Lâm Ngọc Trân không nghĩ tới nàng cũng có phân công,
tuy nói do thân phận của nàng, trong nhà rất nhiều thời điểm đều là nàng ra mặt
cùng nhóm quan phu nhân giao tiếp, nhưng chuẩn bị lễ vật gì, nên đi như thế
nào, ngày xưa đều là Tống thị lo liệu, hiện tại thì nàng cũng được làm chủ. Vì
thế phẫn uất bất bình trong lòng tuy rằng không thể hoàn toàn bình phục, nhưng
cũng phai nhạt hơn nhiều.
Tống thị cùng Lã thị đều đã sớm tính toán qua, cho nên
các nàng đối với kết quả này cũng không có vẻ mặt gì ngoài ý muốn, bình tâm
tĩnh khí tiếp nhận.
Lâm Cẩn Dung lại càng không cần nói tới, nàng hoàn
toàn không quan tâm mình sẽ được phân công làm gì, hiện tại nàng chỉ chú ý tới
một người, hoặc là nói, đa số người trong phòng này đều đang chú ý tới người
này – chính là Đồ thị vừa rồi cao hứng phấn chấn, giống như được sống lại một
lần nữa vậy.
Đồ thị ngồi ở chỗ kia, mặt nóng bừng xấu hổ, tâm lại
lạnh lẽo vô cùng. Mắt nàng đờ dại nhìn Lục lão ông, như không thể tin được,
lòng chua xót khó nhịn nhìn về phía Lục Giam, kế tiếp lại nhìn Lâm Cẩn Dung,
trong mắt tràn ngập phẫn nộ cừu hận cùng một ý tứ không thể nói rõ.
Lâm Cẩn Dung thực rõ ràng nhìn thấy, đôi môi thoa son
đỏ của Đồ thị kịch liệt run rẩy, một đôi tay liều mạng vò chặt làn váy đến mức
nhăn nhúm, bị vén cao lên, thậm chí để lộ ra hài thêu mới sắc đỏ thẫm lúc nào
không biết. Đồ thị đang cố gắng khống chế, nàng biết nàng không thể phát tác
tại đương trường, không thể tỏ vẻ bất mãn cùng thương tâm lúc này, ngay cả nếu
nàng không chịu phục, tức giận, khuất nhục, lại thương tâm, nàng cũng không thể
bộc lộ ra, bởi vì người nàng sẽ phải đối mặt là Lục lão ông, mà không phải là
những người khác.
Bình thường vừa xảy ra chuyện là nước mắt ngắn nước
mắt dài, lúc này lại khác thường không hề chảy một giọt lệ. Nhưng nàng tuyệt
đối càng thương tâm, càng phẫn uất hơn ngày thường, cảm xúc này có thể so sánh
với lúc Lục Giam bị cướp đi kia. Nàng thậm chí còn không dám hồi tưởng biểu
hiện hôm qua của mình trước mặt đám người Mạnh ma ma, lại càng không dám hồi
tưởng một loạt hành động của bản thân vừa rồi, nàng chỉ cần vừa nghĩ tới một cử
động nhỏ, liền hận không thể tìm mọi cách rửa nhục. Nếu vị trí này bị bất luận
kẻ nào khác cướp đi, nàng đều có thể nghĩ thông suốt, dù sao nàng từ trước chỉ
là một kẻ tầm thường, nàng không qua mặt được người ta; Nhưng vị trí này lại bị
Lâm Cẩn Dung cướp đi, không khỏi khiến nàng vô duyên vô cớ sinh ra vài phần oán
hận — mặc kệ Lâm Cẩn Dung có thừa nhận hay không, mặc kệ tông pháp, luật pháp
có thừa nhận hay không, Lâm Cẩn Dung chính là thê tử của Lục Giam, mà Lục Giam
là do nàng sinh hạ, nuôi dưỡng đến khi hắn bảy tuổi. Hắn không chịu giúp nàng
còn chưa tính, nhưng hắn sao có thể hỗ trợ Lâm Cẩn Dung đối phó nàng đây? Đồ
thị tim như bị dao cắt, nàng cảm thấy nàng bị chính nhi tử thân sinh phản bội.
Mà Lâm Cẩn Dung chính là kẻ đầu sỏ gây nên chuyện.
Có một bàn tay nhẹ nhàng vươn ra, cầm tay nàng, lòng
bàn tay ấm áp lại mang theo chút ẩm ướt, nàng không cần nhìn, không cần hỏi,
bằng trực giác đều biết là ai. Trừ bỏ Lục Tam lão gia tuyệt đối không còn ai
khác. Nhưng nàng dùng sức đẩy tay hắn ra. Giờ khắc này, không ai có thể chia sẻ
nỗi thương tâm của nàng. Lục Tam lão gia khe khẽ thở dài, nhích lại gần người
nàng, cố gắng dùng thân thể che khuất nàng, tuy rằng biết chỉ giống như bịt tay
trộm chuông, nhưng cũng hy vọng sự thất thố của nàng có thể bớt được chừng nào
hay chừng nấy. Lục Thiện đứng dậy đi đến bên cạnh Đồ thị, mạo hiểm bị Lục lão
ông khinh bỉ liếc một cái, nhẹ nhàng ngồi xuống bên người nàng. Trên người hắn
tản mát ra mùi hương thản nhiên đặc trưng của một hài tử làm cho Đồ thị không
thể khống chế thấy xoang mũi đau xót.
Nàng thấy Lục Giam lo lắng nhìn nàng, nàng thấy ánh
mắt trầm tĩnh của Lâm Cẩn Dung, nàng thấy ánh mắt ôn hòa mang theo chút cảnh
cáo của Lục lão phu nhân, nàng thấy Lâm Ngọc Trân đắc ý trào phúng cười, nàng
thấy vẻ mặt đồng tình của Tống thị. Lòng của nàng tràn ngập không cam lòng cùng
bất bình. Nàng không nghe thấy Lục lão ông kế tiếp nói cái gì, nàng chỉ hy vọng
nhanh chấm dứt. Rốt cục, Lục lão ông ngừng nói, tất cả mọi người đứng dậy, bốn
phía tản đi.
Đồ thị đã không còn run rẩy, nàng thực mệt mỏi ngồi
trên ghế, trong lòng lại tràn ngập phẫn nộ, bức thiết muốn phát tác ra ngoài.
Tống thị vô cùng vừa lòng, có thể nói là hoàn toàn vừa lòng. Nàng đi đến bên
cạnh Đồ thị bên người, bất động thanh sắc an ủi, nhẹ nhàng xoa bóp bả vai Đồ
thị một chút, sau đó lướt qua Đồ thị đi đến trước mặt Lâm Cẩn Dung, rõ ràng hỏi
Lâm Cẩn Dung: “A Dung, sổ sách khố phòng đều ở đây, bằng không, ta hiện tại
liền dẫn con đi, gọi thêm Mạnh gia tới để kiểm kê rõ ràng?”
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Thẩm không phải có thói quen
nghỉ trưa sao? Nhiều như vậy, không phải một chốc có thể kiểm kê rõ ràng, cũng
không gấp gáp. Ta trước sẽ đọc sổ sách, chờ người nghỉ trưa dậy sẽ tới làm
phiền người, có được không?” Nàng cũng không vội, dù sao khố phòng ở trong tay
đối phương lâu như vậy, tay chân đã sớm an bài, cho nên sớm hay trễ không phải
là vấn đề lớn, hiện tại việc khó giải quyết nhất là nàng nên làm thế nào để
thuận lợi giao việc ở phòng thêu thùa cho Đồ thị đang chịu kích thích.
“Tốt lắm, chờ ta nghỉ trưa dậy sẽ sai người tới báo
cho con biết.” Tống thị rõ ràng lưu loát cáo từ rời đi. Muốn xem diễn, không
phải chỉ có ở hiện trường mới có thể xem. Nếu bởi vì nàng ở đây mà ảnh hưởng
đến diễn biến, còn không bằng trốn ra xa một chút đứng nhìn.
Lâm Cẩn Dung có chút do dự nhìn về phía Đồ thị. Lại
nói tiếp lần điều chỉnh này, chỉ có nàng, Tống thị và Đồ thị cần kiểm kê giao
việc. Nàng là tiểu bối, đương nhiên nên chủ động hỏi ý tứ Đồ thị, lại theo yêu
cầu của Đồ thị mà đem sự vụ của phòng thêu thùa giao cho Đồ thị. Nhưng rõ ràng
lúc này Đồ thị chính là một nòng pháo, không thể chạm vào.
Lâm Ngọc Trân vẫn ngồi đó không nhúc nhích, nàng thấy
bộ dạng của Đồ thị, thập phần khoái ý, còn muốn khích bác thêm, cho nên nàng
thúc giục Lâm Cẩn Dung: “Nhanh giao việc ở phòng thêu thùa cho Tam thẩm nương.
Ta còn có việc muốn công đạo con.” Lục Tam lão gia ho khan một tiếng, nói:
“Căng da bụng trùng da mắt, không phải đều có thói quen nghỉ trưa sao? Không
bằng đi về trước ngủ một giấc, rồi chậm rãi bàn sau.” Lục Giam biết thời biết thế
nói: “Được, vậy chờ Tam thẩm nương nghỉ ngơi tốt rồi tới giao việc sau.” Đồ thị
cũng không để ý tới ai, đứng lên bước nhanh ra ngoài: “Giao việc đi, hiện tại
phải đến phòng thêu thùa.”
Lâm Cẩn Dung nghĩ ngợi, phân phó người đem chồng sổ
sách kia nâng về phòng, sau đó quay đầu nhìn Lục lão phu nhân cười nói: “Tổ
mẫu, có một việc tôn tức không biết có nên nói hay không.” Lục lão phu nhân đã
buồn ngủ, cố gắng lên tinh thần nói: “Như thế nào? Đều là cốt nhục nhà mình, cứ
nói đừng ngại.” Lâm Cẩn Dung có chút ngượng ngùng nói: “Lại nói tiếp, con buổi
chiều phải tiếp quản nhiều việc, trong lòng có chút bỡ ngỡ, chỉ sợ sẽ gây náo
loạn chê cười, bị hạ nhân khinh thị. Muốn mời Sa ma ma ở một bên giúp con trông
chừng áp chế.” Lời này tuy rằng nói năng uyển chuyển, kỳ thật chính là muốn có
một người chứng kiến. Mặc dù có chút quá cẩn thận, nhưng Lục lão phu nhân vẫn
chỉ vào Sa ma ma nói: “Nếu Nhị thiếu phu nhân để ý ngươi, ngươi phải đi một
chuyến này rồi.” Sa ma ma đáp ứng, Lâm Cẩn Dung lại cười nói: “Ma ma, không bằng
ngươi lúc này đi theo ta luôn được không?” Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Lục Giam
giương mắt quét nàng một cái.
Lâm Cẩn Dung không tránh né, hoàn trả tươi cười, Lục
Giam liền cúi đôi mắt. Sa ma ma tất nhiên không thể cự tuyệt, cũng không định
cự tuyệt, liền cùng Lâm Cẩn Dung ra cửa. Đồ thị đứng ở trong viện chờ Lâm Cẩn
Dung. Ngày xưa nàng sợ nhất là phơi nắng giờ phút này nửa điểm không do dự đứng
đó dưới ánh mặt trời, ngẩng cao đầu, giống một con thiên nga cao ngạo. Nhìn
thấy Lâm Cẩn Dung cùng Sa ma ma đi tới, nàng mặc dù có chút ngoài ý muốn, lại
càng phẫn nộ, đây là làm chuyện xấu nên chột dạ chăng? Nàng đánh mắt về phía
Huệ ma ma, Huệ ma ma liền tới gần Sa ma ma, thổi phồng Sa ma ma, còn bản thân
nàng thì tiếp đón Lâm Cẩn Dung: “A Dung, đến đây, con vừa đi vừa nói với ta về
chuyện của phòng thêu thùa.”
“Theo thứ tự lớn nhỏ, ta sao dám cùng Tam thẩm nương
sóng vai hành tẩu? Mời người đi trước.” Lâm Cẩn Dung như cũ cùng nàng bảo trì
khoảng cách nhất định, hàm chứa cười nói: “Kỳ thật lại nói tiếp ta chỉ sợ còn
không quen thuộc bằng Tam thẩm nương. Người ở trong nhà lâu như vậy, ta mới chỉ
quản lý hơn một tháng.” Đồ thị vươn tay giữ nàng lại, đôi mắt liền đỏ ửng: “Con
sao có thể đối đãi như vậy? Ta biết con vẫn đều hận ta, nhưng ta luôn muốn tốt
cho Nhị lang.” Lâm Cẩn Dung mị mắt, tùy ý để nàng lôi kéo, vẫn không nhúc
nhích, Phương Trúc thấy thế, vội khuyên nhủ: “Tam phu nhân, có chuyện gì thì từ
từ nói.” Cũng không dám vươn tay tách các nàng ra.
Đồ thị bỗng nhiên “Oa” một tiếng khóc lên, tát một cái
vào mặt Phương Trúc, bi phẫn nói: “Chủ tớ các ngươi sao có thể bắt nạt ta như
vậy? Ta tốt xấu cũng là trường bối của ngươi, cũng là phu nhân được cưới hỏi
đàng hoàng. Tức chết ta mà.” Không đợi mọi người phản ứng kịp, nàng liền đâm
đầu hướng về phía Lâm Cẩn Dung. Lâm Cẩn Dung theo bản năng né tránh, Đồ thị
liền ngã xuống đất, Huệ ma ma lớn tiếng hét ầm lên: “Phu nhân, phu nhân, người
làm sao vậy?! Cứu mạng a! Tai nạn chết người.”
Trong Vinh Cảnh cư, Lâm Ngọc Trân thấy Đồ thị sảng
khoái đáp ứng đến phòng thêu thùa như vậy, không gây náo loạn để nàng nhìn mà
chê cười, cảm thấy không thú vị, liền đưa tay cầm quạt lụa hoa văn hoa cỏ muông
điểu che miệng, ách xì 1 cái, lười biếng nói: “Bà bà, người nghỉ ngơi đi, chúng
ta trở về.” Lục lão phu nhân đáp ứng, những người còn lại cũng theo đứng dậy,
hành lễ cáo từ. Vừa mới xoay người, chợt nghe thấy thanh âm sợ hãi bên ngoài:
“Thật mà, Tam phu nhân chết ngất rồi.” Vì thế tất cả mọi người cả kinh hai mặt
nhìn nhau, Lục Giam phản ứng đầu tiên, đợi đến thời điểm Lục lão phu nhân lên
tiếng, hắn đã chạy ra ngoài. Lục Tam lão gia cũng chạy nhanh theo sau. Lâm Ngọc
Trân cùng Lục Vân nhìn nhau liếc mắt một cái, tiến lên giúp đỡ Lục lão phu nhân
chậm rãi đi ra ngoài.
Lâm Cẩn Dung trầm mặc nhìn Huệ ma ma khóc rối tinh rối
mù và Đồ thị đang nằm trong lòng Huệ ma ma. Nàng không nóng nảy, cũng không sợ
hãi, nàng chính là chờ xem chuyện này sẽ được giải quyết thế nào. Sa ma ma vừa
khó xử, lại cảm thán: “Làm cái gì vậy a? Nhị thiếu phu nhân, vừa rồi là chuyện
gì xảy ra vậy?”
Phương Trúc đã sớm tự quỳ xuống, trong mắt tràn đầy
kinh hoảng: “Đều là lỗi của nô tỳ, nô tỳ nhìn thấy Tam phu nhân dắt tay Nhị
thiếu phu nhân……” “Ngươi còn dám nói bừa!” Huệ ma ma lớn tiếng quát lớn: “Có
phải ngươi nói lời đại bất kính nào đó không? Bằng không phu nhân sao lại đánh
ngươi?”
“Đều câm miệng!” Lục Giam bước nhanh đi tới, mặt âm
trầm, đảo qua trên mặt mọi người, cuối cùng dừng lại ở Lâm Cẩn Dung. Lâm Cẩn
Dung không sầu không vui, yên lặng nhìn hắn, không nói một lời.