“Không đúng…” Giang Vũ Phi lắc đầu: “Nếu như thật sự như ông nói, Nguyễn An Quốc không phải là người tốt, vậy tại sao Tiêu Trạch Tín còn chuyển nhượng cổ phần công ty cho ông ấy. Nguyễn An Quốc đã có được cổ phần công ty một cách danh chính ngôn thuận, tại sao còn phải vẽ vời thêm chuyện giết người diệt khẩu? Ông nói những chuyện đó đều không hợp lý!”
Sắc mặt Tiêu Tử Bân lạnh lùng: “Ý cháu nói là ta lừa cháu sao? Chuyện đã đến nước này ta cũng không muốn giấu cháu nữa. Ba cháu chuyển nhượng cổ phần cho ông ta có lẽ là bởi vì ông ta đã bắt cóc mẹ cháu để uy hiếp chú ấy. Mà ông ta muốn giết người diệt khẩu không phải chỉ vì sợ họ sẽ báo cảnh sát, mà còn vì một nguyên nhân quan trọng nữa, đó là lúc ba cháu tiếp nhận cổ phần của công ty đồng thời ký chuyển nhượng cổ phần, chú ấy muốn chuyển nhượng tất cả cổ phần cho cháu. Sau khi làm hợp đồng chuyển nhượng cho cháu thì hợp đồng chuyển nhượng cổ phần cho Nguyễn An Quốc sẽ không có hiệu lực. Nhưng khi chú ấy ký hợp đồng thứ nhất không công bố rộng rãi, cho nên hợp đồng thứ hai mới có hiệu lực.”
“Có điều nếu hợp đồng thứ nhất được công bố thì hợp đồng thứ hai sẽ không có hiệu lực. Nguyễn An Quốc sợ chú ấy công bố hợp đồng thứ nhất nên không thể không giết người diệt khẩu. Chỉ cần chú ấy chết thì sẽ không có người công bố bản hợp đồng đầu tiên… không biết chừng, mẹ cháu cũng bị ông ta giết người diệt khẩu!”
“Ông nói cái gì…” Giang Vũ Phi lảo đảo lùi lại, thần sắc vô cùng kinh ngạc.
Ngay cả mẹ cô cũng có thể bị hãm hại?
Nguyễn An Quốc nói với cô rằng, ba mẹ cô bị mất tích thôi mà. Bây giờ Tiêu Tử Bân lại nói với cô rằng ba mẹ cô có thể đã bị Nguyễn An Quốc giết chết…
Lời của hai người họ, rốt cuộc ai là người nói thật?
Ai có thể giúp cô, rốt cuộc cô làm sao mới có thể phân biệt được đâu là thật đâu là giả đây?
Trừ phi Tiêu Trạch Tín và Cung Cẩn Nguyệt xuất hiện trước mặt cô, hoặc là cả hai người họ đều nói thật nếu không cô sẽ không thể tìm tra chân tướng sự việc…
Tiêu Tử Bân chậm rãi bước đến trước mặt cô, nhìn cô chằm chằm rồi tiếp tục nói: “Nếu hợp đồng chuyển nhượng thứ nhất không tồn tại, cháu nghĩ rằng Nguyễn An Quốc lại tốn công để cháu lấy cháu trai ông ta sao? Nếu như ta đoán không nhầm, ông ta tính toán rằng đợi sau khi cháu và Nguyễn Thiên Lăng có con, sẽ giết cháu nhanh gọn. Giống như giết cha mẹ cháu vậy, để cho cháu biến mất hoàn toàn trên cõi đời này một cách nhẹ nhàng. Đến lúc đó thì dù ta có tìm được hợp đồng thứ nhất cũng sẽ không có tác dụng, bởi cháu không thể thừa kế cổ phần công ty của ba cháu, mà con cháu lại có thể thừa kế. Mà con cháu lại mang trong mình dòng máu của Nguyễn gia, chỉ một câu nói, cổ phần vẫn thuộc về Nguyễn gia!”
Giang Vũ Phi chấn động lùi về phía sau, cô mở to đôi mắt không thể tin được, cơ thể run lẩy bẩy. Vì sao càng nói càng đáng sợ như vậy?
Thế nhưng chuyện Tiêu Tử Bân nói cô lại không tìm ra bất kỳ sơ hở nào…
“Không đúng, vẫn không đúng!” Giang Vũ Phi liều mạng lắc đầu, gào thét giải thích: “Cổ phần công ty của Nguyễn gia hiện tại, bao gồm cả Nguyễn Thiên Lăng đã quá 55% rồi. Trong tay Nguyễn An Quốc có 40%, Nguyễn Thiên Lăng 30%, nếu có tổn thất 20% thì bọn họ vẫn có 50% cổ phần, Nguyễn gia vẫn là cổ đông lớn nhất. Bọn họ không cần phải chiếm 20% cổ phần kia làm gì, càng không cần phải vì 20% đó mà muốn tôi lấy Nguyễn Thiên Lăng… những lời đó chỉ là ông đoán mà thôi, không phải là sự thật!”
Thấy dáng vẻ cô cố gắng giải thích cho Nguyễn gia, ánh mắt của Tiêu Lang trầm xuống.
Bọn họ là người thân của cô, tại sao cô lại tin tưởng Nguyễn gia mà không tin tưởng họ cơ chứ?