Ông lão ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, vẻ mặt nghiêm trọng nói với bọn họ: “Từ hôm nay trở đi, hai đứa dọn về đây ở trong vòng một tháng. Trong một tháng này, Thiên Lăng không được phép vắng nhà vào buổi tối, hai đứa tranh thủ thời gian một tháng này cho ông được ẵm chắt đích tôn. Cũng đừng hòng qua mắt lão già này, ông sẽ cho Ngọc Lan trông chừng bọn cháu, nếu như hai đứa muốn qua mắt ông, ông sẽ không tha thứ đâu!”
Ngọc Lan chính là mẹ của Nguyễn Thiên Lăng, Lý Ngọc Lan.
Để mẹ chồng canh chừng bọn họ, có cần phải nghiêm trọng vậy không?
Giang Vũ Phi trong đầu đầy vẻ nghi hoặc.
Còn nữa, tại sao ông nội lại nhất định bắt bọn họ dọn về ở, lại còn giám sát bọn họ, bảo hai người mau có em bé?
Rốt cuộc việc này là như thế nào?
Cô nhìn Nguyễn Thiên Lăng, hỏi anh bằng ánh mắt, anh hoàn toàn như không đếm xỉa tới ánh mắt ngạc nhiên của cô.
“Ông nội, thực ra đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại…” - Giang Vũ Phi vừa mới mở miệng hỏi, lão gia tử đã khoát tay ngắt lời cô, cô phải nuốt những lời còn lại vào trong lòng, âm thầm dự đoán dụng ý của ông nội.
Ông lão hành xử dứt khoát nhanh gọn, lập tức gọi điện thoại kêu thím Lý dọn đồ đạc của hai người đưa qua đây.
Nhà cũ có phòng dành riêng cho hai người, cũng nhanh chóng được người làm dọn dẹp.
Nguyễn Thiên Lăng không cách gì chống lại mệnh lệnh của ông nội, buồn phiền đến nỗi đi tìm bạn bè uống rượu.
Lúc anh đi, Nguyễn An Quốc nói với theo: “Đừng quên những lời ông đã nói...”
Không được phép ngủ qua đêm bên ngoài, trước 10 giờ nhất định phải về đến nhà.
Nguyễn Thiên Lăng bất lực gật đầu: “Ông nội, cháu biết rồi.”
Đây là lần đầu tiên Giang Vũ Phi thấy được bộ dạng tức giận nhưng không dám hó hé của anh. Xưa nay anh vẫn không sợ đất không sợ trời, không ngờ lại có ngày hôm nay, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Giang Vũ Phi đang thầm cười nhạo anh thì nghe ông nội gọi mình.
“Vũ Phi, đến chơi cờ với ông nội.”
Nguyễn An Quốc vẫy tay với cô, cô vội đi đến trước đỡ ông, theo ông đi đến hoa viên.
Cô biết là ông nội có chuyện muốn nói với cô.
Quả nhiên, chơi được nửa ván cờ, lão gia tử mới ra vẻ thần bí nói với cô: “Cháu yên tâm, ông nội lúc nào cũng đứng về phía cháu.”
Giang Vũ Phi trong lòng bỗng thấy ấm áp, khóe môi nở nụ cười: “Ông nội, cháu biết ông lúc nào cũng yêu thương cháu.”
Ông quả là một ông già phúc hậu.
Cô chỉ là một đứa cháu dâu của ông, nhưng ông rất mực yêu thương cô, như thể cô là cháu ruột của ông vậy.
Ông lão cười “ha hả” nói: “Cháu là một đứa trẻ ngoan, ông nội yêu thương cháu là điều hiển nhiên. Vũ Phi, lần này cháu phải nắm chắc cơ hội, mau sớm sinh em bé. Ông hiểu rõ tính khí của Thiên Lăng, không ai có thể trói buộc nó. Nhân lúc ông nội còn sống, nhanh chóng sinh con, nó sẽ không dám làm gì cháu!”
Nói đến đoạn sau, giọng điệu của Nguyễn An Quốc có phần như lời trăn trối của người sắp chết.
“Ông nội…” - Giang Vũ Phi chợt đỏ hoe mắt, trong lòng xót xa, thì ra ông nội muốn họ dọn về đây cũng chỉ vì cô.
Lão gia tử thở dài nói: “Ông nội biết cháu chịu nhiều ấm ức, Thiên Lăng có nhiều phụ nữ ở bên ngoài. Thế nhưng Vũ Phi này, cháu dâu trong nhà này chỉ có một mình cháu, con của nó là do cháu sinh ra. Cháu đừng sợ, không ai có thể thay thế địa vị của cháu.”
Giang Vũ Phi rất xúc động, ông nội thật yêu thương cô, cho dù là ông nội ruột cũng chỉ được như vậy thôi.
Tuy nhiên, cô cũng thật khó xử.
Vốn dĩ cô muốn tìm một cơ hội thích hợp để nói với ông nội chuyện ly hôn giữa cô và Nguyễn Thiên Lăng.
Vậy mà ông nội yêu chiều cô như vậy, cô lại không nỡ để ông thất vọng và đau lòng.
Giang Vũ Phi thật đau đầu, tại sao cô muốn ly hôn lại khó như vậy, rốt cuộc thì phải làm sao thì mới ly hôn được Nguyễn Thiên Lăng?