Thế Hôn

Chương 110: Chương 110: Ghét bỏ




Sắc trời bắt đầu tối, khách nhân dần dần tản đi, tiễn bước vị khách nữ cuối cùng, Ngô thị được hai nữ nhi giúp đỡ trở về phòng, rõ ràng mệt mỏi không chịu nổi, nhưng vẫn còn hưng trí cực cao, nhiệt liệt cùng Đào thị thảo luận: “Cũng không biết nàng kia được giấu ở đâu? Nghe hạ nhân nói, bọn họ cũng không thấy kỹ nhân kia dẫn nữ tử đi vào, lại cũng không thấy mang đi ra ngoài……”

Đào thị còn chưa trả lời, chợt nghe Ngô Tương ở ngoài cửa cười nói: “Cô cô người có điều không biết, là phúc ngữ(thuật nói bụng)!” Ngay sau đó, Đào Phượng Cử nắm tay Lâm Thận Chi, Ngô Tương cùng Lục Giam đi đến.

Ngô Tương cười hì hì ngồi xuống bên cạnh Ngô thị, tiếp tục nói: “Chúng ta ở Thái Minh phủ đã từng gặp qua. Giọng nữ kia chính là từ trong bụng nam tử vọng lại……”

Lúc này còn chưa có người đến Thanh châu, Bình châu biểu diễn phúc ngữ, mọi người đều lấy làm kỳ lạ, Lâm Cẩn Dung tò mò hỏi Ngô Tương: “Phúc ngữ? Thật đúng là từ trong bụng vọng ra sao?”

Ngô Tương sờ sờ đầu: “Không biết, sau đó ta có hỏi kỹ nhân kia, hứa thưởng cho hắn rất nhiều tiền mà hắn cũng không chịu nói.”

Đào Phượng khanh liền cười nói: “Là miếng cơm của người ta, tất nhiên ngàn vàng cũng không bán. Cũng chỉ có các đệ nhàn rỗi, mới có thể lãng phí khí lực như vậy.”

Lâm Thận Chi trăm điều không thể lý giải: “Trong bụng sao có thể phát ra âm thanh? Chẳng lẽ bên trong còn cất giấu một cái miệng sao?”

Đào Phượng Cử liền chê cười hắn: “Trong bụng người khác có thể phát ra âm thanh hay không ta không biết, nhưng tiểu Thất đệ nhất định có thể.” Rồi quai hàm phát ra mấy tiếng ùng ục kêu to đói ngấu trong bụng, Lâm Thận Chi tức giận mặt đỏ lên đuổi theo đánh hắn, mọi người đều cười rộ lên.

Ngô Tương nhìn Lục Giam im lặng ngồi một bên, thanh thanh cổ họng, nói: “Cô cô, Lục Giam vừa mới ở bên ngoài nói hắn phải về Bình châu, ta khuyên hắn đi cùng hắn cũng không chịu……” Ngụ ý là muốn Ngô thị giúp đỡ giữ Lục Giam lại.

Ngô thị từng nghe Đào Thuấn Khâm đề cập đến mục đích Lục Giam đến Thanh châu, thấy hắn không đợi sự tình có biến chuyển đã muốn đi, không khỏi kinh ngạc nói: “Nếu đã đến thì ở đây lâu thêm mấy ngày, hai ngày này ta bận bịu chưa kịp chiêu đãi ngươi cho tốt, ngày mai ta bảo Phượng Đường dẫn các ngươi đi chung quanh ngắm cảnh, rồi cùng với cữu phụ, cữu mẫu trở về sau.”

Lâm Thận Chi cùng Đào Phượng Cử đều tiến lên lôi kéo Lục Giam khuyên nhủ, Lâm Thận Chi thậm chí còn yêu cầu hắn: “Nhị biểu ca huynh có thể ngủ cùng chỗ với ta.”

Lục Giam nghe vậy, mỉm cười nhẹ nhàng xoa xoa đầu hắn, chưa nói được, cũng chưa nói không được.

Đào thị cũng không muốn Lục Giam đi cùng. Tục ngữ nói đúng, một khi bị rắn cắn ba năm sợ dây thừng, nếu Lục Giam thực sự cùng nhà mình trở về Bình châu, ai biết được Lâm Ngọc Trân lại phát điên gì nữa, nói không chừng mấy lời dụ dỗ linh tinh ăn nói khùng điên đều thốt ra, kia chẳng phải là tự dưng khiến người khác ghê tởm mình sao? Nhưng tình cảnh này, nàng dù thế nào cũng phải tỏ thái độ, do dự một chút, liền cũng khuyên nhủ: “Đi cùng chúng ta, trên đường có thể chiếu cố lẫn nhau. Tam cữu phụ nếu biết, cũng sẽ không chịu đáp ứng để ngươi trở về nhà một mình.” Khuyên là khuyên, chính là ngữ khí nghe như chỉ có lệ cùng không tình nguyện.

Lâm Cẩn Dung ngồi ở phía sau Đào Phượng Tường, khẽ cười, Đào thị rốt cục cũng hiểu được dính vào người này là không tốt. May mà Lâm Tam lão gia giờ phút này còn cùng Đào Thuấn Khâm, Đào Phượng Đường ở bên ngoài và mấy bằng hữu uống rượu, bằng không nếu hắn ở đây, tất sẽ lôi kéo Lục Giam không để hắn chối từ.

Lục Giam từ trước đến nay vốn mẫn cảm, tất nhiên nhận ra ý tứ của nàng, cúi mắt trầm mặc một lát, nhẹ nhàng cười: “Đa tạ hai vị trưởng bối quan tâm giữ lại, nhưng tiểu chất đi ra ngoài đã lâu, trong nhà trưởng bối khó tránh khỏi lo lắng…… Ngày mai sáng sớm tiểu chất muốn rời đi, sẽ đi sớm, nên không tới đây quấy rầy sự thanh tịnh của các trưởng bối, xin từ biệt ngay tại đây.” Nói không nhiều lắm, ngữ khí cũng rất kiên định, rồi vái chào thật sâu.

Gia cảnh mỗi người đều có chỗ khó xử, tính cách Lâm Ngọc Trân Ngô thị cũng biết, nếu Đào thị không tình nguyện, Ngô thị cũng sẽ không khuyên nhủ thêm, vì thế biết thời biết thế tỏ vẻ tiếc nuối, bảo dịp khác lại tới chơi.

“Vậy ngươi trên đường cẩn thận chút.” Đào thị âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mắn hài tử này biết điều. Vừa suy nghĩ, lại thấy có chút hối lỗi, vì thế nhanh bổ sung hai câu tỏ vẻ quan tâm: “Ngươi trở về thế nào? Chắc là không có xe ngựa, ta phái hai người đi theo người về được không?”

Lục Giam cười nói: “Đa tạ ý tốt của Tam cữu mẫu, đồ đạc của ta không nhiều lắm, cũng có ngựa, Trường Thọ đi theo ta, hai người cưỡi ngựa trở về sẽ thuận tiện mau lẹ hơn.” Vì thế lần lượt cùng mọi người hành lễ cáo từ. Lúc đi tới trước mặt Lâm Cẩn Dung, do dự một lát, nhẹ nhàng vái chào: “Tứ muội muội, đa tạ muội.”

Đa tạ nàng? Cùng những người khác đều là cáo biệt, tại sao lại đa tạ nàng? Lâm Cẩn Dung có chút dự cảm bất hảo, giương mắt nhìn qua, thấy Lục Giam nghiêm túc bắt tay, cúi mắt đối với mình hành lễ, liền nghiêng thân né tránh lễ này, cười nhẹ: “Nhị biểu ca đừng đa lễ, có câu vô công không nhận lộc, lễ cùng cảm tạ này ta nhận không nổi.”

Lục Giam cười nhẹ với nàng: “Muội tất nhiên nên nhận.” Vì thế lại thi lễ, hành lễ xong, hướng những người khác trong phòng gật đầu, xoay người nhanh rời đi. Ngô Tương vội đuổi theo đi ra ngoài: “Ta tiễn ngươi……”

Đào Phượng Tường thấy Lâm Cẩn Dung cau mày, một bộ dạng trăm tư không thể lý giải, liền trêu ghẹo nói: “Cái đinh trong mắt sắp rời đi rồi, muội còn không cao hứng?”

Lâm Cẩn Dung nhỏ giọng nói: “Tỷ nói đang êm đẹp, sao tự dưng cảm tạ ta?” Sẽ không phải là vì Lục gia cũng có thể tham gia sinh ý này chứ? Nhưng hắn đâu phải người để ý điều này? Không đúng, đó là cái gì đây? Cần phải tìm thời điểm hỏi thăm xem sao.

Đào Phượng Tường không biết chuyện Lục Giam cầu Đào Phượng Đường cùng Đào Thuấn Khâm, tuy rằng cũng kỳ quái, nhưng không để trong lòng, chỉ cười nói: “Ai biết? Muội cố tình khiến hắn khó xử hắn ngược lại lại cảm thấy thoải mái, còn bởi vậy có điều lĩnh ngộ, cho nên muốn cảm tạ muội chăng!” Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Lâm Cẩn Dung trong mắt hiện lên cực độ chán ghét cùng phẫn nộ, không khỏi bị hù dọa nhảy dựng, nhanh ngậm miệng, vỗ ngực nói: “Miệng ta láu táu, thường hay lung tung, muội đừng so đo.”

Lâm Cẩn Dung âm trầm một lát, rồi nói: “Quên đi, lần này không so đo với tỷ.”

Đào Phượng Tường không dám nói nữa, thật cẩn thận ngồi xuống, cầm điểm tâm đưa nàng ăn để lấy lòng, Lâm Cẩn Dung bị nàng chọc cho nở nụ cười: “Làm gì đây.”

Lại nghe Đào thị nói: “A Dung, con lại đây, ta hỏi con, hôm nay con với Phạm Ngũ Nhi là chuyện gì xảy ra? Con có nhiều quần áo như vậy, nàng sao có thể chọn trúng bộ kia?” Sau khi tức giận xong, tinh tế suy nghĩ, nàng cũng đã phản ứng lại.

Lâm Cẩn Dung không chút hoang mang đi qua, ngồi xuống bên cạnh Đào thị, cười nói: “Mẫu thân không phải nói bảo con đền bù cho nàng kiện quần áo mới xinh đẹp sao? Bộ quần áo kia cùng quần áo mới được đặt cùng nhau, nàng liếc mắt một cái liền chọn trúng, ta nói ta đã mặc qua, bảo nàng chọn đồ mới, nàng đều không cần, lại nói, sau khi giặt tẩy sẽ gửi trả lại ta.” Những chuyện khác một mực không đề cập tới.

Giặt tẩy trả lại rõ ràng là lời nói khách khí mà thôi. Một thứ nữ không hay xuất môn, không được sủng ái, ít khi có đồ mới, chỉ cần chọn quần áo nửa mới nửa cũ là phù hợp lẽ thường, cứ cho là không biết trân quý, nhưng nhìn thấy đai lưng cũng nên hiểu được nó có giá trị xa xỉ, đổi lại đai lưng bình thường khác thì đã sao? Nhưng lại công khai ăn mặc như vậy đi ra ngoài, còn đắc chí, vẫn là không có mắt nhìn, kiến thức hạn hẹp. Đào thị trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, lại hỏi: “Con sao lại hắt trà lên người nàng?”

Nàng hôm nay đã vu hãm Phạm Ngũ Nhi, Lâm Cẩn Dung chỉ thản nhiên nói: “Con là cố ý. Nàng ở mặt ngoài giả bộ trung thực, đầu cũng không dám ngẩng lên, lại ở dưới bàn vụng trộm dẫm lên váy của Tôn gia tiểu thư, lại thỉnh thoảng đá người ta một cái, còn làm bộ không phải cố ý.”

Đào Phượng Tường muốn lấy công chuộc tội với Lâm Cẩn Dung, nhanh chen vào nói: “Khó trách, nàng bị so sánh với Tôn gia tiểu thư a. Ngẫm lại nha, nếu gặp phải tính tình của ta, bị người khác dẫm lên váy rồi đá đá, ta còn không khiến Phạm Ngũ Nhi kia khổ sở hay sao? Vậy thật đúng là trúng kế của nàng rồi.”

Ngô thị tuy rằng cũng thấy Lâm Cẩn Dung nói chuyện này thập phần khiến người ta khiếp sợ, quả thực bất khả tư nghị, nhưng cũng hung hăng trừng mắt nhìn Đào Phượng Tường một cái, ý tứ là ai cần nàng lắm miệng, Đào Phượng Tường chu miệng, cúi đầu trốn phía sau Đào Phượng Khanh.

Thời điểm Tôn gia phu nhân rời đi xác thực vẻ mặt giận dữ, nhưng nàng nghĩ đến đó là bởi vì không vừa mắt Tôn Hồng Lí, lại không nghĩ rằng phía sau còn có chuyện như vậy. Có điều ngẫm lại, Lâm Cẩn Dung cùng Phạm Ngũ Nhi cũng là lần đầu gặp mặt, vô oán vô cừu, nàng cũng không phải loại người thích khiêu khích hại người khác, chắc hẳn là thật. Vậy cô nương kia nhân phẩm quả nhiên có vấn đề, dù thế nào cũng không thể đồng ý. Đào thị lại thở dài nói: “Như thế nào đều là kẻ thích bắt nạt người khác như vậy?”

Lâm Cẩn Dung cười nói: “Con còn nghe thấy người khác nghị luận về đồ cưới của thứ nữ nhà họ, quên đi, chúng ta không nên đàm tiếu sau lưng người khác. Dù sao người này nhân phẩm tuyệt đối có vấn đề.”

Đào thị vội nói: “Thôi, con đừng nói nữa, đi xuống đi.” Sau đó quay đầu nhìn Ngô thị, vẻ mặt bất đắc dĩ cầu xin giúp đỡ, ý tứ này, muốn cùng Ngô thị tham khảo một lần nữa.

Lâm Cẩn Dung cũng không tin Đào Phượng Tường sẽ nói Phạm phu nhân là người không chịu thua thiệt, Ngô thị sẽ không biết, nàng tạm thời cũng chỉ có thể làm được đến vậy, vì thế liền cùng Đào Phượng Tường nhìn nhau cười, dắt tay lui xuống.

Trở lại trong phòng, Lệ Chi nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, vì sao người phải làm như vậy?” Người khác không biết, sự tình nàng rất rõ ràng, nàng thật sự không rõ Lâm Cẩn Dung vì sao phản cảm Phạm Ngũ Nhi như thế.

Lâm Cẩn Dung nhìn chằm chằm chính mình trong gương, đáp phi sở vấn (hỏi một đằng trả lời một nẻo): “Lệ Chi, hôm nay ta đã hiểu được, cái gì gọi là ba người thành hổ, miệng nhiều người nói, cũng trở thành chân lý. Mặc kệ ta làm cái gì, làm như thế nào, ngươi đều phải nhớ rõ, tóm lại, ta muốn tốt cho mọi người.”

Lệ Chi trầm mặc một lát, rốt cuộc gật đầu.

Lâm Cẩn Dung một đêm ngủ ngon, hừng đông chạy tới thỉnh an Đào thị, đúng lúc thấy Đào thị cùng Cung ma ma càu nhàu: “Thật sự là người nghèo ai cũng e ngại, người bên ngoài tìm việc hôn nhân tùy tiện nói chuyện có thể gặp được người trong sạch, hắn thì sao, lần lượt từ Bình châu đến Thanh châu, không phải người này có vấn đề thì cũng là người kia. Tại sao lại khó khăn như vậy?”

Cung ma ma cười làm lành nói: “Phu nhân an tâm một chút chớ sốt ruột, đó là người thiện tâm, cho nên muốn chọn người tốt, nếu không như thế, tùy tiện chọn một người là được rồi.”

Đào thị liền thở dài: “Ta là sợ ngày sau tự ta thấy ghê tởm. Quên đi, vẫn là nên xem xét lại Tôn gia tiểu thư, nàng có thể chịu nhịn, nói không chừng là người lòng dạ bao dung. Cũng không biết nhà nàng còn chấp nhận không?”

Lâm Cẩn Dung hiểu được Phạm Ngũ Nhi không được, không khỏi ha ha cười: “Mẫu thân, phải thử qua mới biết được.”

Qua một chốc, Ngô thị phái Tống ma ma tới thông báo Phạm gia sai người đến trả đai lưng cho Lâm Cẩn Dung, cũng không đề cập gì đến bộ quần áo, kỳ thật cũng chính là nhân tiện hỏi thăm ý đồ của Đào thị như thế nào, Đào thị chán ghét nói: “Tặng để an ủi nàng ta đi!” Sau đó đem đai lưng ném cho Lệ Chi: “Đem chỉ bạc cùng hạt châu kéo ra sửa lại đi.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.