James nghe tôi nổi điên liền nhìn qua chỗ tay Nam, Nam gật đầu xác nhận:
-The PLA (People’s Liberation Army) has arrived. Quân đội trung quốc đã tới.
-Calm down. We sorry about this. Bình tĩnh, chúng tôi xin lỗi.
-I know I’m not play an important role in this mission, but if you need me you have to trust me and tell me everything.
Tôi biết tôi không có vai trò quan trọng ở đây nhưng nếu ông cần tôi thì phải tin tôi và nói cho tôi biết mọi chuyện.
-Ok, there are nothing left to hide. Nam…Tell him. Được rồi không còn gì để giấu, Nam kể cho cậu ta nghe đi.
Tôi ngồi xuống và lắng nghe từng chữ. Lợi dụng dịch bệnh, quân Trung quốc đã triển khai chiếm đóng khắp châu Á từ Nga, Nhật, Hàn, Ấn Độ cho tới Thái lan, Myanma và Lào. Các cường quốc lớn như Nga, Mỹ, Anh và châu âu bị tổn hại nặng nề và chưa hoàn toàn kiểm soát được dịch bệnh nên không thế ứng cứu hay ngăn chặn quân Trung Quốc. Thậm chí Liên hợp quốc còn phải đang chơi trò câu giờ bằng cách làm ngơ cho quân Trung Quốc hoành hành ở châu á để có thời gian cho Châu Âu và Châu Mỹ phòng bị. Trung Quốc không lẻ loi 1 mình mà kéo theo nhiều chư hầu như Campuchia, Pakistan và các nước châu phi. Các nước này đa số không bị bệnh dịch vì đơn giản là họ không có tiền để mua vácxin.
Cách đây 3 ngày, Bangkok thất thủ, sau khi bàn giao lại cho chư hầu là Campuchia, quân Trung Quốc đổ sang Việt Nam từ phía biên giới tây nam vì trước đó chúng đánh xuống từ phía bắc thì bị quân Việt Nam chống trả quyết liệt và cầm chân.
Có nhiều giả thuyết cho rằng Vancouver là do bàn tay của chính phủ Trung Quốc nhưng chưa có bằng chứng gì thuyết phục mặc dù quân Trung Quốc đi tới đâu thì tụi rab bị đẩy lui tới đó. Họ đang ngờ vực quân Trung Quốc thậm chí còn kiểm soát được bọn rabs và dùng tụi rabs để dọn đường.. Đó chính là lý do tại sao chúng ta cần vào đây và thu thập mẫu vật cho Fisher.
-Vậy còn vụ dưới hầm Vincom là sao? Tôi hỏi.
-Nuke! Bom nguyên tử!
-Chúng ta sẽ đánh sụp Sài Gòn? Tôi ngạc nhiên
-Đúng! Để giảm thiểu bụi phóng xạ và đảm quả hiệu quả. Quả boom cần nằm sâu dưới đất ngay trung tâm thành phố. Chúng ta sẽ nhấn chìm cả quân Trung Quốc lần con bệnh trước khi chúng tiến xa hơn.
Việc U.N bàn giao boom hạt nhân cho Việt Nam là tốt mật vì nếu quân Trung Quốc biết sẽ kiếm cớ mở rộng chiến tranh, đó là lý do tại sao tất cả nhân viên UN ở đây phải tháo phù hiệu.
Tôi nghe xong thì cũng không biết gì hơn. Hóa ra thùng hàng được bảo vệ nghiêm ngặt chính là quả boom.
-Nhưng chúng ta không thể bỏ boom cả 1 thành phố chỉ vì …..ý tôi là ….Tôi ngập ngừng vì nghe thật xấu hổ khi phải phá hủy toàn thành phố chỉ vì không đánh được quân Trung Quốc.
-Chúng ta không còn cách nào khác, nếu có bằng chứng trong tay U.N có thể tiến hành phản công nhưng bây giờ Sài Gòn đã lọt vào tay chúng. Nay mai chúng sẽ mở rộng ra toàn miền Nam nên chúng ta phải đánh đổi Sài Gòn.
-Chúng ta không còn lực lượng quân sự nào hay sao?
-Sau 9 tháng chống trả quyết liệt chúng ở phía Bắc lại phải kìm hãm dịch bệnh chỉ còn non nửa quân lực là quân khu 3-4-5 và 1 phần quân khu 9. Ngay cả quân khu thủ đô cũng đã thiệt hại nặng. Tất cả đều biết đây là việc vạn bất đắc dĩ nhưng không còn cách khác. Anh Nam vẫn chậm rãi giải thích cho tôi nghe.
-Tôi nghĩ cậu biết vậy là được rồi, dù có cậu hay không chúng tôi cũng vẫn phải gài quả boom cho bằng được. Tay chính trị viên chen vào.
-Thật xấu hổ khi mười, hai mươi năm nữa con cháu chúng ta nghe kể rằng chúng ta phải phá hủy thành phố vì không giữ được nó. Tôi thở dài….
-You’re clear now. I think you should take a break. We’ll go early tomorrow. Bây giờ cậu đã biết mọi chuyện rồi, cậu nên nghỉ 1 lúc chúng ta sẽ đi sớm vào sáng mai. James vỗ vai tôi.
Ra ngoài tôi nằm xuống và xâu chuỗi lại tất cả các sự kiện, tất cả đều hợp lý đến từng chi tiết. Nếu quân Trung Quốc kiểm soát được tụi rabs chúng sẽ dùng rabs là đội quân dọn đường mà không đổ một giọt máu nào cả, tôi đã chứng kiến bọn rabs không hề tấn công đoàn xe và cứ như thế thì chúng đánh chiếm cả Việt Nam hay toàn bộ 1 phần thế giới chỉ là nay mai.
Đang nằm thì tôi chợt nghĩ nếu chúng ta có thể kiểm soát được tụi rab thì có thể dùng rab để đánh ngược lại quân Trung Quốc, bật dậy tôi lao qua chỗ Fisher, anh ta vẫn đang bận bịu nhưng vừa thấy tôi đã hớn hở khoe.
-I’m nearly done, I’m gonna find it…..Sắp xong rồi, sắp tìm ra rồi….
-Tell me…Nói đi…tôi hỏi ngay
-Look at the electro encephalo gram of their brain, it not natural….Nhìn vào điện não đồ của chúng đi, có gì đó không bình thường…
Tôi nhìn vào mấy cái màn hình máy tính với đủ thứ các số liệu rồi sóng não xong chẳng hiểu gì cả.
-More clearly please….Rõ hơn chút đi, tôi nài nĩ.
-Here…. This is a EEG of a normal victim and this is the victim right here. Đây là điễn não đồ 1 con rab bình thường so sánh với con rab nằm đây. Fisher mở 2 file điện não đồ lên cho tôi coi…
-Ok…so…Rồi sao nữa, tôi vẫn chưa hiểu.
-Look…it less fluctuated than the normal victim. Which mean they are different….
Nhìn đi, điện não đồ của con rab ở đây ít biến động hơn, có nghĩa là chúng hoàn toàn khác với con rab bình thường….
-Ok, anything else? Ừ, còn gì nữa không?
-And….i was right, they are not afraid of light. Và tôi đã đúng, chúng không sợ ánh sáng…
Fisher vừa nói vừa lấy đèn pin soi vào mắt con rab, nó có giật mình nhíu mắt nhưng không phản ứng mạnh lắm…
Tôi đang tự hỏi, chúng không sợ ánh sáng vậy tại sao chúng lại trốn đi khi trời sáng. Và không chỉ ở Sài gòn mà cả các thành phố khác. Chắc hẳn phải có gì đó điều khiểu chúng, 1 loại sóng ….
-Fisher, do you think the chinese control the victim by some kind of radio signal? Này! anh có nghĩ là người Trung Quốc kiểm soát bon rab bằng 1 loại sóng nào đó hay không?
-Yes! They control the victims,I’m sure about that but I did not find any kind of signal. Vâng, chắc chắn là họ kiểm soát được bọn rab nhưng tôi không tìm thấy 1 loại sóng nào cả.
-Are you sure? Anh chắc chắn chứ!!!
– Yes! we have satellite, it can catch any kind of signal in the atmosphere. But there are no sign.
Vâng, chúng tôi có vệ tinh viễn thám cho thể bắt được mọi loại sóng trong khí quyển nhưng hoàn toàn ko tìm được gì.
-So how can they control the victim? Vậy làm sao chúng kiểm soát được bọn rab?
-Yeah, that’s the question and I’m working on it. Vâng, đó chính là câu hỏi tôi đang cần trả lời.
-I think you should isolate them, I mean put them in some kind of box that can stop signal.
Hay là anh nên thử bỏ chúng vào cái hộp gì đó có thể ngăn được sóng. Tôi đề nghị
-Ah ha that a good idea. Ý hay đấy! Fisher thốt lên.
Fisher ra gọi tay lính cảnh vệ ngoài cửa nói gì đó, lát sau tay Mac và Christ đích thân xuống. Theo sau họ là chục người lính đấy them 1 cái thùng thật bự. Chính là cái thùng chứa boom hạt nhân. Cái thùng làm bằng vật liệu ngăn được sóng điện tử để tránh boom bị kích hoạt từ xa nên nếu bỏ con rab vào thì sẽ biết được nó có đang bị ảnh hưởng bởi sóng điện tử hay không. Fisher quả thật rất thông minh.
-Are you sure? Anh chắc chưa? Mac hỏi Fisher.
Fisher gật đầu tỏ vẻ chắc chắn, Mac và Christ lôi từ trong cổ áo ra 2 chiếc chìa khóa hình trụ khá lạ rồi tra vào 2 ổ, nhập mật khẩu, quét vân tay xong thì chiếc thùng tự động mở ra. Qủa boom hạt nhân nằm trong đó, không giống như phim ảnh đầy dây nhợ, quả boom hình hộp vuông vắn màu đen, chỉ có 1 màn hình cảm ứng duy nhất.
Vì quả boom khá nặng nên mất 4 người mới cẩn trọng đưa nó ra ngoài được, Fisher lúc này cùng mấy tay trợ lý đẩy cái giường của con rab lại rồi nhờ mấy người lính khiên nó bỏ vào trong thùng dù còn đủ thứ dây nhợ lòi ra ngoài.
Nắp thùng được đóng lại, cả thảy mọi người trong phòng đều nhìn lên màn hình hồi hộp chờ đợi. Đúng như Fisher dự đoán, biểu đồ sóng não từ từ biến động mạnh dần, con rab trong thùng trước đó đang ở trạng thái hiền hòa bắt đầu gầm nghè rồi giãy giụa mạnh.
Mọi người giật mình giương súng chỉa vào thùng phòng bị nhưng Fisher bão cứ bình tĩnh vì chân tay nó đã bị xích chặt, anh ta chăm chú nhìn vào màn hình rồi ghi chép so sánh đủ thử dữ liệu.
Sau khi xong việc chúng tôi mở thùng ra lại, con rab lại trở về trạng thái trước đó. Họ khiên nó ra đặt về chỗ cũ. Christ với Mac cũng cẩn thận đặt lại quả boom vào thùng chứa. Dù đã 4h sáng như Fisher lại yêu cầu họp khẩn cấp sau 1 tiếng đồng hồ nữa.
Anh ta cùng trợ lý lại lao vào công việc, lần này không nghiên cứu trên mấy con rab nữa mà họ đang dò tìm các sóng điện từ có thể. Tôi cũng phụ 1 tay bằng cách cầm chảo thu sóng chạy khắp nơi, từ hướng Đông tới Bắc rồi Nam, chạy từ tầng 1 tới tầng 5 mà vẫn không bắt được bất kỳ sóng điện tử nào. Vậy thì bọn trung quốc kiểm soát bọn Rab bằng cách nào?
Sau khi chạy được vài vòng mà kết quả vẫn là con số không, Fisher với tôi ngồi ở bậc thang thở hổn hển.
-This is impossible! Điều này là không thể! Anh ta thốt lên trong tuyệt vọng.
-There must be a way to control them….Phải có cách gì kiểm soát chúng được như thế chứ…. Tôi nói.
Đang ngồi tự nhiên tôi thấy có gì rớt lên trên đầu, là bụi ở mái che lâu ngày rớt xuống. Lúc tối khi đoàn xe tăng của chúng duy chuyển qua làm mặt đất rung lên cũng có bụi rớt xuống như thế này…..
-Fisher! Do you know how the whale and elephant call their partners ? Anh có biết cách tụi Voi và Cá Voi kiếm bạn tình như thế nào không?
-They sing. Chúng nó hát, Fisher đáp.
-Yes! They can call their partner in many miles away base on the infrasonic waves throught water and land. Đúng rồi, chúng gọi bạn tình bằng cách dùng sóng hạ âm xuyên qua nước và lòng đất.
-Yeah…yeah! the infrasonic waves underground, that why we can’t catch it. Đúng rồi, là sóng hạ âm dưới lòng đất, vậy nên chúng ta mới không bắt được sóng. Fisher hớn hở reo lên rồi kéo tôi chạy xuống đất.
Gọi thêm mấy người lính chúng tôi đào 1 cái lỗ sâu cả mét rồi cắm máy dò sóng xuống, cái máy bắt đầu kêu tít tít rất chậm chậm nhưng tôi với Fisher thì nhảy cẩn lên vì vui mừng.
Trở lại phòng họp, s Fisher giải thích là đã tìm ra bằng chứng quân Trung Quốc kiểm soát được tụi rabs. Máy phát sóng được bật vào buổi sáng để giữ chúng trong các tòa nhà, đến tối lại tắt đi để thả chúng ra cho đi kiếm ăn. Bằng cách này họ giữ cho tụi rabs không đi xa được khỏi thành phố để khi họ đến vẫn có thể sử dụng chúng.
Sau khi nghe Fisher nói Tôi cứ tưởng mọi người vui mừng nhưng không, không khi căng thẳng hơn hẳn.
-So what we have to do know? Vậy bây giờ phải làm gì? Mac quay qua hỏi James.
-We found the signal but it still not enough to contact UNSC (United nation Security council) to request new order. Dù chúng ta đã tìm ra loại sóng đó nhưng vẫn chưa đủ bằng chứng để yêu cầu Hội Đồng Bảo An Liên Hợp Quốc đưa ra lệnh mới. James đáp
-We have to find the sources. Chúng ta phải tìm ra nơi phát sóng. Christ thêm vào.
-Can we do that Fisher? Có tìm ra chỗ đó được không Fisher? Jame quay qua hỏi Fisher.
-No, we can not track the extractly location but it around 5 kilometer from here to the north. Không, chúng ta không tìm được vị trí chính xác nhưng nguồn sóng vào khoản 5 cây số về hướng bắc.
-Any suggestion? Anh có biết chỗ nào không? James hỏi Nam và tay chính trị viên nhưng họ đều lắc đầu.
Mọi người đăm chiêu nhìn lên hình ảnh vệ tinh, 5 cây số theo đường chim bay thì rơi vào khoản quận Nhất và quận 3. Quận 3…..
-I know… biết rồi….. tôi thốt lên.
-In 2013 the China Embassador moved from Nguyễn Thị Minh Khai St. to Hai Bà Trưng st. They built completely new ambassador,so they can set up the radio devices
Năm 2013 lãnh sự quán Trung Quốc được dời từ đường Nguyễn Thị Minh Khai tới đường Hai Bà Trưng. Chúng xây dựng 1 lãnh sự quán hoàn toàn mới để có thể lắp đặt máy phát sóng.
-Maybe, but not really convincing….Có thể nhưng chưa thuyết phục lắm….Mac phản đối.
-If we can track where the PLA (People Liberation Army) right now, we can know where the signal source is.
Nếu chúng ta có thể biết được quân Trung Quốc hiện đang ở đâu thì có thể tìm được nguồn sóng. Christ đề nghị.
-PLA? Which division? Quân Trung Quốc, đơn vị nào? James hỏi.
-Spirit Leopard battalion. Tiểu đoàn tiên phong Thần Báo. Anh Nam trả lời vì chính chúng tôi là người giáp mặt chúng trước tiên.
-Deploy the recon drone! Triển khai máy bay không người lái.James quyết định.
Mấy tay lính U.N nhận lệnh rồi đi ra ngoài trong khi chúng tôi ngồi trong phòng họp mắt hướng về màn hình chờ đợi. Sau khi họ phóng máy bay thì mất khoản 5 phút để tới nơi.
Trời chưa sáng hẳn nhưng lờ mờ ở dưới chúng tôi đã thấy dày đặc xe tăng thiết giáp và quân Đội Trung Quốc trải dài dưới lòng đường Hai Bà Trưng và khu vực công viên Lê Văn Tám.
Christ đang điều khiển máy bay quay sang hỏi tôi lãnh sự ở chỗ nào, tôi chỉ rõ vị trí, sau 2 lượt zoom-in thì rõ mồn một đó chính là tổng hành dinh của chúng.
Cuộc họp tiếp tục căng thẳng, Mac và tay chính trị viên yêu cầu tiếp tục thực hiện nhiệm vụ là đặt boom và rút lui trong khi anh Nam và tôi đề nghị nên tấn công vào lãnh sự quán để lấy thêm bằng chứng. Khi Phá hủy thiết bị phát sóng tụi rabs sẽ vượt ra ngoài tầm kiểm soát và tấn công quân trung quốc mà không cần phá hủy hoàn toàn Sài Gòn
-The advantage of us is they doesn’t know we are right here. They are not prepaired so we can breakin get the evident.
Lợi thế của chúng ta là chúng không biết chúng ta đang ở đây, chúng không phòng bị kỹ nên chúng ta có thể tấn công vào để lấy chứng cứ. Tôi nói
-But there are a battalion out there.Nhưng chúng có cả 1 tiểu đoàn. Mac phản đối.
-In 1968 we blew up the U.S Ambassador once, so we can do it again.
Tết mậu thân 1968 chúng tôi đã thổi tung đại sứ quán mỹ 1 lân nên chúng tôi có thể làm được điều đó lần nữa. Anh Nam khẳng định.
-Qua mạo hiểm, cứ đặt boom rồi rút lui thôi, lệnh của chính ủy là như thế. Tay chính trị viên cũng lao vào phản đối.
-Anh nghe này, nếu chúng ta tìm được chứng cứ chúng ta có thể yêu cầu Liên Hợp Quốc triển khai tấn công quân Trung Quốc để giữ sài gòn. Anh Nam phản bác.
-Currently we do not have any forces outthere to support us. The U.S Seven Fleet is securing Singapore.
Hiện tại chúng ta không có lực lượng nào để hỗ trợ, hạm đội 7 của Mỹ đang bảo vệ Singapore.
James tiếc nuối nói.
-But when PLA got Saigon, Capture Singapore just about time. Khi quân Trung Quốc chiếm được Sài gòn, tấn công Singapore chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi. Chirst đáp
Cuộc tranh luận cứ thế kéo dài cho tới khi Mary đề nghị James và cả tay chính trị viên liên lạc với Hội đồng bảo an cũng như tư lệnh quân đội Việt Nam thì chúng tôi mới có được quyết định cuối cùng.
-Anh có thấy như vậy là quá mạo hiểm không? Mary hỏi tôi trong khi bên trong James cùng các sĩ quan khác đang họp qua điện đài với U.N.S.C
-Anh cũng không biết nữa! Tôi cười cười.
-Sao a không nghỉ đi 1 lát, chắc cả tối hôm qua không ngủ chứ gì?
-Có ai ngủ đâu em, bụng dạ đâu mà ngủ, thế em có ngủ được chút nào chưa?
-Có 1 tý rồi mọi người lại gọi lên bảo Họp.
-Anh nghĩ nêu họ cho phép thì a nghĩ bên Đặc Công có thể làm được….., không nhục gì bằng nhục mất nước đâu em.
-Vâng….