Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu

Chương 827: Chương 827: Chỉ có hai sự lựa chọn




Giang Vũ Phi im lặng, con người này còn độc tài hơn cả Nguyễn Thiên Lăng.

“Vậy tôi cũng nói với ông rồi, cháu không thừa nhận quan hệ với ông, ông không có quyền quyết định việc của tôi!”

“Xằng bậy!” Tiêu Tử Bân tức giận đập bàn, nheo con mắt nham hiểm nhìn cô chằm chằm.

Lông mày Tiêu Lang cau lai, khẽ khuyên: “Vũ Phi, tính tình ba anh luôn nóng nảy như vậy, ông không có ác ý gì đâu, em đừng hiểu lầm.”

Giang Vũ Phi nhìn anh, mỉm cười nói: “Tôi không hiểu làm gì cả. Thân thế là một vấn đề lớn, tôi chỉ muốn xem xét cẩn thận, không thể dễ dàng tùy tiện nhận người thân.”

Cô lại nhìn Tiêu Tử Bân: “Tiêu lão tiên sinh, nếu như ông có thể tìm được Tiêu Trạch Tín, thì hãy để tôi và ông ấy làm xét nghiệm DNA, nếu xác nhận tôi thực sự là con gái ruột, tôi mới tin tôi là người Tiêu gia… còn không thì dù mọi người nói thế nào, tôi đều không tin.”

Tiêu Tử Bân không còn tức giận, tươi cười nhưng lạnh lùng: “Lão già Nguyễn An Quốc đã tẩy não cháu rồi sao? Cháu không chịu nhận cháu là người Tiêu gia, chính là đang giúp cho Nguyễn gia. Cô bé, cháu nên biết, bây giờ cháu không còn đường lui. Chỉ có hai lựa chọn mà thôi.”

“…”

“Trước mắt cháu có hai con đường, một là lựa chọn Nguyễn gia, hai là lựa chọn Tiêu gia. Cháu muốn chỉ lo cho bản thân, là điều không thể!”

Đôi mày thanh tú của Giang Vũ Phi nhíu chặt, ông ta đang ép cô sao?

“Tiêu lão tiên sinh muốn tôi lựa chọn thì phải cho tôi lý do để lựa chọn chứ?”

“Chỉ vì dòng máu đang chảy trong người cháu là dòng máu Tiêu gia!”

“Tôi có phải là người Tiêu gia hay không còn chưa chắc chắn hoàn toàn.” Giang Vũ Phi không cam lòng bèn nói.

Tiêu Tử Bân lạnh lùng nói: “Chúng ta có thể đi xét nghiệm, phải hay không thì sự thật sẽ nói lên tất cả!”

Giang Vũ Phi không muốn tiếp tục tranh luận với Tiêu Tử Bân, cô đành nói: “Tiêu lão tiên sinh, tôi cũng không muốn giấu ông, dù tôi có phải con gái của Tiêu Trạch Tín hay không, tôi đều không thừa nhận tôi là người Tiêu gia, trừ phi Tiêu Trạch Tín xuất hiện trước mặt tôi, nếu không tôi không bao giờ thừa nhận.”

“Ba cháu bị Nguyễn An Quốc giết chết, nó sẽ không còn có thể xuất hiện trước mặt cháu!”

“Việc này chỉ là các người phỏng đoán…”

“Hừ, vậy cháu giải thích thế nào chuyện nó mất tích? Nếu nó còn sống sao không đi tìm cháu, vì sao không xuất hiện? Con gái, một người vĩnh viễn biến mất khỏi cõi đời này không để lại dấu vết có rất nhiều cách. Nguyễn An Quốc hoàn toàn có khả năng làm được điều đó. Ông ta vì muốn có được 20% cổ phần công ty mà phóng hỏa giết người thì tính sao? Năm đó ta bị ông ta hãm hại, cổ phần công ty bị đưa ra đấu giá bởi vì trong tay ông ta không còn tiền, cũng không có khả năng tiếp tục mua cổ phần công ty. Nhưng 55% cổ phần công ty cũng là đủ lắm rồi. Ông ta nắm được cổ phần công ty thì không buông ra, ông ta mãi mãi có thể là cổ đông lớn nhất của Nguyễn thị. Lúc đó nếu ông ta mất đi 20% cổ phần thì Nguyễn thị sẽ đổi chủ, cho nên 20% cổ phần công ty rất quan trọng, quan trọng hơn cả tính mạng của ông ta. Giết chết ba cháu, đoạt cổ phần, chắc chắn là chuyện ông ta đã làm!”

Giang Vũ Phi nắm chặt bàn tay, sắc mặt tái nhợt. Cô thực sự không dám tin ông của Nguyễn Thiên Lăng lại sát hại ba cô. Trực giác của cô mách bảo cô rằng Nguyễn An Quốc không hại chết ba cô, thế nhưng người bác này của cô nói chuyện cũng không phải không có lý.

Phải làm sao đây, cô cũng không còn có thể phán đoán và suy nghĩ gì nữa…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.