Bên trong qua lớp kính mờ tôi thấy khá căng thẳng, đã hơn 30 phút. James với Fisher liên tục giải trình gì đó mà bên kia vẫn chưa đưa ra được quyết định. Bên phía Việt Nam thì mấy tay sĩ quan cũng báo cáo với cấp trên, anh Nam có to tiếng với tay chính trị viên mấy lần nên tình hình cũng căng.
Tôi nghĩ không dễ gì U.N đồng ý triển khai tác chiến chống PLA ngay tại Sài Gòn vì họ còn phải phòng thủ các địa điểm trọng yếu khác, hơn nữa tới bây giờ U.N và PLA chưa va chạm với nhau lần nào. Đồng nghĩa với việc U.N tham chiến thì đây sẽ trở thành chiến tranh thế giới lần thứ 3.
Về phía Việt Nam có vẻ khả quan hơn vì nếu họ đồng ý cho tác chiến thì sẽ giữ được Sài Gòn nhưng có thể phải đánh đổi hơn 1 Trung Đội Đặc công vì đánh vào sở chỉ huy tiểu Đoàn của chúng không phải đơn giản. Chưa kể ngay lúc này chúng có thể đang đưa thêm quân vào thành phố.
Mary thấy tôi thấp thỏm nóng lòng nên cũng không hỏi gì thêm, về phần tôi tất nhiên là tôi muốn càng quét hết bọn đó ra khỏi thành phố. Không nỗi đau nào bằng nỗi đau ngoại xâm, người Việt Nam nhỏ bé, bao nhiêu thế kỷ luôn phải chịu sự hà hiếp của các nước lớn nhưng chưa 1 lần thất bại và lần này cũng thế. Nhất định không được thất bại.
Christ thò đầu ra gọi tôi cùng mọi người vào. Bên U.N ai nấy mặt đều nặng như cục tạ, có mỗi tay Mac là tỏ vẻ hài lòng. Không nói tôi cũng biết lệnh của U.N.S.C là như thế nào.
-I afraid we can not operate a campaign to strike on China Embassador, U.N.S.C not ready to attack Chinese yet.
Tôi e rằng chúng ta không thể triển khai chiến dịch tấn công lãnh sự quán TQ, Hội đồng bảo an vẫn chưa sẵn sàng tấn công họ.
James thở dài….
-How about your government decision? Còn chính phú thì sao? James hỏi thêm
-Nam: We will attack it anyways. Chúng tôi sẽ tấn công lãnh sự bằng mọi giá.
-How about the nuke? Còn quả boom thì sao? Tay Mac ngạc nhiên hỏi.
– We continue to plan it,in case….. we fail….
Chúng ta vẫn cần phải tiếp tục đặt quả boom phòng khi chúng tôi thất bại….
-You are talking about a suicide mission gentlemen. Các anh đang nói về 1 nhiệm vụ cảm tử đấy….Mac nhăn nhó phản đối nhưng lập tức James ngăn lại.
-James:You have the right to do it but I’m not sure that even you got the evident U.N.S.C gonna support you to secure Saigon.
Các anh có quyền làm vậy nhưng tôi không chắc ngay cả khi các anh có bằng chứng Hội Đồng Bảo An LHQ sẽ giúp các anh giữ Sài Gòn.
-Nam: We know it already, at least we can save Saigon from PLA. Chúng tôi biết nhưng chúng tôi sẽ giữ được Sài gòn khỏi tay TQ.
-Mac: This is madness….you give us evident and then what? without our military support you will die in here! Thật là điên khùng, các anh đưa chúng tôi bằng chứng rồi sao nữa? Không có hỗ trợ quân sự từ LHQ các anh sẽ chết mà thôi.
Mary nãy giờ ngồi thông dịch, dù cố gắn nhẹ nhàng nhưng cũng không thể nào thôi khó chịu bởi lời lẽ của Mac
-Mary: Mac, You don’t know anything about Vietnamese. Mac! anh không hiểu gì về người Việt Nam cả. cô ta thốt lên
Tay Mac nghe xong đứng khựng vài giây rồi ngồi xuống, cũng đúng thôi, anh ta không hiểu rằng người Việt Nam có thể hy sinh tới người cuối cùng chỉ để giữ lấy 1 tấc đất của cha ông.
Cả James và Mac đều không thuyết phục được chúng tôi. Họ vẫn đồng ý sẽ đặt quả boom nhưng sẽ rút lui trước và không tham gia vào nhiệm vụ này. Nếu chúng tôi thất bại, quả boom vẫn sẽ nổ đúng giờ. Christ đề nghị giúp đỡ thêm về thông tin liên lạc cũng như kỹ thuật dù tay Mac cực lực phản đổi nhưng không thể phản đối được sự đồng ý của James.
Chúng tôi vẫn chưa ấn định được thời gian cụ thể cho nhiệm vụ, nếu kéo dài thêm 1 thời gian thì sẽ tiêu diệu được nhiều quân TQ hơn nhưng đồng nghĩa với việc đột nhập và tấn công sẽ khó khăn hơn. Sau 1 hồi thảo luận, vì quân TQ cũng sẽ sớm tái thiết lập các máy phát rồi kiểm soát lại tình hình sau khi bị tấn công nên việc giữ sài gòn không quan trọng bằng việc tiêu diệt được càng nhiều quân địch cáng tốt. Chúng tôi quyết định chờ đợi thêm 1 vài ngày.
Theo hình ảnh thám sát của Vệ Tinh TQ vẫn đang đưa thêm các sư đoàn mới tham chiến từ Thailand sang nội trong nay mai sẽ tới đây nhưng sẽ tốn 1 số thời gian để thiết lập các cầu phao vượt sông. Lực lượng tiên phong dọn đường vẫn là tiểu đoàn Thần Báo nghe đâu bách chiến bách thắng và là mũi nhọn của địch quân.
Vì bọn rab đang bị khống chế nên chúng tôi sẽ tạm thời không cần quan tâm đến chúng nó nhưng ngay sau khi phá hủy thiết bị chúng tôi sẽ lại trở thành con mồi cả ngày lẫn đêm. Vấn đề khó ở đây là đợi cho thêm địch quân vào thành phố mới tiến hành để tiêu diệt được phần lớn sinh lực địch hay tấn công ngay lập tức để đảm bảo sự thành công.
Được ăn cả, ngã về không. Mọi người thống nhất đợi thêm quân TQ vào thành phố tối thiểu 1 sư đoàn mới tiền hành. Nếu nhiệm vụ có thể thất bại những vẫn có thể dùng boom nhấn chìm bọn chúng trong biển lửa.
Cuộc họp kết thúc, tôi được nghỉ 2 tiếng sau đó sẽ phải đặt boom ngay trong ngày hôm nay và tiến hành trinh sát địch.
Vừa ăn sáng xong và đặt lưng xuống chưa bao lâu thì Christ đã quăng súng lên ngực tôi cái hự.
-Too soon men! Còn sớm mà…! Tôi than thở
-Hurry the fuck up! we don’t have time to take a nap. Nhanh lên, không có thời gian mà nghỉ đâu.
-Ok, wait a moment! Uh đợi chút!
Tôi lồm cồm ngồi dậy lôi cái ống nhòm chôm được đêm qua cùng Christ leo lên tầng cao nhất. Christ đang vội mà thấy tôi nhất quyết làm vậy nên cũng phải theo. Đưa mắt vào ống nhòm phóng tầm mắt ra đằng xa xa, đường phố vẫn vắng tanh không một bóng người, tất cả vẫn im lìm như trước đó. Tôi nghĩ đáng lẽ tụi rab sau khi bị kiểm soát thì ban vẫn ra ngoài bình thường, cớ sao chúng vẫn chui rúc đi đâu cả. Có lẽ là chúng chưa quen với ánh sáng….Đưa ống nhòm cho Christ, tôi thở dài thường thượt.
-We have to waitun till night, they are not going out now so there are tons of shit inside the building. Chúng ta phải đợi cho tới khi trời tối, bây giờ chúng vẫn không ra ngoài nên bên trong tòa nhà chắc phải cả đống.
-Are you serious? we got an order…..Cậu chắc không? chúng ta đã có lệnh…
-Yes….Trust me. Chắc, cứ tin ở tôi.. Tôi ngắt lời
-Too crowded, even more than the number of bullets you could carry, and we should n’t have to make a big noise because it’s attract PLA. Chúng quá đông, thậm chí còn nhiều hơn số lượng đạn anh có thể mang theo người, và khi tấn công sẽ làm cho quân Trung Quốc Chú Ý.
-Do you have any alternative Solution? Vậy cậu có cách nào khác không?
-I said: trust me! 7 P.M we’ll go. You won’t have to shoot a single bullet. Tôi đã nói là tin tôi đi, chúng ta sẽ xuất phát lúc 7h tối, anh sẽ không phải tốn 1 viên đạn nào cả.
Christ nghe xong nửa nghi nửa ngờ, tôi đang còn ngái ngủ nên cũng chỉ giải thích qua loa vì tý thế nào tôi cũng phải giải thích cho James lần nữa.Ban đầu tôi tượng họ cần xuống đó lấy cái gì nhưng chỉ là đặt boom thì tôi đã nghĩ ra cách đưa qua boom xuống hầm mà không tốn nhiều công sức. Ban ngày ban mặt tụi rab vẫn ở trong đó, dù có thể chúng đã bị kiểm soát nhưng vào nhà gia chủ đúng lúc họ đang ở nhà quả thật không thông minh cho lắm.
-I heard that you got solution?Tôi nghe nói là cậu đã có cách giải quyết? James hỏi ngay khi tôi vừa bước vào phòng.
-Yes, it very simple. Vâng, cũng đơn giản thôi.
-Tell me, nói đi.
– if we only plan the boom we don’t have to go down there, I can deliver it safety. I just need a mechanic team. Nếu chúng ta chỉ cần đặt boom thì không cần phải xuống đó, tôi có thể chuyển quả boom an toàn xuống dưới, chỉ cần 1 đội thợ máy mà thôi.
-How? Bằng cách nào? James vẫn thắc mắc.
-The Elevator. Bằng Thang máy
-Do you crazy or somethings? There are no Electricity…. Cậu có bị điên không, đâu có điện….Mác nhảy vào phản đối ngay lập tức.
-Let’s him talk, Để cho cậu ấy nói. James quay sang nghiêm giọng
-No need electricity, we cut the caple the elevator, cabin fall down.Then we landing on top, open the cabin, plan the boom and go up. Không cần điện, khi chúng ta cắt cắp thang máy sẽ rơi xuống, tiếp đó chúng ta đu xuống nắp cabin, mở nó ra, đặt boom và đi lên. Tôi vừa giải thích vừa mô tả.
Cả đám bọn họ nhìn nhau cau mày, tôi không hiểu họ đang nghĩ gì. Kế hoạch quá hợp lý rồi còn gì nữa, chẳng phải tốn viên đạn nào.
-Perfect…hoàn hảo!!! James thốt lên làm tôi thở phào nhẹ nhõm.
Vậy là mọi người đã đồng ý với cách của tối, như tôi đã nói 7h đêm sẽ bắt đầu nên mọi người được giải tán và tập hợp lúc 6h. Tranh thủ còn nhiều thời gian tôi nghé qua bên Đặc công xem thế nào.
Bọn họ cũng đang họp, vừa thấy tôi anh Nam đã gọi vào ngày. Tất nhiên mấy tay sĩ quan khác hơi dè bỉu khi thấy tôi nhưng thực ra tôi cũng muốn xem họ định làm gì chứ với cái cách làm việc của các vị ở đây tôi không hy vọng có 1 chân trong nhiệm vụ.
Lực lượng bảo vệ lãnh sự vào khoản 1 đại đội 120 lính. 2 đại đội còn lại của tiểu đoàn cũng như thiết giáp đóng ngay công viên Lê Văn Tám cách đó không xa, Chỉ vài bước chân và sẵn sàng ứng cứu trong vòng vài phút. Vì thiết bị nhất định nằm sâu dưới lòng đất nên không có cách nào phá hủy bằng vũ khí hạng nặng từ xa còn đánh vỗ mặt coi như tự sát.
Thần Báo là tiểu đoàn mũi nhọn tinh nhuệ nhất của TQ chuyên đi trước mở đường cũng như bảo vệ các điểm trọng yếu nên không phải là dạng vừa. Tuy nhiên mọi người đều có 1 lòng quyết tâm trong ánh mắt, 17 người của biệt động Sài Gòn khi xưa đánh chiếm tòa đại sứ Mỹ nngay trong lòng địch còn giữ được 7 tiếng đồng hồ thì bây giờ giữ vài phút không phải là không thể.
2 sư đoàn khoản 18.000 lính TQ sẽ tới Sài gòn vào tối và rạng sáng ngày mốt nên có 2 ngày để chuẩn bị. Ngay khi chúng vừa vào thành phố chúng tôi sẽ tiến hành đánh ngay lập tức trước khi chúng kịp hội quân với Tiểu đoàn Thần Báo.
Môi trường tác chiến là thành phố, địch quân đang co cụm nên chúng ta hoàn toàn tự do tác chiến từ các hướng trừ hướng Bắc vì quân hỗ trợ đang nằm ở đó. Địa hình đường xá bàn cờ nên tiện đường rút lui, cắt đuôi khi bị truy đuổi.
Hiện tại họ đang cân nhắc 2 phương án tấn công. Một là đột kích từ trên cao xuống từ toàn nhà 24 tầng gần bên, từ đó cũng có thể bắn chặn quân tiếp viện của chúng từ công viên nhưng lại không có đường lui ra ngoài. Hai là dùng bộc phá đánh xuyền tường từ hướng đường Phạm Ngọc Thạch sang,bất ngờ và tiện đường rút lui nhưng cách này nếu quân tiếp viện tới dùng lực lượng áp đảo sẽ không cầm cự lâu được.
Lực lượng Đặc Công có 2 trung đội là 60 người phải chia làm 3 nhóm, nhóm tiên phong đột kích, nhóm đánh chặn và nhóm bảo vệ đường lui. Cái rất khó là chúng tôi không có sơ đồ bên trong lãnh sự, không biết cách bố trí cũng như thiết bị nằm ở đâu. Cách tốt nhất là phải mang theo thật nhiều thuốc nổ.
Sau một hồi bàn bạc họ quyết định dùng cả 2 cách. Bố trí mũi đột kích dưới mặt đất và chặn đánh từ trên cao. Nhóm bảo vệ trực chiến ở ngay đường Phạm Ngọc Thạch gần vòng Xoay Hồ con rùa để dễ dàng rút đi các hướng khác nhau làm địch khó truy đuổi.
Vừa bàn xong đúng tác phong nhà binh họ lên đường trinh sát ngay lập tức, Tôi cũng lăng xăng xin theo thì nắm rõ địa bàn hơn họ. Vừa vào quận 1 chúng tôi xuống xe đi bộ về hướng địch, trời đã sáng nên Christ không hỗ trợ quan sát bằng UAV (Máy bay không người lái) được.
Việc trinh sát khổ cực hơn tôi tưởng, chúng tôi di chuyển theo đội hình sâu đo. 2 người đi trước quan sát kỹ rồi tốp sau mới tiến lên, cứ thế cứ thế lần lượt qua các ngã tư ngã ba đường. Hơn 1 tiếng đồng hồ sau địch quân đã lồ lộ trước mặt ngay khu nhà thờ Đức Bà, là 1 tiểu đội (12 lính) bảo vệ vành đai. Sau khi quan sát khi chép cẩn thận đợi chúng di chuyển chúng tôi tiếp tục đi qua đường Phạm Ngọc Thạch.
Không khó để vào 1 tòa nhà gần đó và “dọn dẹp” bằng dao găm vì tụi rabs đang ở trạng thái không tấn công, cả nhóm từ đây đã có tầm nhìn bao lấy công viên lẫn lãnh sự. Chúng tôi ghi lại hình ảnh, ghi chép cẩn thận cách địa điểm địch quân chiếm đóng, khí tài, hỏa lực và nhiều thứ khác mà tôi không rõ.
Thời gian gấp rút nên vừa về lại họp, về cơ bản chúng tôi yếu hơn về cả lực lẫn lượng. Tất nhiên là sẽ tác chiến nhanh và rút nhanh nhưng tổn thất chắc chắn là điều không thể tránh khỏi thậm chí đây có thể còn là nhiệm vụ tự sát. Cái khó ở đây không chỉ là đánh vào mà là cầm chân và rút lui, chúng tôi phải cầm chân bằng được quân tiếp viện cho tới khi phá hủy được thiết bị. Tiếp đó bọn rabs sẽ tràn ra đường đồng nghĩa với việc dù có bị địch truy đuối hay không rab cũng sẽ ngán chân bọn tôi. 1 lần tính là 1 lần khó, đủ thứ khó khăn mà mọi người viết kín cả tấm bảng mà không đủ chỗ.
Chúng tôi cố gắn giải quyết từng vẫn đề một và phải thừa nhận họ rất giỏi. Mọi ngóc ngách, địa hình, địa vật mà họ trinh sát lúc trước đều được sử dụng triệt để. Chúng tôi bổ trí thêm các điểm an toàn, nếu bọn rab tràn ra quá nhiều sẽ rút tạm vào đó. Thêm nữa di chuyển trên nóc các mái nhà cũng là cách. Vừa tránh xa được bọn rabs vừa có vị trí tốt để quan sát được địch quân. Các kế hoạch tác chiến dự phòng cũng được đưa ra, địa điểm bố trí xạ thủ, đường rút của mỗi người, danh sách lự lượng đột kích được liệt kê củ thể. Chúng tôi cứ giải quyết hàng loạt các vấn đề mà quên bén thời gian, tới khi bụng tôi reo eo éo nhìn đồng hồ đã là 6h tối.
Chưa kịp ăn hết khẩu phần Christ trên bộ đàm đã gọi ầm ĩ. Tôi xuống hầm xe thì mọi người đã chuẩn bị xong còn thiếu mỗi tôi. Recon Drone được triển khai quanh khu vực nên chúng tôi không cần trinh sát tiền trạm, đoàn xe bon bon chạy thẳng tới tòa nhà.
Trời tắt hẳn nắng, lũ rab lại ùa ra ngáo ngơ. Cũng may là chúng không hung hãng như trước mà hiền lành dõi theo đoàn xe 1 cách tội nghiệp. Vì tầng càng thấp lũ rab tập trung càng nhiều nên chúng tôi dùng thang thoát hiểm lên tới lầu 8 nhưng không may cabin thang máy ở các tầng cao hơn nên chúng tôi phải lên tới lầu 14 mới triển khai được công việc. Chỉ tội mấy anh lính to cao mang vác thùng chứa boom liên tục qua mấy tầng lầu mồ hôi đầm đìa.
Đầu tiên phải tiến hành tháo dây thắng, cáp hãm tiếp đó mới cắt dây cho thang máy tuột xuống tầng hầm. Có người đề nghị không cần hạ cabin nhưng để bảo vệ quả boom thì nhất định phải làm theo cách của tôi.
Tiếng máy mài đưa vào cắt dây khét rẹt, lửa tỏe ra rơi rới xuống cái lỗ sâu hun hút tưởng như không đáy, sau cả tiếng đồng hồ cái cabin đã được từ từ hạ xuống.
Vài người lính ném pháo sáng xuống rồi đu người xuống theo, cửa nóc quá nhỏ nên chúng tôii phải cưa cắt thêm 1 thời gian. Qủa boom sau kích hoạt được cần thận neo dây đưa xuống. Mac, Christ, và James dõi mắt theo không rời cho tới khi nó đã được yên vị.
Để đảm bảo an toàn, trên nóc cabin được lắp vài quả mìn claymore, dọc theo ống thang máy được lắp thêm mìn laze.Dù sao quả boom cũng chỉ được kích nổ theo lệnh của James nhưng cẩn thận vậy cũng không thừa.
Về tới nới đã 11h đêm, cả 2 ngày nay không nghỉ được bao nhiêu chân tay tôi đã mọi nhừ. Mắt muốn díu lại chờ sụp xuống, ấy vậy mà thấy Mary đứng đón đoàn về tôi cũng nán lại nói chuyện 1 lúc. Nở nụ cười trên môi, Mary biết nhiệm vụ đã hoàn thành nên lẽn bẽn cười rồi đi lên trong khi tôi nằm vật ra băng nghế sau ngủ ngon lành.