Thế Hôn

Chương 415: Chương 415: Ủy khuất




Trong chính đường, hòa thượng béo đã sớm không còn bộ dạng từ bi mẫn nhân như ngày thường nữa, mồ hôi đổ đầy mặt và cổ: “Sửa Phật tháp, tổng cộng tốn hai mươi vạn tiền, kỳ thật chỉ cần mười vạn tiền, phí hỏa táng, thiêu tiền giấy hương nến…”

Lục Kiến Tân dù có hưng trí nghe, nhưng thật không ngờ lão Nhị tham ô lại có nhiều thủ đoạn đa đạng dến vậy, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, nếu không phải nhờ Lâm Cẩn Dung giai đoạn trước bố trí thích đáng, thật đúng là không thể bắt được cái đuôi.

Lục lão phu nhân mệt mỏi đứng dậy: “Ta mệt mỏi rồi, muốn làm sao bây giờ, từ mấy huynh đệ các con tự mình thương lượng đi, đừng đến quấy rầy ta.”

Lục Kiến Tân vung tay lên, hòa thượng béo lập tức ngừng trần thuật. Lục Kiến Tân đứng dậy đỡ Lục lão phu nhân: “Con đưa người trở về.”

Lục lão phu nhân sầm mặt, đẩy tay hắn ra: “Không dám làm phiền Lục Đại lão gia.”

Tay của Lục Kiến Tân liền dừng ở giữa không trung.

Lục Kiến Trung theo khóe mắt liếc qua, không khỏi hơi hơi cười lạnh, thấy thế nào? Kinh ngạc ư? Chuyện hôm nay ai cũng thoát không xong, Lục lão phu nhân cũng không phải người già cả hồ đồ, tuy bản thân sai trước, nhưng lão Đại cũng sử dụng mưu kế mà. Đây là thật sự khoan dung độ lượng sao? Kẻ ngốc chắc chỉ có mình lão Tam thôi. Lục Kiến Trung rốt cục đã tìm về điểm cân bằng.

Lục Kiến Tân cười khổ thu hồi tay, ủy khuất nói: “Con biết mẫu thân trách con, con không làm tốt phận sự của huynh trưởng, bằng không cũng sẽ không xuất hiện loại chuyện này… thôi.” Hắn xoa xoa trán: “Lão Tam, đệ đưa mẫu thân trở về đi.”

Lục Kiến Lập đã sớm đứng chờ ở một bên, lập tức nói: “Con đưa mẫu thân trở về.”

Lục lão phu nhân thương đau thấu tâm, nhìn mấy nhi tử đều không thuận mắt, thản nhiên nói: “Các ngươi vẫn nên tính toán rõ ràng cho xong đi, quản lão bà tử ta chết sống làm cái gì?” Khang Thị im lặng không tiếng động tiến lên phía trước đỡ bà, bà liếc Khang Thị một cái, cũng không nói gì, “Đốc, đốc, đốc” chống quải trượng rời đi.

Chờ Lục lão phu nhân đi xa, Lục Kiến Tân không còn chút cố kỵ, đưa tay thản nhiên nói: “Tiếp tục.”

Lục lão phu nhân trở về Vinh Cảnh cư, Sa ma ma thật cẩn thận nói: “Lão thái thái, Đại phu nhân bên kia nghe nói là ngã đập vào thắt lưng, tĩnh dưỡng mười ngày nửa tháng cũng không thể đứng dậy, có cần đem một chút thuốc qua thăm nàng không?”

Lục lão phu nhân tâm tình cực độ không tốt, tiếp nhận chén thuốc Tố Tâm đưa lên, trầm mặc uống, không nói được một lời.

Sa ma ma không dám nói thêm, liền ngậm miệng. Khang Thị nhìn nhìn, quỳ gối cáo lui: “Tổ mẫu sắp đến giờ cơm rồi, tôn tức đến phòng bếp nhìn xem.”

Lục lão phu nhân không lên tiếng, Sa ma ma vội hướng Khang Thị khoát tay, Khang Thị cắn môi lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài, mới xuất môn, nhịn không được liền chảy nước mắt ràn rụa. Bên cạnh đại nha hoàn thân tín vội khuyên nhủ: “Thiếu phu nhân cớ gì đau buồn như thế? Chuyện này vốn không liên quan đến người mà.”

“Ngươi thì hiểu được cái gì!” Khang Thị lau nước mắt, nhịn không được ủy khuất cùng sỉ nhục. Nàng bị mê muội thế nào, mới phải làm nhi tức của một nhà như vậy? Nghĩ đến hôm nay bị buộc đi theo đám người Lục Kiến Trung dập đầu nhận sai trước Đại phòng, nàng nhịn không được lại là một trận khổ sở. Sự tình không phải nàng làm, nàng thậm chí có ý thức tránh đi việc này, nhưng khuất nhục cũng vẫn phải cùng nhau chịu.

Đi trên đường gặp được Lã thị, Lã thị biểu tình bình tĩnh hơn, nhìn bộ dạng của nàng, biết nàng vừa rồi đã khóc, liền hướng nàng ngoắc gọi: “Tam đệ muội đây là muốn đi đâu?”

Khang Thị mang theo vài phần yếm khí nói: “Đi phòng bếp.”

Lã thị mỉm cười: “Làm gì phải vậy? Thắng bại là chuyện bình thường của binh gia. Muội có thấy không, rõ ràng muội không làm việc này, lại phải cùng chúng ta chịu sỉ nhục này? Ta nói cho muội biết, chúng ta là một thể, vinh nhục cùng chịu, minh bạch chưa?”

Khang Thị hơi cúi đầu không nói được một lời.

Lã thị tiếp tục nói: “Nhìn xem, ngày thường muội giao hảo tốt với Lâm thị, đối tốt với lão thái thái, đối với Đại phu nhân, Tam phu nhân cũng là cực kỳ tôn kính, khi đó ai quản muội nha?” Thấy Khang Thị đôi mắt lại đỏ, liền vươn tay kéo nàng: “Đáng để khóc sao? Ta nói cho muội biết lúc trước ta bị Nhị tẩu muội……”

Khang Thị dùng sức tránh né tay nàng, thản nhiên nói: “Sắp tới giờ cơm rồi, ta phải đi phòng bếp nhìn xem, thời điểm khác sẽ tới nghe Đại tẩu dạy bảo. Cáo từ.” Nhẹ nhàng gật đầu, cứng rắn thẳng lưng rời đi.

Lã thị sợ run một lát, thóa mạ nói: “Cái gì vậy! Giả bộ thanh cao nhàn nhã gì chứ…nhìn xem tương lai ngươi sẽ phải khóc thế nào!”

Lục lão phu nhân tâm tình không tốt, bên trong Vinh Cảnh cư một mảnh lặng im, nha hoàn ma ma đi đường làm việc đều thật cẩn thận, không dám phát ra một chút tiếng vang. Đột nhiên trong sương phòng bên trái phát ra tiếng cười vui của tiểu hài tử, hơn nữa cười rộ lên sẽ không ngừng, tiếng cười quanh quẩn trong sự tĩnh lặng của Vinh Cảnh cư, có vẻ phá lệ đặc biệt.

Hài tử Nghị Lang này, sớm không cười trễ không cười, lúc này lại cười như thế. Sa ma ma sợ Lục lão phu nhân bởi vậy sinh ghét, vội cười làm lành: “Tiểu hài tử không biết sầu.”

“Xứng đáng!” Lục lão phu nhân vẫn trầm mặc rốt cục nói một câu.

“A?” Sa ma ma sửng sốt, một lát sau mới phản ứng lại, đây là nói Lâm Ngọc Trân mà, nhưng không câu nệ như thế nào, Lục lão phu nhân cuối cùng không giống lúc trước không nói một lời sinh hờn dỗi dọa người a. Bà chỉ là một hạ nhân, cũng không tiện phát biểu ngôn luận gì về chuyện của nhóm chủ tử, vì thế thở dài: “Lão thái thái mệt mỏi sao? Có muốn nghỉ ngơi không?”

Lục lão phu nhân trầm mặc một lát, hít vào một hơi, nói: “Đi xem Nghị Lang đang làm cái gì? Vì sao vui vẻ như thế?”

Tố Tâm vội chạy chậm đi xem, giây lát trở về cười nói: “Hồi lão thái thái, bất quá là tiểu nha hoàn Song Phúc làm cái mặt quỷ, hắn liền nở nụ cười, vẫn cười không ngừng, đứa nhỏ này, khóc cũng lớn tiếng, cười rộ lên cũng thật vui vẻ a.”

“Đây mới là bản tính thật mà.” Lục lão phu nhân nói: “Bế hắn lại đây đi.”

Sa ma ma mừng thầm, nói: “Lão thái thái không phiền lụy sao?”

Lục lão phu nhân nói: “Nhàn rỗi nhàm chán.”

Có việc để bà giải sầu cũng tốt, Sa ma ma liền ra hiệu với Tố Tâm, Tố Tâm nhanh đi ra ngoài truyền lời của lão thái thái, Phan thị, Đậu Nhi nhanh bế Nghị Lang tới. Nghị Lang đội mũ tiểu hổ, trên đầu hổ được đính thêm lông thỏ trắng, làm nổi bật đôi mắt vừa đen vừa sáng, làn da phấn nộn, tinh thần phấn chấn nhìn xung quanh, thấy Sa ma ma liền cười.

Sa ma ma trêu chọc hắn, hắn cư nhiên thẹn thùng, đem một đôi tay nhỏ bé ủ vào chung một chỗ, nghiêng mặt đi trốn vào trong lòng Phan thị, một lát sau quay đầu lại cười nhìn Sa ma ma, vẻ mặt mang biểu tình “Ngươi lại trêu chọc ta nha, ngươi lại trêu chọc ta nha”, Lục lão phu nhân nhìn mà thú vị, không khỏi mỉm cười: “Hài tử này thật thú vị.”

Sa ma ma không bỏ lỡ thời cơ nói: “Vâng, Lục gia cũng thích hắn vô cùng, luôn luôn đến thăm hắn.”

Lục lão phu nhân tiếp lời: “Rốt cuộc vẫn là thiên tính cốt nhục.” Tâm tình tốt hơn rất nhiều, phân phó Sa ma ma: “Đi xem Lực Lang tỉnh chưa? Nếu đã tỉnh, cũng bế đến đây, để huynh đệ hai người chơi đùa.”

Khang Thị ở phòng bếp bận rộn một vòng đi ra, tâm tình vẫn đang xuống thấp, trong lòng lo lắng không biết khi nào thì đám người Tống thị phải xếp hàng đi nhận lỗi với Lâm Ngọc Trân, Lâm Ngọc Trân lại không biết sẽ làm bộ làm tịch gây khó dễ thế nào nữa đây, trong lòng nàng liền phá lệ ủy khuất.

Chợt thấy trong phòng một tiểu nha hoàn lại đây nói: “Tam thiếu phu nhân, lão thái thái sai người bế Tam thiếu gia đi.”

Khang Thị bị hù dọa: “Sao lại thế này?” Chẳng lẽ là trừng phạt? Thấy Nhị phòng không giáo dưỡng hài tử tốt, cho nên muốn đoạt Lực Lang của nàng?

Tiểu nha hoàn kia thấy nàng sắc mặt đột biến, vội giải thích: “Tỷ tỷ đi truyền lời nói, lão thái thái bảo, Tam thiếu gia cùng Tứ thiếu gia tuổi tác xấp xỉ, hai hài tử hẳn nên chơi chung nhiều hơn mới tốt. Tứ thiếu gia đã ở chỗ của lão thái thái.” Lại nhỏ giọng nói: “Anh Đào chỗ Nhị thiếu phu nhân bên kia qua nói, Nhị thiếu phu nhân lúc này không thể ra ngoài, thời điểm khác sẽ tới thăm thiếu phu nhân.”

Khang Thị nhẹ nhàng thở ra, xoay người phân phó ma ma thân tín: “Cơm canh đưa tới chỗ Đại phu nhân nhất định phải tinh tế.” Cần gì quản người khác làm như thế nào, nàng tự làm tốt việc của mình là được rồi.

Hoàng hôn đem tia sáng cuối cùng phía cuối đường chân trời nuốt trọn, sắc trời tối đen như mực. Lâm Cẩn Dung mang theo một thân mỏi mệt từ phòng Lâm Ngọc Trân đi ra, mới bước xuống thềm như ý, liền nhìn thấy có ba người đứng lẫn trong bóng đêm, đi đầu là đại mỹ nhân Hà di nương kia, hai người khác tất nhiêu là Tiểu Tinh và A Nhu. Thấy Lâm Cẩn Dung lại đây, liền bước lên phía trước cười nói: “Nhị thiếu phu nhân, phu nhân đỡ hơn chưa? Không có trở ngại gì chứ?”

Xem bộ dạng của ba người, dĩ nhiên đã đứng đây không ít canh giờ. Đến đây cũng không thông bẩm, luôn luôn đứng ở bên ngoài chịu lạnh buốt không lên tiếng, nhìn qua thì bộ dạng tuân thủ quy củ, quan tâm Lâm Ngọc Trân, nhưng nếu là người không biết, chỉ sợ còn tưởng rằng Lâm Ngọc Trân hà khắc các nàng, đến thăm bệnh cũng không cho phép vào, bắt đứng chờ bên ngoài hóng gió lạnh.

Lâm Cẩn Dung không khỏi khẽ nhíu mày: “Phu nhân đã uống xong thuốc đang ngủ. Vài vị di nương đến đây lúc nào? Sao không gọi người đi vào thông truyền? Đứng chờ ngay bên ngoài, bị đông lạnh thì làm sao bây giờ?”

Hà di nương ôn hòa nói: “Nhị thiếu phu nhân, mấy người chúng ta muốn tẫn bổn phận. Chỉ là sợ ầm ỹ phu nhân, cho nên không dám đi vào, cứ đứng đây chờ thôi, biết phu nhân không có trở ngại gì, chúng ta yên tâm rồi.”

Lâm Cẩn Dung nghiêm mặt nói: “Vài vị di nương thật có tâm. Nhưng mấy kẻ hạ nhân cũng quá kỳ cục, đứng lâu thế cũng không đi vào thông truyền một tiếng. Thật sự đáng giận.” Rồi quay sang phân phó Anh Đào: “Thỉnh Phương ma ma ra.”

Phương ma ma nghe Anh Đào nói hai ba câu, vội vàng đi ra, nói: “Nhị thiếu phu nhân có gì phân phó?”

Lâm Cẩn Dung nghiêm khắc nhìn nàng một cái. Vài người đến đây, mặc dù Hà di nương cố ý không cho người thông truyền, Phương ma ma cũng không thể không biết, dù muốn gây chút khó dễ, cũng không nên như vậy. Nhưng cũng không chọc thủng Phương ma ma, chỉ nghiêm túc nói: “Nhóm di nương vội tới thỉnh an phu nhân, thế nhưng không có ai thông truyền……”

Phương ma ma lập tức hiểu được ý tứ của nàng, liền có chút hổ thẹn, tiến lên nhận lỗi với mấy di nương: “Phu nhân không thoải mái, lão nô vội vàng tiếp đón, là lão nô không quản giáo tốt, còn thỉnh nhóm di nương chớ so đo.”

“Không liên quan. Là bản thân ta không cho người thông truyền.” Hà di nương đang nói còn chưa xong, Phương ma ma dĩ nhiên hỏi: “Là ai đang trực.”

Dưới hành lang có một tiểu nha hoàn nơm nớp lo sợ đi tới, Phương ma ma kéo lại, một bạt tai đánh vào mặt tiểu nha hoàn kia, mắng: “Ai đưa cho ngươi lá gan lớn như thế! Dám chậm chạp tiếp đãi các di nương.”

Tiểu nha hoàn kia cũng không dám biện bạch, quỳ xuống nhận sai.

“Đây là có chuyện gì? Ầm ĩ quá, phu nhân bệnh cũng không để nàng im lặng nghỉ ngơi chút!” Lục Kiến Tân sầm mặt, phía sau có Lục Giam đi theo, chậm rãi thong thả đi tới.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.