Buổi tối ngủ trong nhà cũ, Giang Vũ Phi có chút không quen.
Cô chỉ vừa lên giường nằm một chút thì Nguyễn Thiên Lăng đã về đến nhà, anh về lúc khoảng 9 giờ mấy gần 10 giờ.
Cô thầm chế giễu trong lòng, nghĩ nếu không phải ông nội quy định trước 10 giờ phải về đến nhà, đoán chừng anh ta cũng không muốn về.
Nguyễn Thiên Lăng bật đèn, ngồi đằng sau cô nhếch môi cười lạnh nhạt nói: “Có phải cô cảm thấy có ông nội chống lưng, tôi sẽ để cho cô mang thai con của tôi không?”
Giọng của anh đầy vẻ giễu cợt và bất cần, làm sao mà cô không nhận ra.
Giang Vũ Phi khẽ chau mày, chống tay ngồi dậy đối diện với anh: “Anh nghĩ rằng tôi thèm mang thai con của anh chắc?”
Nguyễn Thiên Lăng nheo mắt khó hiểu, lạnh lùng hỏi: “Cô nói như vậy là ý gì?”
“Vậy câu nói đó của anh là có ý gì?”
“Nguyễn Thiên Lăng, ý của anh như thế nào thì ý của tôi như thế đó!”
Giang Vũ Phi khẽ hất cằm, đôi mắt đẹp thản nhiên và lạnh lùng.
“Cô không thèm khát có con với tôi sao?” - Nguyễn Thiên Lăng hỏi ngược lại bằng giọng mỉa mai, ánh mắt đầy vẻ tinh quái.
Anh không tin lời cô cũng đúng thôi.
Trước lúc tái sinh cô một lòng kỳ vọng có thể sinh cho anh một đứa con, mỗi lần anh chuẩn bị phương pháp phòng tránh thai, cô đều đau khổ ấm ức.
Bây giờ cô lại không muốn có con với anh, thay đổi này là quá lớn, nếu không phải là chính bản thân thì cô cũng không thể tin vào sự chuyển biến này.
Vén mớ tóc về phía sau gáy, đôi tay thon thả của Giang Vũ Phi đan vào nhau đặt trên tấm mền, tư thế ra vẻ đàm phán.
“Nguyễn Thiên Lăng, chúng ta nói chuyện một chút. Bây giờ anh không muốn có con, tôi cũng không muốn, nhưng chúng ta bắt buộc phải sống dưới sự giám sát của ông nội trong vòng một tháng. Trong thời gian đó, anh cũng không hy vọng xảy ra chuyện gì, đúng không?”
Người đàn ông khẽ nhướn mày, cô nói không sai, anh sợ không kiểm soát được bản thân mình sẽ khiến cho cô có thai ngoài ý muốn.
Ánh mắt anh ra hiệu cứ nói tiếp, Giang Vũ Phi lại tiếp tục nói: “Bây giờ chúng ta nên đứng về một phía, cùng nhau đối phó với ông nội và ba mẹ, anh hiểu chưa?”
“Ý của cô là diễn kịch sao?”
“Đúng! Trước mặt của họ, anh muốn tôi phối hợp với anh sao cũng được, chỉ cần sau lưng chúng ta không có con là được.”
Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng nhìn cô đầy vẻ phức tạp.
Đề nghị của cô không tồi, anh hoàn toàn tán thành.
Thế nhưng đề nghị này lại là do cô tự nói ra, anh cảm thấy thật quá sức tưởng tượng.
Anh tiến đến gần nâng cằm cô lên, nheo mắt hỏi đầy vẻ nguy hiểm: “Giang Vũ Phi, nói thật cho tôi biết, tại sao cô lại thay đổi thái độ như vậy? Không phải cô đã từng rất muốn có con sao? Nói cho tôi biết, rốt cuộc cô đang giấu tôi điều gì?”
Giang Vũ Phi cố nén sự chột dạ, cúi mặt điềm thản nói: “Tôi không có giấu giếm anh điều gì cả. Lòng dạ phụ nữ anh không hiểu, khi họ đang yêu anh, sẽ bao dung cho anh tất cả. Nhưng khi họ đột nhiên hết yêu, họ sẽ không còn tiếp tục chịu đựng anh bất cứ chuyện gì nữa!”
Cô ngước lên lạnh nhạt nhìn anh, đôi mắt sáng trong phân biệt rõ hai màu đen trắng.
“Nguyễn Thiên Lăng, tôi không còn muốn yêu anh nữa, chỉ vậy thôi!”
Nguyễn Thiên Lăng nhìn sâu vào cô, như thể muốn nhìn thấu cô.
Cô khẳng khái đối mặt với anh, thản nhiên, điềm đạm, ung dung.
Anh đã đọc vị bao nhiêu người, anh đều dễ dàng nhận ra đối phương có nói dối hay không, cho nên anh không thể không thừa nhận, những gì cô nói đều là thật.
Cô thật sự đã hết yêu anh rồi.