Mọi người hành lễ vấn an, Hà di nương đứng dậy, ẩn
tình đưa mắt nhìn Lục Kiến Tân: “Hồi lão gia, là Nhị thiếu phu nhân hiểu lầm.”
Lục Kiến Tân liền nghiêm khắc nhìn Lâm Cẩn Dung một
cái, Lâm Cẩn Dung cúi mắt, thử xem Hà di nương sẽ nói như thế nào.
Hà di nương mồm miệng rõ ràng: “Mấy tì thiếp đến thăm
phu nhân, thấy bên trong đang thỉnh y bôi thuốc, đều vội vàng, sợ thêm phiền
nhiễu thanh tịnh của phu nhân, không bảo thông truyền, đứng ngay bên ngoài chờ
tin tức, Nhị thiếu phu nhân đi ra, nghĩ rằng bọn nha hoàn chậm rãi tiếp đãi,
cho nên……” Rồi thiên kiều bá mị nở nụ cười: “Đều là tì thiếp suy nghĩ không chu
toàn.”
Lục Kiến Tân gật gật đầu, sầm mặt nói: “Cũng là hiểu
lầm thôi, ầm ỹ phu nhân mới là đại sự. Đều lui ra đi.”
Hà di nương trên mặt mang theo vài phần nhu ý vừa
đúng, quỳ gối hành lễ: “Vâng.” Lại hướng Lâm Cẩn Dung cầu tình: “Nhị thiếu phu
nhân, tha tiểu nha hoàn này đi, vốn là lỗi của ta.”
“Di nương là người thiện lương.” Lâm Cẩn Dung mỉm cười
nhìn về tiểu nha hoàn kia: “Nhưng nàng không tận chức tận trách, chính là bỏ
rơi nhiệm vụ, ngay cả không thông truyền, cũng nên dẫn ba vị di nương sang
sương phòng một bên ngồi sưởi ấm uống trà, trời lạnh như thế, cho nên nhất định
phải phạt. Dẫn đi đi, xem là nên phạt tiền hay là nên phạt cái gì.” Coi như là
đưa ra một lời cảnh cáo cho những người khác.
Phương ma ma nghiêm túc lên tiếng: “Vâng.” Rồi dẫn nha
hoàn kia đi, tìm thời cơ răn dạy thông suốt mọi người trong phòng.
Hà di nương sắc mặt không thay đổi, cùng A Nhu, Tiểu
Tinh hòa hòa khí khí rời đi.
Lục Kiến Tân nhìn bóng dáng lả lướt của Hà di nương
liếc mắt một cái, xoay người nghiêm túc nói với Lâm Cẩn Dung: “Bà bà của con bị
bệnh, chuyện nội viện con nên đứng ra quản, đừng khiến người ta chê cười.”
“Vâng. Nhi tức ghi nhớ trong lòng.” Lâm Cẩn Dung đối
với Lục Kiến Tân, luôn tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi, nửa điểm sai lầm đều không
có.
Lục Kiến Tân nhìn nàng một cái thật sau, xoay người đi
vào trong phòng: “Tình hình của bà bà con thế nào rồi? Lúc trước ta vẫn muốn
tới đây, bên kia lại quấn quít không thể đi được.”
Lâm Cẩn Dung nói:“Khuỷu tay, đầu gối đều bầm tím,
nhưng quan trọng nhất là thắt lưng, đại phu nói phải tĩnh dưỡng mấy ngày mới
được.” Nàng vốn nhớ Nghị Lang muốn nhanh trở về, nhưng thấy Lục Kiến Tân cũng
không có ý để nàng đi, liền cùng Lục Giam bước vào trong phòng.
Lục Kiến Tân dặn dò: “Con còn bận việc bên kia của lão
thái thái, bắt đầu từ ngày mai, để mấy người di nương lại đây hầu hạ bà bà con.
Con nên để ý chuyện của lão thái thái.”
Lâm Cẩn Dung lại đáp ứng, Lục Kiến Tân đi đến trước
mành, dừng lại cước bộ: “Nhị thúc phụ bọn họ sau đó muốn lại đây.”
Lâm Cẩn Dung “Nga” một tiếng, phân phó mọi người chuẩn
bị nước trà trái cây.
Sớm có nha hoàn đã vén mành lên, Lục Kiến Tân đi vào,
nhưng thấy Lâm Ngọc Trân nửa tựa trên tháp, khuôn mặt tối tăm dưới ánh đèn, có
vẻ như đang nhìn hắn, ánh mắt yên lặng, biểu tình không có nửa điểm dư thừa.
Lục Kiến Tân tâm run lên, lập tức tươi cười, ôn hòa
nói: “Phu nhân, đỡ hơn chưa? Còn tưởng rằng nàng đã uống thuốc đang ngủ.”
Lâm Ngọc Trân nói: “Không thoải mái. Nghe được tiếng
vang bên ngoài nên tỉnh lại.”
Lục Kiến Tân nhướng mày, Lâm Cẩn Dung cướp lời đáp:
“Đều là do con lo lắng không chu toàn, nhiễu loạn sự thanh tịnh của cô cô.”
Lâm Ngọc Trân nhìn nàng, không nói nữa.
Lục Giam tiến lên nhỏ giọng hỏi nàng: “Mẫu thân đỡ hơn
chưa?”
Lâm Ngọc Trân gật gật đầu: “Vất vả một ngày rồi, ngồi
đi.”
Lục Kiến Tân tiếp nhận trà Lâm Cẩn Dung dâng lên, trầm
mặc một lát, mang theo vài phần ý cười: “Ủy khuất cho nàng, lão Nhị bọn họ lập
tức lại đây nhận lỗi với nàng. Bắt đầu từ ngày mai, Nhị đệ muội nói sẽ hầu hạ
nàng.” Lời này xem như rất hợp với tính cách của Lâm Ngọc Trân, Lâm Ngọc Trân
luôn thích tranh cường hiếu thắng, có thể đạp đổ Nhị phòng, làm cho Tống thị
cúi đầu trước mặt nàng, nói vậy nàng nhất định thực vui vẻ.
Lâm Ngọc Trân quả nhiên có thêm vài phần tinh thần,
nhưng ánh sáng này cũng chỉ chợt lóe qua trong mắt lại trở nên ảm đạm: “Ta sợ
có nàng ta hầu hạ thì ta còn chết nhanh hơn đây.”
Lục Kiến Tân tiếp lời: “Nói bừa! Ai cho nàng nói đến
chuyện chết chóc.”
Lâm Ngọc Trân vểnh vểnh lên khóe môi tràn đầy châm
chọc.
Lục Kiến Tân cúi đầu, chuyển động chén trà trong tay
không thèm nhắc lại.
Lâm Cẩn Dung cả người không được tự nhiên, vụng trộm
nhìn về phía Lục Giam, Lục Giam mắt xem mũi, mũi nhìn tim, mặt không chút thay
đổi đoan đoan chính chính ngồi ở chỗ kia, nhận thấy được ánh mắt của nàng, liền
cũng cúi mắt hướng về phía nàng, hai người ánh mắt vừa chạm phải, ngầm hiểu lại
tách ra.
Cửa viện phát ra một tiếng vang nhỏ, Phương ma ma vén
mành tiến vào nói: “Lão gia, phu nhân, Nhị lão gia bọn họ lại đây vấn an Đại
phu nhân.”
Tuy rằng đối phương là kẻ chiến bại, nhưng sau một
khoảng thời gian rất dài nữa đều còn phải sống chung dưới một mái hiên, nên giữ
lại chút mặt mũi, huống chi mới từ trong tay Nhị phòng lấy trở về nhiều tài vật
như thế, không thể quá ngoan tuyệt. Lục Kiến Tân liền dẫn Lục Giam đi ra ngoài
đón khách, Lâm Cẩn Dung thì cùng Phương ma ma nâng Lâm Ngọc Trân dậy, thay nàng
chỉnh sửa tóc tai, quần áo, sau đó lại đỡ nàng nằm lại.
Giây lát, chỉ nghe Lục Kiến Trung cách qua lớp mành
nói: “Đại tẩu, tẩu đỡ hơn chưa?”
Lâm Ngọc Trân hơi hơi nhíu mày, nửa điểm mặt mũi cũng
không lưu tình: “Không đỡ.”
Bên ngoài một trận lặng im. Mặc dù là cách qua lớp
mành, Lâm Cẩn Dung cũng cảm nhận được sự xấu hổ cùng bất bình không cam lòng
của Nhị phòng, nhưng nàng cũng hiểu được, không cho Lâm Ngọc Trân xả chút giận
là không có khả năng.
Tống thị nghẹn cả giận: “Đại tẩu, là ta làm sai, ta
nhận lỗi với người.”
Lâm Ngọc Trân nói: “Bồi lễ gì chứ, lần sau nhớ rõ thủ
hạ lưu tình, đừng đem ta giết chết thì tốt rồi.” Đúng là trút hết giận lên
người Nhị phòng, huống chi nàng đối với phu thê Lục Kiến Trung oán niệm vốn đã
sâu đậm.
Lục Kiến Tân thở dài: “A Trân, người một nhà có thể
nào như thế? Nàng là trưởng tẩu, nên rộng lượng chút.”
Lâm Ngọc Trân cả giận nói: “Lúc này còn nhớ rõ ta là
trưởng tẩu? Thời điểm lão gia và Nhị lang không ở nhà, người ta bắt nạt mấy
nương chúng ta cơ khổ vô y, ỷ vào bản thân thân thể khoẻ mạnh, người đông thế
mạnh, thiếu chút nữa không khỏi giơ tay tát vào mặt ta! Có chàng ở nhà, cũng
còn dám đẩy ta ngã đau, trưởng tẩu sao? Chê cười!”
Lục Kiến Tân không nói gì. Nhị phòng muốn bồi lễ cho
Lâm Ngọc Trân là đúng, cũng phải làm cho chu toàn, không thể tùy tiện.
Lục Kiến Trung cười khổ: “Đó là ta sai lầm rồi, ta
thực xin lỗi Đại tẩu. Nhị chất tức, thay ta khuyên nhủ bà bà con……”
Tống thị nói: “Bắt đầu từ hôm nay ta sẽ ở lại hầu hạ
Đại tẩu, thẳng đến khi Đại tẩu khỏe lại, khi nào thì không tức giận nữa, ta mới
rời đi.”
Nói đến mức này, Lâm Cẩn Dung không thể không mở miệng
khuyên bảo, Lâm Ngọc Trân “Hừ” một tiếng, lạnh lùng thốt: “Không dám làm phiền,
ta đã có nhi tức tri kỷ chiếu cố, Nhị phu nhân vẫn nên đi lo việc đại sự đi,
miễn cho truyền ra ngoài người ta còn nói ta ỷ thế hiếp người, để ý không buông
tha người khác. Nếu chậm trễ hậu sự của công công, ta không phải là kẻ đại bất
hiếu sao?”
“Nhìn xem, lại trút giận rồi. Tính tình này a.” Lục
Kiến Tân bên ngoài hít hai tiếng, nói: “Tốt lắm, đều ngồi đi. Hiểu lầm cởi bỏ,
chúng ta vẫn là thân huynh đệ đánh gãy xương cốt còn nối lại được, người một
nhà mà. Nhi tức, đến phụng trà quả!”
Lâm Cẩn Dung đi ra ngoài mang theo người dâng trà quả,
lại dẫn nữ quyến của Nhị phòng vào nội thất. Nhân Lâm Ngọc Trân không kiên nhẫn
để ý tới bọn họ, cho nên mọi người đều chỉ ngồi nghe bên ngoài Lục Kiến Tân cùng
Lục Kiến Trung nói chuyện.
Khang Thị cúi đầu, cả người đều giấu ở trong bóng tối,
Lâm Cẩn Dung biết trong lòng nàng chịu khổ sở, nhưng cũng không thể lúc này
trấn an nàng, chỉ có thể đưa tay nhẹ nhàng kéo kéo tay áo nàng. Khang Thị quay
đầu nhìn nàng một cái, đôi mắt nháy mắt đỏ ửng, Lâm Cẩn Dung sợ nàng khóc òa
lên, sợ tới mức nhanh chóng thu hồi tay. Khang Thị cúi đầu trầm mặc một lát,
lại đem nước mắt nuốt trở vào.
Bất quá chỉ trong thời gian uống chén trà nhỏ, Lục
Kiến Trung cùng Lục Kiến Tân đã hòa hòa khí khí, nói chuyện thông suốt, dần
đần, Lục Kiến Tân ẩn ẩn còn nhắc tới Mai Bảo Thanh: “Lúc trước nghe thấy đệ nói
về Mai Bảo Thanh, đó là người nào vậy? Sao đệ lại có quan hệ với hắn? Nhiều
tiền như thế, cẩn thận mắc mưu bị lừa!”
Lục Kiến Trung hiểu được ý tứ của hắn, liền thay đổi
khẩu khí lấy lòng: “Đại ca, người này rất lợi hại, là đại thương nhân nổi danh
trong kinh thành, giỏi nhất việc buôn bán. Xưa nay cùng chúng ta có sinh ý lui
tới, Nhị chất nhi và Nhị chất tức cũng có quen biết hắn, sao có thể lừa chúng
ta được đây. Lại nói tiếp, lúc trước ta nói về chuyện đội tàu kia, hiện tại ta
không còn nhiều tiền, không công tặng cho những người khác thật sự là đáng
tiếc, huynh xem có muốn ta đi thay huynh kinh doanh chút không? Số tiền này bỏ
không đó là tiền chết, không có lời.”
Lục Kiến Tân thản nhiên nói: “Quên đi. Quan không cùng
dân tranh lợi, phụ thân để lại cho ta đa số là điền trang, cửa hàng cũng bất
quá chỉ có mấy gian, đủ rồi.”
Cái gì quan không cùng dân tranh lợi? Ai lại ngại có
nhiều tiền hơn chứ? Nếu thật sự không muốn làm, thì nhớ kỹ chi tiết này làm cái
gì? Rõ ràng là động tâm mà, dối trá. Lục Kiến Trung trong lòng hèn mọn, trên
mặt cũng vẫn nở nụ cười: “Đại ca, không thể nói như vậy, từ đương triều tể phụ
đến tiểu quan bên dưới, ai mà không muốn kiếm nhiều tiền một chút? Này cũng
không phải tham ô cướp đoạt ai, chính là làm sinh ý thôi. Coi như là vì Đại tẩu
giải sầu, kiếm chút tiền son phấn bột nước.”
Lục Kiến Tân trấn định nói: “Ngày khác lại nói sau, ta
chỉ là quan tâm các đệ.”
Lâm Cẩn Dung ở trong phòng nghe bọn hắn nhắc tới Mai
Bảo Thanh kiến lập đội tàu, không khỏi trong lòng vừa động, lâm vào trầm tư.
Không bao lâu, Lục Kiến Trung đứng dậy cáo từ, Tống
thị lại giả ý biểu lộ một phen, Lâm Ngọc Trân không để ý tới, Lục Kiến Tân giả
bộ nói Lâm Ngọc Trân vài câu, mang theo Lục Giam, Lâm Cẩn Dung tiễn mọi người
trong Nhị phòng ra ngoài.
Xoay người lại, Lục Kiến Tân đánh giá Lâm Cẩn Dung
cùng Lục Giam, nói: “Đều mệt mỏi rồi, các con đi về trước đi.”
Lâm Cẩn Dung thấy trong con ngươi hắn lóe chút hào
quang, trong lòng ẩn ẩn hiểu được là chuyện gì xảy ra, chỉ nhẹ nhàng quỳ gối
hành lễ cáo lui, cùng Lục Giam đi ra ngoài.
Đợi đến khi hai người rời đi, Lục Kiến Tân ngồi xuống
bên cạnh tháp của Lâm Ngọc Trân, kéo tay nàng cầm trong tay, hỏi: “Còn đau phải
không?”
Lâm Ngọc Trân nhìn hắn: “Chàng nói xem?”
Lục Kiến Tân thở dài: “Nhìn xem nàng đi, đã lớn tuổi
rồi, còn có tình tính của tiểu hài tử. Đúng rồi, ta đã nói với nhi tức, nàng
còn chịu trách nhiệm chỗ bên kia của lão thái thái, lúc này nên để tâm làm
việc, bắt đầu từ ngày mai, để mấy người Hà di nương lại đây hầu hạ nàng.”
Lâm Ngọc Trân đang muốn nói nàng không kiên nhẫn, lời
đến bên miệng, lại sửa lại: “Chàng bỏ được sao? Chàng không sợ ta ép buộc các
nàng?”
Lục Kiến Tân cúi mắt: “Các nàng hầu hạ không tốt, thì
nên bị phạt.”
Lâm Ngọc Trân trầm mặc không nói.
Lục Kiến Tân lại nói: “Mai Bảo Thanh tổ kiến đội tàu,
chuyện Nhị lang tức tham gia nàng có nghe nói không?”