Ngày sinh thần của Ngô thị vừa trôi qua, Đào Thuấn
Khâm đã bắt đầu hành động, cùng Đào Phượng Đường sớm đi về trễ, khiến Lâm Cẩn
Dung muốn hỏi thăm tin tức từ bọn họ cũng không thể, đành phải nhờ Đào Phượng
Khanh, Đào Phượng Tường dò hỏi, Đào Phượng Tường lại chỉ cười: “Tiểu nha đầu
lòng hiếu kỳ quá mạnh mẽ, những gì không nên hỏi đừng hỏi.” Ngoài ra một câu
cũng không nói thêm. Hỏi lại hai người tùy tùng, đều là miệng như hũ nút, cái
gì cũng không hỏi được, khiến nàng nóng nảy ồn ào muốn đi tìm lão gia, thiếu
gia, khiến Đào Phượng Tường sợ tới mức chạy trối chết.
Nhưng thật ra Ngô Tương lại nói: “Lục Giam ước chừng
là giống ta, lây phúc quang của A Dung, buôn bán lời kiếm chút tiền tiêu vặt,
sẽ tiện hơn, cho nên mới muốn cảm tạ.”
Đào Phượng Tường lập tức tỉnh táo tinh thần: “Thật
sự?”
“Không phải. Ta đoán thôi.” Ngô Tương cười giống như
hồ ly: “Tuy rằng hắn không chịu nói, giả bộ đứng đắn, nhưng ta đoán. Muốn du
sơn ngoạn thủy muốn giải sầu sao không đến danh sơn Đại Xuyên? Lại chạy đến nơi
này? Hoàn cảnh hiện tại của hắn, ha ha…… Dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán
được.”
Đào Phượng Tường cẩn thận suy nghĩ, cũng chính là việc
như vậy, vội chạy tới cùng Lâm Cẩn Dung báo cáo kết quả công tác, mắt thấy Lâm
Cẩn Dung sắc mặt càng ngày càng âm trầm, liền dùng sức đập nàng một cái: “Giận
dữ không đâu! Sắc mặt như vậy ai cũng muốn tránh né, thật là chán mà? Các ngươi
sắp đi rồi, có thời gian rảnh rỗi mà tức giận, không bằng theo ta cùng đi chơi
nói chuyện. Lần sau gặp mặt không biết là khi nào đây.”
Chẳng lẽ vì nàng đã mua đất bị nhiễm mặn, cho nên Lục
Giam muốn dùng một phương khác thức kiếm tiền trợ cấp cho Tam phòng Lục gia
sao? Lâm Cẩn Dung tâm tình thật không tốt, buồn bực hữu khí vô lực nói: “Tỷ nói
đi, ta nghe.”
Đào Phượng Tường theo bản năng cảm thấy chuyện giữa
nàng và Lục Giam tuyệt đối không đơn giản như nàng đã nói với mình, vốn muốn
hỏi, nhưng lời đến bên miệng, nhìn thấy bộ dáng tối tăm buồn bực kia của Lâm
Cẩn Dung lại cố gắng nuốt xuống.
Lại nói phụ tử Đào gia đều đang làm việc, không có
người bồi Lâm Tam lão gia vui chơi, Lâm Tam lão gia nhàn rỗi ngứa ngáy, ảo
tưởng lần này mua bán lương thực sẽ kiếm lời, hắn ở nhà càng ngày càng có địa
vị, càng ngày càng được người tôn kính, tâm tình tốt, liền quan tâm hỏi đến hôn
sự của Lâm Diệc Chi tiến hành như thế nào: “Phạm gia tiểu thư thế nào? Nếu đã
quyết định thì đính ước đi, đem đồ lễ sang……”
“Nhà kia không được.” Đào thị đem biểu hiện của Phạm
Ngũ Nhi kể lại một lần, nặng nề mà nói: “Gia cảnh khó khăn hơn cũng đành thôi,
mấu chốt là nhân phẩm! Người như thế vào cửa, sớm hay muộn sẽ khiến gia phong
bại hoại, đến lúc đó lại tính sổ trên đầu ta.”
Đồ cưới ít, nhân phẩm kém, xác thực không được. Lâm
Tam lão gia tuy rằng cảm thấy Đào thị lời nói khó nghe, nhưng cũng không quên
nhớ trước khi đi Hoàng di nương ở trong ổ chăn cầu xin, liền nhíu mày nói: “Vậy
phải làm sao bây giờ? Còn có người nào thích hợp hơn thì nhanh xem tướng! Ngươi
nhớ kỹ, tốt nhất là nhân phẩm tốt, gia thế tốt, đồ cưới còn phải nhiều!”
Đào thị không khỏi ngầm bực, Lâm Diệc Chi kia có gì
tốt chứ? Còn tưởng rằng người nào hắn cũng có thể chọn lựa sao? Hắn nghĩ hắn là
vương tử sao? Lập tức liền châm chọc nói: “Cái gì cũng đều muốn tốt, vậy thật
khó.”
Lâm Tam lão gia đương nhiên nói: “Ngươi làm không được
sao không đến tìm tẩu tử? Nàng làm việc luôn ổn thỏa.”
Đào thị dĩ nhiên đã bị Ngô thị thuyết phục, đối với
Tôn Hồng Lí có chút động tâm, cũng liền nhẫn khí cùng hắn nói: “Tôn gia tiểu
thư đồ cưới nhiều, tuy nói phụ mẫu mất sớm, nhưng cũng không phải vừa ra sinh
ra đã không có, nhân phẩm giáo dưỡng cũng rất khá, rộng lượng, nhưng lớn hơn
hai tuổi……”
Lâm Tam lão gia lập tức xua tay: “Không được, không
được! Chẳng lẽ không còn người nào nữa sao? Trưởng nữ phụ mẫu mất sớm, không có
người giáo dục, tốt chỗ nào? Truyền ra ngoài người ta biết sẽ thế nào đây,
ngươi cũng không sợ người ta nói nhảm sao?” Trong lòng còn có vài phần hoài
nghi Đào thị, cảm thấy nàng không muốn điều tốt cho Lâm Diệc Chi.
Chính là người mà xứng đôi với Lâm Diệc Chi cũng không
nhiều! Không phải nàng sinh dưỡng, rốt cuộc nàng vẫn phải phụ trách sao? Được
lắm không có người nào biết ý tốt của nàng, đều là lỗi của nàng. Rõ ràng là hảo
tâm, lại bị cho là lòng lang dạ thú, Đào thị tính tình bùng phát, vung khăn tay
mặt lạnh cười nói: “Lão gia lời này nói gì vậy, chẳng lẽ lúc trước ta mưu toan
cố ý không muốn tìm người xứng đôi với hắn sao? Còn không phải đến đây hỏi thăm
mới biết được tình hình thực tế, thấy cảm thấy được mới cùng ngươi thương
lượng. Nhân phẩm tốt, gia thế tốt, đồ cưới nhiều, mọi thứ đều tốt sao có thể
đến lượt hắn? Cũng không nhìn xem bản thân là thân phận gì! Tiểu thư nhà người
ta nếu không phải vì vận khí không tốt, phải giữ đạo hiếu trì hoãn hôn sự đến
tuổi này, hắn cũng đừng mơ tưởng! Lòng nghi ngờ sinh ám quỷ, làm việc cẩn thận
lại khiến người cho rằng mình có âm mưu! Ta không tìm thấy, lão gia có biện
pháp xin mời tự tiện đi.”
“Cho dù là con vợ kế!” Lâm Tam lão gia vốn cũng biết
mọi thứ khó có khả năng, đơn giản chỉ hy vọng một chút thôi, dù sao trưởng tử trưởng
tức, đó là điều rất quan trọng, nhưng thấy tính tình ngạo mạn kia của Đào thị
trong lòng lại bốc hỏa, vỗ mạnh bàn, đứng lên lớn tiếng nói: “Chẳng lẽ ngươi là
đại nương cố gắng hết sức vì con vợ kế tìm một mối hôn nhân tốt không phải là
việc nên làm sao? Ngươi nếu ngày thường làm việc chu đáo, ai lại nghi ngờ
ngươi?”
Đào thị ngay cả nói cũng lười, liền lạnh lùng nhìn Lâm
Tam lão gia khinh miệt cười. Quản sự nàng phái đi Bình châu báo cho Lâm gia
chuyện mua bán lương thực đã xuất phát, nếu buôn bán lời tiền, cả nhà từ già
đến trẻ đều lây phúc quang, cho dù là Lâm lão thái gia thấy nàng cũng phải tươi
cười, nàng sợ hắn sao? Kén cá chọn canh, nàng thật sự không oán không hối hận
khi phải hầu hạ cả nhà hắn từ già đến trẻ sao? Cái gì cũng cho là đương nhiên?
Đang yên đang lành sao tự dưng lại ầm ỹ? Cung ma ma
thấy tình thế không ổn, vội ra khỏi gian ngoài giả bộ nói: “Tống ma ma, ngươi
có chuyện gì? Phu nhân cùng lão gia đang có việc thương lượng.”
Lâm Tam lão gia lúc này mới nhớ tới mình đang ở nhà của
Đại cữu ca, vì vậy lại ngồi xuống, đem tay áo vung vẩy để hạ nhiệt độ, kiềm chế
lửa giận đè thấp thanh âm nói: “Dù sao nhà này không được! Ta không đồng ý! Tìm
thêm đi!”
Nàng gấp cái gì nha, Đào thị khinh thường liếc nói:
“Được, trở về rồi nói sau, thỉnh lão thái thái làm chủ đi.” Vì thế cao giọng
gọi Cung ma ma: “Cung ma ma, ngươi đi nói với Cữu phu nhân, không cần đến gặp
Tôn gia nữa! Cũng đừng quan tâm, Ngũ thiếu gia nhà chúng ta là muốn cưới công
chúa về a.”
“Ngươi……” Lâm Tam lão gia vô cùng tức giận, chỉ vào
Đào thị nói: “Đào Thái Linh, ngươi đừng quá đáng. Việc gì cũng phải có lão thái
thái làm chủ, ngươi làm đại nương để làm gì? Ngươi có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa
đúng hay không? Được, ngươi cứ hung hăng! Sẽ có thời điểm ngươi phải cầu ta!
Chuyện này thật đúng là không cần ngươi lo!”
Cung ma ma bước lên phía trước khuyên nhủ, Lâm Tam lão
gia không thèm quan tâm đến lý lẽ, chỉ hét lên: “Bảo Tứ tiểu thư, Thất thiếu
gia thu xếp lập tức trở về Bình châu! Không đi thì vĩnh viễn đừng trở lại!”
Đào thị cả kinh, lúc trước Lâm Tam lão gia cũng không
phải chưa từng uy hiếp nàng như vậy, nhưng ánh mắt chưa bao giờ âm ngoan như
lần này, cũng chưa từng hung hăng trước mặt người nhà mẹ đẻ của nàng, nàng ẩn
ẩn có chút hối hận, lại không muốn nhượng bộ.
Phu nhân thật là, người ta nói một chút thì đã làm
sao? Đây chính là đại sự, chỉ cần có thể đạt được mục đích, nhẫn nhịn thì thế
nào? Chính nàng lúc trước không phải cũng không chịu sao? Lão gia nhất thời
không chịu thì có gì kỳ quái? Một lần không chịu còn có lần thứ hai, thấy người
rồi, bảo người ta khuyên nhủ hắn, cố gắng sẽ thành. Nhưng lại ầm ỹ tới mức này,
chuyện sẽ hoàn toàn thất bại. Cung ma ma thở dài, chỉ đành nghiêm mặt đi tìm
Ngô thị cứu vãn.
Vốn so sánh hai nhà Phạm, Tôn, Tôn gia tiểu thư quả
thật rất được, cũng xác thực không phải người không có giáo dưỡng, mọi thứ đều
thích hợp, mới có thể khuyên nhủ vài câu, thế nào lại náo loạn đến mức này? Ngô
thị cũng thấy thập phần không thú vị, thở dài một tiếng, đành phải đi tìm Lâm
Tam lão gia, hết sức nói lời hay, cường điệu Đào thị không có ý xấu, tự trách
đều là trách nàng lắm miệng, mới có thể chọc phu thê hai người bất hòa, nếu phu
thê hai người bởi vậy xa lạ, nàng có chết cũng không có mặt mũi đi gặp Đào gia
lão thái gia và lão thái thái dưới cửu tuyền, lại đáp ứng khuyên Đào thị, mặt
khác nghĩ cách giúp Lâm Diệc Chi chọn một việc hôn nhân khác, tốt xấu khuyên
nhủ Lâm Tam lão gia chờ Đào Thuấn Khâm trở về lại nói sau.
Buổi tối Đào Thuấn Khâm trở về, lôi kéo Lâm Tam lão
gia uống rượu, không trách cứ Đào thị, chỉ hướng Lâm Tam lão gia nhận lỗi, cực
lực muốn bồi hắn du ngoạn 2 ngày, Lâm Tam lão gia lúc này mới lấy lại mặt mũi,
mặc dù không hề nói sẽ rời đi nữa, nhưng càng ngày càng chán ghét Đào thị, một
lòng một dạ muốn tìm một cơ hội để diệt uy phong của Đào thị.
Đào thị thấy Lâm Tam lão gia không đi nữa, nghĩ rằng
hắn đã được khuyên nhủ, cũng buông lỏng tâm, thanh thản ổn định chờ Lâm Thế
Toàn trở về, còn chờ xem chuyện hương liệu được tiến hành như thế nào.
Lâm Cẩn Dung biết được phụ mẫu bất hòa, trong lòng một
trận phát khổ, thầm nghĩ mình vẫn rất ngây thơ, lại có chút bất đắc dĩ. Sự tình
vì sự can thiệp của nàng đã lặng yên xảy ra biến hóa, kể cả sự việc của những
người bên cạnh, giống như tính tình của Đào thị, bọn họ không chịu khống chế
của nàng, nàng chỉ có thể dự phòng, có nhiều thời điểm vẫn là khó lòng phòng
bị. Thời điểm nàng nghĩ hết thảy đều thuận lợi lại bất ngờ không kịp phòng thủ
hung hăng đánh nàng một cái.
Thật là rất khó, rất khó…… Lâm Cẩn Dung ôm hai tay ở
phía trước cửa sổ im lặng đứng hồi lâu, rồi lại nhẹ nhàng tươi cười, mặc kệ như
thế nào, trước mắt cảnh ngộ của thân nhân nàng so với từ trước không phải đã
tốt hơn nhiều sao? Rốt cuộc nàng cũng có thành công nhất định.
Lại qua thêm mấy ngày, quả nhiên giống như Đào Thuấn
Khâm sở liệu, Lâm gia lặng yên không một tiếng động, hai nhà Ngô, Lục trực tiếp
phái huynh trưởng của Ngô Tương, Lục gia Nhị lão gia tự mình đến, cùng Đào
Thuấn Khâm gặp mặt đạt thành hiệp nghị sau đó bỏ hết tiền vốn. Mà lúc này, Đào
Thuấn Khâm đã ra tay trước, mạnh mẽ vang dội tích trữ nhóm hàng hóa đầu tiên.
Tiếp theo Lâm Thế Toàn cũng trở về, bất qua chỉ qua 7,
8 ngày, hắn vừa gầy vừa đen, đi cùng hắn còn có hai nhi tử của Thiết Hòe cùng
mười nông dân cường tráng. Hắn cố nhịn ăn cơm uống nước, trước đến gặp Đào thị,
đem tiền tài cùng thư của Lâm Cẩn Âm dâng hai tay: “Lúc trước luôn luôn giúp
Thiết quản sự làm việc, nàng rất thành thạo, có nhiều chỗ không tiện ra mặt, sợ
đi rồi lại có tin tức mới, cho nên trì hoãn chút thời gian. Vốn có thể về sớm
hơn một chút, nhưng mang theo nhiều thứ không dám không cẩn thận, buổi tối
không dám chạy đi, mà đoàn lại thêm nhiều người, vừa phải che giấu……” Còn nói
đến việc Lâm gia Đại lão gia cùng Nhị lão gia đều ra mặt bắt đầu mua lương
thực.
Làm việc rất tốt, Đào thị vừa lòng vô cùng, ngay lập
tức khen: “A Toàn hài tử ngoan, nhanh đi ăn cơm. Về sau ngươi cứ theo ca ca ta
ở lại bên này học bản sự! Đừng khiến ta thất vọng.”
Lâm Thế Toàn vừa mừng vừa sợ, giương mắt nhìn về phía
Lâm Cẩn Dung. Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười, hắn quả nhiên không làm
cho nàng thất vọng.