The Khải Huyền

Chương 31: Chương 31: True Enemy – Kẻ Thù thực sự (1)




Họ giao cho tôi một bài toán khó, bài toán mà ngay đến bản thân họ cũng không giải được. Không, thực tế là họ sẽ cố gắn làm việc đó dù có tôi hay không, đơn giản là với cái giá phải trả là bao nhiêu mà thôi, tôi chỉ là 1 vật nặng để khi họ đặt lên bàn cân thì cán cân sẽ cân bằng hơn chút it.

Trước hết tối nay tôi sẽ ra ngoài bắt vài con rabs cho Fisher và đồng nghiệp của anh ta, còn việc xuống căn hầm đó tôi cần phải suy nghĩ thêm. Ở ngoài ban công ngắm nhìn Sài gòn im lặng 1 cách thanh bình quả thật làm tôi cảm thấy nhẹ nhõm lạ dù công việc còn nhiều, từ trên cao thế này chẳng ai có thể biết được đây là thành phố chết, thành phố mà đến con chó cũng không có chỗ nương thân.

-Căng thẳng quá nhỉ? Giọng Mary vang lên ở đâu đó.

-Hey!

Tôi quay lại chào khi thấy cô ta đẩy cửa bước ra ngoài.

-Mary không nên ra đây! Tôi vẫn xưng tên 1 cách sến rện như thế vì tôi thấy chúng tôi vẫn chưa thân nhau cho lắm.

-Anh ra được tại sao em không ra được? Cô nàng đáp lửng lờ.

Tôi xoay người lại, khoanh tay dựa vào ban công nhìn cô nàng từ đầu đến đuôi rồi cười mỉm?

-Anh cười gì?

-Ah…thì buồn cười….Tôi đáp

-Anh có thôi đi không, làm người khác khó chịu đấy. Cái kiểu chảnh quen thuộc

-Ừ! em ra đây làm gì?

-Cũng như anh thôi, hít thở!

-Ừ….thật ra lúc này tôi không có hứng nói chuyện là mấy.

-Đáng lẽ anh không nên nhận lời cho chuyển đi này.

-Anh đâu có nhận lời, họ ép anh đi đấy chứ.

-Vậy sao? Mary có vẻ ngạc nhiên

-Ừ, dài dòng lắm.

-Nhìn thái độ của anh không có vẻ bị ép buộc.

-Cũng vì sự an toàn của mọi người thôi. Tôi nhún vai.

– Còn em? sao em lại nhận lời?

-Công việc của em mà.

-Em tới Sài Gòn bao giờ chưa? Ý anh là trước khi nó như thế này…

-Chưa anh, Em sang Mỹ từ khi lên 10.

-Thú thật mà nói a thích nó thế này hơn chứ bình thường thì ồn ã lắm.

-Vâng!

-Anh muốn hỏi thật em 1 câu.

-Anh nói đi.

-Họ muốn xuống đó…để làm gì?

Có lẽ Mary cũng biết trước rằng khi ra đây tôi sẽ hỏi câu này nên cô nàng không lung túng là mấy.

-Mọi chuyện tệ hơn anh tưởng, dù họ có làm gì đi nữa cũng là tốt cho chúng ta, ý em là đất nước….!

Không biết đây là lần thứ mấy người ta từ chối cho tôi câu trả lời, bản tính tôi thì không van nài hay mè nheo gì ai bao giờ nên Tôi cũng không mong đợi câu trả lời từ Mary.

-Ừ…

-Thực ra James nói em ra đây có đôi lời với anh để ngày mai…

-Anh hiểu rồi…tôi ngắt lời.

-Chuyện này không đơn giản nên a sẽ cố gắn, trời tối rồi đó. Mình nên vào trong thì hơn.

Tôi đẩy cửa mời cô nàng bước vào trong, vì tý nữa tôi phải đi bắt rabs nên phải ghé qua chỗ Fisher 1 chút, tạm biệt Mary ở hành lang tôi qua chỗ Fisher.

Fisher chiếm hẳn 1 phòng thuyết trình lớn, bên trong có khá nhiều chuyên viên đang lắp đặt máy móc. Nếu không biết là chuẩn bị cho bọn rabs thì đây có vẻ giống bệnh viện hơn.

Tôi rón rén bước vào, mọi người khá bận bịu nên không chú ý tới tôi là mấy, nhất là Fisher. Anh ta cứ quay tới quay lui tháo tháo lắp lắp, thỉnh thoảng còn gắn đồ lên người tự kiểm tra.

-Here you are!!! Anh đây rồi, Fisher mừng rỡ khi thấy tôi.

-Yeah!!! a lot of works huh? Nhiều việc nhỉ?

-Everything nearly done, now we wait for you to bring them here. Tất cả gần xong rồi, chỉ chờ anh mang chúng về nữa thôi.

-Ok! just 3 right? I means if you testing on them and they die, I’ll……Chỉ cần 3 con thôi đúng không? ý tôi là nếu anh thí nghiệm mà chúng chết thì tôi sẽ phải……

-No! no! just 3. Không! không! chỉ cần 3 mà thôi. Fisher ngắt lời.

-Just some kind of brain tests, behavior and light sensitives, I won’t kill them. Chỉ là thí nghiệm trên não, hành vi và nhạy sáng, tôi không có ý giết chúng đâu.

-Ok! good. Tôi gật gù toan bỏ đi trước khi Fisher kịp kể lễ nhưng có vẻ hơi muộn.

-As you know, I want to figure out why the fuck in the cities they live like this….i mean afraid of sun light…..i have some theory and I have to test it.

Như anh đã biết, tôi muốn tìm hiểu tại sao bọn rabs trong thành phố lại sốg như vậy….lại sợ ánh sáng…tất nhiên là tôi có 1 số giả thuyết và muốn kiểm tra chúng.

-I think just because in the city they have more place to hide….and…it become habits….

Tôi nghĩ là chỉ vì ở trong thành phố chúng có nhiều nơi để ẩn nấp hơn và dần dần thành thói quen. Tôi cố giải thích

-NO! NO WAYS!!! Không! không phải.Fisher đột ngột lớn tiếng làm tôi giật mình.

-Did you here when it begin. Anh có ở đây khi mọi chuyện bắt đầu không?

-Yes. Có…!

-Did you see the very first attack? Anh có nhớ vụ tấn công đầu tiên không?

-Yes?

-When was this? Khi nào?

-In the afternoon….! Buổi trưa.

-YES! YES! afternoon, at first they not scare of light …! Đúng, chính xác, ban đầu chúng không hề sợ ánh sáng.

Tôi ngơ mặt ra, đúng rồi! Cuộc tấn công đầu tiên tôi thấy tầm 4h chiều ở phòng GYM, ban đầu chúng không hề sợ ánh sáng.

-So why the fuck they scare of it now?Vậy thế quoái nào mà chúng lại sợ ánh sáng? Fisher hỏi dồn.

Tôi lắc đầu tỏ vẻ không biết làm anh ta càng được đà lấn tới.

-They are absolutely not afraid of light, even living in the dark can lead to light sensitive but it can not make them like that, the hunger is much more danger than the light.

Chúng nó hoàn toàn không sợ ánh sáng, dù có sống lâu trong bóng tối chỉ làm chúng nhạy sáng 1 chút thôi, cơn đói với chúng thậm chí còn đáng sợ hơn ánh sáng.

-….And….this only happen in large cities. Và chúng chỉ xảy ra ở những thành phố lớn mà thôi….

-Please make it loud and clear. Làm ơn nói toẹt ra đi, tôi tỏ vẻ van nài vì quá mệt với cái kiểu nói chuyện càng lúc càng rối của anh ta.

-Bring them here and I’ll tell you. Đem chúng về đây tôi sẽ nói cho nghe. Fisher tỏ vẻ đắc thắng.

-Ok…Được rồi…

Đáng lẽ tôi không nên ghé qua chỗ anh ta thì đúng hơn, đã rối anh ta còn làm cho tôi rối hơn, rõ chán! Chào khéo anh ta rồi tôi chạy đi kiếm gì ăn. Tối nay còn kha khá việc phải làm.

Kế hoạch của tôi cũng đơn giản, gọi thêm vài người rồi đi ra ngoài, gặp con nào thì dụ nó tới rồi chụp lấy thôi. Yêu cầu của Fisher là còn nguyên vẹn nhưng cho nó vài đấm vài đá chắc chũng không sao, thậm chí cứ “Tưng bừng” 1 chút rồi lựa con nào còn thoi thóp đem về là được.

Thú thật họ đang làm cho tôi phật ý khá là nhiều, lúc cần thì gọi tôi đến trong khi lúc tôi nói lại chẳng ai nghe. Tôi biết giữa tôi và họ cũng chẳng có ràng buộc gì cả, tôi có thể đi bất cứ khi nào tôi muốn nhưng tôi cảm thấy có 1 chút trách nhiệm gì đó ở đây.

Điều duy nhất bây giờ tôi muốn là kết thúc chuyện này thật nhanh, quay lại đón Nhi-Hùng và về với Gia đình như đã hứa. Có lẽ với tôi lang bạt và mạo hiểm như thế đã đủ rồi.

Và như Mary đã nói, mọi chuyện trầm trọng hơn tôi tưởng….

Anh Nam và tôi dẫn 1 toán tầm 10 người đi ra ngoài để bắt rab, chúng tôi đi trên 2 xe, tất nhiên là tôi lái chiếc Triton quen thuộc, nó còn có cả thùng sau đủ để chứa “hàng”.

Vừa chập tối bọn rabs được xổ chuồng nên sẽ khá hung tợn và tập trung đông, để đảm bảo an toàn cho mọi người chúng tôi ra ngoài lúc 10h hơn.

Với tôi chuyện rabs ở đâu là không khó, chỉ cần vào thành phố 1 chút đã có thể bắt gặp vài con đi ngông nghênh nhưng giết là 1 chuyện bắt là 1 chuyện khác. Tốt nhất tôi nên dẫn mọi người ra đại lộ Nguyễn Văn Linh, thỉnh thoảng có vài con đi lẻ cho chúng tôi dễ dàng xử lý.

-Em biết luật chưa? Anh Nam hỏi khi tôi đang lái xe ra khỏi cổng

-Luật gì anh?

-Nếu có chuyện không may thì….

-Bắn em? tôi hỏi.

-Không, em có 2 lựa chọn…1 là chạy đi…2 là tự tử…..

-Ừ. Em biết! Tôi còn thậm chí chưa nghĩ tới chuyện bị cắn nữa mà anh ta đã hù tôi như vậy.

Vì phải tắt hết đèn xe nên chúng tôi phải đi thật chậm, anh Nam lấy kính tầm nhiệt là nhìn liên tục. Có lẽ anh ta đang sốt ruột tại sao đi lâu vậy vẫn chưa thấy con nào.

-Vào trong thành phố có nhiều lắm nhưng đông quá thì không kham nổi đâu. Tôi chủ động giải thích.

Mãi thì có 1 còn đang ngông nghênh giữa đường, chúng tôi dừng xe bước xuống. Anh Nam bố trí mọi người chuẩn bị thòng lọng và lưới còn phần tôi sẽ dụ nó lại.

Sau khi chuẩn bị xong tôi rón rén đi tới, 1 con rab tuổi đôi mươi cũng rách rưới và ốm đói như những con khác. Có lẽ bộ dạng tôi không khác chúng là mấy nên nó nhìn tới vài lần vẫn không thèm để ý làm cho tôi phải tới gần hơn.

Ê!!! Tôi la lên.

Nó quay qua và coi bộ đã để ý liền chạy lại. Theo phản xạ tự nhiên tôi đưa súng ngắn lên, chợt nhớ là đang làm nhiệm vụ nên tôi hạ xuống và chạy giật lùi cố đừng để nó tụt quá xa và cũng đừng lại quá gần.

Ban đầu tôi còn cố tỏ vẻ nghiêm túc nhưng con rab này nó thảm quá, nó chạy được ít bước thì chuyển thành đi và cuối cùng là lết lại chỗ tôi nên tôi phải dừng lại đợi nó.

Quay ra chỗ mấy người phục sẵn tôi làm dấu xin lỗi vì để họ đợi lâu rồi cười nhưng cười ngừoi chớ vội cười lâu.

Đang nhảy chân sáo thì tôi vấp phải cái gì đó té cái bịch, mấy người thấy vậy hết hồn tính chạy lại đỡ thì tôi lồm cồm bò dậy, xấu hổ quá nên tôi xua tay bảo thôi rồi đích thân lại xữ nó cho nhanh.

Nó lao lại đớp, con nào cũng lao lại đớp trước tiên, tôi né qua 1 bên. Sau cú đớp hụt nó mất đà lao tới, chớp thời cơ tôi tặng thêm 1 đạp. Nó ngã dúi dụi xuống đất, nhanh chân tôi đè lên cổ nó cắm mặt xuống lòng đường.

Con vật giãy giũa nhưng mọi người đã tới, 2 anh lính nắm tay nó bẻ ra sau cột lại, giữ đầu, bịt miệng, cột chân rồi vất lên xe.Sau cái màn biểu diễn “quê độ” tôi lẳng lặng leo lên xe không dám nói thêm lời nào.

Chúng tôi bắt được con thứ 2 cách đó không xa, lần này mọi người lao ra tròng thòng lọng vào cổ nó rồi bắt tại chỗ vì kịch bản ban đầu không hiệu quả cho lắm.

Chúng tôi vẫn đi chậm chậm trên đại lộ với 2 con rabs sau thùng xe, chỉ còn 1 con nữa thôi là xong việc. Đêm khuya thanh vắng, giữa đại lộ mênh mông chũng tôi cứ lầm lũi đi như những thợ săn kiên trì.

Ai đó thở dài thường thượt vì chán chường, xin lỗi nhưng thực ra tôi chủ ý để mọi người lang thang như vậy, lâu rồi tôi mới có được cái cảm giác này nên tôi muốn tận hưởng nó 1 chút, cảm giác tĩnh lặng nhưng có gì đó mạo hiểm, cảm giác đi săn và cũng bị săn.

Lang thang mãi chúng tôi đã ra ngoại ô, gần tới Quốc Lộ 1. Tôi nghĩ là cuộc đi săn nên kết thúc ở đây nên đánh lái vào 1 con đường nhỏ dẫn vào khu dân cư. Cắt cử 2 người canh gác đầu đường để khỏi bị chặn, chúng tôi đậu xe bên đường rồi bắt đầu ra tay

Ở đây chắc chắn sẽ có rabs, thậm chí nhiều là đằng khác nên tôi xuống kiểm tra trước, quàng súng lên vai tôi tiến vào, 2 bên nhà nhà cửa im lìm nhưng chắc chắn trong con hẻm nào đó phải có vài con. Nhẫn nãi tôi bước từng bước một cố gắn không gây ra tiếng động vì nếu không chúng sẽ ùa ra đây mất.

Đúng như tôi dự đoán, 4 con rab đang đứng im lìm trong con hẻm cách tôi không xa. Nhưng mà 4 con cơ đấy, tôi quay lại ra dấu gọi mọi người lại vì phải cần sự giúp sức của họ khá nhiều. Chúng tôi sẽ hạ 3 con và bắt 1, tôi dựa lưng vào tường vẫy tay cho mọi người tới.

Mấy anh lính nhảy xuống se chạy lộp bộp, tôi phe phẩy mấy lần bảo nhỏ thôi mà chắc tối quá họ không thấy. Thò đầu vào nhìn, mấy con rabs thấy động bắt đầu khật khưởng đi ra.

Chán thật, mấy ông này làm ăn như khỉ. Hy vọng họ đến kịp để xữ bọn nó cùng lúc.

Toán lính đang đổ tới chỗ tôi còn hơn chục mét nữa tự nhiên đứng khựng lại rồi chần chừ, Xa xa 2 thằng gác đầu đường cũng chạy lại chỗ xe. Có biến gì rồi!

Anh Nam lệnh cho tất cả lên xe rồi gọi tôi quay về, tôi thò đầu vào nhìn lần nữa, chúng nó gần quá rồi tôi lắc đầu bảo không được vì rabs đã ở ngay sau lưng. Anh ta đi lui dần rồi móc bộ đàm ra định nói gì đó với tôi nhưng không, tiếng bộ đàm vang lên là tôi chết chắc nên nhanh tay tôi móc bộ đàm ra rồi tắt ngay lập tức trước khi anh ta kịp nói

Có lẽ anh ta cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra nên bất lực đi về xe phó mặc cho tôi đang mắc kẹt.

Chuyện gì vậy? không lẽ có cả đàn rab đang di chuyển trên đại lộ và chúng sắp đi qua đây khiến cho mọi người phải rút vào trong xe?

Kệ! tôi phải lo phần tôi trước, nín thở nấp sau góc tường tôi chờ cho chúng đi qua. 1 con rồi 2 con…..giương súng lên, chỉ cần chúng quay qua tôi sẽ bóp cò.

Tôi đang căng não chờ đợi con thứ 3 thì có gì đó rất lạ, mặt đất bất thình lình rung lên, nhẹ thôi nhưng tôi có thể cảm nhận được. Ngẩn lên trên thấy tấm mái che cũng rung rinh giũ bụi xuống đầy đầu tôi.

Cái gì thế? tiếng ù ù ở đâu vang vọng rồi mỗi lúc gần hơn, tiếng gì đó gãy vỡ rồi tiếng sắt thép…..nghe rất quen thuộc.

Đám rab cũng cảm nhận được điều đó, chúng lao nhanh ra ngoài bỏ mặt tôi.

Thở phào nhẹ nhõm nhìn về phía xe, mọi người trong xe đều nằm rạp xuống để trốn.

Bọn rabs lúc này bỏ qua 2 chiếc xe rồi đi về phía đầu đường, chúng đi mỗi lúc 1 nhanh hơn vì tôi cũng cảm thấy được cái gì đó đang tiến rất gần lại đây, cái gì đó rất to lớn khiến cho mấy người lính kia phải trốn tránh như vậy.

Tôi chạy lại chỗ xe, anh Nam thò đầu lên bảo tôi nấp đi. Dù đã thấy nhưng tôi vẫn cố chạy thêm vài bước nữa cốt là để tìm hiểu xem cái gì đang tiến tới.

Nhưng mọi chuyện có vẻ nghiêm trọng hơn tôi tưởng, tay Nam giơ súng ngắn lên chỉ thẳng vào tôi, mặt đanh lại. Nằm xuống hoặc anh ta sẽ bắn….!

OK!…đành vậy.

Tôi nằm xuống khi cách chiếc xe chỉ 3 bước, cần thận tôi trường vào gầm xe chờ đợi.

Cái nòng pháo dần dần lộ ra, rồi cả chiếc xe tăng mà tôi chẳng biết là loại gì lừ đừ vượt qua ngã ba đường. Trên tháp pháo 1 tay lình chiểm chệ đứng quan sát xung quanh.

4 con rab đứng ngó nghiên chẳng hiểu chuyện gì cũng như tôi vậy. sau chiếc xe tăng là nhiều chiếc thiết giáp khác, cả xe chở quân cứ lần lượt kéo qua, lạ 1 điều là lũ rab. Chúng cứ đứng đó nhìn, không lao lại cào cắn gì cả.

Tất cả những gì tôi có thể thấy lờ mờ là cái quốc huy sao vàng quen thuộc của quân đội ở trên thành xe.

Nằm dưới gầm xe mà tôi hoang mang vô cùng. Tại sao những người lính đặc công trong xe lại trốn đoàn tùng thiết này? Có thực sự họ là lính đặc công của quân đội Việt Nam? Có thật sự tôi đang phụng sự đất nước không? Hay tôi đang bị lợi dụng bởi thế lực nào đó với những âm mưu mà suốt những ngày qua họ không hé răng cho tôi nữa lời?

Minh …! Minh….!

Tiếng lão Nam khe khẽ gọi trong khi tôi vẫn nằm dưới gầm xe cố mà suy nghĩ chuyện gì đang diễn ra…. cho tới khi nghe tiếng chân đi lạo xạo từ xa tôi mới sực nhớ là mấy con rabs vẫn lượng lờ ở đầu đường, mò ra ngoài tôi gõ vào kính xe bảo mọi người ra bắt nốt cho xong.’

-Xin lỗi…! Tay Nam chủ động mở lời khi vừa đẩy cửa ra ngoài. Cũng đúng thôi, thể loại gì mà lại vất đồng đội ở 1 xó xong lại chỉa súng vào mặt như thế kia.

Tôi chẳng nói gì quay đi tỏ vẻ bất mãn, như đã tính trước chung tôi hạ 3 con rồi giữ 1 con. 2 chiếc xe quay đầu chậm chậm chạy về căn cứ vì họ không muốn chạm mắt đội quân kia trong khi tôi thì lại đang muốn tìm hiểu mọi chuyện.

Tay Nam biết tôi đang bực mình chuyện mới nãy nên cũng đăm chiêu lắm. Trong xe chẳng ai nói gì, thỉnh thoảng chỉ có tiềng giãy đành đạch của 3 con rab trong thùng xe vang lên.

Gần về tới nơi tôi mở lại bộ đàm để báo cho Fisher biết mà chuẩn bị vì chúng tôi đi cũng khá lâu rồi, vì mới nãy tôi tắt bộ đàm đi nên mở lại phải dò sóng.

Cái bộ đàm cứ ì ì xèo xèo mãi mới bắt được sóng và tên nào đó đang gào lên câu được câu mất:

-Goảng Khài A…! Goảng Khài A…! (Nhanh lên…!)

Tôi đang nhăn tráng không hiểu gì thì tay Nam giật lấy cái bộ đàm tắt đi ngay lập tức, tôi thấy có vẻ căng nên thôi.

Xe đi xuống hầm, tay Nam vừa xuống xe đã vọt đi về phòng chỉ huy để tôi với mấy người vất vả lắm mới lôi 3 con rabs lên phòng thí nghiệm.

Fisher đợi sắn, đặt 3 con rabs bị đặt lên giường xích lại sau đó Fisher lắp đặt đủ thứ thiết bị lên người chúng,có lẽ đợi chờ đã lâu anh ta lao vào làm việc mà không màn cảm ơn tới tôi.

Tôi ra tới cửa sực nhớ là còn chuyện phải nói nên quay vào:

-Fisher!

-What? I’m busy here. Việc gì? tôi đang bận.

-Catch this…Chụp lấy… Tôi quăng cho anh ta khẩu súng.

-Shoot they first and then shoot yourself, just in case…. Bắn chúng nó trước rồi tự bắn mình sau….phòng khi…..

Tay Fisher biết bị nói đểu nên chống nạnh hằm hè với tôi. Thấy không vui nữa nên tôi bỏ ra ngoài. Tôi tính nghỉ 1 lát nhưng không có tâm trạng, ghé qua chỗ quân nhu mượn ống nhòm nhìn đêm rồi lặng lẽ xuống lấy xe máy đi ra ngoài với mục đích tìm hiểu đội quân kia là ai.

Và cũng may là tôi còn giữ chiếc Ducatti nếu không bây giờ khó mà ra ngoài vì toàn bộ xe đang bị quản lý chặt dưới hầm.

Lúc đi ngang qua chỗ mấy tay lính bảo vệ họ có làm khó dễ 1 chút nhưng lấy lí do trinh sát để sáng mai đánh xuống hầm tôi cũng được cho qua.

Giữa đêm tối tôi lao đi trên đường, không khó để truy theo dấu vết đoàn quân sự mới nãy. Vết bánh xích nghiến nát mọi thứ trên đường vẫn còn rõ ràng.Lạ 1 điều là đêm nay lũ rabs không hung hãng và đổ ra đường nhiều như trước. Thấy động chúng cũng chỉ quay lại nhìn rồi bám với theo ít bước mà thôi.

Họ đang đi vào trong thành phố, sợ phải đụng mặt nên tôi chậm lại lần dò theo dấu vết. Lên tới cầu Khánh Hội tôi đã thấy đoàn xe của họ ở dưới khu vực công trường Mê Linh.

Lấy ống nhòm ra tôi đặt lên mắt rồi quan sát. Cờ đỏ sao vàng, nhưng không phải là 1 sao mà là 5 sao vàng. Hóa ra là bọn Trung Quốc.

Vậy là mọi chuyện đã rõ ràng, tôi tức tốc chạy về căn cứ. Vừa đặt chân vào tôi đi bị lôi lên phòng chỉ huy và bị xạc cho 1 trận vì tự ý đi ra ngoài, chẳng thèm xin lỗi. Tôi chờ đợi, chờ đợi cho những người này nói cho xong sẽ đến lượt tôi.

-Why don’t you tell me the Chinese people coming into town. Sao các ông không nói cho tôi biết là người trung quốc đang đổ vào thành phố?

-It’s Classified! Đó là vì bí mật quân sự. James đáp

-Fuck your classified, i nearly get killed to night because of you fucking classified. Tuyệt mật con khỉ, tý nữa tôi đã bị chết vì bí mật khỉ khô của các ông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.