Lục Vân nghe thấy, thầm kêu không tốt, cũng bất chấp
đang nghe lén, vội vàng đứng dậy lao ra, chỉ thấy Lục Giam sắc mặt trắng bệch
như tuyết từ bên trong bước ra, nghe thấy nàng gọi thế nào cũng không chịu quay
đầu.
Lâm Ngọc Trân còn ở phía sau nói: “Ngươi dùng sắc mặt
đó cho ai xem đây? Ngỗ nghịch bất hiếu!”
Lục Vân mạnh đi lên phía trước, liều mạng bưng kín
miệng của nàng: “Nương, người bớt tranh cãi không được sao? Ngày sau, nữ nhi ra
cửa, trong nhà này cũng chỉ còn lại một mình người thì phải làm sao bây giờ?”
Nói xong nước mắt liền chảy xuống, che miệng lại thấp giọng nức nở.
Lâm Ngọc Trân ngẩn ra, thần sắc lụn bại cúi đầu xuống,
hơn nửa ngày mới cứng rắn nói: “Ta không sợ, tông pháp luật pháp đều ở đây, hắn
sao dám đối xử tệ với ta chứ? Nếu hắn bất hiếu, ta sẽ cáo trạng hắn! Tông pháp
sẽ không tha cho hắn, luật pháp cũng sẽ không tha cho hắn! Các cữu phụ của con
cũng sẽ không tha cho hắn.”
Lục Vân lau lệ: “Vâng, nhưng người vất vả bồi dưỡng
hắn một hồi, lại không để ý đến tương lai hắn mà đi cáo trạng, phá hỏng tiền đồ
của hắn, sau đó toàn gia hợp lại tranh đấu ngươi sống ta chết sao? Người chỉ
cần bớt tranh cãi bớt nói mấy lời khó nghe, ca ca cũng không phải cái loại
người không có lương tâm mà.”
Lâm Ngọc Trân cường ngạnh nói: “Con sao biết được? Tri
nhân tri diện bất tri tâm. Hiện tại hắn đã đối đãi như vậy, tương lai thì sao
đây?” Trong mắt nàng, Lục Giam có thể có thành quả như hiện tại tất cả đều là
công lao của nàng, hắn vốn phải vô hạn cảm kích nàng, nghe lời của nàng, không
thể ngỗ nghịch dù chỉ một chút ít, nếu không chính là vong ân phụ nghĩa.
“Hắn là đến nói mấy lời dễ nghe với người, là người tự
mình chui rúc vào sừng trâu. Con thấy, hắn đã nhiều ngày cũng không đến chỗ của
Tam phòng, chính là hôm nay đưa người trở về, ở lại đó dùng chút điểm tâm mà
thôi. Cho dù là thân phận chất nhi, hành vi như vậy cũng đâu có gì khác thường,
người có đi tìm tổ phụ cùng tổ mẫu, cũng sẽ không có tác dụng gì.” Lục Vân an
tĩnh lại, đứng dậy nói: “Người ta chỉ tùy tiện ra tay khóc lóc nháo loạn ngất
xỉu một chút, người đã vội làm theo tâm ý của người ta, đây là đẩy người đi, mà
không phải là kéo người lại. Thôi, người tâm tình không tốt liền nghỉ ngơi đi,
con đi nhìn xem thế nào.”
Lâm Ngọc Trân kỳ thật cũng hối hận vừa rồi đã nói
những lời này, biết được nàng muốn đi cứu vãn, cũng không ngăn cản nàng. Nhưng
trong lòng rốt cuộc không thoải mái, càng nghĩ càng giận, rốt cuộc vẫn là không
phải tự mình sinh ra, lại nghĩ tới hài tử của mình từ trước bị chết non, luôn
thầm nghĩ cố gắng sinh nhi tử cho Lục Kiến Tân, còn có một đống nữ nhân đủ loại
đủ kiểu kia của hắn, nghĩ đi nghĩ lại, không khỏi cảm thấy bi ai, nhưng không
muốn trước mặt hạ nhân tỏ ra yếu thế, đành rầu rĩ nằm lên giường, vụng trộm
chảy vài giọt lệ.
Lục Vân bước nhanh đuổi theo, ở nửa đường đuổi kịp Lục
Giam, gọi hai tiếng thấy Lục Giam không trả lời, liền đuổi theo nắm lấy tay áo
Lục Giam, lớn tiếng khóc nói:“ Ca ca, ca ca, huynh không cần A Vân nữa sao?”
Lục Giam quả nhiên đứng lại, cúi mi mắt không nói lời
nào.
Lục Vân nhìn trộm qua, nhưng thấy biểu tình hắn tuy
rằng còn khó coi, sắc mặt cũng đã không còn trắng bệch như trước, trong lòng
liền thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, rơi lệ nói: “Ca ca, mẫu thân trong lòng
khổ sở a, phụ thân như vậy, nàng cũng không biết kể với ai. Nàng vẫn đều lo
lắng sợ hãi, lại bị Nhị tẩu đâm thọc hai câu, cho nên mới hồ đồ, lời nói ra
không kịp suy nghĩ. Lúc này nàng đang hối hận, chính là không muốn tỏ ra yếu
thế, huynh đừng so đo với nàng. Khi đó chúng ta ở Giang Nam, cho tới bây giờ
cũng không như vậy, vì sao vừa về nhà lại trở thành tình cảnh này đây?”
Lục Giam nhìn chằm chằm phong lan cách đó không xa,
thấp giọng nói: “Ta sẽ không mặc kệ các ngươi.”
Từ nhỏ đến lớn, chuyện hắn đã đáp ứng chắc chắn sẽ
làm, được một câu cam đoan này, Lục Vân tuy đã buông lỏng tâm tư, nước mắt vẫn
chưa ngừng rơi: “Ca ca, trong lòng ta thật sự coi huynh là thân ca ca để dựa
vào, ta luôn muốn tốt cho huynh, không muốn huynh chịu ủy khuất. Nhưng ta không
có biện pháp, không giúp huynh được nửa phần. Nếu huynh muốn ta thay huynh làm
cái gì, huynh cứ nói, nếu ta có thể làm nhất định sẽ hết sức đi làm.”
Lục Giam thần sắc nhu hòa thêm vài phần: “Chỉ cần muội
có lòng là đủ rồi. Ngày thường……” Hắn nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Trở về đi, mẫu
thân có lẽ cần muội bồi chuyện.” Nói xong khẽ kéo tay áo trong tay Lục Vân ra,
rồi quay đầu nhìn lại.
“Ca ca!” Thấy Lục Giam quay lại, Lục Vân rưng rưng
cười đối với hắn nói: “Huynh đừng lớn tiếng với Nhị tẩu.”
Lục Giam hướng nàng cười cười, nhẹ nhàng gật đầu, bộ
pháp có vẻ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Lục Vân thu liễm tươi cười trên mặt, mệt mỏi xoa trán,
quá mệt mỏi, từ nhỏ đều hết sức chu toàn mối quan hệ giữa Lục Giam và Lâm Ngọc
Trân, thật sự quá mệt mỏi. Nàng quay đầu, nhìn thấy mấy thân ảnh lấp ló cách đó
không xa, lạnh lùng quét mắt nhìn mấy người kia một cái, ngẩng đầu lên, dường
như không có việc gì, vững vàng nặng nề mà trở về sân viện của Lâm Ngọc Trân.
Lâm Cẩn Dung trở về sân viện của mình, vừa vặn nhìn
thấy Quế Viên cùng Anh Đào vừa nói vừa cười, đang tẩy rửa trà cụ, liền thản
nhiên nói: “Rửa sạch thì lau khô rồi cất đi.”
Quế Viên không rõ, lại không dám hỏi, Anh Đào đành lên
tiếng: “Thiếu phu nhân, không cần dùng nữa sao?”
Lâm Cẩn Dung nói: “Không cần.” Sau đó đi thẳng vào
phòng.
Quế ma ma nghe tiếng bước ra, nhìn thần sắc nàng biết
đã xảy ra chuyện, vội đánh mắt về phía Lệ Chi, Lệ Chi tâm tình trầm trọng khe
khẽ thở dài, không giải thích vội, trước theo vào khuyên nhủ Lâm Cẩn Dung.
Đã thấy Lâm Cẩn Dung tự rót cho mình một chén trà
nóng, ôm lấy ngồi trên tháp, lạnh nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ, biểu tình giận dữ
cùng phiền chán vừa rồi cũng không thấy đâu nữa. Vì thế tâm tư buông một nửa,
nhắc ấm trà tiến lên: “Thiếu phu nhân, nô tỳ rót thêm nước cho người?”
Lâm Cẩn Dung đem chén trà đưa qua, nói: “Không cần
khuyên ta, ai cũng không thể khuyên được. Ta đang làm cái gì, trong lòng ta đều
biết.”
Lệ Chi nở nụ cười cười: “Nô tỳ còn chưa mở miệng,
thiếu phu nhân đã biết rồi sao. Nô tỳ chính là thấy a, tức giận với ai cũng
được, nhưng đừng giận Nhị gia. Hắn cũng không đắc tội thiếu phu nhân a, buổi
sáng hắn cũng rất che chở người mà.”
Lâm Cẩn Dung nói: “Ta muốn đi Tập Hiền các.” Tìm Lục
lão ông nói chuyện cũng tốt, không trông cậy vào hắn có thể làm được gì, tối
thiểu cũng phải biểu lộ tư thái cùng khó xử, không thể một mình gặm nhấm sầu
não tức giận.
Lệ Chi lại không biết nói nàng muốn làm gì, nháy mắt
tim như muốn vọt ra ngoài cổ họng, thất thanh nói: “Thiếu phu nhân, người vẫn
muốn đến đó nói sao? Kia không phải là lời nói trong lúc tức giận sao? Người là
tân nhi tức mới vào cửa, chạy đến trước mặt lão thái gia nói này nói nọ, kia…
kia không phải tự mình ép buộc chính mình sao?”
“Lệ Chi ngươi đi ra ngoài! Ta có lời muốn nói với
thiếu phu nhân.” Mành cửa bị nhấc lên, Lục Giam nhanh tiến vào, hai má bởi vì
phẫn nộ mà hiện lên đỏ ửng bất thường, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Cẩn
Dung, chớp cũng không chớp.
Lệ Chi lo lắng nhìn Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung hướng
nàng khoát tay: “Ngươi đi ra ngoài đi.” Lục Giam sẽ không động thủ, dù có phẫn
nộ cũng bất quá chỉ nghênh ngang rời đi mà thôi.
Lệ Chi đành phải lui ra ngoài đóng cửa lại, cùng vài
người Quế ma ma lo lắng đề phòng chờ ở bên ngoài, vểnh tai nghe động tĩnh.
Lâm Cẩn Dung nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không thèm
liếc Lục Giam. Người mà nàng lúc này không mong nhìn thấy nhất chính là Lục
Giam, nghe thấy thanh âm của hắn đều cảm thấy phiền chán.
Một bàn tay vươn tới, “Ba” một chút đem cửa sổ đóng
lại, Lâm Cẩn Dung không quay đầu lại, tiếp tục nhìn lên cửa sổ.
Lục Giam nhẫn nhịn, hít một hơi thật sâu, trầm giọng
hỏi: “A Dung, nàng muốn đi Tập Hiền Các làm cái gì?”
Lâm Cẩn Dung không trả lời.
“A Dung, nàng muốn đi Tập Hiền Các làm cái gì?” Lục
Giam lại hỏi một lần nữa, thấy nàng như cũ không để ý tới, không khỏi hơi nhếch
môi, gắt gao nhìn chằm chằm nàng.
Lâm Cẩn Dung nâng chung trà lên nhẹ nhàng uống một
ngụm, vươn tay ra mở cửa sổ.
Thái độ nàng khinh mạn chọc giận Lục Giam, Lục Giam
lớn tiếng gọi: “Lâm Cẩn Dung!”
Lâm Cẩn Dung không đề phòng, sợ tới mức tay run lên,
nước trong chén trà suýt nữa văng ra ngoài, rất nhanh nàng ổn định lại, đơn
giản đem chén trà đặt lên trên bàn, giương mắt nhìn Lục Giam: “Chàng muốn thế
nào?”
Lục Giam tức giận đến nở nụ cười: “Ta muốn thế nào? Là
ta hỏi nàng muốn như thế nào? Nàng cho hôn nhân là trò đùa sao? Nàng coi ta là
cái gì?” Hắn biết nàng không thích hắn, thậm chí không hiểu vì sao lại chán
ghét hắn, nhưng dĩ nhiên đã thành thân, trở trở thành phu thê, hắn muốn cùng
nàng sống cả đời. Hắn cũng muốn có người đau lòng hắn, cũng muốn có người thật
tình đối tốt với hắn, hắn cũng có thời điểm chịu ủy khuất, có băn khoăn gì cũng
muốn có người để thổ lộ. Nhưng mà nàng, lại khinh mạn hờ hững như vậy, hoàn
toàn không thèm để ý tới.
Ngươi thì sao, lúc trước ngươi coi ta là cái gì? Lâm
Cẩn Dung nhìn hắn: “Ta không muốn thế nào cả, ta chỉ là không biết nên làm như
thế nào mới tốt. Vô luận làm gì, ta đều không thể thỏa mãn yêu cầu của các
nàng. Chàng đừng cho rằng ta không gì không làm được, đương nhiên sẽ có lúc gặp
cảnh khốn cùng. Chàng cũng đã nghe thấy ta và cô cô nói chuyện với nhau, ta
cũng có phụ mẫu sinh hạ giáo dưỡng, ở nhà ta mẫu thân coi ta là tâm can bảo bối
mà đau sủng, không phải để người khác tùy ý giẫm đạp chịu ủy khuất. Ta không
nói, không phải ta không hiểu, ta không tức giận, không phải ta sợ hãi, chính
là bởi vì ta không muốn. Chàng hỏi ta muốn đi Tập Hiền Các làm cái gì, ta liền
nói với chàng, ta muốn thỉnh giáo lão thái gia, nên làm như thế nào mới có thể
làm tốt chức trách nhi tức của Lục gia. Chàng nghĩ rằng ta không muốn giữ thể
diện hay sao? Cho dù là ta không muốn, ta cũng còn có cha mẹ tỷ đệ mà!”
Những lời này, ở trong lòng nàng ẩn dấu rất nhiều năm,
kiếp trước vẫn muốn hỏi, vẫn muốn nói, nhưng không thể thốt ra lời, thật không
ngờ hôm nay lại lên tiếng, Lâm Cẩn Dung nhất thời khó chịu nói không nên lời,
nàng hơi hơi ngầng đầu, nghiêng mặt đi, ra lệnh cho bản thân có thể phẫn nộ, có
thể phiền chán, nhưng tuyệt đối không được thương tâm, không được khổ sở. Không
đáng, nửa điểm không đáng. Bất quả chỉ là nàng đang đi trên đường, không thể
không tốn chút thời gian cùng tinh lực chặt đi một bụi gai mà thôi.
Lục Giam không nói gì, mà vẫn trầm mặc nhìn nàng.
Trong phòng im ắng, chỉ có tiếng hít thở nhợt nhạt nhẹ
nhàng của hai người.
Thật lâu sau, Lục Giam mới thấp giọng nói: “Ta sáng
nay ở lại bên kia ăn cơm, cố ý nói với Tam thúc phụ cùng Tam thẩm nương, nàng
vốn có ý tốt, không liên quan đến nàng, là ta đi nói với tổ phụ, đối với Lục đệ
chỉ có lợi. Tam thúc phụ đáp ứng về sau sẽ không để Tam thẩm nương đến phiền
nàng nữa.”
Thấy Lâm Cẩn Dung rũ mắt không nói, vẫn bất vi sở
động, hắn nhịn lại nhẫn, khó chịu nói: “Ta cũng không muốn như vậy.” Nếu có
thể, hắn cũng muốn Lục Thiện thông minh hoạt bát khiến người yêu thích, cũng
muốn Đồ thị sang sảng đơn giản kiên cường, cũng muốn Lâm Ngọc Trân giống như
cữu mẫu Đào thị hòa ái dễ gần, dày rộng nhân từ. Nhưng không thể, hắn thấp giọng
nói: “A Dung, hôn nhân không phải trò đùa, nàng không thể tùy hứng như vậy.”