũng bị điều đến nơi này để cùng nghiên cứu ma văn. Những tu giả sản xuất tuy rằng không phải chiến đấu nhưng bọn họ cũng phải có thêm nhiều thủ đoạn bảo mệnh hơn. Thêm nữa bầu không khí ở Kim Ô doanh rất tự do, Tôn Bảo Cát Vĩ hai vị đại sư phụ rất cổ vũ mọi người sáng tạo, thanh niên tuổi trẻ tràn ngập sức sống đặc biệt tính sáng tạo phải được phát huy hết mức.
Mỗi người ở đây đều tìm được công việc thích hợp cho mình, không có chút cưỡng cầu nào. Nhưng để sống tạm bợ qua ngày thì không dễ chút nào, bầu không khí này không cho phép điều đó, tất cả những kẻ không chịu làm đều sẽ bị mọi người soi. Còn về phương diện khác, ngoại trừ đảm bảo cơ bản nhất thì thu nhập của cá nhân, tài nguyên thu được lại có một tiêu chuẩn khác. Muốn được càng nhiều tài liệu? Muốn được càng nhiều pháp quyết? Vậy phải nỗ lực nhiều lên!
Cho nên khi Tả Mạc tới Kim Ô doanh, sự rực rỡ của doanh đã khiến hắn ngây ra tại chỗ.
Cũng may mọi người đều biết mặt ông chủ, rất nhanh, hai vị đại sư phụ đã vội vàng chạy tới.
“Đại nhân!” Hai người cung kính hành lễ. Tu vi hai người so với trước đây đã tiến bộ rất nhiều, đều đã đạt tới ngưng mạch hậu kì.
Tả Mạc quan sát hai người, phát hiện ra khí sắc hai người so với trước đây tốt hơn rất nhiều. Bộ dáng câu nệ nao núng trước đây giờ đã được thay bằng sự già dặn, giống như đã trải qua mấy kiếp người vậy.
Tả Mạc cười nói: “Xem ra các ngươi sống cũng không tệ à!”
“Nơi này kì thực không tệ.” Tôn Bảo cười nói: “Mọi người có việc để làm, linh lực lại dư thừa, có tài liệu để tiêu xài tự nhiên là sống không tệ rồi.”
Hai người đối với tình hình sinh hoạt hiện tại cực kì thoả mãn. Bọn họ đều là kẻ trầm mê vào việc luyện khí và tu luyện, trường kì luyện khí khiến kinh nghiệm phong phú tới cực điểm. Tả Mạc đưa cho bọn họ các loại pháp quyết phù trận đối với họ mà nói không gì giá trị bằng, lại thêm linh lực bên trong thuyền vận nô dư thừa, hai người đều mơ hồ cảm thấy dấu hiệu đột phá.
Nhưng khiến hai người cảm thấy tự hài không phải là đột phá cá nhân của bọn họ mà là sự phát triển của toàn bộ Kim Ô doanh. Bầu không khí hoàn hảo, cung cấp đầy đủ, có rất nhiều pháp quyết để tham khảo, còn có rất nhiều nan đề mới mẻ để tìm hiểu điều đó khiến đám tu giả trẻ tuổi ở Kim Ô doanh phát triển với tốc độ kinh người. Những tu giả trẻ tuổi này xuất thân bần hàn, không ai lãng phí cơ hội quý giá như vậy, bọn họ đều nỗ lực khắc khổ khiến hai vị sư phụ mừng rỡ như điên.
“Đại nhân vì Kim Sí Đại Bàng hoa văn mà tới sao?” Cát Vĩ hỏi.
Câu hỏi của Cát Vĩ đại sư phụ nhắc Tả Mạc nhớ tới, hắn vội vàng hỏi: “Kim Sí Đại Bàng hoa văn tiến độ thế nào rồi?”
“Chỉ giải ra phân nửa.” Cát Vĩ mặt hơi toát mồ hôi nói: “Kim Sí Đại Bàng hoa văn phi thường phức tạp, tu vi của chúng ta không đủ. May là có Lý Trác tới tham gia, tiến độ nhanh hơn không ít. Hiện nay đã có được ba phù trận, cực kì huyền diệu.”
Mặt hai người bừng sáng, có được ba phù trận huyền diệu này khiến bọn họ được mở rộng tầm mắt. Hai người có thể tâm sinh kết đan chính là được lợi bởi tìm hiểu ba phù trận này.
Tả Mạc có ấn tượng với cái tên Lý Trác này, ngưng mạch kì mà có thể luyện chế ra phù binh nhị phẩm, thiên phú thật xuất sắc.
“Cái này không nên nói vội, cứ từ từ.” Tả Mạc biết rõ Kim Sí Đại Bàng hoa văn rất phức tạp, lúc đầu hắn đã tìm hiểu rất lâu nhưng tiến độ của nhóm người Cát Vĩ khiến Tả Mạc kinh ngạc.
Tiếp theo hắn nói ra mục đích lần này tới: “Lần này tới, có một việc.”
Hai người vội vểnh tai nghe.
Tả Mạc đưa mảnh nhò đồ đằng cho hai người: “Đây là viễn cổ mảnh nhỏ đồ đằng, là vật trải qua mấy vạn năm đã sinh ra linh căn.”
“Viễn cổ mảnh nhỏ đồ đằng!”
“Linh căn!”
Hai người quá sợ hãi, những lời này của Tả Mạc nhất thời khiến trái tim bọn họ ngừng đập.
“Ừ. Đây là thứ tốt nhưng mà dù cho tốt đến mấy mà không lợi dụng được thì cũng là thứ vô dụng.” Tả Mạc nói tiếp: “Ta tìm tới các ngươi chính là muốn nhờ các ngươi xem có biện pháp gì đem nó luyện chế thành pháp bảo không?”
Tôn Bảo Cát Vĩ nhìn nhau, trải qua trao đổi, Tôn Bảo mới chần chờ mà mở miệng: “Đại nhân sao không tự mình luyện chế? Loại trọng bảo như này nếu luyện hỏng thì thật quá đáng tiếc.”
Tả Mạc tự nhiên không thể nói tài nghệ của mình đã xuống cấp rồi, nhưng đối với sự lo lắng của hai người hắn cười nói: “Không phải sợ luyện hỏng!” Dứt lời, móc ra hai khối.
Hai người trợn tròn mắt.
“Cái này tuy trân quý nhưng mọi người không nên vì vậy mà cóng tay cóng chân.” Tả Mạc đắc ý nói: “Cái này có được từ trên người sát hồn thú. Phỏng chừng về sau còn có thể đem tới không ít.”
Nhất thời hai mắt Tôn Bảo Cát Vĩ toả sáng, không có một vị tuy giả luyện khí nào nghe những lời này mà không động tâm cả!
“Các ngươi cầm lấy rồi suy nghĩ xem làm thế nào đi!”
Tả Mạc đưa cho hai người một mảnh nhỏ đồ đằng, bản thân giữ lại một khối, luyện khí có thể kiếm được tinh thạch nên hắn không muốn vứt bỏ. Nói không chừng ngày nào đó nghèo túng còn phải trông cậy vào thứ này để kiếm cơm ăn. Hơn nữa lục phẩm diễm hoả đại nhật văn diễm trong người mà không đem ra luyện khí thì thật đáng tiếc.
Hắn nhờ Tôn Bảo tìm một phòng trống sau đó tự mình suy nghĩ.
------------------------
“Á, Tiếu Ma Qua!”
Minh Quyết Tử đang dạo chơi ở trong yêu thị nhìn thấy tên này, không khỏi dừng bước nhìn chằm chằm. Mặt hắn lộ vẻ bất ngờ, có thể ở yêu thị ngục thứ ba nhìn thấy Tiếu Ma Qua treo giải thưởng, điều này nói lên Tiếu Ma Qua đã tiến nhập ngục thứ ba. Với thực lực của Tiếu Ma Qua, tiến nhập ngục thứ ba, điều này không làm hắn cảm thấy bất ngờ lắm.
Khiến hắn cảm thấy bất ngờ chính là Tiếu Ma Qua tuyên bố treo giải thưởng.
Minh Quyết Tử nghĩ đến đầu tiên chính là tên gia hoả này bắt đầu phản kích Cơ gia rồi sao?
Ngón tay hắn lướt qua phần treo giải thưởng, nội dung bên trong khiến hắn ngẩn ra. Cuộc chiến Phong Tuyệt? Đây là một danh từ cực kì xa lạ, nó khiến Minh Quyết Tử trong khoảng thời gian ngắn không nghĩ ra, một lúc lâu sau hắn mới nhớ lại một ít ấn tượng mơ hồ về cuộc chiến Phong Tuyệt.
Nhất thời hiếu kì mãnh liệt nổi lên trong lòng Minh Quyết Tử, hắn vội vàng xem tiếp. Nguyên lai Tiếu Ma Qua treo giải thưởng cho tin tức cụ thể về cuộc chiến Phong Tuyệt, yêu cầu càng cụ thể càng tốt, đồng thời có thể gặp mặt đàm luận. Nhìn về phía thù lao, trái tim hắn nhất thời đạp mạnh, một con số phi thường lớn!
Đây là một giải thưởng vô cùng kì quái.
Yêu cầu để đạt giải thưởng rất hàm hồ, chỉ nói càng cụ thể càng tốt, mà mục tiêu treo thương lại càng hiếm thấy dị thường. Một trận chiến phát sinh từ thời viễn cổ?
Tiếu Ma Qua là kẻ yêu thích lịch sử sao?
Suy đoán này thật quá buồn cười!
Chẳng lẽ trong tay hắn có tàng bảo đồ liên quan tới cuộc chiến Phong Tuyệt? Điều này rất có khả năng! Nếu như vậy, Tiếu Ma Qua tuyên bố treo giải thưởng ngược lại rất có khả năng.
Nhớ lại kết quả điều tra lần trước của bản thân, tâm Minh Quyết Tử bỗng dưng nóng chảy.
Hắn hao phí rất nhiều khí lực, cuối cùng cũng xác định được cao giai yêu thuật mà Nam Nguyệt và Thương Trạch đang sử dụng là yêu thuật gì!
“Thiên Nam tiễn thuật” và “Thương Ngân thuật”!
Hai yêu thuật này đã thất truyền từ rất lâu, một lần nữa xuất hiện trên đời, toàn bộ điều này đều liên quan tới một yêu – Tiếu Ma Qua!
Có lẽ...
Nghĩ tới điều này, Minh Quyết Tử quyết định hạ cái treo giải thưởng này xuống.
-------------------------
Bao Dịch cảm thấy hiện giờ thật xúi quẩy.
Ông chủ vừa mới rời đi thì Công Tôn Sai đại nhân lại tới. Nói chuyện với ông chủ còn tốt chứ nói chuyện với Công Tôn Sai đại nhân hắn đều run bần bật, nhất là khi nhìn thấy bộ dạng tươi cười ngượng ngùng của Công Tôn Sai đại nhân, hắn không tự chủ mà run rẩy. (nhìn thấy gay cười chẳng run mới lạ :)))
“Đại nhân, ngài có gì phân phó ạ?” Bao Dịch rất cung kính hỏi.
“Ta tới tìm sát hồn thú châu.” Công Tôn Sai hơi xấu hổ.
Không biết vì sao, vừa nhìn thấy bộ dáng cười ngượng ngùng như thiếu nữ mười bảy tuổi của Công Tôn Sai đại nhân, hai chân của Bao Dịch bắt đầu run run.
“Ngài cần nhiều hay ít ạ?”
“Đưa tất cả cho ta.” Công Tôn Sai càng thêm xấu hổ.
Nếu đổi lại là kẻ khác chạy đến chỗ Bao Dịch nói những lời này, hắn khẳng định sẽ giơ chân đạp thẳng vào mặt đối phương. Vừa mở miệng đã muốn đem hết tài liệu đi sao? Nằm mơ à! Thế nhưng đây là Công Tôn Sai đại nhân, hắn vô cùng kính cẩn nghe theo: “Vâng!”
Ngay sau đó, hắn với tốc độ nhanh nhất lấy tất cả sát hồn thú châu ra giao cho Công Tôn Sai.
Công Tôn Sai cảm thấy hài lòng mà rời đi.
Hai chân Bao Dịch mềm nhũn, đặt mông ngồi xuống đất, vẻ mặt còn sợ hãi, cuối cùng sát thần này cũng rời đi rồi!
Nhưng hắn không khỏi cảm thấy kì quái, Công Tôn Sai đại nhân muốn nhiều sát hồn thú châu như vậy làm gì?