Ba người dừng lại, từng chùm sáng bay ra từ trong tay Tả Mạc chìm vào trong lòng đất, những chùm sáng này giống như trâu đất xuống biển, không có bất cứ động tĩnh gì.
Trên mặt Tả Mạc tỏ vẻ thỏa mãn, ba người tiếp tục bay về phía trước một đoạn rồi mới dừng lại chờ đối phương đến.
Không lâu sau đó, xa xa ba điểm sáng với tốc độ cao bay tới, trong giây lát đã đứng ở cách ba người không xa.
Ba vị trưởng lão cảnh giác nhìn ba người, bọn họ đã sớm từ Đái Đào trưởng lão biết được, thực lực ba người này không phải là chuyện đùa. Tu giả nguyên anh kỳ phổ thông căn bản không phải là đối thủ của bọn họ, ngay cả Tịch Chính trưởng lão cũng chết trong tay bọn họ.
Ba người không tiến lên mà bày ra phong thái phòng bị, dù sao nhiệm vụ của bọn họ cũng chỉ là bám sát theo ba người để tránh ba người chạy mất.
Trong mắt Tả Mạc hiện lên một đạo hàn mang, cả người như một mũi tên rời cung đánh về phía ba người.
“Giết!”
Tằng Liên Nhi và A Quỷ đồng thời biến mất vào không khí.
Ba vị trưởng lão kinh hãi, xoay người muốn rời đi, không ngờ dưới chân bỗng sáng lên vô số chùm sáng.
Không tốt!
Có bẫy!
Sắc mặt ba vị trưởng lão đại biến, chùm sáng tầng tầng lớp lớp cơ hồ chiếm toàn bộ tầm mắt của bọn họ. Phù trận! Dù cho không cúi đầu nhìn thì khi thấy được điểm sáng kia ba người cũng có thể đoán ra được, phù trận quy mô như thế đủ để trở thành trấn môn bảo vệ cho một môn phái nhỏ.
Tiếu Ma Qua vậy mà lại tinh thông phù trận!
Phát hiện này khiến bọn họ cảm thấy kinh hãi, Tiếu Ma Qua sở trường yêu ma tu giả ba nhà ở Huyền Không tự đã sớm không còn là bí mật nữa nhưng việc hắn tinh thông phù trận vẫn khiến ba người cảm thấy vô cùng khiếp sợ. Phù trận chi học quá mức thâm ảo phức tạp, hệ thống khổng lồ, ngay cả phù tu tu luyện cũng vô cùng khó khăn thì làm sao yêu ma có khả năng học được?
Vậy mà Tiếu Ma Qua lại thể hiện ra trình độ phù trận không tồi chút nào.
Nếu như Tiếu Ma Qua đã âm thầm bố trí, chỉ chờ bọn họ tự chui đầu vào lưới vậy mạng bọn họ không xong rồi!
Nếu Tiếu Ma Qua chỉ là bố trí tạm thì trình độ phù trận của Tiếu Ma Qua quả thật quá đáng sợ!
Bất luận khả năng nào đối với bọn họ mà nói đều không phải là chuyện tốt.
Nhưng vào lúc này bọn họ không có thời gian để nghĩ nữa, làm sao để thoát được mới là điều quan trọng nhất.
Quang mang xung quanh ba vị trưởng lão bỗng tăng vọt, chỉ thấy cả người một vị trưởng lão bỗng xuất hiện kinh văn dày đặc, kinh văn ở trong không trung biến ảo thành một vòng ánh sáng đánh về phía phù trận!
Kim liên dưới chân một vị trưởng đột nhiên sáng rực lên, trong chớp mắt, vô số kim liên từ trong lòng đất bốc lên với tốc độ kinh ngời nhanh chóng lan tràn khắp bốn phía. Khi kim liên chạm tới ranh giới của quang tráo phù trận thì bắt đầu sinh trưởng ở trên đó.
Vị trưởng lão thứ ba thì quăng ra một chuỗi phật châu màu hổ phách, chỉ thấy phật châu chạm đất bỗng hóa thành tám vị tôn giả, thân cao tám trượng, thần thái khác nhau bảo vệ hắn ở chính giữa. Trong đó ba gã tôn giả ầm ầm xông lên phía trước.
Trong nháy mắt, ba vị trưởng lão liền lấy ra hết thủ đoạn của mình, chỉ hi vọng có thể nhanh chóng thoát ra khỏi phù trận này.
Tả Mạc biết rõ phù trận không thể chịu được nữa.
Những phù trận này là do hắn dùng tài liệu có trong tay luyện chế thành trận bàn. Sử dụng tài liệu tương đối cao cấp, bởi vậy uy lực của trận bàn cũng khá lợi hại nhưng dưới một kích toàn lực của ba vị trưởng lão Huyền Không tự thì nó chẳng là gì.
Nhưng Tả Mạc cũng không hi vọng xa vời với trận bàn luyện chế trong lúc vội vã mà lại có thể vây khốn được ba vị trưởng lão nguyên anh kỳ. Có thể ngăn cản được ba người trong chốc lát thì mục đích của hắn đã đạt được rồi.
Ba vị trưởng lão đồng thời ra tay phá trận càng nằm ngoài ý muốn của Tả Mạc, bỗng hắn hiểu ra, ba người vô cùng kiêng kị bọn họ!
Dưới một kích toàn lực của ba vị trưởng lão trận bàn của Tả Mạc liền giống như giấy vụn, trong nháy mắt biến thành tro bụi.
Ầm!
Mặt đất dưới chân các trưởng lão ầm ầm nổ tung, tầng tầng quang tráo đều biến mất không còn chút nào.
Ba vị trưởng lão còn chưa kịp cao hứng thì hai bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt họ.
Đó là A Quỷ và Tằng Liên Nhi!
Thêm Tả Mạc phía sau ba người tạo thành một vòng vây hình tam giác.
Nhưng đã có thể trở thành trưởng lão thì thực lực của ba người tất nhiên không tầm thường.
Chỉ thấy kinh văn xoay quanh người trưởng lão đứng đầu tiên bỗng chìm vào trong người hắn, cả người hắn giống như được bôi một lớp bột vàng, cơ thể nhanh chóng bành trướng cho tới khi cao tới ba trượng mới dừng lại.
Vi đà kim thân!
Trên tay hắn bỗng có thêm một chiếc thiền trượng, thần thái vô cùng uy mãnh.
Một tiếng hừ lạnh vang lên như tiếng sấm giữa trời xanh, hắn vung thiền trượng lên ầm ầm đánh về phía A Quỷ.
Đồng hoàn đầu trượng đột nhiên bị một ngọn lửa bao lấy, bên trong ngọn lửa này như có vô số oan hồn đang tru lên khiến tâm thần người ta khiếp sợ, đây chính là lửa địa ngục!
Trên tay A Quỷ cũng xuất hiện một cây trúc trượng, đó chính là thi hải trúc. Chỉ là thi hải trúc trong tay nàng so với trước đây đã có chút khác lạ, u quỷ hạch khảm ở đốt thứ ba của trúc trượng giống như một con mắt âm quỷ. Mai u quỷ hạch này có được từ bộ lạc Minh Quỷ, Tả Mạc không biết phương pháp luyện chiế, không ngờ ở trong tay A Quỷ lại có thể dùng như vậy.
Theo thần lực quán nhập, u quỷ hạch nhất thời sáng lên ánh tử mang yếu ớt, A Quỷ vung trúc trượng lên.
Một con quái vật mặt xanh nanh vàng xuất hiện trước mặt A Quỷ, như người như vượn, tay chân đều có móng vuốt sắc bén. Bắt mắt nhất chính là những gai cứng như kim châm, từ sau não mọc thẳng đến đuôi. Con mắt của nó tỏa ra tử mang yếu ớt.
Con hung vật này vừa xuất hiện nhất thời ngửa đầu hú vang, một luồng khí tức hung lệ cuồn cuộn giống như biển gầm ầm ầm lan ra bốn phía!
Chỉ thấy cây cỏ trên mặt đất với tốc độ mắt thường có thể thấy được biến thành màu xám trắng tàn úa.
Lửa địa ngục đang đánh tới bỗng xao động, chỉ thấy con quái vật vươn một tay ra ôm lấy đầu trượng.
Mặc cho lửa địa ngục thiêu đốt bàn tay, nó không hề có cảm giác gì.
Bỗng, tử mang trong mắt nó tăng vọt, lửa địa ngục ở đầu trượng hóa thành một đạo hỏa tuyến, bị nó hút vào lòng bàn tay! Đồng thời vai phải nó hiện lên một hoa văn màu lửa.
Lúc này trưởng lão với thần thái uy mãnh cũng phải biến sắc!
Hung vật thật lợi hại!
Tất nhiên là hắn nhận ra được thi hải trúc trong tay A Quỷ, thi hải trúc có thể dựng dục chí hung chi vật nhưng tuyệt đối không có khả năng dựng dục ra hung vật kinh khủng như thế. Ánh mắt hắn nhìn vào con mắt đang phát ra tử mang thăm thẳm ở trên thi hải trúc, nhất định là do đồ vật kia!
Suy đoán của hắn không sai, nếu Trúc Trượng lão nhân ở đây nhất định sẽ không nhận ra được thi trúc hải của hắn. U Quỷ hạch xuất phát từ bộ lạc Minh Quỷ, chính là tuyệt phối với thi hải trúc, dưới bất tử thần lực của A Quỷ sinh ra biến hóa mới.
Thoáng nhìn qua thì con quái vật chẳng lớn hơn so với trước đây là mấy nhưng thực lực của nó không biết đã tăng gấp bao nhiêu lần!
Tằng Liên Nhi cùng một trưởng lão khác đấu ngang tay. Thân pháp nàng vô cùng quỷ dị, nguyệt lượng thần lực biến hóa ảo diệu, còn đối phương thì có thiền công vững chắc, pháp bảo bất phàm, gia sản phong hậu, trong lúc nhất thời, không ai làm gì được ai.
Tả Mạc cũng đang say sưa chiến đấu với đối phương.
Hắn không hề sử dụng tiểu mạc bảo trản, cơ hội thực chiến tốt như thế chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.
Bây giờ đối với hắn mà nói, thắng lợi đơn thuần cũng không còn quá nhiều ý nghĩa, một tòa núi lớn đang ngăn ở trước mặt hắn, thậm chí ngay cả phản hư kỳ cũng không thể dời đi được.
Giải trừ bất tử thần phạt, mục tiêu như vậy đủ để làm người ta cảm thấy tuyệt vọng.
Tả Mạc không nghĩ ngợi nhiều, tâm thần hắn vô cùng chuyên chú, tập trung vào chiến đấu.
Thần lực chung quy cũng chỉ là một loại lực lượng.
Chỉ có chiến đấu mới có thể khiến hắn nhìn thấy rõ sự biến hóa trong đó.
Hắn không sử dụng thần kỹ, không sử dụng tiểu mạc bảo trản, không sử dụng ma công, yêu thuật, pháp quyết, hắn chỉ sử dụng thần lực đơn thuần để đối phó với trưởng lão Huyền Không tự trước mặt.
Ở trước mặt những tôn giả cao tám trượng này, Tả Mạc nhỏ bé tựa như một con kiến.
Cả người hắn giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị những thân ảnh thật lớn kia nuốt chửng.
Hắn dùng công kích đơn giản nhất, thần lực quán nhập vào nắm tay, một quyền lại một quyền.
Mỗi lần va chạm với một quyền này thì những thân ảnh tôn giả không lồ đều run lên.
Đây gọi là thần lực chi uy!
Đây là lần đầu tiên Tả Mạc thi triển thần lực như vậy.
Những trải nghiệm chưa bao giờ có lần lượt xuất hiện trong đầu hắn.
Ba lực trong cơ thể tựa như ba luồng sức mạnh vô cùng bền bỉ tựa như cáp thép, mỗi quyền hắn đánh ra, ba sợi cáp théo này liền quấn vào một chỗ tạo nên một sợi cáp thép càng lớn càng mạnh mẽ hơn!
Minh ngộ cứ thế xuất hiện trong đầu hắn.
-----------------------------
“Sư phụ!” Lâm Khiêm khom người hành lễ.
Chưởng môn Côn Luân với hai hàng mày kiếm trắng như tuyết rũ xuống, hắn đang nhắm mắt dưỡng thần, chậm rãi mở miệng: “Ta nghe nói, ngươi rất để ý tới tên Vi Thắng kia?”
Trong lòng Lâm Khiêm khẽ động, cúi động đáp: “Vâng. Tính cách của Vi Thắng rất kiên nghị, kiếm tâm chấp nhất, ngày sau tất sẽ là đại địch của Côn Luân ta.”
“Hừ!”
Chưởng môn không chấp nhận hừ lạnh một tiếng, giống như búa tạ bất ngờ đập vào tận đáy lòng Lâm Khiêm,
Lâm Khiêm càng cúi đầu thấp hơn.
“Không biết trước sau!” Chưởng môn chậm rãi mở mắt, đôi mắt giống như đại dương mênh mông, bên trong là vô số kiếm ý cuồn cuộn, hắn hờ hững nói: “Ngươi là đại đệ tử của Côn Luân lại bởi một gã đệ tử của một môn phái nhỏ không biết từ đâu tới làm cho luống cuống tay chân. Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi chính là Côn Luân, ngươi là thứ mà vĩnh viễn bọn họ không thể nào vượt qua được, vĩnh viễn chỉ có thể đứng nhìn tòa núi kia!”
“Vâng!” Lâm Khiêm thấp giọng đáp lại.
Ngữ khí của chưởng môn trở nên hòa hoãn lại: “Ta biết rõ những sự việc lớn nhỏ trong môn phái đa số đều là do người làm, khổ cực cho ngươi rồi.”
Lâm Khiêm lắc đầu: “Đây là một trong những công việc của đệ tử.”
“Đây cũng là điều ta muốn nói với ngươi. Chúng ta là Côn Luân, là kiếm tu, chưởng môn các đời trước luôn là người mạnh nhất môn phái! Vất các sự việc khác lại đi, chuyên tâm vào tu luyện. Ngươi kiêng kị Vi Thắng chỉ bởi ngươi đối với thực lực bản thân vẫn còn chưa có đủ lòng tin. Nếu như ngươi đủ mạnh thì Vi Thắng trong mắt ngươi chẳng khác gì một con kiến hôi đâu!”
Chưởng môn nhìn Lâm Khiêm nhấn mạnh từng chữ: “Nhớ kỹ, thiên hạ này đều phải ở dưới kiếm!”
Cả người Lâm Khiêm chấn động: “Đệ tử nhớ kỹ rồi!”
“Đi kiếm các tìm ngụy sư thúc của ngươi. Từ hôm nay trở đi, thần lực của ngươi nếu còn chưa bước vào địa giai thì không được phép xuất quan.”
Lâm Khiêm ngẩng đầu, như không tin vào tai mình: “Thần lực? Chẳng lẽ…”
Chưởng môn không mặn không nhạt liếc nhìn Lâm Khiêm, thản nhiên nói: “Không sai, thần quyết của bản môn đã đại khái thành hình, mặc dù còn một số chi tiết cần hoàn thiện nhưng đã có thể tu luyện rồi. Chuyện này, ngươi có công cao nhất, trong đám đệ tử ngươi cũng là người đầu tiên được tu luyện. Trừ ngươi ra, toàn bộ trưởng lão đều sẽ bắt đầu tu luyện để có thể cùng nhau hoàn thiện bộ thần quyết này. Đợi sau khi hoàn thiện thì những đệ tử hạch tâm mới có thể tu luyện được.”
Lâm Khiêm bị lời nói này của sư phụ làm cho chấn động một hồi lâu không biết nói gì.
Chưởng môn nhìn vẻ mặt dại đi của Lâm Khiêm không khỏi nở nụ cười, hắn cực kỳ yêu thích tên đệ tử này, nhịn không được lại nhắc nhở: “Việc này không nên lộ ra nhưng nhất định phải tu luyện cho tốt.”
Giọng hắn bỗng trở nên có chút mờ ảo, giống như từ nơi rất xa truyền tới.