Thế Hôn

Chương 414: Chương 414: Nhận thua




Chính là lặng im một lát, Lục Kiến Tân đột nhiên phát tác! Hắn trợn mắt nhìn Tống thị tránh ở phía sau lão thái thái, lớn tiếng trách mắng: “Tống thị! Có thê tử, nhi tức, đệ muội, mẫu thân như ngươi sao? Ngươi đức hạnh bại hoại, không xứng làm nhi tức của Lục gia!”

Tống thị hiểu được người mà giờ phút này bản thân đối mặt không phải là Lục lão ông, Lục lão ông có quyền uy, sẽ uy hiếp nàng, nhưng cũng sẽ vì nàng sinh dưỡng vài hài tử mà lo lắng, thủ hạ lưu tình. Lục Kiến Tân lại không giống như thế, hắn chỉ sợ không tìm thấy cơ hội vứt bọn họ vào trong vũng bùn. Lục Kiến Trung tự thân khó bảo toàn, không thể trông cậy, nàng quyết định thật nhanh, quỳ gối trước mặt Lục lão phu nhân khóc cầu: “Lão thái thái, không phải con cố ý. Đại tẩu ngăn ở trên đường, không cho con đi qua, con lo lắng huynh đệ bọn họ sẽ bất hoà, khiến người ta chê cười, cho nên bất đắc dĩ mới làm vậy, nhưng thực sự không phải cố ý. Nếu Đại tẩu bị ngã đau, con nguyện ý đền bù cho nàng.”

Lục Kiến Tân cười lạnh: “Ngã hỏng rồi có thể đền bù sao? Nhị đệ muội cũng thật biết nói đùa. Ngươi định bồi thường bạc? Hay là chặt đứt tay để đền một bàn tay cho nàng?”

Tống thị kinh hoảng ôm lấy đầu gối lão thái thái, thê thảm khóc cầu: “Lão thái thái, con nguyện ý đi cầu tình Đại tẩu, hầu hạ lúc nàng bị thương. Chỉ cầu người cho con một cơ hội, người còn nhớ rõ không? Năm đó, người bị bệnh, con hầu hạ người, người đã từng nói qua, con là hài tử ngoan ngoãn hiếu thuận nhất, dù con có ngàn sai vạn sai, nhưng chưa bao giờ từng làm trái ý lão nhân gia người, lão Nhị hắn ngàn sai vạn sai, đối với lão thái gia và người đều là thật tình thật lòng hiếu thuận, hắn bất quá là tham lam chút thôi, không cam lòng bất bình mới có thể phạm hồ đồ……”

Lục lão phu nhân chỉ từ từ nhắm hai mắt, ôm ngực rơi lệ.

Lục Thiệu tiến lên trước một bước, phẫn nộ quát: “Nương, cần gì phải cầu mãi? Đại bá mẫu vì sao lại ngăn người, không cho người đi qua? Tính tình của nàng từ trước đến nay không tốt, hơn phân nửa cũng là nàng động thủ khiêu khích trước. Đại bá phụ, đền bù thế nào? Cứ nói đi, Đại bá mẫu bị ngã làm sao ta thay mẫu thân ta bồi thường! Muốn tay hay là muốn chân?”

“Khá lắm bổn phận thành thật, Đại lang đúng là nhỏ mọn để ý không buông tha người!” Lục Kiến Tân cười lạnh một tiếng: “Làm hết chuyện xấu, không niệm tình cảm cốt nhục, đả thương người khác cũng là các ngươi, nói muốn bồi thường cũng là các ngươi, hiện tại lại biến thành ta bức tử các ngươi sao. Thôi, ta chỉ đem sự tình căn do nói rõ ràng, thỉnh mẫu thân làm chủ là được. Mẫu thân nói cái gì chính là cái đó, ta không có ý kiến.” Nói xong nhìn về phía Lục Kiến Lập: “Tam đệ thì sao?”

Lục Kiến Lập ngẩng mặt lên, lạnh lùng thốt: “Mẫu thân ta tất nhiên là muốn hiếu thuận, nhưng đúng sai nhất định phải biết rõ ràng. Nhị ca nhiều trò, còn không chịu dung thứ người khác, nếu hắn làm sai, nhất định phải nhận sai, dựa theo biện pháp lúc trước Đại ca nói, nếu không sao có thể phục chúng?”

Lục Giam ngầm thở dài, Lục Kiến Tân chỉ chờ những lời này của Lục Kiến Lập.

Lục Kiến Tân khó xử nói: “Cũng là đạo lý này.” Vụng trộm nhìn Lục lão phu nhân liếc mắt một cái, thay đổi sắc mặt, phân phó nói: “Trước dẫn hòa thượng béo vào đây, cứ làm việc theo phân công.”

Lục Kiến Trung thản nhiên nói: “Thôi, Đại ca là người đọc sách, nhậm chức cũng đã lâu, tâm cơ thâm trầm, tính toán không chút bỏ sót, ta không phải là đối thủ. Ta nhận thua.” Hắn đi đến Lục lão phu nhân trước mặt quỳ xuống, dập đầu vang dội: “Nương, con tham lam, nhưng có căn do. Còn thỉnh nương cho phép nhi tử tỉ mỉ tế bẩm.”

Lục lão phu nhân lau lệ miễn cưỡng lên tinh thần: “Con có lý do gì?”

Lục Kiến Lập thầm nghĩ, chắc hẳn là định yêu ngôn hoặc chúng, đang muốn tiến lên ngăn trở, chỉ thấy Lục Kiến Tân đứa mắt nhìn hắn, ý bảo hắn không cần gấp, cứ chậm rãi thôi, vì thế nhịn xuống , nghẹn một ngụm ác khí ngồi xuống tĩnh lặng chờ cái Lục Kiến Trung gọi là “Lý do” kia.

Lục Kiến Trung cúi mắt, thanh thanh cổ họng, nói: “Kỳ thật con tính toán thế này. Mẫu thân còn nhớ rõ lúc trước con đã từng nói qua với người, có vị Mai đại lão gia Mai Bảo Thanh, từng mời con nhập cổ mua thuyền kiến lập đội tàu, buôn bán bảo hóa?”

Lục lão phu nhân tất nhiên nhớ rõ, liền gật gật đầu.

Lục Kiến Trung tiếp tục nói: “Lúc ấy con nói với người, đây là việc tốt tạo phúc cho cả nhà, một vốn bốn lời, nếu có thể thành, toàn gia chỉ cần ngồi yên cũng có thể yên tâm sống thoải mái qua ngày, chuyện này thì ngay cả Nhị chất tức cũng hiểu được, còn về việc tham dự, nàng cũng chưa nói ra, người cũng không cho phép……”

Lục Kiến Tân liền thản nhiên nhìn Lục Giam một cái.

Lục lão phu nhân cả giận nói: “Ta không cho phép, ngươi dám làm loại sự tình này sao? Ngươi muốn làm thì cứ làm, dùng tiền riêng của mình đi, vì sao phải dùng tiền chung của cả nhà? Số tiền này không chỉ là của ngươi, cũng là của Đại ca và Tam đệ ngươi! Ngươi còn biết nghĩ sao?” Càng nghĩ càng giận, vươn tay cho Lục Kiến Trung một bạt tai: “Ta không có nhi tử như ngươi, cút cho ta! Lão Đại, mời nhóm tộc lão đi theo, đuổi kẻ ngỗ nghịch bất hiếu đáng chết này ra ngoài! Đừng để cho ta thấy mặt hắn nữa.”

Lục Kiến Tân tất nhiên hiểu được Lục lão phu nhân đang nổi nóng nên ăn nói khùng điên, qua đi nhất định sẽ hối hận, mục tiêu của hắn cũng không phải muốn đuổi Nhị phòng đi a, hắn muốn là, Nhị phòng phải nhổ số tiền mà bọn họ tham lam thu về ra, lại đối với hắn cúi đầu xưng tội. Vì thế hắn tận tình khuyên bảo Lục lão phu nhân: “Mẫu thân, người bớt giận, biết sai thì sẽ sửa. Nhị đệ, đệ thật biết sai rồi chứ?”

Tình thế này không thể tỏ ra cứng rắn, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Lục Kiến Trung có thể không đành lòng nhẫn nhịn, mang theo toàn gia đi xa, nhưng hắn tuổi đã cao, con cháu đông đúc, hắn đi không nổi, vì thế hắn chỉ có thể nén giận nói: “Mẫu thân, con thật sự biết sai rồi. Con nguyện ý nhận sai, bỏ tiền ra đền bù. Còn thỉnh Đại ca cùng Tam đệ tha thứ, ta là nhất thời hồ đồ.”

Lục Kiến Tân vuốt râu không nói lời nào, Lục Kiến Trung nhịn nhẫn, đứng lên, đối với Lục Kiến Tân dập đầu nhận sai: “Đại ca, ta sai rồi.” Thấy đám người Lục Thiệu cùng Lục Kinh, Tống thị vẫn đang đứng yên ở đó, liền cả giận nói: “Các ngươi còn không biết hối cải sao?”

Lục Kiến Tân nhìn toàn bộ người Nhị phòng khuất nhục quỳ trước mặt hắn, tâm tình bay lên, nghiêm túc giáo huấn bọn họ thông suốt: “Ta là Đại ca, tất nhiên sẽ không cùng các ngươi so đo. Nhưng Đại tẩu các ngươi vừa rồi bị ủy khuất, vì sự hòa thuận của toàn gia, ta thấy nên giải quyết khúc mắc này nữa mới phải.”

Lục Kiến Trung cắn răng: “Vâng, sau đó chúng ta sẽ nhận lỗi với Đại tẩu.” Lại đẩy Tống thị một cái: “Nàng muốn chết sao, sao lại đẩy Đại tẩu như thế?” Tống thị hàm chứa lệ nói: “Ta hầu hạ cầu Đại tẩu tha lỗi là được.” Ở phía sau nàng, Khang Thị không nhịn được, khuất nhục nước mắt chảy đầy mặt.

Lục Kiến Trung lại mang theo người bồi tội với Lục Kiến Lập: “Tam đệ, Tam đệ muội, là ca ca, tẩu tử không phải.”

Lục Kiến Lập thấy hắn đã nhận sai, đoan đoan chính chính thi lễ với bọn họ, liền nghiêm trang nói: “Nhị ca, ta sớm đã có câu muốn nói với huynh, phẩm hạnh của huynh thật sự là có vấn đề, sẽ làm hỏng hài tử mất thôi.”

Lục Kiến Trung cổ họng tinh ngọt, liều mạng nhịn xuống, đành nói lung tung: “Chúng ta đi nhận lỗi với Đại tẩu.”

Lục Kiến Tân nói: “Không vội, quản sự chi tiêu là ai? Trước đem sổ sách thanh toán rồi nói sau. Phạm Bao chuyện này……”

Lục Kiến Trung oán hận nhìn Phạm Bao: “Nhiều người như vậy làm chứng vạch tội hắn, vốn không phải là tin đồn vô căn cứ! Của cải nhà hắn cũng không phải là từ trên trời rơi xuống đi.”

Lục Kiến Tân nói: “Gia tài của Phạm Bao đã được kiểm chứng, là lão thái gia lúc trước cho hắn và nhi tử của hắn, không phải do hắn tham ô.”

Phạm Bao đi lên, ở trước mặt Lục lão phu nhân dập đầu lạy ba cái, nói: “Phạm Bao xin cáo từ, thỉnh lão thái thái cho ta chuộc thân.”

Lục lão phu nhân nhìn thấy nhân chứng mấu chốt Phạm Bao trong lòng cũng hốt hoảng, lung tung phất phất tay, Lục Kiến Tân thay bà trả lời: “Cho phép.”

Lâm Cẩn Dung bước nhanh đi ra ngoài, đến thăm Lâm Ngọc Trân rốt cuộc bị ngã làm sao. Kiếp trước Lâm Ngọc Trân không bị ngã một cú này, cho nên nàng cũng không biết Lâm Ngọc Trân rốt cuộc bị thương thành bộ dạng gì. Phương ma ma bồi ở một bên nhanh bước theo, nhỏ giọng giải thích: “Đi đường liền kêu đau, lúc này chỉ dùng nhuyễn kiệu trước nâng về.”

Lâm Cẩn Dung chỉ biết, Lâm Ngọc Trân ngã kỳ thật cũng không nặng lắm, chính là không muốn nhịn nhục, mượn cơ hội trả thù Tống thị mà thôi. Đợi đến khi vào viện của Lâm Ngọc Trân, đại phu còn chưa tới, Lâm Ngọc Trân nằm ở trên tháp, nửa điểm tinh thần đều không có, chỉ nhìn dương quang ngoài cửa sổ mà ngẩn người, từ lúc Lục Kiến Tân bảo nàng chấp nhận Hà di nương, nàng thường xuyên có vẻ mặt như thế.

Lâm Cẩn Dung thở dài, đi đến trước tháp của Lâm Ngọc Trân, thấp giọng nói: “Cô cô, người có chỗ nào không thoải mái không? Để ta xem xem?”

Lâm Ngọc Trân không có ý lừa gạt nàng, nhẹ nhàng lắc đầu: “Cũng không nặng lắm, chỉ xước khuỷu tay và đầu gối, thắt lưng cũng bị đập một chút, nên hơi đau.” Rồi vén quần lên cho Lâm Cẩn Dung xem, trên đầu gối bị bầm tím một mảng.

Lâm Cẩn Dung tiếp lời: “Người đừng nhúc nhích, chờ đại phu đến xem mới biết được có bị thương gân cốt hay không.”

Lâm Ngọc Trân nằm lại, thấp giọng nói: “Bên kia tình huống như thế nào?”

Lâm Cẩn Dung kể lại điểm mấu chốt cho nàng nghe, khi nói đến ý đồ của Lục Kiến Trung khóc lóc om sòm diễn trò, nhịn không được nghĩ, cái này gọi là phong thuỷ thay phiên luân chuyển. Năm đó người muốn lấy cái chết chứng minh sự trong sạch là Phạm Bao, nay người muốn đập vào cây cột lại là Lục Kiến Trung. Chỉ là một chi tiết rất nhỏ, liền cải biến rất nhiều sự việc, không thể không khiến người ta tâm sinh cảm khái.

Lâm Ngọc Trân nghe được chỉ cười ha hả, cười lại khẽ động đến vết thương, đau hít vào: “Hắn xứng đáng a, nhưng lão thái thái tất nhiên sẽ che chở hắn. Lão thái thái tính tình luôn mềm lòng, thấy ai gặp chuyện không hay đều đồng tình với người đó. Chỉ cần bọn họ ôm đầu gối lão thái thái khóc một hồi, lão thái thái liền mềm lòng thôi.”

Phương ma ma hiểu được Lâm Ngọc Trân mấy ngày nay tất nhiên không vui là vì điều gì, muốn trấn an nàng, vội đáp: “Lần này ước chừng sẽ không. Đại lão gia mới nghe nói người bị ngã, lập tức liền hướng Nhị phu nhân phát tác, mắng nàng không xứng làm nhi tức của Lục gia. Thời điểm chúng ta đến, Nhị phu nhân đang ôm đầu gối lão thái thái khóc lóc, lão thái thái cũng không thèm liếc nhìn nàng một cái.” Lại nhỏ giọng nói: “Trong lòng Đại lão gia vẫn quan tâm phu nhân.”

Lâm Ngọc Trân cũng không thấy có bao nhiêu vui mừng, thản nhiên nói: “Nuôi một con chó một con mèo cũng có cảm tình, huống chi ta là chính thê của hắn, kia không phải đánh vào mặt hắn sao? Nếu hắn không quản, cũng không có người sợ hắn nữa rồi.”

Lâm Cẩn Dung cùng Phương ma ma đều trở nên trầm mặc, hiểu được có một số việc vĩnh viễn không thể giải trừ.

Phương Trúc mang theo vài phần ý mừng, bước nhanh tiến vào nói: “Phu nhân, thiếu phu nhân, Nhị lão gia đã thanh toán đền bù tất cả tiền tài tham ô lúc trước rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.