Thế Giới Yêu Thương Trị

Chương 4: Chương 4: Thanh khống (4)




“Hả?” Ly Đường ngỡ ngàng.

Ly Đường vừa trưng ra vẻ mặt này cao thủ tình trường Châu Diệu cơ bản hiểu được cậu có ý gì. Đơn giản cậu ấy là tiểu bạch thỏ chưa có đối tượng. Châu Diệu bất giác vui vẻ cong môi lên: “Nào nào, tôi đưa cậu tham quan công ty.”

Quy mô của công ty tập đoàn Thanh Khống rất lớn, bên trong có nhiều kiểu lồng tiếng khác nhau, tất cả tiền bối nổi tiếng trong ngành đều có mặt tại đây, còn học viên một khi học thành nghề chắc chắn là đại diện giỏi nhất của người mới trên toàn thế giới, công ty này được gọi là công ty đào tạo ngôi sao hàng đầu trong ngành.

Hoạt động thu âm lồng tiếng “Động Hồn” lần này được tập đoàn Thanh Khống hết sức coi trọng, dù sao thì cuối cùng sau hơn 10 năm có lẽ họ mới mua được bản quyền nguyên tác nổi tiếng này. Vì cả thể giới chỉ có duy nhất một nhà sản xuất, rất nhiều người đọc đều đang ngồi đợi tác phẩm kịch truyền thanh này xuất bản.

Bọn họ đã bỏ ra số vốn đầu tư cực lớn để mời tài năng xuất chúng trong giới lồng tiếng như Cảnh Tội, Châu Diệu đến đây, hoạt động làm rất rầm rộ, đội hình huấn luyện viên toàn ngôi sao, lại tổ chức thử giọng trên toàn mạng chẳng qua là muốn tạo thanh thế cho nhân vật chính Sở Tuyển của “Động Hồn“.

Sở Tuyển là nhân vật chỉ có thể nhìn không thể chạm tới của mọi người cuồng giọng.

Cho nên người lồng tiếng của nhân vật này chắc chắn phải cực kỳ xuất sắc, không được có chút sai sót nào.

Ban đầu công ty Thanh Khống yêu cầu các huấn luyện viên bắt buộc phải chọn 5 học sinh để tiến hành thi đấu, dù sao thì câu nói nhân gian xuất mĩ thanh được lưu truyền rộng rãi, đáng tiếc họ đã đánh giá cao chất lượng giọng nói của dân thường và đánh giá thấp tiêu chuẩn của một vài huấn luyện viên đối với giọng nói.

Ví dụ như Cảnh Tội.

Anh không chọn được tuyển thủ nào.

Tập đoàn Thanh Khống bỏ số tiền lớn mời anh không phải để đi qua sân khấu.

Châu Diệu đưa Ly Đường đến tầng làm việc lồng tiếng kịch truyền thanh, vừa đến hành lang đã gặp lãnh đạo cấp cao của tập đoàn đang thương lượng biện pháp với Cảnh Tội.

Đi lại gần một chút, còn có thể nghe thấy lãnh đạo cấp cao đó nói: “Vòng loại không chọn được, vậy thầy Cảnh Tội có học sinh nào vừa ý không?”

Cảnh Tội cau mày, dường như rất bực bội, anh chầm chậm lấy điếu thuốc ra hút: “Không.”

Hút thuốc thực ra rất có hại đối với người lồng tiếng, nhưng khi tâm trạng không tốt Cảnh Tội sẽ hút thuốc để cân bằng lại tâm trạng của mình. Khái quát theo lời miêu tả của anh khi trả lời phỏng vấn của phóng viên, Cảnh Tội nghiện thuốc lá là vì giọng nói của thế giới này quá kinh khủng, anh không thể nhìn thấy dáng vẻ của ánh sáng.

Có lẽ đối với người ngoài cuộc câu nói hết sức ngu ngốc.

Nhưng fan của Cảnh Tội lại chấp nhận câu nói này, dù sao thì anh cũng lớn lên trong gia đình đen tối, bố mẹ thường xuyên cãi nhau vì giọng nói của đối phương không phải hình mẫu mình thích khiến cho tuổi thơ của Cảnh Tội có bóng đen tâm lý.

Vì vậy anh đánh giá sự hay dở của giọng nói còn hà khắc hơn người bình thường rất nhiều lần, thời gian dài không nghe được giọng nói hay sẽ trở nên bồn chồn lo lắng. Theo tiết lộ của người trong ngành, lần nghiêm trọng nhất anh suýt nữa tự sát, chỉ là không có bằng chứng đã bị tập thể fan hâm mộ huy động lực lượng nghiền cho nát bét.

Lãnh đạo cấp cao cũng sợ Cảnh Tội bệnh cũ tái phát vì vậy cẩn thận thương lượng với anh: “Hay là thế này đi thầy Cảnh, thầy đã đến rồi vậy thì cứ tham gia đi, thầy có thể chọn vài học sinh từ chỗ huấn luyện viên khác. Buổi sáng tôi đã nghe qua vài giọng nói, quả thực rất có tiềm năng. Mục đích chủ yếu của cuộc thi này là tuyên truyền, còn cuối cùng có thể chọn ra một người lồng tiếng đẳng cấp được công chúng công nhận lồng tiếng cho Sở Tuyển hay không đương nhiên là chuyện khác.”

Châu Diệu: “...???”

“Không phải.” Nụ cười của Châu Diệu từ từ biến mất, anh bước lên trước khoác vai lãnh đạo cấp cao: “Anh Diệp, anh nói câu này làm tôi thấy không thoái mái rồi, tôi thật lòng muốn đào tạo nhân tài cho công ty các anh, vất vả mấy ngày mấy đêm liền mới chọn được vài học sinh vừa ý, còn anh chỉ với thời gian mấy phút nói chuyện đã muốn cố gắng của tôi trôi theo dòng nước, đúng là lòng lang dạ sói mà.”

Diệp Trù đá Châu Diệu một cái rồi nói với vẻ bất mãn: “Cậu nói ít thôi, đừng tưởng tôi không biết cậu chọn toàn giọng nói dở thế nào? Thầy Cảnh vì có bóng đen tâm lý không thể thích ứng không chọn được, còn cậu căn bản là không để tâm, toàn chọn giọng thảm thiết oán hận, công chúng nghe xong chỉ sợ là sẽ gặp ác mộng!”

Lúc này Châu Diệu mới hoảng hốt sực nhớ, trước Ly Đường quả thật anh đã chọn mấy học sinh không ra làm sao. Còn giọng của Ly Đường sau khi nghe đương nhiên anh phải giấu đi rồi!

Đùa nhau à! Đó là điện thoại của Cảnh Tội! Không giở chút thủ đoạn ngay cả tay của Ly Đường e rằng Châu Diệu cũng không chạm vào được, càng đừng nói đến độc chiếm giọng nói của cậu ấy.

“Khụ khụ...” Châu Diệu lập tức bày tỏ thái độ: “Không sao, không sao, chỉ cần A Tội muốn tôi đều sẽ cho. Chỉ có một đứa trẻ đến từ quê nhà tôi phải đích thân đào tạo. Nào nào, bảo bối cho anh Diệp và thầy Tội xem bảng mica của cậu nào.”

Trên bảng mica của Ly Đường có viết tên của cậu, chính là màn tự giới thiệu với Châu Diệu vừa rồi. Ly Đường luôn theo sau Châu Diệu, đột nhiên bị kéo ra nên có chút lúng túng.

Châu Diệu thì thầm vào tai cậu: “Đừng lên tiếng, họ đều là người xấu.”

Ly Đường: “...???”

Cậu chỉ còn cách ngoan ngoãn giơ bảng mica, chớp đôi mắt đen lánh chân thành mà vô tội nhìn Diệp Trù và Cảnh Tội.

Vốn dựa theo nguyên lý người đẹp thì giọng dở, Diệp Trù và Cảnh Tội đều không có hứng thú với giọng của Ly Đường, đặc biệt là Cảnh Tội. anh cau chặt mày: “Đừng gây chuyện.”

Cảnh Tội kị nhất là người không có thực lực được lên sâu khấu lớn, nếu không được công chúng công nhận trở thành kịch thịnh hành vậy có lẽ anh sẽ phải nghe đến phát bệnh phải vào bệnh viện mất.

“Không có không có!” Châu Diệu vội vàng hắng giọng: “Tôi là loại người không có chừng mực đó sao? Sự tôn trọng của tôi với giọng nói của tôi không ít hơn hai người đâu! Tôi sẽ chịu trách nhiệm với đứa trẻ tôi chọn!”

“Được rồi được rồi.” Diệp Trù không kiên nhẫn xua tay: “Cậu có thể cút đi, tôi không chọn người ở chỗ cậu đâu!”

Châu Diệu lộ ra nụ cười hài lòng, anh khoác vai Ly Đường, anh vội vàng đưa Ly Đường đi, kết quả là đi được một nửa đột nhiên Châu Diệu dừng lại, thâm trầm hỏi: “Đúng rồi, mặt của hai người này cậu đã nhìn rõ chưa?”

Bầu không khí trở nên rất nghiêm túc làm cho Ly Đường không biết phải làm sao: “Hả?”

Vừa rồi cậu không nhìn rõ lắm, điều này rất quan trọng sao?

Châu Diệu nghiêm túc quán triệt tư tưởng cho Ly Đường: “Nhớ kỹ hai người này, sau này cho dù họ có khóc quỳ xuống gọi cậu là bố, cầu xin cậu nói chuyện với họ, cậu cũng không được đồng ý, biết không?”

Ly Đường: “...”

Châu Diệu càng nghiêm túc hơn, anh trưng ra vẻ mặt bí ẩn: “Ừ?”

Ly Đường nhanh chóng viết lên bảng mica: “Ừ!!”

“Ngoan.” Châu Diệu cười híp mắt, trong chớp mắt anh nhận ra điều không bình thường: “Sao cậu lúc nào cũng không nói chuyện?”

Ly Đường nhìn Châu Diệu, vừa định lên tiếng nhưng rồi lại thôi.

Vì nhục quá mà.

Ly Đường không thích nói chuyện với người khác bằng giọng này.

Cậu tìm một cái cớ viết lên bảng mica: “Vừa rồi ăn đậu phụ thối, miệng có thể có mùi.”

Kết quả sắc mặt Châu Diệu lập tức thay đổi, đỉnh đầu anh đầy mây đen: “Ai cho cậu ăn? Giọng nói giống như của cậu sao có thể ăn đậu phụ thối? Loại thức ăn này chẳng phải đã bị nhà nước cấm từ lâu rồi sao? Nói cho tôi biết ai còn bán? Ông đây phải cho nó ngồi tù mọt gông!!!”

Ly Đường không biết Châu Diệu lại phản ứng kịch liệt như vậy, cậu giật mình vội vàng viết chữ: “Không có, là tôi thích ăn...”

Châu Diệu càng đau lòng hơn, anh dường như muốn tiến hành giáo dục tư tưởng nặng nề mà sâu xa với Ly Đường: “Cậu...”

Đầu Ly Đường càng to hơn, cậu lập tức cúi xuống và nói nhỏ với vẻ tội nghiệp: “Xin lỗi...”

Lời Châu Diệu chưa kịp nói đã trực tiếp kẹt trong cổ họng.

Đầu óc anh trốn rỗng, chỉ còn lại âm điệu lắp bắp ấm ức của Ly Đường.

“Trời má...”

Chân Châu Diệu trở nên mềm nhũn.

Má ơi kích thích quá đi mất!

Ly Đường mà nói thêm câu nữa e rằng anh sẽ bỏ mạng ở đây mất!

“Tôi đồng ý...” Anh thở gấp giống như vừa ở trong hộp đêm mấy ngày mấy đêm liền: “Bình thường cậu giao tiếp bằng cách viết lên bảng mica.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.