Lâm Cẩn Dung vẫn đều đề phòng Đồ thị, nhưng nàng không
nghĩ tới Đồ thị lần này lại ngoan tuyệt như vậy, nàng chỉ nhớ rõ Đồ thị không
thích nàng, luôn bất hòa với nàng nàng, vắng vẻ nàng; Sa ma ma biết mục đích
chủ yếu của việc này, nhưng không nghĩ tới Đồ thị đã lập tức phát tác ngay giữa
đường; Phương Trúc cũng không ngờ đến, nàng nghĩ rằng Đồ thị chỉ oán giận khóc
nháo vài câu, bằng không nàng sẽ không chủ động tiến lên, nếu xác định giống
như lần trước, thấy có nguy cơ dẫn đến tị hiềm, thì sẽ trốn tránh thật xa.
Thật là lắm cừu hận a, quả nhiên là hận nhiều hơn so
với yêu quý.
Lâm Cẩn Dung cảm thấy thực châm chọc, có lẽ người mà
trong lòng Đồ thị giờ phút này oán hận nhất kỳ thật là Lục Giam, nhưng bởi vì
Lục Giam là nhi tử của nàng ta, nàng ta luyến tiếc hoặc là nói nàng ta không
dám thật sự đắc tội với Lục Giam, cho nên bản thân mới trở thành đối tượng để
phát tiết.
Lâm Cẩn Dung muốn nhìn Lục Giam sẽ hành động thế nào.
Chuyện này nếu muốn hỏi rõ, dù nàng nói ra, cũng không thể nói rõ. Chỉ cần
người khác chịu tin nàng, bọn nha hoàn phía sau chính là người chứng kiến;
Nhưng khó mà nói rõ, ngay cả Sa ma ma cũng bị Huệ ma ma gọi sang một bên không
ngừng nói chuyện, cũng không thập phần rõ ràng các nàng trong lúc đó đã xảy ra
chuyện gì, nha hoàn xung quanh đều là người của các nàng, không thể không bao
che hiềm nghi.
Hết thảy chỉ xem người ta tin hay không mà thôi.
Lục Giam lại chỉ nhìn nàng một cái, liền thu hồi ánh
mắt. Hắn trấn định bước lên phía trước, ngó qua cục u trên trán Đồ thị, đem Đồ
thị giao vào tay Lục Tam lão gia đang vội vàng chạy tới, thập phần bình tĩnh rõ
ràng nói: “Tam phu nhân bị cảm nắng. Lập tức đi thỉnh đại phu.”
Huệ ma ma đương nhiên không buông tha, nàng khàn cả
giọng chỉ vào cục u trên trán Đồ thị khóc nói: “Nhị gia, không phải như thế,
Nhị thiếu phu nhân……” Câu sau còn chưa nói ra, nàng ta đã trúng một cái tát của
Lục Giam.
Lục Giam biết đánh người! Nhị gia luôn luôn ôn hòa im
lặng thế nhưng biết đánh người, hơn nữa lại là đánh lão ma ma bên người của Đồ
thị, lão ma ma này ngày bé còn từng chăm sóc hắn, ôm ấp hắn, chưa từng có ai
nghĩ rằng sẽ phát sinh loại sự tình này. Hiện trường lặng ngắt như tờ, Lục Tam
lão gia ôm Đồ thị, cũng khiếp sợ há to miệng.
Lục Giam lạnh lùng thốt ra: “Ma ma đã mấy chục tuổi,
thấy sự tình như vậy liền hô to gọi nhỏ, quá vô thể thống. Ngươi không biết lão
thái thái sợ bị kinh hãi sao? Ngươi là hạ nhân hầu hạ thế nào vậy? Phu nhân
ngất xỉu, lại để nàng nằm trên mặt đất phơi nắng? Còn muốn đổ lên đầu người
khác, cậy già lên mặt phải không? Đây không phải là đại sự, nếu không sẽ không
chỉ đánh một bạt tai.”
Đồ thị đang nhắm chặt mắt lông mi khẽ run rẩy một
chút.
Huệ ma ma che mặt thương tâm khóc òa lên. Phàm là các
lão bộc như các nàng, đều đi theo chủ tử hầu hạ bên cạnh từ nhỏ, tình cảm sâu
đậm, nhóm chủ tử trẻ tuổi hoặc ít hoặc nhiều đều giữ thể diện, không đến mức
trước mặt mọi người hạ bệ thể diện của nàng như vậy. Bị trúng một cái tát này,
ngày sau nàng sao còn có thể gặp người nữa đây?
Lục Giam không nhìn nàng, quay đầu nhìn Lục Tam lão
gia nói: “Tam thúc phụ vẫn nên nhanh ôm thẩm vào trong phòng đi!”
Lục Tam lão gia lúc này mới tỉnh táo lại, sự tình khẩn
yếu nhất là trước dàn xếp việc này, những sự tình khác tạm gác lại rồi nói sau.
“Trước đưa vào phòng của ta đi.” Lục lão phu nhân thở
hồng hộc được Lâm Ngọc Trân cùng Lục Vân đỡ đi ra, cũng bất chấp cảnh tượng
khiến người hồ đồ này, chỉ bảo nhanh ôm người vào phía trong. Lâm Ngọc Trân
nhìn thấy Phương Trúc mặt sưng phù đang quỳ trên mặt đất, cũng không buông tha
hỏi tiếp: “Di, đây là có chuyện gì? Phương Trúc, ngươi bị sao vậy?”
Lục lão phu nhân sầm mặt quát lớn một tiếng: “Còn ngại
chưa đủ loạn sao?”
Lục Vân giật nhẹ tay áo Lâm Ngọc Trân, Lâm Ngọc Trân
phẫn nộ ngậm miệng, đi theo mọi người trở lại Vinh Cảnh cư. Lâm Cẩn Dung mắt
thấy một đám người vây quanh Lục Tam lão gia cùng Đồ thị đi về phía đó, đột
nhiên cảm thấy thập phần nhàm chán, nhàm chán đến cực điểm.
Lục Giam vốn đã đi được vài bước, lại dừng lại, quay
đầu nhìn Lâm Cẩn Dung. Quế Viên cùng Anh Đào đều khẩn trương nhích gần vào bên
cạnh Lâm Cẩn Dung. Lục Giam thở dài: “Nếu không, nàng về trước đi.”
Lâm Cẩn Dung còn chưa trả lời, Quế Viên đã dùng lực
kéo ống tay áo nàng một cái, sao có thể trở về được? Nếu trở về, để đám người
Đồ thị thêm mắm thêm muối nói lung tung thì phải làm sao bây giờ? Không thể trở
về, phải ở lại biện bạch. Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng đẩy tay Quế Viên ra, nhìn Lục
Giam nói: “Được.”
Lục Giam gật đầu nhìn nhìn Phương Trúc cùng Huệ ma ma,
nhưng không kêu hai người đứng dậy, tự đi về phía Vinh Cảnh cư.
Quế Viên nhịn không được nói: “Thiếu phu nhân, lúc này
trở về…”
Lâm Cẩn Dung thản nhiên nói: “Nếu không tin ta, cho dù
ta đi cũng giống nhau mà thôi. Đi về trước đi.”
Lục Giam vào Vinh Cảnh cư, Đồ thị đã được Lục Vân ấn
vào đường nhân trung, chịu không nổi đau đớn liền tỉnh lại. Sau khi nàng tỉnh
lại cũng không nói gì, chỉ nhắm mắt lại rơi lệ. Bỗng dưng gây ra động tĩnh lớn
như vậy, Lục lão phu nhân tất nhiên muốn hỏi nàng: “Vừa rồi là chuyện gì xảy
ra?”
Đồ thị đưa tay lau lệ, khóc thút thít nghẹn hảo một
lúc, dưới sự thúc giục của Lục Tam lão gia mới nói: “Để bà bà quan tâm, nhi tức
cũng không biết làm sao, đang đi đường, đột nhiên đầu váng mắt hoa, trước mắt
tối sầm, không thể đứng vững.” Vừa nói, ngón tay chạm vào cục u trên trán, liền
đau hít vào một hơi, nước mắt càng chảy ra nhiều hơn.
Lục Giam thần sắc phức tạp nhìn nàng một cái, rũ mắt
xuống nhìn chằm chằm mũi hài của mình.
Lục lão phu nhân vòng vo lần tràng hạt hai lần, niệm
vài tiếng phật, hòa hòa khí khí nói: “Vậy chắc là bị cảm nắng.” Đồ thị khóc
càng thương tâm: “May mà chỉ bị ngã sưng một cục u, nghiêm trọng hơn có lẽ là
đầu rơi máu chảy……”
Vẫn còn sức lực tức giận, vậy không có trở ngại gì
nữa. Lục lão phu nhân xoa xoa trán nói: “Nhanh sai người thỉnh đại phu đến, ta
cũng không thoải mái.” Lục Vân nhanh đỡ bà vào bên trong nghỉ ngơi, tránh thoát
thanh âm chói tai này.
Lâm Ngọc Trân hôm nay tâm tình tốt, tiện miệng nói:
“Tam đệ muội, không phải ta nói muội, chuyện bị cảm nắng là rất bình thường,
bất luận kẻ nào cũng có thể bị, tiểu hài tử khóc nháo còn chưa tính, muội đã
làm nương, còn học tiểu hài tử làm nũng khóc lóc, khiến bà bà lo lắng vất vả,
cũng quá yếu ớt rồi, rất không hiểu chuyện.”
Đồ thị phẫn nộ nói: “Đại tẩu, sao tẩu không có một
chút tâm từ bi…… Ta đang đau, ta đau đầu, thật choáng váng a……” Một mặt nói,
một mặt tìm Huệ ma ma: “Huệ ma ma đâu?!”
Không có người trả lời nàng, vì thế nàng vừa khóc, vừa
run rẩy.
Lâm Ngọc Trân phiền chán: “Ta nhớ rõ trong phòng ta có
dược bôi rất tốt, ta đi lấy cho muội.” Tìm lấy cớ này để đi về, thấy Lục Giam
cúi mắt đứng ở một bên, nghĩ đến một cái tát hắn đánh Huệ ma ma kia thật thích
thú, liền phát ra thiện tâm: “Con đi thúc giục đại phu đi.”
Lục Giam đáp ứng, xoay người rời đi, Đồ thị đột nhiên
cất cao thanh âm nói: “Ta không thể ở lại đây, ta muốn trở về.” Sau đó muốn
bước xuống tháp, Lục Tam lão gia làm sao để nàng đi? Giữ nàng lại toàn thân đổ
mồ hôi, chật vật không chịu nổi, vì thế cũng phát hỏa, mắng nha hoàn ma ma bên
người: “Đều là người chết sao? Còn không hỗ trợ.”
Tố Tâm đi ra nói: “Lão thái thái nói, nếu Tam phu nhân
ở lại đây không quen, có thể mượn kiệu của lão thái thái đưa Tam phu nhân trở
về.”
Đây là ngại phiền đuổi người chăng?! Đồ thị thút tha
thút thít tựa vào người nha hoàn, thất tha thất thểu theo Lục Tam lão gia đi ra
ngoài.
Đi qua cửa, Lục Giam vội vươn tay đỡ, nàng lạnh lùng
đẩy ra, nghẹn ngào nói: “Không dám làm phiền Nhị gia.”
Tay Lục Giam dừng giữa không trung, lại chậm rãi thu
về.
Lục Tam lão gia không đành lòng, nói: “Nhị lang, con
thay ta nhìn xem đại phu đã tới chưa? Rồi dẫn hắn tới viện giúp ta.”
Lục Giam gật đầu, cất bước ra bên ngoài. Khi lướt qua
bên người Đồ thị, lại nhịn không được nhìn cục u trên trán Đồ thị.
Đồ thị lên kiệu, sai người gọi Huệ ma ma tới: “Ta còn
không chết, muốn đánh vào mặt ta cũng phải chờ ta chết rồi mới được đánh. Đến
khi đó, ta chết cái gì cũng không biết, không thể so với lúc này, tâm can đau
đớn, ta đây đã tạo nghiệt gì a……”
Lục Tam lão gia nhịn không được thấp giọng mắng: “Nàng
bớt tranh cãi được không? Cái gì chết chứ, nàng điên rồi sao?”
Đồ thị nói: “Nuôi dưỡng nhi tử rồi để hắn giúp đỡ
người ngoài hại ta! Ta lại còn phải thay người che giấu! Ta sống còn có ý nghĩa
gì nữa?”
Thanh âm không lớn không nhỏ, vừa vặn đủ để Lục Giam
nghe thấy.
Lục Giam chỉ cảm thấy một cỗ úc khí tích tụ trong
lòng, không thể tiêu tan, buồn chán hắn nhìn vách tường cũng không muốn đi ra
cửa, thầm nghĩ đập đầu vào đó cho quên đi sầu não.
Hạ nhân tay chân nhanh nhẹn, cũng đã thỉnh đại phu
đến. Lục Giam dẫn đại phu qua, thay Đồ thị khám bệnh, kê đơn. Sau đó tiễn đại
phu ra ngoài, trở về thăm Đồ thị: “Thẩm đỡ hơn chút nào chưa?”
Đồ thị đưa lưng về phía hắn vẫn không nhúc nhích.
Lục Giam trầm mặc đứng trong chốc lát, nói: “Vậy người
nghỉ ngơi đi, nhớ uống thuốc. Ta đi về trước, ngày khác lại tới thăm người.”
Đồ thị đột nhiên bật ngồi dậy, lại chạm vào cục u trên
đầu, đau hít một hơi, sau đó, cười lạnh nói: “Nhị gia cần gì phải vậy? Người
đừng lo lắng, ta vừa rồi không nói Nhị thiếu phu nhân thế nào, về sau cũng sẽ
không nói. Ta chỉ cho là lúc trước mắt bị mù, tốn tâm vô ích, ngày sau người
chỉ cần lo cho chính bản thân mình là tốt rồi, giống như kẻ không có tiền đồ
như ta, sẽ chỉ khiến người có thêm phiền toái, vẫn là theo ý tứ của Nhị thiếu
phu nhân, cách ta càng xa càng tốt.”
Nàng từng câu từng chữ đều gọi là người, Lục Giam nghe
thấy trong lòng khó chịu chi cực, chỉ nâng mắt nhìn Đồ thị, không nói được một
lời.
Đồ thị cười lạnh, chỉ vào cục u trên đầu mình: “Người
thấy ta oan uổng nàng có phải hay không? Cho dù là ta không nói gì, cứ tự mình
coi là bà bà của người, xứng đáng bị người khác mắng chửi, nàng cũng không nên
để ta ngã đau như thế này. Ta thật muốn hỏi người, thê tử của người có phải
được người cho phép hay không, nửa điểm không coi ta là trưởng bối? Sao có
người tuổi còn trẻ đã ác độc như vậy chứ.”
Lục Tam lão gia nói: “Nói bậy bạ gì đó! Có tinh thần
làm ầm ĩ, cũng đừng kêu đau.” Lại khuyên Lục Giam: “Nhị lang đi về trước đi,
nàng không có gì trở ngại, có việc ta sẽ nói với con.”
Lục Giam trầm mặc hướng hắn thi lễ, xoay người ra bên
ngoài. Mới đi vài bước, lại nghe Đồ thị ở bên trong ai ai thê thê khóc lên:
“Nhị lang của ta như thế nào lại biến thành cái dạng này? Ô ô, mạng của ta thật
khổ a, bị người khác nhục nhã lại còn phải thay họ che lấp a.”